Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn gió nhẹ dịu mát.
Bạch Vi cả người nhức mỏi, ngay cả xoay người cũng làm nàng nhíu mày, ngày hôm qua thật sự là quá hoang đường... Mình vậy mà dung túng nàng làm mấy chuyện kia.
Bạch Vi không khỏi nhớ tới một ít hình ảnh không lành mạnh ngày hôm qua, tức khắc xấu hổ đến hai má đỏ bừng.
Nàng chôn mặt vào gối, cọ lại cọ, tuy rằng Bạch Vi hiện tại ngượng ngùng nhưng lại có cảm giác thõa mản đạt được ý nguyện. Ngay cả nàng cũng không nhận thấy mình cười đến động lòng người.
Dương Đồng cảm giác được bên người có động tĩnh, theo bản năng vòng cánh tay qua eo nhỏ Bạch Vi ôm thật chặt.
Đại khái là ngày hôm qua nháo đến quá phận, giọng nói khàn khàn không ít: "Tỉnh rồi? Cậu ngủ nướng thêm tí nữa đi, tớ đi làm bữa sáng."
Bạch Vi lén lút hé mắt mà nhìn Dương Đồng, vốn tưởng rằng nàng nói mơ nào biết Bạch Vi lập tức bị ánh mắt thâm thúy như sao hút vào.
"Nhìn cái gì, không muốn ngủ thêm nữa hửm?" Dương Đồng chống thân thể, đem Bạch Vi ôm càng chặt.
"Tớ ngủ!" Bạch Vi vừa thấy gương mặt tươi cười kia của nàng liền nhịn không được đầu quả tim run lên. Nàng còn nhớ rõ ngày hôm qua Dương Đồng lớn mật, mỗi một lần chạm vào đều làm cho mình ngứa đến khó chịu, không ngừng phát ra âm thanh.
Nàng giả bộ như đà điểu làm Dương Đồng cười to không ngừng, xoa đầu Bạch Vi sủng nịch nói: "Sao lại đáng yêu thế."
"Im miệng!" Nàng xấu hổ đan xen giận dữ, rõ ràng đều là tay mơ mới lần đâu vì cái gì Dương Đồng lại hành động như lão luyện? Chẳng lẽ đây là thiên phú?
"Được được, tớ đi nấu bữa sáng, lát nữa gọi cậu dậy ăn." Dương Đồng nhìn đồng hồ báo thức, phát hiện đã giờ rưỡi nàng xốc chăn, không tiếp tục ăn vạ mặc quần áo đêm qua bị mình ném lên ghế.
Bạch Vi nghe được nàng đang mặc quần áo, cắn cắn môi lộ ra đầu nhỏ, bắt đầu đòi ăn: "Tớ muốn ăn cháo gạo nếp, cho nhiều táo tàu!"
Dương Đồng tùy tiện cột tóc xoay đầu cười: "Không thành vấn đề."
Chăn bị đẩy ra một gọc lộ ra trên người Bạch Vi những dấu vết lạ, Dương Đồng đáy mắt tràn đầy thương tiếc xem ra đêm qua mình có hơi quá đáng.
Nhưng mà đã chứng minh được một việc.
Mình tuyệt đối không phải cái loại lãnh đạm kia!
Bạch Vi liếc nàng một cái, giây tiếp kéo chăn che đậy phẫn nộ nói: "Nhìn cái gì!" Thật là, một chút cũng không ôn nhu đùi bây giờ vẫn còn chưa thể hết run.
"Tớ sai rồi cậu đừng tức giận đừng tức giận." Dương Đồng vội vàng lấy lòng, không dám tiếp tục trêu chọc Bạch Vi trấn an một hồi vội vàng chạy đi phòng bếp, muốn làm cơm sáng mỹ vị để bồi tội.
Không có Dương Đồng phòng ngủ lần nữa khôi phục yên tĩnh nhưng cho dù như thế hơi thở thuộc về nàng vẫn còn lưu lại.
Rõ ràng dùng chung một loại sữa tắm sao lại nhận ra hương vị của nàng rõ ràng như thế?
Bạch Vi dùng chăn che đầu cảm thấy mình điên rồi! Mới qua có một đêm mà đánh mất bản thân. Nàng không dám nhắm mắt sợ trong đầu lại hiện ra hình ảnh điên cuồng hôm qua.
Bạch Vi lựa chọn mặc quần áo rời giường!
A... Bả vai đau quá, eo cũng đau vì sao Dương Đồng thoạt nhìn thần thái sáng láng còn mình giống như củ cà rốt bầm dập?
Giữa người với người vậy mà còn có sự chênh lệch nhiều như vậy sao!
Hơn nữa, về sau Tô Quả các nàng nếu còn đồn bậy nói Dương Đồng lãnh đạm mình sẽ không thèm tin nữa!!
Cái phương diện kia Dương Đồng chính là không biết điểm dừng, con người không hề biết thõa mãn!!!.
Có thể có được đáp án này Bạch Vi cực kỳ bi thương.
Trải qua một phen xử lý, Bạch Vi lại lần nữa khôi phục sức sống biến trở về thành cô gái ôn nhu nhã nhặn lịch sự. Bạch Vi dựa cửa phòng bếp khoanh tay nhìn Dương Đồng lăn xăn: "Có cần tớ giúp không?"
Dương Đồng tranh thủ cười nói: "Hôm nay cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi."
Bạch Vi hừ nhẹ một tiếng: "Bây giờ mới biết thương tiếc?"
"Đúng rồi."
"Vậy thì còn xem được. Tiểu nha đầu hôm nay chuẩn ngươi đến hầu hạ bổn cung." Bạch Vi ngạo kiều mà nâng nâng cằm.
Dương Đồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Tra."
Bạch Vi ôm bụng cười oán trách: "Bổn cung ở trong phòng khách chờ ngươi."
"Dạ."
"Tớ đưa cậu đến văn phòng, khi nào tan học tớ qua đón cậu về." Dương Đồng giơ tay vuốt vài sợi tóc Bạch Vi, động tác thân mật trong ánh mắt đựng đầy nhu sắc.
Bạch Vi chụp được tay nàng, trừng mắt ý bảo nàng hiện tại là thời gian làm việc đừng có động tay động chân.
Dương Đồng bất đắc dĩ nhíu mày, hôm nay nàng còn đang áy náy vì vậy mọi chuyện đều theo Bạch Vi.
Bất quá nhìn nàng giả bộ lạnh lùng Dương Đồng vẫn ngứa tay nhịn không được bẹo má nàng. Sau đó bay nhanh trốn, chỉ ném xuống một câu: "Tan làm nhớ chờ tớ nha!"
Bạch Vi đứng ở trước cửa văn phòng, che lại chỗ vừa mới bị nàng bẹo. Nhìn bóng dáng nàng cao gầy rời đi rũ mắt cười nhạt. Nàng chuẩn bị xoay người vào văn phòng, lại phát hiện phía sau có hai người đang đứng nhưng không ai phát ra tiếng động làm nàng hết hồn suýt nữa té ngã.
"Hai ngươi làm gì đó!" Nàng vỗ ngực, Bạch Vi không biết vì sao có loại cảm giác chột dạ.
Tô Quả cùng chủ nhiệm liếc nhau biểu hiện kì bí.
Dương Đồng tuy rằng cũng hay đùa giỡn cũng từng có những ngày đưa Bạch Vi đến văn phòng nhưng nhưng không hề có biểu hiện ve vãn như hôm nay.
Chẳng lẽ, hai người làm gì mà không muốn người ta biết được?
Tô Quả âm trầm cười, câu lấy cổ Bạch Vi ngữ khí uy hiếp nói: "Mau khai báo nếu không đừng trách chúng ta tàn nhẫn!"
Bạch Vi trợn mắt: "Hai ngươi cũng không sợ hình tượng bị ảnh hưởng à? Có chuyện gì vào trong văn phòng nói, không thấy học sinh vừa đi ngang vừa sợ hãi sao?"
Tô Quả liếc mắt liền nhìn thấy đúng là có học sinh vừa mới mang dụng dụ dạy học lên phòng giáo viên. Nàng xấu hổ mà buông lỏng ho khan vài cái che dấu xấu hổ.
Chủ nhiệm lớp cười cười lôi kéo Bạch Vi vào văn phòng.
Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại ba người các nàng, các thầy cô khác đều lên lớp dạy, nếu lát nữa bị bức cung chắc chắn Bạch Vi chạy không thoát!
Bạch Vi kéo ghế của mình ra ngồi xuống vô cùng vui vẻ cười hỏi: "Hai ngươi rốt cuộc muốn hỏi chuyện gì."
Tô Quả nhướng mày, tò mò hỏi: "Cậu cùng Dương Đồng hiện tại quan hệ rất tốt?"
Bạch Vi trầm tư, đúng là như vậy tốt đến mức ngủ chung một giường luôn rồi. Nàng chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, bọn tớ không phải vẫn luôn như vậy sao?"
Chủ nhiệm lớp lắc đầu: "NONONO, hai người lúc trước cũng không có nhiều những cử chỉ nhỏ nhặt thân mật. Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Bạch Vi che miệng cười khẽ, nếu như dễ bị nhìn thấu như vậy thì thôi khai luôn đi "Cũng không có gì quá lớn đâu, là quan hệ yêu đương thôi."
"À yêu đương, cái gì!? Hai ngươi yêu đương?" Tô Quả lúc đầu còn chưa phát hiện ra chỗ nào không đúng, sau đó hét đến kinh người.
Hai người kia, thế nhưng ở bên nhau!?
Thì ra người Bạch Vi vẫn luôn thích chính là Dương Đồng!
Nhưng.... nàng không phải lãnh đạm sao? Bạch Vi không ngại cái này? Thật tiến bộ...
Đại khái chủ nhiệm lớp cùng Tô Quả đều nghĩ đến chuyện này chần chờ hỏi: "Nàng.. chính là.. ừm cái kia không được, cậu không ngại sao?"
Bạch Vi nói lắp "Ừm.... chuyện này..."
Xong đời lúc trước mình còn cường điệu thêm dầu vào lửa! Hiện tại phải nhận nghiệp!
Bạch Vi vỗ đùi, thần sắc kiên định: "Tớ tin tưởng, tớ có thể chữa khỏi!"
Trong nháy mắt, nàng như vị tiên sống khiến Tô Quả cùng chủ nhiệm lớp liên tục cảm thán.
Nàng hai nhìn nhau cười, sôi nổi vỗ tay: "Thật là vĩ đại!"
Nàng đỡ trán cười khổ: "Việc này hai ngươi trước tiên đừng nói với ai, ba nàng cũng công tác trong trường gia đình nàng hình như vẫn chưa biết đâu."
Tô Quả nghi hoặc khó hiểu: "Vì sao? Cậu và Dương Đồng không phải yêu sớm, còn sợ người trong nhà biết?"
Bạch Vi buông tay, bĩu môi phun tào nói: "Dương Đồng nói phải cho ba mẹ một bất ngờ nên đã lên kế hoạch lừa gạt. Ai ngờ bị hai người nhìn ra."
Cái gì mà bất ngờ rõ ràng là sợ đến hết hồn, Dương Đồng là cố ý gạt người trong nhà còn nói cái gì muốn báo thù.
Bạch Vi không rõ Dương Đồng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chủ nhiệm lớp tò mò hỏi: "Kể rõ ràng quá trình hai người đến với nhau đi? Hơn nữa thế mà không nhìn thấy Kiều Bội San dây dưa với Dương Đồng, thật là kỳ lạ."
Tô Quả đánh nàng "Cậu ngóng trông Kiều Bội San dây dưa Dương Đồng à?"
Chủ nhiệm lớp ý thức được mình nói có chút không đúng, ngượng ngùng cười giải thích nói: "Tớ không có ý gì khác, Bạch Vi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Bạch Vi lắc đầu bật cười: "Kiều Bội San và Dương Đồng cũng đã gặp mặt, lần này Kiều Bội San hẳn là nghĩ thông suốt cho nên sẽ không tiếp tục dây dưa."
"Vậy là tốt rồi." Tô Quả cảm thán.
"Đúng vậy, còn chuyện quá trình quen nhau sao? Cả hai đi xem mắt rồi thì ở bên nhau thôi." Bạch Vi nói.
Tô Quả cùng chủ nhiệm lớp lập tức lâm vào trầm tư không hẹn mà cùng hỏi: "Hai ngươi như vậy mà còn thông qua xem mắt?"
"Xem mắt cũng tốt, nếu không hiện tại cả hai vẫn chưa ở bên nhau đâu." Bạch Vi trước kia không đồng ý vì chưa biết đối phương là ai, nhưng hiện tại càng muốn khen thưởng ai mai mối điểm!
Bên kia Dương Đồng vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại liên hoàng từ lão mẹ.
"Alo, mẹ có chuyện gì?"
Chỉ nghe thấy một loạt sư tử hà đông rống: "Nha đầu chết tiệt kia, còn biết nghe điện thoại? Ngày hôm qua nguyên đêm không về cũng không nói một tiếng!"
Dương Đồng lúc này mới ý thức được, mình hôm qua thế nhưng quên mất chuyện này hèn chi hôm nay cứ cảm thấy bản thân quên mất chuyện gì.
Nàng cười gượng nói: "Mẹ ơi, con có tiết không nói chuyện với mẹ nữa, có việc chờ con tan tầm lại nói!"
"Alo alo alo?" Dương mẹ nghe tiếng cúp máy tức giận đến đỏ mặt, nha đầu chết tiệt kia, xem mi về nhà mẹ xử mi không đẹp không lấy tiền.
Dương Đồng tuy rằng biết về nhà thế nào cũng ăn đập nhưng tâm tình vẫn rất tốt. Hôm qua rốt cuộc ôm người trong lòng ngủ một đêm quá mức sảng khoái, vô cùng thõa mãn.