Về đến nhà, vừa đóng cửa Đỗ Bắc Thần đã ôm Nhạc Hi hôn thắm thiết. Hai người cuồng nhiệt từ trên sô pha vô tới phòng tắm.
Sau khi xong việc, Đỗ Bắc Thần thò người qua hôn cậu, cả hai lại hôn nhau nồng nhiệt trong bồn tắm.
Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại của Nhạc Hi.
"Em đi nghe điện thoại." Nhạc Hi hun chụt hai cái vào miệng Đỗ Bắc Thần, tay chống lên thành bồn tắm đứng dậy, cậu khoác áo choàng tắm vào rồi đi ra ngoài.
Người gọi đến là mẹ của Nhạc Hi, còn gọi cả video call.
Nhạc Hi cúi xuống buộc kỹ áo rồi mới cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Bấm nút nghe, Nhạc Hi chớp chớp mắt tỏ ra đáng yêu hỏi: "Mẹ à, gọi con có chuyện gì không ạ?"
"Mẹ nhớ con nên gọi video để thấy mặt con của mẹ không được à? Bé yêu của mẹ càng ngày càng đẹp nha." Khuôn mặt Nhạc Hi có nét giống với người phụ nữ trong cuộc gọi, cho dù gương mặt bà đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng bà vẫn đẹp đến động lòng người.
"Mẹ cũng rất xinh đẹp mà ~ mẹ ăn cơm chưa?" Nhạc Hi cười hỏi.
"Mẹ ăn rồi, bạn trai con đâu? Người mà bữa trước con đăng hình lên wechat đó, kêu nó ra để mẹ nhìn mặt xem."
"...." Nhạc Hi suy nghĩ một hồi mới nhớ ra bức ảnh mà mẹ cậu nói đến. Đó hẳn là hình mà hôm trước cậu xem album ảnh thì vô tình nhìn thấy một tấm hình "giường chiếu." Vừa lúc cậu đang muốn khoe tình cảm nên đã đăng lên wechat.
Nói là khoe ảnh "giường chiếu" nhưng thật ra chỉ là khoe hình cơ bụng của Đỗ Bắc Thần, ảnh được chụp từ góc độ ở trên nhìn xuống bằng lens trắng đen, kèm theo dòng trạng thái "Vùi đầu vào ngực bạn trai tôi." Nhưng lúc đó cậu lại quên chặn mẹ xem ảnh.
"Mau để mẹ nhìn một chút." Thấy cậu không lên tiếng, mẹ Nhạc thúc giục: "Mẹ chỉ muốn xem nó trông thế nào thôi."
Nhạc Hi hết cách, chỉ có thể gọi: "Anh Thần ơi!!"
"Chuyện gì vậy em?" Đỗ Bắc Thần lập tức trả lời, hắn mở cửa ban công ra, sau đó nhìn Nhạc Hi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nhạc Hi nhỏ giọng nói: "Anh mặc quần áo vào đi, mặc xong thì lại đây." Lúc này, Đỗ Bắc Thần chỉ dùng khăn tắm che nửa người phía dưới còn nửa trên thì không mặc gì, trên cổ còn lưu lại hai dấu răng.
Đỗ Bắc Thần mặc quần áo chỉn chu xong quay lại, hỏi: "Sao vậy em?"
Nhạc Hi đưa điện thoại về phía Đỗ Bắc Thần: "Mẹ, bạn trai con đó. Mẹ thấy anh ấy có đẹp trai không?"
Thị lực tốt của Đỗ Bắc Thần giúp hắn nhanh chóng nhìn thấy cuộc gọi của Nhạc Hi nên hắn nhanh chóng điều chỉnh nét mặt nói: "Chào mẹ, con tên Đỗ Bắc Thần là bạn trai của Nhạc Nhạc ạ."Mẹ Nhạc là một người phụ nữ có tư tưởng hiện đại nên bà rất thoải mái chấp nhận sở thích giả gái và xu hướng dục của con trai mình. Thấy bạn trai của con mình đẹp trai như vậy, bà cười vui vẻ đến mức không khép được miệng cùng Đỗ Bắc Thần nói chuyện.
Cuối cùng biến thành Đỗ Bắc Thần cầm điện thoại video call với mẹ cậu. Nhạc Hi vẻ mặt câm nín, nghe mẹ và bạn trai mình nói chuyện phiếm với nhau.
Nghe không nổi nữa Nhạc Hi đứng dậy đi vào bếp gọt trái cây. Cắt thanh long xong, cậu ngồi trên sofa mở tivi vừa xem vừa ăn.
Một lúc sau, Đỗ Bắc Thần quay lại.
Hắn đặt điện thoại trên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo cậu ôm vào lòng hỏi: "Chu Du là ai hả?"
Nhạc Hi dùng tăm ghim một miếng thanh long đút vào miệng Đỗ Bắc Thần: "Sao anh lại biết Chu Du?"
"Hắn ta gửi tin nhắn Wechat cho em." Đỗ Bắc Thần há miệng cắn một miếng, vẻ mặt ghen tuông liếc nhìn điện thoại: "Vậy rốt cuộc tên đó là ai?"
"Bạn trai cũ của em..." Nhạc Hi vừa nói vừa định duỗi tay ra lấy điện thoại, ai ngờ Đỗ Bắc Thần còn nhanh tay hơn cậu. Hắn cầm điện thoại dùng vân tay giải khóa rồi click vào mở tin nhắn kia, quơ quơ trước mặt Nhạc Hi sau đó block luôn tên đó, hành động vô cùng mạch lạc, dứt khoát.
"....Anh là vại dấm chua biết đi hả? Anh Thần, hắn nhắn gì vậy, em còn chưa kịp đọc." Khóe miệng Nhạc Hi giật giật.
"Không thấy rõ càng tốt, em muốn biết hở? Nhưng anh không nói cho em biết đâu." Đỗ Bắc Thần ném điện thoại vào tay cậu, hừ lạnh nói.
"Chua quá, chua quá, chua không chịu được." Nhạc Hi vừa nói vừa bịt mũi lại.
Đỗ Bắc Thần đè cậu ra hôn.
Nhạc Hi cười nói: "Ây da nụ hôn có vị dấm chua, chua lè luôn." Nhưng thật ra nụ hôn có mang theo vị thanh long rất ngọt ngào.
"Do anh không gặp được em sớm hơn nên em mới có nhiều bạn trai cũ như vậy. Nhưng không sao, anh không để bụng vì dù sao anh cũng sẽ là người yêu cuối cùng của em."
"Ừ ừ, anh không để bụng ~ một chút cũng không để bụng ~ anh chỉ ghen có xíu xiu thôi à." Nhạc Hi cười hết sức xấu xa nói.
Đỗ Bắc Thần vốn là mạnh mẽ tự an ủi chính mình, nhưng những lời của Nhạc Hi làm hắn cảm thấy phiền lòng, càng nghĩ càng cảm thấy không dễ gì cho qua, bực bội nắm tóc oán giận nói: "Tại sao anh không gặp em sớm hơn chứ? Nếu hồi cấp ba anh gặp em thì tốt biết mấy."
"Liêm sĩ lên anh ơi, đến học sinh cấp 2 mà anh cũng không tha à." Nhạc Hi nhớ tới thời cấp hai trẻ trâu của mình thở dài nói: "Nếu mà lúc đó anh gặp em thì chưa chắc anh đã thích em đâu. Hồi đấy em nông nổi lắm, tính nết thì y như chó gặm. Nhưng mà hầu như ai cũng phải trải qua cái thời ấy cả, mãi sau này lớn rồi mới dần bớt lại, đúng là chưa nếm mùi đời thì không bao giờ trưởng thành được."
"Nếu anh có thể gặp em sớm hơn thì anh sẽ bảo vệ và che mưa chắn gió cho em, không để em phải chịu khổ. Em sẽ là công chúa nhỏ của anh nên em không cần phải trưởng thành." Đỗ Bắc Thần mỉm cười nói.
"Anh Thần phạm quy." Nhạc Hi không khỏi đỏ mặt: "Em cảm thấy trưởng thành cũng rất tốt, nếu đã 20 mấy tuổi nhưng đầu óc chỉ như đứa nhóc 12 hoặc 13 tuổi thì hết sức ngốc đến nhà, vừa đóng cửa Đỗ Bắc Thần đã ôm Nhạc Hi hôn thắm thiết. Hai người cuồng nhiệt từ trên sô pha vô tới phòng tắm.
Sau khi xong việc, Đỗ Bắc Thần thò người qua hôn cậu, cả hai lại hôn nhau nồng nhiệt trong bồn tắm.
Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại của Nhạc Hi.
"Em đi nghe điện thoại." Nhạc Hi hun chụt hai cái vào miệng Đỗ Bắc Thần, tay chống lên thành bồn tắm đứng dậy, cậu khoác áo choàng tắm vào rồi đi ra ngoài.
Người gọi đến là mẹ của Nhạc Hi, còn gọi cả video call.
Nhạc Hi cúi xuống buộc kỹ áo rồi mới cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Bấm nút nghe, Nhạc Hi chớp chớp mắt tỏ ra đáng yêu hỏi: "Mẹ à, gọi con có chuyện gì không ạ?"
"Mẹ nhớ con nên gọi video để thấy mặt con của mẹ không được à? Bé yêu của mẹ càng ngày càng đẹp nha." Khuôn mặt Nhạc Hi có nét giống với người phụ nữ trong cuộc gọi, cho dù gương mặt bà đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng bà vẫn đẹp đến động lòng người.
"Mẹ cũng rất xinh đẹp mà ~ mẹ ăn cơm chưa?" Nhạc Hi cười hỏi.
"Mẹ ăn rồi, bạn trai con đâu? Người mà bữa trước con đăng hình lên wechat đó, kêu nó ra để mẹ nhìn mặt xem."
"...." Nhạc Hi suy nghĩ một hồi mới nhớ ra bức ảnh mà mẹ cậu nói đến. Đó hẳn là hình mà hôm trước cậu xem album ảnh thì vô tình nhìn thấy một tấm hình "giường chiếu." Vừa lúc cậu đang muốn khoe tình cảm nên đã đăng lên wechat.
Nói là khoe ảnh "giường chiếu" nhưng thật ra chỉ là khoe hình cơ bụng của Đỗ Bắc Thần, ảnh được chụp từ góc độ ở trên nhìn xuống bằng lens trắng đen, kèm theo dòng trạng thái "Vùi đầu vào ngực bạn trai tôi." Nhưng lúc đó cậu lại quên chặn mẹ xem ảnh.
"Mau để mẹ nhìn một chút." Thấy cậu không lên tiếng, mẹ Nhạc thúc giục: "Mẹ chỉ muốn xem nó trông thế nào thôi."
Nhạc Hi hết cách, chỉ có thể gọi: "Anh Thần ơi!!"
"Chuyện gì vậy em?" Đỗ Bắc Thần lập tức trả lời, hắn mở cửa ban công ra, sau đó nhìn Nhạc Hi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nhạc Hi nhỏ giọng nói: "Anh mặc quần áo vào đi, mặc xong thì lại đây." Lúc này, Đỗ Bắc Thần chỉ dùng khăn tắm che nửa người phía dưới còn nửa trên thì không mặc gì, trên cổ còn lưu lại hai dấu răng.
Đỗ Bắc Thần mặc quần áo chỉn chu xong quay lại, hỏi: "Sao vậy em?"
Nhạc Hi đưa điện thoại về phía Đỗ Bắc Thần: "Mẹ, bạn trai con đó. Mẹ thấy anh ấy có đẹp trai không?"
Thị lực tốt của Đỗ Bắc Thần giúp hắn nhanh chóng nhìn thấy cuộc gọi của Nhạc Hi nên hắn nhanh chóng điều chỉnh nét mặt nói: "Chào mẹ, con tên Đỗ Bắc Thần là bạn trai của Nhạc Nhạc ạ."
Mẹ Nhạc là một người phụ nữ có tư tưởng hiện đại nên bà rất thoải mái chấp nhận sở thích giả gái và xu hướng dục của con trai mình. Thấy bạn trai của con mình đẹp trai như vậy, bà cười vui vẻ đến mức không khép được miệng cùng Đỗ Bắc Thần nói chuyện.
Cuối cùng biến thành Đỗ Bắc Thần cầm điện thoại video call với mẹ cậu. Nhạc Hi vẻ mặt câm nín, nghe mẹ và bạn trai mình nói chuyện phiếm với nhau.
Nghe không nổi nữa Nhạc Hi đứng dậy đi vào bếp gọt trái cây. Cắt thanh long xong, cậu ngồi trên sofa mở tivi vừa xem vừa ăn.
Một lúc sau, Đỗ Bắc Thần quay lại.
Hắn đặt điện thoại trên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo cậu ôm vào lòng hỏi: "Chu Du là ai hả?"
Nhạc Hi dùng tăm ghim một miếng thanh long đút vào miệng Đỗ Bắc Thần: "Sao anh lại biết Chu Du?"
"Hắn ta gửi tin nhắn Wechat cho em." Đỗ Bắc Thần há miệng cắn một miếng, vẻ mặt ghen tuông liếc nhìn điện thoại: "Vậy rốt cuộc tên đó là ai?"
"Bạn trai cũ của em..." Nhạc Hi vừa nói vừa định duỗi tay ra lấy điện thoại, ai ngờ Đỗ Bắc Thần còn nhanh tay hơn cậu. Hắn cầm điện thoại dùng vân tay giải khóa rồi click vào mở tin nhắn kia, quơ quơ trước mặt Nhạc Hi sau đó block luôn tên đó, hành động vô cùng mạch lạc, dứt khoát.
"....Anh là vại dấm chua biết đi hả? Anh Thần, hắn nhắn gì vậy, em còn chưa kịp đọc." Khóe miệng Nhạc Hi giật giật.
"Không thấy rõ càng tốt, em muốn biết hở? Nhưng anh không nói cho em biết đâu." Đỗ Bắc Thần ném điện thoại vào tay cậu, hừ lạnh nói.
"Chua quá, chua quá, chua không chịu được." Nhạc Hi vừa nói vừa bịt mũi lại.
Đỗ Bắc Thần đè cậu ra hôn.
Nhạc Hi cười nói: "Ây da nụ hôn có vị dấm chua, chua lè luôn." Nhưng thật ra nụ hôn có mang theo vị thanh long rất ngọt ngào.
"Do anh không gặp được em sớm hơn nên em mới có nhiều bạn trai cũ như vậy. Nhưng không sao, anh không để bụng vì dù sao anh cũng sẽ là người yêu cuối cùng của em."
"Ừ ừ, anh không để bụng ~ một chút cũng không để bụng ~ anh chỉ ghen có xíu xiu thôi à." Nhạc Hi cười hết sức xấu xa nói.
Đỗ Bắc Thần vốn là mạnh mẽ tự an ủi chính mình, nhưng những lời của Nhạc Hi làm hắn cảm thấy phiền lòng, càng nghĩ càng cảm thấy không dễ gì cho qua, bực bội nắm tóc oán giận nói: "Tại sao anh không gặp em sớm hơn chứ? Nếu hồi cấp ba anh gặp em thì tốt biết mấy."
"Liêm sĩ lên anh ơi, đến học sinh cấp 2 mà anh cũng không tha à." Nhạc Hi nhớ tới thời cấp hai trẻ trâu của mình thở dài nói: "Nếu mà lúc đó anh gặp em thì chưa chắc anh đã thích em đâu. Hồi đấy em nông nổi lắm, tính nết thì y như chó gặm. Nhưng mà hầu như ai cũng phải trải qua cái thời ấy cả, mãi sau này lớn rồi mới dần bớt lại, đúng là chưa nếm mùi đời thì không bao giờ trưởng thành được."
"Nếu anh có thể gặp em sớm hơn thì anh sẽ bảo vệ và che mưa chắn gió cho em, không để em phải chịu khổ. Em sẽ là công chúa nhỏ của anh nên em không cần phải trưởng thành." Đỗ Bắc Thần mỉm cười nói.
"Anh Thần phạm quy." Nhạc Hi không khỏi đỏ mặt: "Em cảm thấy trưởng thành cũng rất tốt, nếu đã 20 mấy tuổi nhưng đầu óc chỉ như đứa nhóc 12 hoặc 13 tuổi thì hết sức ngốc rồi.