Trịnh Đông bận rộn đến hơn một giờ chiều mới dẫn Lư Địch tới bệnh viện, kết quả vừa mở cửa, đã nhìn thấy một màn thật đau mắt, anh không nhịn được mà đỡ trán: “Từ Lạc Dương, cậu gãy tay rồi hả?”
Từ Lạc Dương ăn xong một thìa cháo do Thích Trường An đút, nhìn Trịnh Đông đứng ở cửa, lý do rất đầy đủ: “Em là bệnh nhân mờ!” Nói xong, cậu lại cúi đầu nhìn trong bát, giọng nói mềm nhũn: “Trường An em muốn ăn hạt sen!”
Thích Trường An rất tốt tính múc một viên hạt sen tròn mẩy, thổi nguội rồi mới đút tới miệng Từ Lạc Dương.
Trịnh Đông nhìn thấy cảnh tượng này, nhíu nhíu mày: “Các cậu?”
“Đúng vậy, tụi em ở bên nhau rồi!” Từ Lạc Dương không thể chờ đợi được nữa mà nói ra, giọng điệu khoe khoang: “Tụi em đang hẹn hò.” Nói xong lại cắn cắn thìa, cười giống như hoa nở. Thích Trường An thấy cậu cười, cũng mỉm cười theo.
“…” Càng đau mắt rồi.
Cầm hai cái ghế để xuống cạnh giường, Trịnh Đông kéo Lư Địch ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Từ Lạc Dương: “Nói thật đi, thân thể đã khỏe chưa?”
“Khỏe rồi, chỉ là đầu còn hơi khó chịu, cơ mà giờ bảo em ra ngoài chạy một vòng năm trăm mét, cũng chẳng sao cả.” Từ Lạc Dương nói thì nói thế, nhưng lại cực kỳ thản nhiên để Thích Trường An đút cho ăn.
Trịnh Đông dời tầm mắt, ở trong lòng tự nói với mình, đây có lẽ chính là tình thú trong truyền thuyết chăng?
“Vậy cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, công việc ——”
“Anh Trịnh, em biết hết rồi.” Từ Lạc Dương hiếm khi ngắt lời anh, cậu cố gắng khiến giọng mình trông có vẻ thoải mái một chút: “Không cần phải nhìn Trường An, ảnh cũng giấu em, còn giấu cả điện thoại của em nữa, là do bản thân em lanh trí đoán được chân tướng của sự thật.”
Trước khi đến Lư Địch đã được Trịnh Đông dặn đi dặn lại là không được nhắc đến chuyện này, giờ phát hiện Từ Lạc Dương đã biết rồi, cậu ta không nhịn được mà mở miệng: “Cái tên Vương Du Hành kia thật là đáng ghét! Tìm người giả làm bạn học của anh Từ bôi nhọ thì thôi đi, còn kiếm cả người bị hại nữa.”
“Địch Tử cậu phải bình tĩnh, tức giận vì chuyện này không đáng đâu, hơn nữa anh chưa từng làm gì cả, Vương Du Hành nhiều nhất cũng chỉ có thể giở trò dối trá để hãm hại anh, đồ giả thì mãi mãi chẳng bao giờ trở thành đồ thật được.”
Từ Lạc Dương nhẩm lại lịch trình mấy ngày nay ở trong lòng, rồi nói với Trịnh Đông: “Anh Trịnh, chiều nay và sáng mai không phải đã hẹn đi bàn hợp đồng đại ngôn sao? Trước tiên không đi nữa.”
Trong lòng cậu rõ ràng, giờ tình hình không ngừng xấu đi, chân tướng vẫn chưa sáng tỏ, bên phía doanh nghiệp vốn muốn cậu ký hợp đồng đại diện chắc chắn đang do dự.
Trịnh Đông gật đầu: “Được.” Anh nhìn Từ Lạc Dương vẫn đang mỉm cười, trong lòng khe khẽ thở dài: “Tình hình đã tạm thời khống chế được rồi, chỉ cần chúng ta tìm được bằng chứng, có thể chứng minh cậu chẳng liên quan gì đến việc truyền ra trên mạng là được.”
Giọng Lư Địch không tốt lắm: “Rõ ràng là chúng ta bị hãm hại, lại còn phải đi tìm bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Trịnh Đông không tiếp lời, mà nói: “Nhưng trong này có một chỗ khó.”
“Lập trường và thái độ của Học viện điện ảnh, đúng không?” Thấy Trịnh Đông gật đầu, Từ Lạc Dương nói tiếp: “Em bị đuổi học là chuyện chắc như đinh đóng cột, mà nhà trường để bảo vệ mặt mũi, chắc chắn sẽ không làm chứng cho em, nói năm đó phán quyết sai.”
Tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Từ Lạc Dương, Trịnh Đông cẩn thận hỏi: “Tình huống của năm đó rốt cục là như thế nào? Có thể cứu vãn được không?”
“Khó nói lắm.” Nụ cười của Từ Lạc Dương nhạt đi một chút: “Đới Tuyết Thanh là người đứng đầu tập đoàn Hoa Lực, lúc đó rất ít người dám đối đầu với ông ta, nói là thủ đoạn tày trời cũng không quá đáng. Lúc đó, ông ta quyết tâm tạo áp lực cho nhà trường, nói nhất định phải đuổi học em, nhà trường ngầm đồng ý, nhưng tỏ ý phải có lý do mới có thể đuổi học được. Vậy nên một tháng sau, nhà trường thu được ‘chứng cứ’ —— ‘em’ dùng tiền mời mấy tên lưu manh, bắt nạt một nữ sinh bị trầm cảm, làm đối phương tự sát bất thành.”
“Sau đó thì sao?” Trịnh Đông nhíu chặt lông mày: “Chẳng có ai tới tìm cậu nói chuyện cả hả?”
“Đương nhiên là không có, chừng đó chứng cứ cũng đủ trở thành lý do của nhà trường rồi, em trực tiếp nhận được thông báo, nói mình bị đuổi học luôn. Vốn em muốn tới tìm nhà trường, nhưng bị ngăn cản.”
“Trương Trích hả?”
“Đúng vậy, là chú Trương, chú ấy và ba mẹ em cùng lớn lên trong một viện mồ côi, quan hệ vẫn rất tốt. Em từng nghe mẹ em nhắc tới rất nhiều lần, kết quả học tập của chú ấy là tốt nhất, chú ấy thi đậu trường đại học đứng đầu nước Mỹ, rồi ở bên kia định cư luôn.”
“Chú ấy trực tiếp dẫn em rời khỏi trường học, sau đó mua vé máy bay. Trên đường tới sân bay, em mới biết những thứ này đều là tác phẩm của Đới Tuyết Thanh. Lúc đó chú Trương nói với em rằng, lúc chú ấy mới nghe thấy tin đồn thì đã vội vã từ nước ngoài quay về, nhưng vẫn chậm một bước. Làm em bị nhà trường đuổi học chắc chắn chỉ mới là bước đầu tiên, Đới Tuyết Thanh sẽ không dễ dàng dừng tay, vậy nên biện pháp tốt nhất, là để em ra nước ngoài học, ít nhất thì ở nước ngoài, sức ảnh hưởng của Đới Tuyết Thanh không lớn như thế, em cũng có thể không bị quấy rối mà hoàn thành việc học.”
Từ Lạc Dương cười cười: “Bởi vì ba mẹ em đều là trẻ mồ côi, vậy nên em ở trong nước không có người thân, em nghĩ, ít nhất cũng phải học cho xong, nên đồng ý. Vốn chú Trương muốn dẫn em tới nước Mỹ, nhưng em nghĩ chú ấy cố ý quay về, đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không thể làm phiền cuộc sống của chú ấy nữa, nên cuối cùng tự mình tới Châu Âu.”
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Từ Lạc Dương quả quyết nói: “Những ‘chứng cứ’ được đưa lên cho nhà trường lúc đó, người hành hung và người bị hại hẳn đều là người của Đới Tuyết Thanh, bệnh án, tự sát bất thành chắc cũng là hư cấu. Những kẽ hở trong đó chắc chắn đã được giấu kín, chúng ta chẳng thể nào chứng minh rằng chuyện năm đó không phải em làm.”
“Em từ nước ngoài quay về, bởi vì công ty của Đới Tuyết Thanh nội đấu vô cùng nghiêm trọng, ông ta thất thế, rồi lưu vong đến Nam Mỹ. Bây giờ, chuyện này bị khơi ra lần nữa, vẫn chưa thể xác định là chủ ý của bản thân Vương Du Hành, hay là do Đới Tuyết Thanh bày mưu đặt kế.”
“Muốn chứng minh chuyện năm đó không phải Lạc Dương làm, có thể để Đới Tuyết Thanh chính miệng thừa nhận.” Thích Trường An vẫn không lên tiếng bỗng dưng mở miệng, vẻ mặt anh mang theo ý lạnh rõ ràng: “Chỉ cần ông ta chính miệng thừa nhận, tất cả những thứ này đều là do ông ta giật giây, vậy thì bất kỳ nước bẩn nào cũng chẳng thể dội lên người Lạc Dương.”
Nhưng ai cũng biết, mức độ khó khăn của phương pháp này.
Cảm thấy đề tài này quá nặng nề, Từ Lạc Dương cười an ủi: “Anh Trịnh, anh không cần phải lo lắng như vậy, em chưa từng làm thì chính là chưa từng làm, cho dù là lên tòa, em cũng vẫn sẽ nói như vậy. Chỉ là mấy ngày này anh và Tiết Huỳnh phải vất vả rồi, ngoài ra, dù sao thì mấy ngày này em cũng chẳng có việc gì, đúng lúc có thể để cho chị Lan và Nhã Nhã nghỉ ngơi.”
“Được,” Trịnh Đông gật đầu, phối hợp chuyển đề tài: “Cậu xem cậu về nhà hay là vẫn tiếp tục ở lại trong bệnh viện?”
“Đương nhiên là về nhà rồi! Giường bệnh viện chật lắm, lúc em và Trường An ngủ cùng nhau, lúc nào cũng cảm thấy không cẩn thận sẽ ngã xuống!”
“…” Trịnh Đông hít sâu một hơi, chẳng muốn nhìn Từ Lạc Dương thêm chút nào nữa, nên dứt khoát hỏi Thích Trường An: “Thích tiên sinh, vậy tôi sẽ sắp xếp xe, hay là để Lạc Dương đi cùng cậu?”
“Em đi với Trường An!” Từ Lạc Dương vô cùng hăng hái, rồi lại dùng ngón tay chọt chọt lòng bàn tay Thích Trường An, nhỏ giọng nói: “Trường An, em đi cùng anh được không?”
“Được.” Dùng tay phải nắm chặt ngón tay Từ Lạc Dương, giọng Thích Trường An dịu dàng đi không ít: “Lương Khưu đang chờ ở bãi đậu xe, tôi dẫn Lạc Dương về.”
Nói thêm vài câu nữa, Trịnh Đông bèn dẫn Lư Địch định về công ty, trước khi đi dặn dò Từ Lạc Dương, điện thoại phải mở giờ. Anh đi tới cửa, lúc quay người đóng cửa, vô ý nhìn thấy thứ gì đó trong tay Từ Lạc Dương rơi xuống đất, cậu khom người kiếm, Thích Trường An gần như theo bản năng mà duỗi tay ra, chắn góc nhọn trên tủ đầu giường, đề phòng Từ Lạc Dương đụng đầu vào.
Đóng cửa lại, Trịnh Đông đứng trên hành lang, nghi ngờ hỏi Lư Địch: “Chú nói xem, rốt cuộc là Thích Trường An coi trọng Từ Lạc Dương ở điểm nào vậy?”
Lư Địch nói thẳng: “Em thích con gái đáng yêu, không hiểu lắm.”
“…”
Một tiếng sau, vì đề phòng phóng viên, Thích Trường An dẫn Từ Lạc Dương đến nơi ở của mình.
Đi thang máy lên tầng cao nhất khách sạn Brighton, mở cửa ra, Từ Lạc Dương đi vào trong nhìn ngó, phát hiện vị trí lắp đặt thiết bị và đồ gia dụng, đều giống ở Phụng Thành như đúc.
Biết từ bệnh viện về, Từ Lạc Dương chắc chắn phải tắm rửa trước, nên Thích Trường An nói: “Bố cục không khác chỗ lúc trước em ở lắm, tủ trong phòng tắm có áo tắm đó.”
Từ Lạc Dương gật đầu, để đồ trong tay xuống đi vào phòng tắm, đi được một nửa cậu quay đầu lại hỏi Thích Trường An: “Trường An, muốn tắm chung không?”
Sau khi hỏi xong cậu lại ngại: “Vừa rồi em không nói gì cả!” Chẳng mấy chốc đã bỏ chạy chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thích Trường An nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, trong mắt hiện lên ý cười, anh đứng tại chỗ một lúc, rồi mới tới một phòng tắm khác.
Bốn mươi phút sau, Từ Lạc Dương mặc áo tắm màu đen, biếng nhác nằm nhoài trên ghế, thắt lưng buộc rất lỏng, để lộ phần da sau gáy và lồng ngực. Tóc bị máy sấy thổi rất lộn xộn, cậu hơi híp mắt lại, giọng nói chẳng chút sức lực: “Trường An, lát nữa anh phải đi hả? Buổi chiều có lịch trình gì không?”
“Có.”
“A —— em biết mà.” Từ Lạc Dương hạ giọng, mấy giây sau lại phấn chấn: “Vậy anh đi làm đi, em có thể gọi video với anh!”
Thích Trường An một tay cầm máy sấy tóc, một tay khác ngón tay cẩn thận vuốt vuốt da đầu Từ Lạc Dương, ấm giọng nói: “Không cần, lịch trình chính là ở bên em.”
Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Từ Lạc Dương không sấy tóc nữa, mà dùng một tư thế không được tự nhiên lắm xoay người, ôm lấy eo Thích Trường An: “Thật hả?”
“Thật.” Thích Trường An tắt máy sấy, vò vò mái tóc mới khô một nửa của cậu: “Vậy nên lịch trình của anh rất bận rộn.”
“Vậy thì đúng là bận thật.” Giọng Từ Lạc Dương rất vui vẻ, cọ cọ Thích Trường An thêm lần nữa rồi mới ngồi lại, nhưng mới vừa ngồi yên chưa được hai giây, cậu lại lấy máy sấy trong tay Thích Trường An để xuống một bên, ho nhẹ một tiếng, sau đó gọi: “Thích tiên sinh.”
“Hả?”
“Em vui lắm!”
“Vậy nên?”
“Vậy nên anh có thể hôn em không?” Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, còn tự giác nhắm hai mắt lại, rõ ràng rất chờ mong.
Rất nhanh, Từ Lạc Dương đã cảm nhận được nụ hôn của Thích Trường An, nhất thời, tất cả chuyện buồn phiền trong lòng đều biến mất, cậu cảm thấy mình giống như ăn được một thìa mật ong thật đầy vậy.
Nhưng một giây sau, chuông điện thoại của Thích Trường An lại vang lên. Từ Lạc Dương vô cùng không muốn, cơ mà vẫn chuẩn bị từ bỏ cơ hội hôn môi này, thế nhưng cậu lập tức phát hiện, môi mình vẫn bị Thích Trường An nhẹ mút.
Cùng lúc đó, trong điện thoại vang lên giọng nói của Lương Khưu: “Thích thiếu gia, kết quả điều tra có tiến triển.”
Thích Trường An buông môi Từ Lạc Dương ra: “Nói đi.” Cực kỳ ngắn gọn nói xong, lại ngậm lấy môi Từ Lạc Dương lần nữa.
Bị thao tác cao cấp như vậy hù cho hết hồn, Từ Lạc Dương không ngờ, hôn môi hóa ra lại có thể kích thích như vậy!
Trong điện thoại, giọng Lương Khưu vẫn đang nói tiếp.
“Ba mươi ngày trước, Vương Du Hành tham gia một tiệc rượu, tình cờ gặp Đới Tuyết Thanh mới về nước, buổi tối hôm đó, thư ký của Đới Tuyết Thanh liền liên lạc với quản lý của Vương Du Hành.
Ngày hôm sau, Vương Du Hành được quản lý dẫn tới trước mặt Đới Tuyết Thanh, rất nhanh đã đạt được thỏa thuận, Đới Tuyết Thanh giúp Vương Du Hành trả hết món nợ lớn, tặng một căn biệt thự, một chiếc xe, một chiếc du thuyền, cũng cung cấp cả tài nguyên trong giới. Mà Vương Du Hành thì chỉ cần gọi là có mặt.”
Vỗ về hôn lên chóp mũi Từ Lạc Dương, Thích Trường An nói: “Tiếp tục đi.”
“Chuyện này là chủ ý của bản thân Vương Du Hành, theo phán đoán ban đầu, sở dĩ Vương Du Hành hướng mũi nhọn vào Từ tiên sinh, một mặt là vì lúc trước có thù cũ, mà nguyên nhân chủ yếu nhất, là muốn thông qua cách này, lấy lòng Đới Tuyết Thanh.”
Anh ta dừng lại một lát mới nói tiếp: “Một tiến triển khác là, nhận được tin tức chính xác, Đới Tuyết Thanh là trẻ mồ côi, đã từng lớn lên cùng một viện mồ côi của ba mẹ Từ tiên sinh. Đồng thời, hai phần ba tác phẩm của đạo diễn Từ Quần Thanh – ba của Từ tiên sinh, Đới Tuyết Thanh đều là người đầu tư ở phía sau.”
Sau khi cúp máy, Từ Lạc Dương hơi hỗn loạn: “Không phải chú Trương nói, Đới Tuyết Thanh rất hận ba mẹ em sao? Sao lại phải lặng lẽ đầu tư cho phim của ba em?”
Chưa từng nghe thấy ba mẹ nhắc đến cái tên “Đới Tuyết Thanh” này, Từ Lạc Dương đành phải phát huy trí tưởng tượng: “Chẳng lẽ trước đây quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng cuối cùng lại trở mặt thành thù hả?” Gãi gãi tóc, cậu vẻ mặt đau khổ: “Suy nghĩ thật sự làm người ta hói đầu!”
Thích Trường An nhìn điện thoại vẫn chưa hề mở ra bị Từ Lạc Dương để trên mặt bàn, biết cậu thật ra cũng không phải thật sự không quan tâm như là bề ngoài cậu biểu hiện.
Vừa định mở miệng hỏi cậu có muốn ăn gì không, Thích Trường An liền thấy Từ Lạc Dương như vừa nghĩ ra chuyện gì, vẻ mặt mang ý cười: “Trường An, nhanh đọc thầm ở trong lòng ‘Náo Náo sẽ không hói đầu’, đọc ba lần, sau đó hôn em một cái đi!”
Trong nháy mắt liền hiểu được lý do Từ Lạc Dương bảo anh làm như thế, Thích Trường An có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm túc đọc ba lần, sau đó trịnh trọng đặt một nụ hôn xuống giữa lông mày Từ Lạc Dương ——
Hy vọng quãng đời còn lại, Náo Náo của anh sẽ suôn sẻ.
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Đại yêu quái của em ~ [đỏ mặt.jpg]