Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Alice
Tối thứ ba Tư Phi làm món thịt kho tàu hầm cách thủy với nấm, còn làm thêm vài món mới chưa từng thử, cố ý mời Hàn Thiên Âm lên nhà thử đồ ăn.
Ăn xong, Hàn Thiên Âm đi rửa bát, sau đó hai người ngồi trên sô pha nói chuyện một lát, Tư Phi như có như không kể chuyện của mình với Doãn Dương.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Hàn Thiên Âm vang lên, là Chu Nghiêm Minh gọi tới.
Hàn Thiên Âm nghi hoặc, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày đám bạn cùng phòng thí nghiệm bên Mỹ tụ họp.
"Xin chào thầy Chu."
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, chỉ nghe thấy tiếng người nói chuyện rộn rã, Hàn Thiên Âm lại "alo" một tiếng, vài giây sau mới nghe tiếng Chu Nghiên Minh nói: "Này Hàn Thiên Âm, hôm nay mấy người bạn cũ cùng phòng thí nghiệm với chúng ta lúc trước đều ở đây, sáu thiếu một, chỉ thiếu mỗi cô, bọn họ bảo tôi gọi điện cho cô..."
Giọng Chu Nghiêm Minh hơi lèm bèm, xem ra đã uống không ít.
Chu Nghiêm Minh này bình thường tuy thích đùa, nhưng phần lớn là trêu cợt người khác, rất ít khi bị thất thố.
Bộ dạng hôm nay đúng là hiếm thấy.
Hàn Thiên Âm mỉm cười: "Vậy làm phiền thầy Chu giúp tôi chào hỏi bọn họ một chút."
"Hầy, cô gái xấu xa này..., cứ làm khó tôi thôi."
Giọng anh ta say khướt: "Bọn họ đều hỏi sao cô không đến, mà cô có bảo tôi trả lời thế nào đâu, cuối cùng tôi cũng không thể nói thật."
Bị anh ta nói như vậy, Hàn Thiên Âm cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó lại nghe Chu Nghiêm Minh nói: "Được rồi, tôi không thèm nghe cô nói nữa, có người muốn tự mình hỏi tội này, cô liệu mà xử lí ha."
Nói xong thì đưa điện thoại cho người bên cạnh.
Hàn Thiên Âm còn chưa kịp ngăn cản thì đầu dây bên kia đã đổi sang một giọng nam thanh nhuận.
"Thiên Âm, là anh."
Thời gian giống như ngưng lại vài giây, chầm chậm một lúc sau Hàn Thiên Âm mới lên tiếng: "Justin?"
"Ừ"
Giọng nói bên kia rất bình tĩnh, bầu không khí có chút vi diệu.
Hàn Thiên Âm hỏi: "Về nước bao lâu rồi?"
"Chừng một tháng."
"Rất tốt." Hai người giống như không có lời thừa thãi để nói.
Người bên kia do dự một chút mới hỏi: "Anh hỏi lão Chu phương thức liên lạc với em, không ngại chứ?"
Hàn Thiên Âm nghĩ ngợi: "Nếu tôi nói là ngại, anh có lưu nữa không?"
Người bên kia trả lời dứt khoát: "Có."
Hàn Thiên Âm không lên tiếng, đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Kết quả, người bên kia tiện thể nói một câu: "Đừng quên, em còn nợ anh một cái laptop."
Nói đến việc này...!
Tâm tình Hàn Thiên Âm đột nhiên có chút phức tạp, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Đúng vậy, anh không nói thiếu chút nữa tôi quên mất rồi, thế này đi, anh đưa số tài khoản cho tôi, đêm nay tôi chuyển tiền cho anh."
Phản ứng của cô quá đỗi dứt khoát, đến mức khiến người ta mất tự nhiên, người bên kia im lặng một hồi mới nói: "Anh thêm bạn bè với em rồi gửi số tài khoản cho em."
"Được, anh nhanh một chút, đừng kéo dài không tôi lại quên mất." Hàn Thiên Âm bảo Tư Phi đưa cho mình giấy bút, lúc ngòi bút dừng trên trang giấy mới hỏi: "Lúc trước tôi phải trả anh bao nhiêu?"
Đối phương nói vài chữ.
"Được."
Hàn Thiên Âm cúp điện thoại xong mới thấy Tư Phi bên cạnh đang dựng tai nghe ngóng, khuôn mặt đầy bát quái.
Cô nàng lại gần hỏi: "Justin à?"
Hàn Thiên Âm "ừ" một tiếng.
Tư Phi dừng lại, nhớ tới chuyện cũ của bạn thân với vị Justin trong truyền thuyết kia, việc cô biết cũng chỉ mơ mơ hồ hồ.
Cô chỉ nhớ nửa năm sau khi Hàn Thiên Âm đi Mỹ, trong cuộc trò chuyện của hai người mới xuất hiện cái tên này, sau đó số lần nhắc tới càng tăng, cô cũng có thể cảm nhận được niềm vui của Hàn Thiên Âm.
Nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, sau khi Hàn Thiên Âm về nước, Tư Phi đã có lần hỏi tới cái tên này, lúc đó Hàn Thiên Âm chỉ trả lời đơn giản rằng đã sớm cắt đứt, sau này cũng sẽ không liên lạc lại.
Thật không ngờ, nghe qua cuộc điện thoại vừa rồi...có vẻ hai người vẫn chưa giải quyết xong vấn đề kinh tế?
Nhìn khuôn mặt Hàn Thiên Âm không được vui vẻ, tính tò mò trong Tư Phi cuối cùng cũng chiến thắng lý trí, cô kiên trì hỏi tiếp: "Vừa rồi cậu nói phải bồi thường tiền cho anh ta, là chuyện gì vậy?"
Hàn Thiên Âm cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình xuất hiện thông báo có lời mời kết bạn.
Cô vừa ấn "chấp nhận", vừa không đếm xỉa nói: "À, trước khi mình trở về đã đập vỡ laptop của anh ta."
Tư Phi nhìn vẻ hời hợt của cô, có chút giật mình.
"Về sau anh ta vì việc này mà tố cáo mình, tòa án phán mình phải bồi thường tiền cho anh ta.
Lúc đó thật ra mình đã về nước rồi, vốn đã liên hệ sẽ trả lại cho anh ta, nhưng sau đó chuyện nhà mình cậu cũng biết rồi đấy, bề bộn quá nên quên mất."
Tư Phi còn chưa kịp biểu lộ khiếp sợ đã nghe tiếng Hàn Thiên Âm phàn nàn: "Không chỉ bảo mình bồi thường vật chất, còn bắt mình chịu phí tổn thất tinh thần.
Haiz, một còn một mất mà.".
"..."
Tư Phi bó tay một hồi lâu, mãi một lúc sau mới nhớ ra vấn đề mấu chốt.
"Đúng rồi, sao lúc trước cậu lại...đập laptop của anh ta?"
Tuy chuyện đã qua lâu, nhiều thứ cũng rất mơ hồ, nhưng buổi tối hôm đó Hàn Thiên Âm sẽ mãi không thể nào quên được.
Tối hôm đó gần mười giờ, quảng trường đã chìm vào yên tĩnh, laptop của Justin rơi từ tầng hai xuống, phần kim loại cứng và nhựa plastic đập vào nền đá trước thềm cửa sổ, vang lên tiếng vỡ vụn.
Lúc bọn họ tìm thấy nó thì đã bị vỡ làm đôi, những ô bàn phím văng đầy xuống đất, ở giữa còn lẻ tẻ mấy mảnh màn hình bị vỡ, mảnh kính phản chiếu với ánh đèn đường lóe lên tia sáng, dưới bầu trời đen tuyền đẹp đến dị thường.
Hôm đó quả thực là ngày đen tối nhất trong quãng đời hai mươi mốt năm của cô.
Khoảng thời gian đó, em gái mắc chứng trầm cảm luôn không ổn định cảm xúc, dự án thất bại cùng ánh nhìn không tốt của mọi người ép cô đến mức không thở nổi.
Bởi vì bệnh của em gái khiến người ta lo lắng, Hàn Thiên Âm vừa bay chuyến bay đến Mỹ, hôm sau đã quay về Cornell, chênh lệch múi giờ còn chưa kịp thích ứng, buổi sáng cô liền nhận được điện thoại của sếp Jeremy thông báo dự án tâm huyết hai năm của cô chẳng những không được tài trợ mà còn bị một giám khảo phê phán không đáng giá một đồng, bởi vì họ cho rằng cô là một kẻ lừa đảo, một kẻ mưu tính trộm cắp.
Hàn Thiên Âm đã nghiên cứu ý kiến phê bình một buổi chiều, còn chưa trì hoãn trong thất bại thì lại nhận được điện thoại của bố từ trong nước.
Lúc đó là năm giờ chiều ở miền đông nước Mỹ, lệch đúng mười hai tiếng đồng hồ, trong nước lúc đó là rạng sáng.
Cho nên tại thời điểm mẫn cảm đó, cô nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Cô nhận điện thoại, nghe thấy đầu bên kia báo rằng em gái Hàn Niệm Tâm đã tự sát.
Một lúc lâu sau cô vẫn không biết phải phản ứng thế nào, cô ngồi yên lặng thật lâu, đầu óc mông lung, những chữ tiếng anh trong tay cũng bị gạt hết khỏi đầu, trong lòng đang dậy sóng nhưng gương mặt lại chết lặng.
Cô cảm thấy mình không được tỉnh táo lắm, uống vài ly cà phê mới rời được khỏi phòng thí nghiệm.
Sau đó cô đi dạo mấy tiếng trong siêu thị, lấy một xe đồ đạc chuẩn bị tính tiền thì phát hiện thẻ tín dụng trong ví đã bị mất, chỉ còn lại đúng đô la.
Cô mờ mịt đứng đó một lúc lâu, hoảng hốt nhìn khung cảnh xung quanh.
Đúng là trước giáng sinh, trên các giá hàng trong siêu thị trang trí đầy bóng đèn đỏ xanh, ánh đèn chói lọi chiếu xuống dưới.
Hàn Thiên Âm đột nhiên có cảm giác như ở trong mộng, mọi người cùng cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ.
Lúc đó siêu thị khá vắng, nhân viên thu ngân thấy trạng thái cô không được tốt nên khá kiên nhẫn, đợi một hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Mam?"
Lúc này Hàn Thiên Âm mới hồi thần, cô cầm lấy một xấp kẹo cao su và bao cao su giống nhau chất thành núi nhỏ trong giỏ hàng, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn lấy hai thứ này."
Ra khỏi siêu thị, ban đêm có chút lạnh lẽo, cô co rúm người gọi điện thoại cho Justin, hỏi có thể đến chỗ của anh không.
Một tiếng sau, cô ngồi trong thư phòng nhà Justin.
Justin nhìn khuôn mặt cô vì lạnh mà đỏ ửng, ngón tay trắng bệch lại vì không đeo găng tay.
Anh tự nhiên cầm lấy tay cô, cau mày hỏi: "Không lạnh sao?"
Hàn Thiên Âm lắc đầu: "Không lạnh."
Justin để cô ngồi trong thư phòng rồi xoay người xuống bếp lấy nước nóng.
Hàn Thiên Âm ngồi đó đánh giá một lượt thư phòng quen thuộc của Justin, không cẩn thận nhìn thấy khung ảnh trên bàn.
Ảnh chụp mấy người bạn đi trượt tuyết vài năm ngoái, Justin đứng bên trái cô, hai người khoác vai thân thiết.
Hàn Thiên Âm nắm chặt bao cao su trong tay ngây ra, đột nhiên có chút mê man.
Cô bây giờ giống như thứ đồ sứ toàn thân đầy vết rạn, chỉ cần chạm nhẹ sẽ thịt nát xương tan.
Vào lúc này, anh giống như một tấm phao cứu sinh đáng tin cậy, chỉ có anh mới cứu rỗi được trái tim sắp rơi xuống vực thẳm của cô.
Dưới lầu vang lên vài tiếng động nhỏ cùng tiếng lò vi sóng, có lẽ anh đang hâm nóng sữa bò cho cô.
Cô nhìn tứ phía, bàn tay cầm "áo mưa" siết chặt lại, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cô điên mất rồi.
Laptop trên bàn đang mở, bên cạnh đặt một cuốn sổ ghi đủ thứ thuật ngữ y khoa lộn xộn, có vẻ như trước khi cô đến anh đang làm việc.
Cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên laptop vang lên tiếng tin nhắn quen thuộc.
Cô nhìn liếc qua, thấy màn hình hiện lên khung chat của người có tên "Đại Phong", vô tình cô đọc được đoạn hội thoại ngắn ngủi.
"Mẹ nó, giám treo giọng lão tử."
Justin đáp: "Tôi bận chút việc, cô ấy đến rồi, để hôm khác nói chuyện."
Bên kia hỏi: "Là nữ thần ngực bự?"
"Ừ."
Hàn Thiên Âm sững sờ, nữ thần ngực bự?
Hàn Thiên Âm chưa từng có thói quen xem trộm tin nhắn riêng tư của người khác, nhưng có lẽ hôm đó do tâm tình bất ổn, hoặc có lẽ danh xưng nữ thần ngực bự đó đã khiến cô chú ý, cô bắt đầu lướt lên đọc đoạn chat của Justin và người đó.
Lịch sử chat tương đối dài, cô xem rất nhanh chóng và nghiêm túc.
Lần đầu tiên anh nhắc đến cô là một năm rưỡi trước, Justin nói gần đây mình đã có mục tiêu mới, Đại Phong muốn xem ảnh chụp nên Justin đã gửi một bức ảnh không rõ mặt của Hàn Thiên Âm.
Đại Phong nói: "Tuy không thấy rõ mặt nhưng có thể thấy ngực rất bự, tiểu tử này, sở thích ngực bự của cậu vài thập niên cũng chẳng đổi mà."
Justin gửi một icon mặt cười.
"Chủ yếu là tài nguyên bên cạnh tốt."
"Ngực nào tốt nhất."
"Đều tốt cả."
Sau đó mỗi ngày đều có tin nhắn.
Đại Phong hỏi: "Cậu cảm thấy ngực cup C hay cup B sờ thoải mái hơn?"
"Xin lỗi, tôi chưa sờ dưới cup C bao giờ."
Đại Phong gửi một icon khinh bỉ, một lúc sau lại nói: "Không phải cậu vì ngực bự nên mới yêu người ta đấy chứ, cái đồ cầm thú này."
"Xin lỗi, loại việc này không nên ghen ghét."
Người bên kia lại hỏi: "Cô nàng này là người ngực bự nhất cậu từng quen?"
"Không phải, nhưng lớn hơn tất cả mấy cô của cậu."
"Cút."
Hàn Thiên Âm lướt qua vài trang, cái tên "nữ thần ngực bự" xuất hiện càng nhiều, đó chính là cách mà họ gọi cô.
Đầu óc cô ngưng trệ một lúc lâu, sau khi phản ứng lại mới thấy buồn nôn.
Cô ngu ngốc quá, cô cứ tưởng rằng anh ta có thể cứu vớt mình.
Kết quả đối với anh ta, cô chỉ xứng được gọi với cái danh từ chứa đặc điểm giới tính đó mà thôi.
.