"Vậy thì tốt." Vu Mộc Hy thoải mái gật gật đầu, nhưng chỉ mấy giây thì nhớ lại dáng vẻ mình đã từng học đại học lúc trong tiết thí nghiệm thi thể. Biểu cảm xinh đẹp của cô trong nháy mắt trở nên khó chịu: “Thế mà em hình dung chị thành một thi thể?"
"Ừ" Lệ Thịnh Quân lạnh nhạt trả lời.
Vu Mộc Hy xém chút thì phun ra một ngụm máu.
"Như mà... Xin cô lần sau hãy chú ý chút". Lệ Thịnh Quân mặt không thay đổi nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy một thi thể lõa lồ bộ đi tới đi lui trong phòng mỗi ngày đâu."
Vu Mộc Hy hơi tưởng tượng về hình tượng đó, không rét mà run, cơ thể cô uyển chuyển gợi cảm như vậy lại bị hắn hình dung đáng sợ như vậy?
"Thôi đi, em đừng nói nữa, chị cứ tưởng em trọ ở trường rồi, trong nhà chỉ có một mình chị mới như thế, nhưng mà sao em lại về thế."
"Ký túc xá bừa bộn quá, tôi vẫn quyết định ở đây." Lệ Thịnh quân nói xong cự tuyệt ánh mắt chế nhạo của Vu Mộc Hy, cầm balo lên đi về phòng.
"Ấy, em ăn cơm chưa?"
"Ăn ở nhà ăn rồi."
Lệ thịnh Quân "cạch" đóng cửa lại.
Vu Mộc Hy sau khi bị không cho vào cửa thì sờ mũi một cái, thôi vậy, tiểu Ly tử đã khó ở chung rồi, cô vẫn là đi thiết kế quần áo thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Vu Mộc Hy vùi đầu cố gắng thiết kế hơn hai mươi chiếc áo và quần, sau đó lại tốn chút thời gian để tìm một xưởng may quần áo nhỏ để may kiểu.
Mang theo quần áo đã hoàn tất trở về, Vu Mộc Hy tìm máy ủi ra ủi quần áo.
Chạng vạng tối, Lệ thị Quân tan học trở về, lúc đi qua phòng ngủ, nhìn thấy Vu Mộc Hy đang hì hục là quần áo, trên giường của cô bày đầy đủ loại quần áo.
"Tiểu Ly tử, em về rồi à, em xem quần áo chị thiết kế có đẹp không."
Vu Mộc Hy mặc chiếc quần jean rách màu xanh lam và một chiếc áo len xanh bơ đi đến, áo len áo tương đối rộng rãi, nhưng hai chiếc thắt lưng ở eo được thắt một chiếc nơ xinh xắn làm nổi bật vòng eo thon gọn. nhìn xuống chỗ lỗ hổng của quần jean lộ ra một bên xương bánh chè xinh đẹp, một bên lộ ra làn da đùi trắng nõn, có chút gợi cảm, phóng túng nhưng không lộ ra. Lệ Thịnh Quân nhìn đến mức choáng váng.
Đây chính bản thiết kế mà anh đã nhìn thấy cô vẽ trước đây ư?
Tại sao trên bản vẽ trông TỆ như vậy, mặc trên người cô lại tràn ngập thanh xuân cùng hoạt bát.
Giống như là minh tinh đang chụp ảnh đường phố vậy.
"Nhìn choáng mắt rồi đúng không."
Vu Mộc Hy cười đến là rất đắc ý: “Trước đó em còn nói đồ chị thiết kế chẳng ra sao cả... Hừ, thôi vậy, gu thời trang của em còn cần được cải thiện, chị không so đo với em."
Nói xong, cô vui vẻ quay lại ủi quần áo.
Trong toàn bộ quá trình, không cho Lệ Thịnh Quân có cơ hội nói câu nào. Vậy rốt cục vừa nãy cô ra đây làm gì. Lệ Thịnh Quân tâm trạng hơi phức tạp. Vậy mà anh lại cảm thấy bộ dạng nói chuyện phách lối với mình của cô có mấy phần đáng yêu.
Cơ thể này thật sự vô dụng, ngay cả não cũng không chịu để mình khống chế.
...
Vu Mộc Hy bận đến tối mịt bảy giờ rưỡi mới ăn bữa tối.
Bữa tối rất đơn giản, sau khi nấu mì xong cho một ít mì tươi và tương ớt vào thì ăn luôn.
Lệ Thịnh Quân lúc tắm xong đi ngang qua ngó bữa tối của cô một cái, cạn lời.
Kể từ khi từ bệnh viện về, bữa tối của cô trên cơ bản ngày nào cũng như thế.
Kiểu phụ nữ này ai mà cưới về nhà tuyệt đối là tìm tội.
"Muốn ăn không."
Vu Mộc Hy phát giác được ánh mắt anh, ngẩng đầu cười tủm tỉm hỏi.
"Không cần." Lệ Thịnh Quân khịt mũi coi thường.
"Tiểu Ly tử, không thì em làm cho chị bát mỳ đi." Vu Mộc Hy bỗng nhiên phiền muộn nói: “Trước kia em nấu ăn rất ngon đấy, còn cả sủi cảo mà em gói và mì hoành thánh nữa."