Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Alice
Beta: Táo
Hàn Thiên Âm đã đặt vé máy bay trở về vào ngày kia, vốn định thuê xe với Giang Đồng để đi dạo ven đường Tây Hải.
Kết quả tối đó Chu Nghiêm Minh lại mời hai người họ cùng đi du lịch tự túc.
Bạn đồng hành trừ Đỗ Kiêu ra còn có thêm mấy nghiên cứu sinh và đồng nghiệp trong bệnh viện.
Hàn Thiên Âm đồng ý không chút do dự, lý do rất đơn giản thôi, tiết kiệm phí du lịch.
Hôm sau, cả đoàn xuất phát từ rất sớm.
Thời tiết đẹp hơn mấy ngày trước nhiều, từng áng mây trôi lững lờ trên bầu trời, ánh nắng dìu dịu chan hòa.
Phóng tầm mắt từ cửa sổ xe có thể thấy chiếc xe chở họ đang đi trên một mảnh đất rất cao.
Bên trái là dãy núi trập trùng hoang vắng, đất đá khô khốc màu xanh vàng, tiến gần hơn một chút sẽ thấy hai con đường quốc lộ song song uốn lượn từ trong núi, làn gió mát mang theo hơi ẩm, mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.
Phía bên phải, nhìn xuyên qua lớp sương mù có thể thấy Thái Bình Dương trên nền trời màu xanh xám.
Chu Nghiêm Minh năm nay ba mươi lăm tuổi, mặc áo polo màu xanh biển hiệu Ralph Lauren, đeo kính râm phản quang màu xanh lam mát mẻ, khí chất ngút trời.
Anh quay lại nói chuyện phiếm câu được câu không với Hàn Thiên Âm.
"Vậy là sau khi về nước cô vẫn luôn ở phòng thí nghiệm của giáo sư Trương à?"
"Cũng không hẳn, tôi ở nhà nghỉ ngơi ở nhà hơn nửa năm."
Cô cười: "Sau này nhờ giới thiệu mới vào làm trong sở, may mắn lấy được bằng tiến sĩ tại chức."
Chu Nghiêm Minh nghe xong, im lặng vài giây.
"Lúc trước có lần vài người Mỹ đến phòng thí nghiệm ở Trung Quốc, tôi có đến Tây An gặp họ, hầu hết ai nói đến cô cũng lấy làm tiếc lắm."
Hàn Thiên Âm không đáp.
Chu Nghiêm Minh tiếp lời: "Đúng rồi, họ còn nói sau đó chủ nhiệm bên Mỹ liên lạc lại muốn cô đi học tiếp, cô đã từ chối sao?"
Hàn Thiên Âm nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ: "Chuyện xảy ra hai năm trước đã qua rồi...Tôi thấy như cứ yên bình như bây giờ cũng không có gì không tốt."
"Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, nói như cam chịu số phận rồi vậy." Chu Nghiêm Mình dừng lại một chút rồi nói: "À, tôi nghe họ nói, Justin về nước rồi."
Nghe thấy cái tên này, biểu cảm của Hàn Thiên Âm hơi dao động, nhưng rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại vẻ dửng dưng nhẹ nhàng.
"Anh ta về nước cũng khá tốt."
"Lúc đó hai người náo loạn như vậy...haiz." Giọng anh dừng lại một chút: "Sau khi anh ta biết chuyện nhà cô, quả thực như muốn phát điên luôn rồi."
Hàn Thiên Âm chỉ lắng nghe.
"Anh ta không liên hệ được với cô, còn tới tìm tôi nữa."
Đỗ Kiêu ở lái xe phía trước vô tình nghe thấy cuộc đối thoại.
Anh ngẩng đầu, nhìn Hàn Thiên Âm qua kính chiếu hậu.
Lái xe hơn hai tiếng, cuối cùng xe dừng lại ở bãi biển La Jolla (), cách bãi đỗ xe không xa chính là đại học Santiago, California ()
() Hình ảnh bãi biển La Jolla:
() Hình ảnh đại học Santiago Canyon College:
Có lẽ bởi vì ở gần phía nam nên nắng trên đỉnh đầu càng gay gắt.
Cuối con đường là bãi cát trắng trải dài được nối với nhau bằng những bậc đá chênh vênh.
Một đàn hải cẩu đang nằm phơi nắng rất hồn nhiên không màng du khách xung quanh.
Gần mặt nước hơn một chút là chỗ nước cạn được lát đá.
Hàn Thiên Âm tìm một góc hẻo lánh rồi ngồi lên một tảng đá lớn.
Sau khi nói chuyện với Chu Nghiêm Minh, cảm xúc phiền muộn trong lòng bắt đầu dâng lên.
Cơn nghiện thuốc lá đã lâu trỗi dậy, cô sờ soạng trong ba lô một hồi, lúc cầm trong tay bao Marlboro (), sau đó cô nghĩ sẽ ảnh hưởng tới môi trường nên đành bỏ ý định.
() Marlboro:
Hàn Thiên Âm vừa đứng dậy định quay lại thì thấy Đỗ Kiêu đang đứng cách mình hai mét, anh đang cầm ống kính ngắm về phía bên phải không xa.
Đằng sau cô là một con hải cẩu đang đứng dưới ánh mặt trời, thân hình trơn trượt ngả ra phía sau thành hình chữ C, vui vẻ hưởng thụ ánh nắng ở bãi biển California.
Anh nhấn nút chụp vài cái, đang định thu camera lại thì đột nhiên, Hàn Thiên Âm giở trò đùa dai, dán mặt mình vào ống kính chặn tầm nhìn của người nào đó.
Khuôn mặt cô chiếm gần nửa camera, làn da trắng nõn nổi bật dưới ánh mặt trời, đôi mắt lúng liếng chăm chú nhìn người phía sau màn ảnh, thậm chí còn cố ý nháy mắt một cái.
Kết quả anh chẳng cảm nhận được thiện chí của cô chút nào, một giây sau rời máy đi không chút lưu tình.
Móa...anh ta kiêu ngạo cái gì chứ.
Thấy Đỗ Kiêu đã xoay người quay lại, cô cũng đi theo.
"Ngài Đỗ ~" Cô gọi.
Anh coi như không nghe thấy.
"Chúng ta tâm sự đi."
"Tâm sự cái gì?"
"Cái gì cũng được."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như anh thuộc chòm sao gì?"
Đỗ Kiêu liếc mắt nhìn Hàn Thiên Âm một cái, cô vẫn không rời mắt khỏi anh, trên mặt nở nụ cười thiếu đứng đắn.
"Không biết."
"Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Miễn bàn luận."
"Thích kiểu con gái thế nào?"
"......" Thấy người đối diện ngẩng đầu nhìn mình, anh hỏi: "Cô muốn gì đây?"
"Muốn kết bạn với anh, tiến thêm một bước để hiểu anh hơn, tiện thể......" Cô mỉm cười rực rỡ, "Nắm chắc chừng mực mối quan hệ của chúng ta một chút."
Đỗ Kiêu thực lạnh lùng, hình như anh không vui.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ có thể nói mấy lời ngả ngớn mà mặt không đổi sắc như vậy.
Anh không nhìn cô nữa, tiếp tục bước lên bậc thang.
Lúc này, Chu Nghiêm Minh đang gọi điện cho một người bạn đồng hành, sau khi biết người kia phải một tiếng nữa mới đến kịp, hai bên bèn hẹn gặp nhau ở Los Angeles.
Lúc đến Los Angeles đã là bốn giờ chiều, không sớm cũng không muộn, Chu Nghiêm Minh gọi điện lại cho đồng nghiệp, sau đó cả đoàn gặp nhau ở gần Hollywood.
Mọi người cùng thưởng thức cảnh hoàng hôn dưới tấm biển "HOLLYWOOD" () màu trắng rất lớn.
Chạng vạng tối, cả đoàn lại đi thêm một vòng thăm thú thành phố, về đến khách sạn đã là mười giờ đêm.
() HOLLYWOOD:
Vừa lái xe vừa đi bộ nhiều giờ khiến Đỗ Kiêu vốn tràn đầy năng lượng cũng phải mệt mỏi.
Anh tắm rửa xong xuôi, đang nằm trên giường lớn thoải mái xem tivi thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Giang Đồng đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.
"Thầy Đỗ là bác sĩ đúng không ạ? Chân chị Thiên Âm đang bị sưng nặng quá, phiền anh qua xem một chút được không?"
Đỗ Kiêu bước vào cửa thì thấy Hàn Thiên Âm đang ngồi trên giường nhìn chân phải của mình.
Từ bắp chân đến mắt cá chân có một vết thương dài tầm cm, bị thương lúc ở Lajolla.
Ban đầu không hề đau đến vậy, cô chỉ dùng chút nước rửa qua loa, dọc đường về cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng đến tối lúc Giang Đồng qua mượn dầu gội mới thấy vết thương hình như sưng to hơn trước.
Phần da xung quanh vết thương tấy đỏ lên, ấn vào đau điếng người.
Miệng vết thương không bị kết vảy, còn có chút dịch màu vàng chảy ra.
Đỗ Kiêu vào đến nơi thì lập tức ngồi xổm xuống bên chân Hàn Thiên Âm, xem xét tình hình vết thương một chút rồi quay lại nói với Giang Đồng: "Đến tiệm thuốc gần đây xem có oxy già (HO) và nước muối không, nếu không có oxy già thì mua hỗn hợp i ốt cũng được.
Đúng rồi, tiện thể mua thêm hai gói bông gạc y tế nữa."
"Được."
Giang Đồng vừa ra đến cửa, lại nghe thấy người phía sau bổ sung: "Ra cửa khách sạn rẽ trái, tiệm thứ ba gần quảng trường, không cần qua đường cái."
Cửa phòng đóng lại, không khí trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu.
Anh ngồi trên ghế cạnh mép giường, im lặng không nói.
Phía sau là giường khách sạn vừa thoải mái vừa ấm áp, lại thêm thời điểm đêm dài tĩnh lặng, Hàn Thiên Âm chỉ cảm thấy hơi vi diệu.
Hình như anh đã tắm rửa rồi, trên tóc vẫn còn đọng nước.
Khuôn mặt gọn gàng lại sạch sẽ.
Anh tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, cúc áo còn không cài hết.
Anh đang cúi đầu nhìn chân cô, ở tư thế này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cơ bụng qua cổ áo sơ mi.
Ở giữa có chỗ hơi tối nhìn không rõ lắm, có lẽ do ánh sáng kém, lại khiến cô bất đầu ngứa ngáy trong lòng.
Mặt nóng bừng lên.
Hàn Thiên Âm đang thất thần thì bị anh nhìn thấy.
Anh thờ ơ hỏi: "Có giấy sạch không?"
"Có bông tiệt trùng." Bình thường cô hay thủ sẵn một ít để trang điểm.
"Thế càng tốt."
Đỗ Kiêu cầm bông khử trùng lau nhẹ dịch xung quanh vết thương.
Khoảnh khắc bông chạm vào, Hàn Thiên Âm vô thức hừ một tiếng.
Đỗ Kiêu nhìn cô một cái, im lặng.
Cô thấy hơi đau nên muốn nói gì đó để phân tán sự chú ý.
"Bác sĩ các anh mỗi lần đi đến đâu đều để ý tiệm thuốc gần đó sao?" Cô hỏi: "Đây là bệnh nghề nghiệp à?"
Anh vẫn không đáp.
Qua vài phút nữa, cô cảm thấy bầu không khí im lặng này thật quá gian nan bèn nhắc lại cuộc gọi mấy hôm trước vô tình nghe được của anh.
"Đúng rồi, hôm đầu tiên đến Westlake họp ấy, tôi nghe anh gọi điện nói cái gì mà phá thai, cắt tử cung...!là đang nói về bệnh nhân của anh đúng không?"
Nói vừa dứt câu, cô thấy anh ngước mắt lên, ánh mắt đen tối sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu.
"Là bệnh nhân, đúng không?" Hàn Thiên Âm mỉm cười:
"Lúc ấy tôi còn tưởng anh là xã hội đen cơ đấy."
Đỗ Kiêu im lặng, nhìn cô vài giây rồi lạnh mặt cúi xuống.
Thấy phản ứng hờ hững của đối phương, Hàn Thiên Âm cũng không tức giận, chỉ dùng chân đá nhẹ anh một cái.
"Này~"
Thêm một lát, Đỗ Kiêu mới nói: "Nếu cô không muốn nước bọt của tôi khiến cô nhiễm trùng lần thứ hai thì cứ làm thế đi."
Hàn Thiên Âm hơi hé miệng nhưng không thốt nên lời.
Qua một lát lại cảm nhận được có lực tác động đến vết thương của mình.
Hơn hai mươi phút sau Giang Đồng mới trở lại.
Sau đó, cậu ta ngồi chứng kiến toàn bộ quá trình sát trùng vết thương đầy tàn nhẫn của Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu dùng dùng bông tẩm nước muối chà sát quanh miệng vết thương.
Lực không hề nhỏ khiến Hàn Thiên Âm đau đến mức phải lải nha lải nhải.
"Đỗ Kiêu, anh nhẹ chút."
Nhưng người nào đó nào chịu nhẹ tay, lực đạo vẫn trước sau như một.
Hàn Thiên Âm dù đau lắm nhưng vẫn phải cắn răng chịu.
Cô phải kìm nén mãi mới không hất văng anh ra chỗ khác đấy.
"Thôi, để tôi đi bệnh viện còn hơn."
Đỗ Kiêu không đáp lại.
Quá trình sau đó, đại khái là đau đớn đến câm nín rồi, thân thể Hàn Thiên Âm có chút uể oải.
Mười phút sau, Đỗ Kiêu đặt bông gòn xuống rồi bảo Giang Đồng vào phòng vệ sinh lấy thùng rác ra, đổ nước muối vào miệng vết thương sát trùng hai mươi giây, cuối cùng dùng hỗn hợp i ốt lau tới lau lui vài lần mới xong.
"Xong rồi đấy." Anh vừa nói vừa dọn dẹp mớ hỗn độn:
"Mấy ngày này cứ dùng băng gạc băng vết thương lại, đừng chạm vào nước.
Ngày mai về nước đến tiệm thuốc mua Mupirocin (), mỗi ngày thay vài lần."
() Mupirocin, được bán dưới tên thương mại Bactroban cùng với một số những tên khác, là một kháng sinh dạng bôi hữu ích để chống lại nhiễm trùng ngoài da.
Hàn Thiên Âm cảm thấy đùi mình nóng rát, nhìn người trước mặt làm bộ như mọi việc đều xử lý công bằng, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn".
Màn đêm ngày càng đen đặc.
Đỗ Kiêu đứng dậy về phòng, mới vừa cất bước thì nghe thấy người phía sau lẩm bẩm: "Ai nói thiên thần áo trắng đều dịu dàng cơ chứ."
Cho dù nói rất nhỏ nhưng Đỗ Kiêu vẫn nghe thấy, anh quay lại nhìn cô.
"Dịu dàng?" Đỗ Kiêu nhếch miệng: "Ngại quá, không phải tôi mất rồi."
.