Quý Duyệt Sênh thấy anh ta muốn nói lại thôi, nỗi đau vì cái chết của Bình Hương lần nữa nảy lên trong lòng. Cô ra sức ngồi dậy, mặc kệ trên tay đang truyền nước, cố chấp muốn xuống giường.
"Anh thả em ra!" Cô chợt cao giọng, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hiện tại ngay cả động tác đơn giản như đứng dậy cô cũng không làm được, toàn thân đau đến chết lặng.
Đã nói là muốn dẫn Bình Hương rời đi, thế nhưng Bình Hương lại chết trước mặt cô. Đã nói phải sống sót ra ngoài gặp Kỳ Tư, kết quả ngay cả Kỳ Tư ở đâu, xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết.
Có phải tất cả những điều này đều do sự vô dụng của cô không? Cô xen vào việc của người khác, cô có dũng mà chẳng có mưu? Nếu như không phải cô nghĩ quá đơn giản, những chuyện phía sau sẽ không xảy ra. Bình Hương sẽ không phải chết, Kỳ Tư cũng sẽ không đến nỗi không rõ tung tích... Dự tính ban đầu của cô rõ ràng không phải như vậy, không phải như vậy!
Tại sao tìm kiếm chân tướng sẽ phải trả giá như này, cô không nghĩ ra.
"Duyệt Sênh! Duyệt Sênh!"
Đột nhiên, cảm xúc bi thương không thể khống chế cắn nuốt ý thức của cô. Giang Chính bị Quý Duyệt Sênh bất ngờ té xỉu dọa sợ đến mức lớn tiếng gọi điều dưỡng bác sĩ, trong phòng bệnh nhỏ hẹp và chen chúc tùy thời truyền ra một loại tín hiệu nguy hiểm.
"Đừng tiếp tục k1ch thích cô ấy."
Đây là lời bác sĩ dặn Giang Chính.
Sắp đến xế chiều, đội trưởng Uông dẫn bố mẹ Quý Duyệt Sênh tới bệnh viện. Tình cảnh này giống như đã từng quen biết, hình như trước đó không lâu mới vừa xảy ra.
Một ngày này giống như bao ngày thường, Giang Chính cảm thấy giày vò tới dị thường. Anh ta giữ chặt Uông Hải Đ ĩnh, không cho anh ấy đi theo bố mẹ Quý Duyệt Sênh vào phòng bệnh.
Hai người sóng vai đi tới khu hút thuốc lá, châm thuốc.
"Hiện tại Kỳ Tư còn không biết sống hay chết, phải khéo léo nói cho Quý Duyệt Sênh biết chuyện này như thế nào đây." Giang Chính hít một hơi thuốc lá, trầm trọng hỏi.
Điếu thuốc Uông Hải Đ ĩnh kẹp ở giữa ngón tay còn chưa hít một hơi đã rơi trên mặt đất. Anh ấy tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo của Giang Chính, giống như nghe được chuyện khó tin gì.
"Tốt nhất là anh vẫn nên khéo léo giải thích với tôi trước đi, cái gì gọi là "không biết là sống hay chết"?"
Giang Chính rút điếu thuốc ra khỏi miệng, vẻ mặt sa sút, anh ta không có bất kỳ ý kiến gì với hành động thô lỗ của Uông Hải Đ ĩnh. Nhưng nên nói vẫn phải nói, chí ít anh ta nên nói chuyện mình biết cho đội trưởng của họ.
Thế là, câu chuyện đã mất đi bộ phận mấu chốt bị chia tách thành nhiều đoạn ngắn bị Uông Hải Đ ĩnh biết. Cho dù nó đã bị chia tách thành đoạn ngắn rải rác, Uông Hải Đ ĩnh vẫn nghe ra được tính chất đen tối của câu chuyện.
Anh ấy không rõ, tại sao hai đứa trẻ luôn dính líu tới những chuyện này? Rõ ràng anh ấy đã cảnh cáo bọn họ như thế, thế nhưng anh ấy lại không dám nói điều bọn họ làm là sai.
"Cao Dương bắt được đám khốn kia thật sao?" Uông Hải Đ ĩnh hỏi.
Giang Chính im lặng gật đầu, sau một lát mới nói: "Bắt được sáu người. Trong đó có một người nghe nói là bạn thanh mai trúc mã của người mà Duyệt Sênh quen, đã mất tích từ khi còn bé. Lần này nơi bọn họ đi chính là nhà cái cô... à, nhà Du Tiểu Duệ, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy."
"Vậy tên thanh mai trúc mã này là một trong những kẻ tình nghi à?" Đội trưởng Uông không hiểu hỏi.
"Nói ra thì rất dài, nhưng ngoài việc bị ép trở thành ăn mày đi ra ngoài ăn xin ra thì cái cậu Lâm Trí này không có hiềm nghi gì. Theo lời khai của cậu ta, cậu ta chưa từng tham dự bất kỳ vụ án trộm cắp nào, cậu ta và cậu nhóc... ăn mày đã qua đời kia chỉ phụ trách ăn xin." Giang Chính nói đến đây, lại hít mạnh một hơi thuốc lá.
"Kỳ lạ." Uông Hải Đ ĩnh đưa ra nghi vấn, "Nói là chỉ bắt được năm người như bọn họ, bắt được thủ phạm chính không?"
"Chạy thoát rồi."
Đây chính là kết cục sau cùng. Trong lúc chờ đợi Uông Hải Đ ĩnh tới, Giang Chính và Cao Dương nói chuyện điện thoại. Cao Dương cũng tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nói không ra là chỗ nào không thích hợp. Ngay từ đầu bọn họ cho rằng lối ra chỉ có một chỗ mà Quý Duyệt Sênh tìm thấy, không ngờ trong một gian phòng khác ở trong góc chất đầy đồ linh tinh còn có một cái cửa ra vào được che giấu.
"Nói như vậy, người kia có thể chạy trốn là bởi vì có nội ứng? Bằng không thì sao những món đồ linh tinh kia lại được chất về chỗ cũ?" Uông Hải Đ ĩnh cũng hoài nghi, thế nhưng lúc ấy mấy tên ăn mày kia đều đang đuổi theo Quý Duyệt Sênh, không có thời gian làm chuyện này.
Giang Chính và Uông Hải Đ ĩnh cùng nghĩ tới một khả năng, ngầm hiểu liếc nhìn nhau một cái.
"Tôi cũng hoài nghi Lâm Trí, nhưng lúc đám Cao Dương tìm tới cậu ta, cậu ta còn đang hôn mê trước cửa gian phòng đó. Vết thương bị đánh trên đầu khiến cậu ta ngất xỉu là thật." Giang Chính thở dài.
Uông Hải Đ ĩnh nhìn chằm chằm mũi chân một lúc, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Thế chuyện Quý Duyệt Sênh bị đánh ngất gần cầu vượt... là ai làm?" Lúc nói chuyện, Giang Chính đã hút xong một điếu thuốc: "Lâm Trí làm. Cậu ta nói lúc ấy Du Tiểu Duệ đã nhận ra cậu ta. Cậu ta biết người giám thị bọn họ là kẻ tàn nhẫn, sợ Du Tiểu Duệ bị hại. Kết quả không ngờ người đuổi theo lại là Quý Duyệt Sênh, cho nên cậu ta mới đánh ngất em ấy."
"Ý anh muốn nói là, cậu ta đánh ngất Duyệt Sênh còn tính là làm chuyện tốt?"
"Khó mà nói."
Sự nhạy bén trong công việc khiến Giang Chính bị nhốt trong vòng xoáy "không tin ai hết", nhưng anh ta khẳng định thái độ hoài nghi này không sai. Ai cũng sẽ nói dối, cũng sẽ vì lợi ích của mình mà nói dối. Bạn không phân biệt được người đó nói thật hay giả, chỉ bởi vì bạn không biết được lợi ích mà người đó nắm trong tay là gì.
"Không bắt được thủ phạm chính chẳng khác nào thất bại trong gang tấc." Giang Chính nói thật, "Năm người bị bắt kia căn bản không nói lời nào, Cao Dương cũng hết cách. Vả lại, kỳ lạ là vì sao bọn họ lại lái xe tới nhà Du Tiểu Duệ, muốn làm cái gì..."
Uông Hải Đ ĩnh không hút thuốc nữa, thấy Giang Chính hút xong một điếu lại muốn châm một điếu, bèn đưa tay ngăn anh ta lại: "Tôi phải tới thăm Kỳ Tư. Còn về vụ án, có tiến triển gì, nếu tiện thì cũng nói cho tôi một tiếng, ít nhất phải cho học sinh của tôi một câu trả lời hợp lý. Bọn họ phá án là đánh bậy đánh bạ, nhưng bị thương là thật."
Tay Giang Chính trống rỗng, điếu thuốc kia bị Uông Hải Đ ĩnh cướp đi, anh ta đành phải hậm hực thu tay lại, miễn cưỡng vực dậy tinh thần đi về phòng bệnh cùng anh ấy.
Người nhà Quý Duyệt Sênh đều là nhân tài có tố chất, mặc dù tâm trạng của bố mẹ cô khá nặng nề, nhưng không giận chó đánh mèo bọn họ, chỉ im lặng trông chừng con gái của mình. Mẹ Quý nhìn đứa con yêu bị thương khắp người, cố nén nước mắt. Trong thời gian này, bọn họ không hề hỏi Uông Hải Đĩnh và Giang Chính một câu nào, chỉ lặng lẽ chờ Quý Duyệt Sênh tỉnh lại.
Thời tiết tháng Ba, tháng Tư là thoải mái nhất, trời xanh mây trắng đều có vẻ quý giá. Thế nhưng thời tiết tốt hiếm có này cũng không khiến Kỳ Tư tỉnh lại, 48 giờ trở nên vô cùng, vô cùng dài lâu.
Giang Chính chỉ đường, Uông Hải Đ ĩnh lái xe, hai người tốn hơn một tiếng để tới bệnh viện thành phố bên cạnh. Sau khi tới, phát hiện chưa tới thời gian thăm bệnh, Uông Hải Đ ĩnh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn xem Kỳ Tư nửa chết nửa sống trong phòng hồi sức tích cực. Nói ra thì đây đúng là một câu hỏi khó của thế kỷ, phải khéo léo nói ra bốn chữ "nửa chết nửa sống" này như thế nào.
Ha, nói được mới tài.
"Nếu để cho Quý Duyệt Sênh trông thấy cảnh này, không chừng sẽ khóc chết." Giang Chính một lần nữa lặp lại vấn đề này.
Uông Hải Đ ĩnh gục đầu xuống: "Tôi đợi ở đây tới sáng ngày mai, tôi phải chờ tới khi tên nhóc này tỉnh lại."
"Tôi chờ với anh." Giang Chính vỗ vai anh ấy.
Trên cây xanh ngoài bệnh viện sớm đã mọc đầy mầm non, thậm chí bọn họ còn có thể nhìn thấy chim chóc đậu trên nhánh cây xa xa hót vui vẻ. Chỉ cần không phải quạ đen, bọn họ đều cho rằng là hỉ thước (*).
(*) Hỉ thước hay còn có tên khác là “ác là” hay “bồ các”, theo quan niệm Trung Quốc đây là loài chim của hạnh phúc, mang lại điềm lành, báo bình an.
Tâm linh con người rất yếu đuối, cần phải mượn rất nhiều lực lượng từ bên ngoài để lần lượt củng cố nội tâm. Nhưng không phải ai cũng sinh tồn như vậy sao? Trong thế giới bình thường này, tìm được một điểm tựa, an toàn và kiên cường sống sót.
Đã hơn nửa tháng rồi Giang Chính chưa về nhà ngủ được một giấc yên ổn, hầu như ngày nào vợ anh ta cũng gọi cho anh ta, cũng có oán trách, nhưng càng nhiều hơn chính là lặng lẽ thấu hiểu. Bọn họ đều biết cả hai không dễ dàng, bởi vậy mới có thể tạo thành một gia đình. Niềm tin để bọn họ sống cùng nhau chính là vì một ngày mai tốt hơn.
Nhưng đối với tội phạm, Giang Chính thật sự khó lòng lý giải. Điều gì là điểm tựa cho bọn chúng trong xã hội? Oán giận? Hận thù? Ghen ghét? Hay chỉ đơn giản là ác ý?
Tại sao lại phải nghiên cứu tâm lý tội phạm, là bởi vì tò mò, hay là vì có thể phòng ngừa thậm chí phát hiện người xấu tiềm ẩn ở bên cạnh?
Giang Chính nghĩ, có lẽ những điều này đều không phải. Mặc dù kết quả đến từ thực tiễn, nhưng lúc truyền thụ cho học sinh thì trở thành một vài tri thức lý luận, lý luận suông thì ai cũng có thể. Huống hồ mỗi người sinh ra đã khác biệt, thế giới đang thay đổi mỗi ngày, người càng là như thế. Bọn họ không thể bắt hết tất cả người xấu trên đời, nhưng cũng thật lòng hi vọng mỗi người trên đời này đều cố gắng trở thành người tốt.
Làm một người tốt, rất khó.
Khó hơn làm người xấu nhiều.
Hai tuần sau.
Quý Duyệt Sênh vốn nên ở bệnh viện nghỉ ngơi không để ý lời khuyên can của mọi người nhất định phải đi thăm Kỳ Tư, mà cùng lúc đó, Kỳ Tư đã được chuyển từ phòng hồi sức tích cực sang phòng bệnh bình thường tiếp tục điều trị.
Nói tóm lại, Kỳ Tư còn sống.
Ngay từ đầu mọi người đều không nói cho Quý Duyệt Sênh, Kỳ Tư đã chuyển đến cùng bệnh viện với cô, muốn cho cô một bất ngờ. Nhưng không ngờ Quý Duyệt Sênh đã thông minh hơn, cô phát hiện chân tướng từ những biểu cảm nhỏ làm bộ không biết tình hình của bọn họ từ sáng sớm, cô mừng rỡ như điên.
Ngoại trừ nghỉ hè, Quý Duyệt Sênh chưa từng xa Kỳ Tư lâu như thế. Lúc trước đội trưởng Giang ấp úng không chịu nói, cô thật sự cảm thấy như trời sắp sập xuống, thậm chí cô từng cho rằng lời tên khốn kia nói là thật.
Thế nhưng, sao Kỳ Tư của cô có thể dễ dàng chết như vậy?
"Kỳ Tư! Kỳ Tư!"
Vết thương trên vai cô còn quấn băng gạc, cô lại nhanh nhẹn đi tới phòng bệnh của anh, lặp đi lặp lại gọi tên Kỳ Tư. Đột nhiên phát hiện, thật ra tên của anh rất khó đọc.
"Ừ, anh ở chỗ này."
Nghe thấy tiếng của Quý Duyệt Sênh, Kỳ Tư khó khăn đáp lại cô, giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng. Vết thương trên người anh có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung, dù sao anh thật sự suýt chết.
Đi dạo một vòng trước cửa tử, đời này cũng không dám thử lại.
"Kỳ Tư, em rất nhớ anh." Trên mặt Quý Duyệt Sênh mất đi vẻ lo lắng ngày xưa, thay bằng một nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay của anh nói, "Nhìn thấy anh, tốt quá."
Kỳ Tư nằm ở nơi đó, nghiêng mặt mỉm cười nắm chặt tay của cô: "Anh cũng vậy. Vô cùng nhớ em." Mỗi khi nói một câu, anh đều cảm thấy cực kỳ vất vả, nhưng anh cảm thấy cho dù mình chịu đau đớn, cũng muốn nói chuyện với Quý Duyệt Sênh, cũng muốn đáp lại tình cảm của cô.
Anh cố gắng bỏ qua những vết thương trên người cô, cố gắng không nhìn vào bàn tay phải ít cử động của cô, nhưng vẫn thấy lòng đau như cắt. Anh biết cô chịu khổ rất nhiều, biết rõ ràng cô không muốn làm anh hùng, nhưng lại làm việc của anh hùng.
"Xin lỗi." Môi anh hé mở, chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Quý Duyệt Sênh quan sát anh, cảm thấy anh đã gầy đi nhiều. Kích động quá mức và tình cảm dâng trào khiến những giọt nước mắt treo trong hốc mắt cô không nhịn được chảy xuống. Cô chưa từng cảm thấy khóc mất mặt, chẳng qua là cảm thấy bởi vì mình vô dụng, làm hại nhiều người bị thương như vậy. Cô áy náy và tự trách, nhưng cũng không có sức thay đổi.
"Không phải, không phải như vậy." Mắt cô đỏ ngầu, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt. Cô không muốn nhắc tới cái chết của Bình Hương, nhưng làm sao bây giờ, cho dù thế nào cũng không lảng tránh được.
"Em chỉ rất khó chịu..."
Sau “khó chịu”, chính là nghẹn ngào đến không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Khi đến, Quý Duyệt Sênh vui vẻ, sau khi nhìn thấy Kỳ Tư thì một lần nữa suy sụp. Khóc sẽ đau, bởi vì động tới vết thương, sẽ khóc là bởi vì đã mất đi quá nhiều, tim bị thương.
Kỳ Tư không nói gì, chậm rãi đưa tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi cô. Trong lúc hôn mê anh cũng đã mơ một giấc mơ, không mơ thấy gì khác, chỉ mơ thấy Quý Duyệt Sênh.
Mơ thấy cô mặc đồng phục chính thức của cảnh sát, trên tay cầm mũ cảnh sát, gọi anh qua chụp ảnh. Anh cho rằng đây chỉ là chụp ảnh chung tốt nghiệp đơn thuần, lại không ngờ ở trong mơ anh chợt nói với cô: "Gả cho anh được không?"
Một màn này, anh là nhân vật chính, lại quan sát từ góc nhìn Thượng Đế. Anh nhìn mình và Quý Duyệt Sênh dựa sát vào nhau dưới công trình kiến trúc tiêu biểu của trường cảnh sát, hình ảnh tuyệt đẹp.
Nhưng cũng có chuyện mà Thượng Đế không biết. Quý Duyệt Sênh có đồng ý hay không, anh không biết, càng về sau giấc mơ kia càng trở nên mơ hồ. Cho tới bây giờ, anh cũng chỉ có thể nhớ kỹ đoạn ngắn quan trọng này. Có lẽ lúc ấy ngay cả các cơ năng của cơ thể anh cũng cảm thấy anh không còn sống được lâu nữa, thế là cho anh cơ hội giải mộng ở trong mơ. Cũng may mà có giấc mơ này, để anh kiên trì tới hiện tại.
"Duyệt Sênh." Tay của anh m ơn trớn gương mặt của cô, lau đi nước mắt thay cô, "Hiện tại em càng thêm dũng cảm. Em đã làm rất tốt, chí ít cuối cùng em vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, dẫn Bình Hương từ trong địa ngục ra ngoài."
Quý Duyệt Sênh khóc to hơn, mấy ngày nay cô một mực kiềm chế bản thân. Cái đêm Bình Hương chết, dường như cô đã khóc cạn nước mắt. Lúc nhận điều trị bởi vì không biết tin tức của Kỳ Tư, cả ngày tinh thần sa sút, dẫn đến vết thương luôn luôn nhiễm trùng, khép lại rất chậm. Chính cô biết, như vậy không tốt, thế nhưng cô cảm thấy mình sẽ không khỏe lại.
Cái chết của Bình Hương, thành lỗ hổng trong lòng cô.
Mỗi ngày trên đời này đều có quá nhiều người chết đi, người đã chết không cách nào thay đổi hoàn cảnh lớn. Nhưng sinh mệnh tan biến lại đủ để thay đổi quỹ đạo vận mệnh của một số người. Nhìn bề ngoài không thay đổi chút nào, trên thực tế bây giờ cô sớm đã không phải cô của khi trước.
Nhưng ngẫu nhiên cũng có người may mắn, ví dụ như bố mẹ Lâm Trí. Tìm lại được đứa con trai mất tích mười ba năm, cả thôn đều đang vui mừng thay họ, họ hận không thể mở tiệc chiêu đãi người của toàn thôn. Niềm vui sướng hưng phấn như vậy giống như có thể lây nhiễm cả hoa cỏ, sau đêm hôm đó nở rộ càng thêm tươi đẹp.
Lâm Trí về đến nhà, đối mặt bố mẹ cũng không biểu hiện quá nhiệt tình, trái lại có cảm giác hơi xa cách. Anh ta không thích người trong nhà đụng vào mình, ngay cả một cái ôm cũng không có.
Theo lời Du Tiểu Duệ, anh ta không hề cảm động, thậm chí còn hơi lạnh lùng. Cô ấy hiểu ý, cho rằng Lâm Trí gặp quá nhiều bất hạnh, đối với tình thân nhặt lại được cũng cảm thấy khó chịu. Thi thoảng cô ấy thấy khó hiểu, nhưng giờ phút này cũng bằng lòng đắm chìm trong niềm hưng phấn vì Lâm Trí trở về. Chính cô ấy cảm thấy, đây là vận mệnh, là điều mà vận mệnh đã định sẵn nhưng không thể nói ra.
Một buổi tối mấy ngày sau, cô ấy cầm đồ ngọt mà bố mẹ làm sang nhà Lâm Trí. Từ khi mẹ Lâm Trí tìm lại được con trai thì lúc nào cũng đắm chìm trong vui vẻ.
"Nó ở trên lầu." Mẹ Lâm cười rất vui vẻ.
Du Tiểu Duệ không do dự bước lên lầu, đúng lúc bắt gặp Lâm Trí vừa tắm rửa xong. Không thể không thừa nhận, lúc Lâm Trí sạch sẽ trông rất tuấn tú, so với khi còn bé thì chỉ có hơn chứ không có kém.
"Sao cậu lại tới đây?" Lâm Trí cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của cô ấy, nhanh chóng quay người cầm quần áo trên giường lên mặc vào.
Mà vào khoảnh khắc Lâm Trí xoay người, Du Tiểu Duệ thoáng nhìn thấy hình xăm trên cổ anh ta, hình như là một con số, cô ấy không thấy rõ, cũng không để ý, chỉ nói là: "Đây là mẹ tớ bảo tớ mang đến cho mọi người."
"Cậu để ở đó là được rồi." Lâm Trí vẫn lạnh nhạt như cũ.
Du Tiểu Duệ đặt bánh cạnh tivi, hơi hụt hẫng. Lúc quay người chuẩn bị rời đi, cô ấy không cam lòng, lại hỏi câu: "Rốt cuộc khi còn bé cậu mất tích thế nào, cậu còn nhớ không?"
Vừa hỏi ra tiếng cô ấy đã hối hận. Bởi vì cô ấy trông thấy sắc mặt Lâm Trí chợt thay đổi, kia là phẫn nộ hoặc là căng thẳng, cô ấy không biết, nhưng biết tuyệt đối là anh ta không vui.
"Tớ... Tớ đi về trước." Cô ấy vội vàng muốn rời khỏi, rời đi trước khi chuyện trở nên hỏng bét.
"Tiểu Duệ."
Nào biết, Lâm Trí gọi cô ấy lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô ấy từ sau khi trở về. So với "Duệ Duệ", dường như "Tiểu Duệ" mang theo một loại hàm ý cố tình xa cách.
Lâm Trí nhìn cô ấy, mặt không chút thay đổi, nói: "Cậu thật sự không nhớ rõ sao?"
Du Tiểu Duệ nao nao, không biết kế tiếp anh ta muốn nói cái gì, chỉ mờ mịt lắc đầu. Cô ấy từng nhớ lại nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần đều chấm dứt mà không có kết quả.
"Đứa trẻ lúc trước bọn họ muốn bắt cóc là cậu, không phải tôi."
Đôi mắt Lâm Trí bỗng trở nên sắc bén, tràn đầy hơi thở nguy hiểm, mỗi chữ mỗi câu anh ta nói ra giống như là lời khiển trách mạnh mẽ ùa ra từ lồ ng ngực, khiến đầu óc Du Tiểu Duệ choáng váng. Cuối cùng, cô ấy không nói một lời hốt hoảng chạy đi.
Ký ức quá khứ bị khơi dậy từng chút một, đột nhiên, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
"Thích kẹo quả không?"
"Dạ."
"Thế cho cháu ăn này."
"Cảm ơn chú."
...
"Duệ Duệ, cậu mau về nhà đi, tớ nghe thấy mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm."
"Á, thế tạm biệt nhé, Lâm Trí."
Lâm Trí không phải Lâm Trí của trước kia, chuyện xưa cũng hoàn toàn thay đổi. Trí nhớ của cô ấy lừa cô ấy, rốt cuộc lừa cô ấy chỗ nào, cô ấy không dám nghĩ lại.
Tất cả, đều xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Chỉ là sự biến hóa này giấu ở dưới sóng ngầm, mặt ngoài bình tĩnh yên ả, thật ra là dòng nước xiết không ngừng. Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ phối hợp dưới bầu không khí giả tạo này, bởi vì bọn họ không biết vòng xoáy kế tiếp ở đâu.
Không chỉ Lâm Trí, sau khi xuất viện Quý Duyệt Sênh cũng trở nên không giống lúc trước. Cô bắt đầu yêu chạy bộ, yêu cảm giác hụt hơi khi chạy 800 mét, yêu các môn thể thao vận động cực hạn.
Trong mắt bạn cùng phòng, cô đang biến tướng tra tấn chính mình. Trên thực tế, sự thật cũng là cô làm như vậy. Cô không quên được chuyện xảy ra đêm đó, không quên được cảm giác đau khổ đến muốn chết đó. Nhưng cô không thể chết, sinh thời cô muốn bắt được kẻ đó, cô nhất định phải để gã ta quỳ sám hối trước mộ Bình Hương.
Trên đường chạy bằng nhựa, Quý Duyệt Sênh cố chấp chạy một vòng lại một vòng.
Cô là giọt nước trong biển cả, sóng có thể gây nên sóng gió.
Mà trước khi sóng gió tiến đến,
Chúng ta không nói tạm biệt.