Một phút cuối cùng, số 15 bên Trung Quốc cướp được bóng từ số 5 của Nhật Bản rồi tiến công rất nhanh về phía bảng rổ của đối phương, song còn chưa tới được vạch 2 điểm thì đã lọt vào vòng vây của số 9 và số 11. Số 13 chỉ còn cách chuyển bóng, trong tầm mắt cậu ta thì chuyền bóng cho Chu Lạc Trần là tốt nhất, thế nên đã quyết đoán ném thẳng bóng về phía Chu Lạc Trần.
Sau khi Chu Lạc Trần nhận được bóng, quyết định đầu tiên là chọn phá vòng vây, một mình cậu ta dẫn bóng lao vào khu 3 điểm của đối phương, sau khi bị số 23 giơ tay chặn lại thì cậu ta mới úp bóng và thành công ghi được một điểm.
Tỉ số lúc này là 11:21.
Dù chỉ được một điểm nhưng khán giả vẫn nhảy cẫng hoan hô, tinh thần sa sút hồi nãy cũng được một điểm quý giá này kéo lại bao nhiêu.
Hiệp một kết thúc, cầu thủ của hai bên quay về khu vực huấn luyện viên của mình với cái tình trạng đầy mồ hôi.
Trong khung cảnh khán giả giơ tay vẫy lá cờ đỏ nho nhỏ, Lục Vân Đàn cũng không ngoại lệ, cô giơ tay lên môi góp sức ủng hộ cho đội Trung Quốc, hô to hai tiếng: “Trung Quốc cố lên!”
Sau đó, cô quay lại nhìn Lục Vân Phong rồi cười hì hì: “Anh có thấy bạn nam dẫn bóng số 6 vừa nãy cực kỳ đẹp trai không?”
Lục Vân Phong hừ lạnh, tức mình: “Đẹp cục cứt.”
Lục Vân Đàn xoắn chặt mày lại: “Nhưng mà cậu ấy dẫn bóng đó, mấy pha ghi điểm đều là nhờ cậu ấy cả.”
Lục Vân Phong có chơi bóng rổ nên xem diễn biến trên sân rõ ràng hơn người ngoài như Lục Vân Đàn nhiều: “Nếu không vì cậu ta thì còn ghi được nhiều điểm hơn.”
Lục Vân Đàn ngơ ngác: “Sao lại thế?”
Lục Vân Phong giải thích cho em gái nghe: “Bởi vì cậu ta là hậu vệ dẫn bóng nhưng lại chơi theo thói quen của tiền phong, nhịp điệu của cả đội cũng loạn hết lên vì cậu ta kìa.”
Nói cách khác, Chu Lạc Trần kéo chân cả đội ư?
Vừa rồi cô chỉ cảm thấy cậu ta rất đẹp trai, là người giỏi nhất trong đội mà thôi.
Không ngờ cậu ta lại là người phát huy kém nhất.
Sự đối lập này khiến Lục Vân Đàn bỗng khó chấp nhận được, quả thực không biết nên bày tỏ cảm xúc ra sao.
Sau đó, cô chợt nhớ tới Lương Vân Tiên luôn chơi ở vị trí kiểm soát bóng, bèn quay lại hỏi anh trai: “Vậy có phải vị trí kiểm soát bóng này khó chơi lắm không anh?”
Lục Vân Phong: “Lại chả. Người kiểm soát bóng không chỉ đòi hỏi phải biết nắm cực rõ tình thế trên sân và kiểm soát được sân bóng mà còn không được quá tham sự ghi điểm. Cầu thủ đó là người giữ bóng lâu nhất trên sân, tuy nhiên không thể chỉ giữ bóng cho một mình mình được mà phải chuyền cho đồng đội có nhiều khả năng ghi bàn hơn, đó mới là sự hỗ trợ tốt nhất.”
Anh ấy hất cằm về phía đối diện: “Số 6 kia quá tham lam và thích tỏa sáng, chỉ muốn tạo sự chú ý cho mình nên mới không cho đồng đội cơ hội thể hiện. Cậu ta vốn chẳng hợp với vị trí hậu vệ kiểm soát bóng chút nào.”
Lục Vân Đàn không biết nói sao, tâm trạng bỗng có phần phức tạp.
Dù không muốn thừa nhận nhưng ở nơi sâu nhất trong tim, cô cũng cảm thấy Chu Lạc Trần không thể bằng Lương Vân Tiên được.
Những lời mà Lý Nguyệt Dao từng nói lại bắt đầu xoay quanh tâm trí cô: Lương Vân Tiên đè đầu Chu Lạc Trần ở khắp mọi nơi.Cô cũng bắt đầu tán đồng với câu nói ấy của Lý Nguyệt Dao, mà thực sự là không thể không tán đồng được.
Nhưng mà Chu Lạc Trần mới là người cô thích mà, đó là chàng trai mà ngay từ khi mới quen đã khiến cô ngạc nhiên không thôi. Trong mắt cô, cậu ta là một người hoàn hảo và độc đáo nhất, sao lại bị Lương Vân Tiên vượt qua được chứ?
Kỳ lạ hơn nữa, cô lại cảm thấy trên trần gian này chẳng còn ai ưu tú hơn Lương Vân Tiên cả.
Đúng lúc ấy, thành viên số 5 của đội Nhật Bản bỗng đi tới trước mặt cô, nở nụ cười ngại ngùng rồi cất tiếng chào: “Hello.”
Lục Vân Đàn nghệt ra… Tên nhóc đội Nhật Bản kia tìm mình làm gì?
Nhưng khiến cô càng ngơ ngác hơn nữa là: Chẳng lẽ là tên nhóc này muốn giao lưu tiếng Anh với cô? Thế thì cậu tìm đúng người rồi đấy… Gác kỹ năng nói sang một bên, thính giác đối với cô cũng là một trở ngại.
Phần nghe tiếng Anh kỳ thi tuyển sinh đại học ở tỉnh không được tính điểm nên bọn họ chưa được luyện nghe bao giờ, tuy nhiên cô giáo dạy tiếng Anh của lớp cô từng cho bọn họ làm một bài kiểm tra nghe trên lớp, điểm tối đa là 30 và cô chỉ được 3 điểm…
Nhưng mà “Hello” thì cô vẫn hiểu, đáp lại một câu “Chào bạn” thì cô vẫn làm được. Lục Vân Đàn bèn lễ phép chào lại: “Hello.”
Đừng nói câu tiếp theo là: Nice to meet you nhé?
Số 5 của Nhật Bản lại càng cười tươi roi rói: “Nice to meet you!”
Lục Vân Đàn bỗng thấy như mở cở trong bụng: Hừ! Trò chuyện giao lưu quốc tế bằng tiếng Anh cũng có gì khó đâu!
Cuối cùng, cô rất tự tin đáp lại một câu: “Nice to meet you, too!”
Số 5 nhìn cô đầy ngưỡng mộ, tốc độ nói cũng vô thức nhanh hơn: “You’re so cool! I want to make friends with you. Can you give me your phone number?”
Lục Vân Đàn: “...”
Câu này dài quá đi mất.
Trình độ nghe ba điểm đã phát huy “Khả năng” to lớn vào lúc này… Một chữ cô cũng không hiểu.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải quay đầu nhờ anh trai trợ giúp: “Này, giúp em dịch một chút nhé?”
Lục Vân Phong cạn lời: “Em nghe không hiểu à?”
Lục Vân Đàn: “Ui trời ạ, ai bảo cậu ta nói nhanh quá, nghe cứ bô bô như tiếng Nhật ấy.”
Lục Vân Phong đáp lại phũ phàng: “Được 39 điểm là do thầy cô nương tay với em thôi.”
Lục Vân Đàn: “...”
Cô tức giận hét lên: “Thế rốt cuộc là anh có hiểu không? Nếu không nghe được thì cứ nói thẳng ra!”
Lục Vân Phong: “Anh trai em dù có bất tài đến đâu thì cũng là người qua được tiếng Anh cấp sáu.”
Lục Vân Đàn: “Rồi rốt cuộc cậu ta nói cái gì?”
Cậu ta bảo thích em, muốn kết bạn, muốn xin thông tin liên lạc nữa… Nhưng mà Lục Vân Phong không thể nào dịch đầy đủ thế được.
Anh ấy liếc số 5 đang đứng bên cạnh.
Trên trán thằng nhóc Nhật Bản vẫn còn sót lại mồ hôi sau trận thi đấu, mặt mũi hài hòa cân đối, mày rậm mắt to, hai đầu lông mày có nét giống với Kimura Takuya hồi trẻ.
Tóm lại thì cũng là một thằng nhóc đẹp trai.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Vân Phong mới nói: “Cậu ta bảo đội cậu ta sắp thắng rồi, yêu cầu em giơ tay làm cái loa rồi hô câu chúc mừng Đế quốc Nhật Bản.”
Lục Vân Đàn suýt thì tức nổ đom đóm mắt: “Cậu ta dám ăn nói như thế à?”
Lục Vân Phong gật đầu: “Đúng rồi, anh cũng thấy rất quá thể.”
Lục Vân Đàn trợn mắt lườm nguýt cầu thủ số 5: “Xì! Cậu nghĩ hay lắm! Đứng trên địa bàn Trung Hoa rộng lớn của chúng tôi mà dám đưa ra yêu cầu lố lăng này? Cẩn thận tôi đánh què chân, cho cậu lết về Nhật Bản đấy!”
Số 5: “???”
Anh chàng Nhật Bản này không hiểu một từ nào trong câu của Lục Vân Đàn, thứ duy nhất cảm nhận được là sự tức giận ngút trời của cô.
Lục Vân Đàn cũng cảm nhận được khoảng cách trong giao tiếp nên lại nhìn về phía anh trai: “Anh dịch cho cậu ta đi, cậu ta chẳng hiểu gì cả!”
Lục Vân Phong thở dài: “Được rồi.”
Sau đó nói với số 5: “She already has a boyfriend, so can’t give you the phone number. Otherwise, her boyfriend would be angry as she just showed.”
Lục Vân Đàn cũng không hiểu anh cô nói cái gì, nhưng nếu nói cả câu dài như thế thì chắc là đã dịch đầy đủ cả câu văn của cô rồi chăng? Hơn nữa anh ấy còn nhắc tới angry, tức giận nữa.
Đúng vậy, chuẩn, cô đang rất tức giận!
Số 5 không tin nổi: “Does she really have a boyfriend?!”
Lục Vân Phong trầm tư một lúc, hất cằm về phía đối diện: “Seventeen.”
Số 5: “...”
Cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu vì sao lúc hỏi số 17 có biết cô bé này không thì số 17 lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt giết người như thế.
Số 5 thầm thở dài, rời khỏi nơi đau lòng này với dáng vẻ thất tha thất thểu.
Lục Vân Đàn lại hơi mông lung: “Vừa rồi cậu ta hỏi cái gì thế? Sao anh phải trả lời 17? Liên quan gì tới Lương Vân Tiên sao? Sao cậu ta lại phản ứng như thế?”
Lục Vân Phong giận dữ: “Chẳng phải em không nghe hiểu tí nào à, lại còn chọn cái mình hiểu để nghe thôi nữa?”
Lục Vân Đàn: “Này anh nói cái gì đấy? Chỉ có một chữ mà em lại không thể nghe được hả?”
Lục Vân Phong lập tức nghiến răng: “Anh nói là số 17 của đội Trung Quốc sắp ra sân rồi, số 17 sẽ nghiền nát bọn họ không còn lại vụn, bảo bọn họ coi chừng đấy.”
“Nói hay lắm!” Lục Vân Đàn lập tức giơ ngón tay cái cho anh trai: “Bảo sao vừa rồi cậu ta rời đi lại thẫn thờ như thế, ra là bị dọa sợ à.”
Lục Vân Phong: “...”
Không có học thức cũng hạnh phúc thật, sống như một sinh vật đơn bào đơn giản, dễ dàng cảm thấy vui vẻ.
Tâm trạng Lục Vân Đàn rất tốt, cô vui vẻ cầm cốc trà sữa rồi dựa vào tường hút, đồng thời nhìn về phía sân đối diện.
Huấn luyện viên trưởng của đội Trung Quốc đang cho các cầu thủ vây quanh ông ta để bàn chiến thuật.
Lương Vân Tiên bỗng đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt huấn luyện viên trưởng rồi nói thẳng vào vấn đề mà không chút e ngại: “Chiến thuật của thầy quá cũ rồi, bảo thủ, tự cho mình là đúng, để mà đối phó với đội Nhật Bản thì không có cửa thắng.”
Đầu tiên huấn luyện viên trưởng sững người, sau đó giận điên lên: “Cậu nghĩ cậu là ai hả?”
Các thành viên xung quanh cũng nhìn Lương Vân Tiên bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên, ngoại trừ Chu Lạc Trần.
Cậu ta biết Lương Vân Tiên nghiêm túc.
Lương Vân Tiên thờ ơ, hờ hững nhìn thoáng qua bảng tỉ số trên bức tường đối diện: “Đây là thành tích đạt được do thầy chỉ đạo đấy? 11:21? Thầy nhìn thử sắc mặt hiệu trưởng đi.”
Huấn luyện viên trưởng hơi nín thở, vô thức quay đầu nhìn về phía lãnh đạo nhà trường đang ngồi.
Lương Vân Tiên còn nói thêm một câu nữa: “Ngồi bên cạnh hiệu trưởng là Phó bộ trưởng Bộ Giáo dục. Nếu trận này mà thua thật thì tương lai của thầy cũng đi vào ngõ cụt rồi.”
Huấn luyện viên trưởng á khẩu, không thể trả lời được.
Lương Vân Tiên: “Em có thể giúp thầy dọn dẹp mớ hỗn độn này, nhưng mà còn phải xem thầy có muốn không đã.”