Chuyện xảy ra thường đầy bất ngờ, Đổng Khiêm Duệ ở Châu Âu xa xôi sao có thể nghĩ tới cô gái mà mình mới chia tay vài ngày đã bị mất mạng. Anh ta hoàn toàn không biết, thậm chí còn đang đợi điện thoại của Lê Chân, còn đang đợi một câu “quay về”.
Nhưng mà, anh ta đợi một tuần, Lê Chân như bốc hơi khỏi nhân gian. Điện thoại, tin nhắn đều không có, thậm chí đến cả trạng thái ứng dụng mạng xã hội cũng không cập nhật.
Một tối ngày nào đó, Đổng Khiêm Duệ không kiềm được gọi điện thoại đến nhà Lê Chân. Điện thoại chuyển được, nhưng người nhấc máy lại không phải bất kỳ ai mà anh ta mong đợi.
Anh ta không phân biệt ra đối phương là ai, chỉ biết lúc ấy dường như người nọ uống say, men say mơ màng, nói chuyện mang theo hài hước.
“Lê Chân à, cô ta với bố mẹ đi du lịch rồi.”
“Du lịch gì á? Di dân, không bao giờ trở lại nữa.”
Đầu kia điện thoại không chỉ có một người, nghe ra đều có trạng thái say. Trong lòng Đổng Khiêm Duệ nghi hoặc, rõ ràng mới chuyển đến nhà mới, sao đột nhiên di dân?
“Tôi không biết vì sao, tóm lại bọn họ bán hết nhà rồi. Di dân rồi, hiện tại ngôi nhà này là của chúng tôi! Cậu đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi cũng hủy cái điện thoại bàn này rồi, tiết kiệm tiền cước.”
Đổng Khiêm Duệ không hỏi ra cái gì, chỉ mất mát treo điện thoại. Anh ta nghĩ thầm có lẽ Lê Chân quyết tâm chia tay với mình, đi không tạm biệt và cắt đứt tất cả liên hệ.
Chia tay còn không phải là chơi trò biến mất à?
Dãy số kia, từ đó về sau Đổng Khiêm Duệ xóa bỏ, anh ta không liên lạc lại nữa. Nhưng số di động của Lê Chân, anh ta có xóa thế nào thì hôm sau cũng nhớ rõ.
Mà không bao lâu, người sử dụng số điện thoại của Lê Chân cũng thay đổi.
Lần này, Đổng Khiêm Duệ thật sự hết hy vọng.
“Một năm trước, tôi quen với vị hôn thê hiện tại, cảm thấy chắc sẽ bắt đầu lần nữa rồi. Nhưng, sau buổi tối cầu hôn đó, tôi không ngừng mơ thấy Lê Chân.” Đổng Khiêm Duệ suy yếu nói, yết hầu trượt lên trượt xuống. Trong đôi mắt không màng sống chết kia vẫn không biết cố gắng mà ch ảy nước mắt. “Ở trong mơ, Lê Chân luôn nói với tôi, cô ấy rất lạnh. Nhưng tôi bị ngăn cách với cô ấy bởi một tấm chắn trong suốt, ở trong mơ, tôi không thể đáp lại cô ấy, cho cô ấy sự ấm áp. Tôi vốn tưởng là do tôi còn khúc mắc, tôi còn yêu cô ấy... Nhưng qua một thời gian dài, tôi phát hiện Lê Chân bắt đầu xin tôi cứu cô ấy... Một giấc mơ mà thôi, cảnh sát có thể tin không? Cô ấy báo mộng cho tôi, xin tôi cứu cô ấy...”
Giang Chính xoa mặt, không phải vì mỏi mệt, mà là khó có thể tin. Đổng Khiêm Duệ có thể giả vờ không biết gì mà sống cuộc đời của mình, nhưng anh ta lại tin giấc mơ ấy.
Tuy rằng đến bây giờ, Giang Chính cũng khó có thể xác định giấc mơ trong lời kể của Đổng Khiêm Duệ là thật hay giả. Nhưng ít nhất Đổng Khiêm Duệ nằm ở chỗ này thiếu chút nữa mất đi tính mạng thật sự đến vì tìm Lê Chân, hơn nữa phải trả một cái giá rất lớn.
“Ám hiệu là anh lưu lại, nói cách khác trước khi bị bọn chúng bắt, anh cũng đã biết chi tiết về bọn chúng?” Kỳ Tư hỏi ra vấn đề anh muốn biết.
Đổng Khiêm Duệ làm động tác nuốt, khép hờ hai mắt, thừa nhận: “Buổi tối ngày đầu tiên về nước, tôi đã đi thẳng đến nhà Lê Chân. Lúc ấy trong nhà không bật đèn, tôi cho rằng trong nhà không có người.”
Vì thế đêm đó Đổng Khiêm Duệ làm ra hành động giống Quý Duyệt Sênh, đi đến dưới cửa sổ, muốn xem xét đến cùng. Đáng tiếc lần đó bức rèm bị kéo kín mít, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong nhà.
Ngay khoảnh khắc anh ta muốn đi thì nghe thấy bên trong truyền ra giọng của ba người đàn ông.
“Đầu tiên tôi nghe thấy giọng một người đang gọi điện thoại, nhắc đến vụ cướp ngân hàng đường Cao Thị, nói mình không có tiền, không tin thì đến mà xem. Lúc sau, có giọng hai gã đàn ông khác từ xa đến gần, người ban đầu gọi điện thoại kia cũng cúp máy, nói chuyện với bọn họ.”
“Anh nghe được từ ngữ mấu chốt, ví dụ như súng?” Kỳ Tư hơi híp mắt, đưa ra phỏng đoán.
Đổng Khiêm Duệ gật đầu, lại nói: “Tôi không biết súng thật hay giả, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mạnh. Trong quá trình để lại ám hiệu, tôi còn nghe được vụ cướp năm năm trước, càng thêm cảm thấy hoang đường. Trên thực tế ban đầu tôi để lại ám hiệu đó là cho Lê Chân... Từ lúc nghe thấy mấy tên kia nói chuyện, tôi đã cảm thấy có lẽ Lê Chân không còn trên đời này. Nhưng con người luôn ôm hy vọng, có lẽ Lê Chân còn sống, có lẽ cô ấy còn có thể thấy ám hiệu mà tôi để lại, còn có thể liên lạc với tôi...”
Kỳ Tư nghĩ tới thời gian Kiều Khải Vọng nhận được ám hiệu và điện thoại của anh ta, lại hỏi: “Vậy anh gọi đến dãy số trước kia của Lê Chân, thật ra cũng đã xác nhận chị ấy...”
Đổng Khiêm Duệ im lặng, trên thực tế anh ta không xác nhận Lê Chân đã chết. Tất cả cảm giác đều xuất phát từ một loại giác quan thứ sáu. Anh ta tin tưởng chắc chắn Lê Chân còn ở trong căn nhà kia, chưa bao giờ rời đi nửa bước.
Mà cô vẫn luôn không xuất hiện, vậy chỉ có một tình huống, là cô đã chết.
Cho dù anh ta có chấp nhận hay không.
“Vậy sao anh lại bị bọn chúng bắt?” Giang Chính hỏi.
Kỳ Tư ở cạnh vẫn luôn chăm chú lắng nghe, Đổng Khiêm Duệ nói mỗi câu, anh đều có thể nhìn thấy hình ảnh tương ứng. Anh thầm cảm thán, quá khứ thảm nhất là không qua được, điểm chết người là tương lai mãi không tới.
“Bọn chúng có tính cảnh giác rất cao.” Đổng Khiêm Duệ đau khổ nhớ lại. Anh ta không nói từ đầu vì anh ta không rõ làm sao mình bị phát hiện.
Một cánh cửa gõ không mở, một chỗ hỏi thăm không được bất kỳ tin tức gì, những điều này đều làm Đổng Khiêm Duệ cảm thấy thất bại. Ngày ấy, anh ta bôn ba hồi lâu, buồn bã mất mát ngồi ở bên cạnh bồn hoa gần nhà Lê Chân, nhìn chằm chằm căn nhà kia xuất thần.
Anh ta ngồi một mạch đến tối, khi đứng dậy muốn đi thì bỗng nhiên thấy trong nhà sáng đèn. Anh ta cảm thấy bất ngờ, rõ ràng không thấy có người đi vào, vì sao bây giờ trong nhà lại sáng đèn?
Anh ta nghĩ do mình quá thất thần nên bỏ qua người vào nhà. Anh ta đánh cược tất cả muốn chứng minh đáp án trong lòng mình, vì thế đi gõ cửa. Mà cửa mở ra, như biết anh ta sắp tới.
“Tôi cứ vậy bị kéo vào nhà, sau đó ngất đi.” Đổng Khiêm Duệ nói tới đây thì dần dần bình tĩnh đến bất ngờ, “Cuối cùng bị mấy người phát hiện trên gác mái.”
Giang Chính không ngờ anh ta sẽ trực tiếp bỏ qua phần mình bị ngược đãi, trong chốc lát không biết mở miệng thế nào.
“Chắc chắn bọn chúng đã sớm phát hiện tôi lảng vảng quanh đó, cảm thấy tôi gây bất lợi cho bọn chúng.” Đổng Khiêm Duệ lại nói, lúc này cảm xúc của anh ta đã bắt đầu kích động: “Bọn chúng chiếm nhà Lê Chân, thay thế bọn họ sống ở căn nhà này. Mỗi ngày bọn chúng sống với xác chết, lương tâm bọn chúng không cảm thấy bất an à? Vì sao ông trời không trừng phạt bọn chúng?”
“Bọn chúng không giết anh?” Giang Chính do dự một lúc lâu, vẫn hỏi ra.
Theo lý, bọn chúng đã giết cả nhà Lê Chân, đối mặt người xa lạ tìm đến cửa gây bất lợi cho bọn chúng, vì sao giữ lại người sống?
“À...” Đổng Khiêm Duệ cười lạnh, như Giang Chính đã hỏi một câu cực kỳ buồn cười: “Cảnh sát, anh nhìn thấy vết thương trên người tôi chứ, là do bọn chúng tra tấn đấy. Trên căn gác mái tối đen kia, tôi không biết thời gian đã trôi bao lâu. Chỉ biết, có lẽ bọn chúng cảm thấy đời này tôi không có cơ hội rời đi, nên trong lúc tra tấn tôi thì đồng thời mở miệng kể lại quá trình giết cả nhà Lê Chân... Ha ha ha ha ha, chúng là một đám ngu ngốc!” Đổng Khiêm Duệ từ cười lạnh đổi thành cười to, khiến Giang Chính và Kỳ Tư đều hoảng hồn.
“Nhưng bởi vì biết chân tướng tàn nhẫn mới khiến tôi sống đến hiện tại! Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, càng sẽ không chết ở trên tay chúng! Ba tên đó chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”
Đổng Khiêm Duệ nói xong những lời này, cơ thể đột nhiên run rẩy. Giang Chính vội vàng gọi bác sĩ, không bao lâu, Đổng Khiêm Duệ đã được bác sĩ và điều dưỡng vây quanh.
Giang Chính và Kỳ Tư tạm rời khỏi phòng bệnh chỉ có thể ở ngoài hành lang, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Hiện tại hai vụ án này, Giang Chính không phải người phụ trách, nhưng cũng may hiện tại anh ta ở đây, còn có thể tham dự trong đó, ít nhất phải cho Quý Duyệt Sênh bị thương một câu trả lời.
“Động cơ ba người kia gi ết chết cả nhà Lê Chân.” Kỳ Tư nghiêng người, cùng Giang Chính dựa lưng vào mặt tường. Đối với một câu hỏi ra khỏi miệng, anh không dùng câu nghi vấn, chỉ cảm thấy đáp án sẽ không như anh nghĩ.
Trên hành lang dài ở bệnh viện, hai người sóng vai, vẻ mặt ảm đạm. Trong bệnh viện tràn ngập tâm sự và bi thương này, hai người họ không hề cảm thấy khó chịu.
“Có một số người, cái ác đã ăn sâu vào trong xương tủy.” Giang Chính không thể hút thuốc, hai tay nhàn rỗi chỉ có thể khoanh trước ngực. Hơn nữa đã thức đêm nhiều ngày, giọng nói anh ta cũng khàn khàn, âm thanh trở nên suy sụp uể oải: “Chương Lập Siêu đánh bạc thua sạch chợt có suy nghĩ về lại đường Cao Thị. Gã đi loanh quanh mấy ngày, kết bạn với hai tên khác đều có án trong người. Một ngày nào đó ở trên xe buýt, gã bất ngờ ngồi chung một xe với bố mẹ Lê Chân, hai bên nhìn nhau.”
“Cái gì?” Kỳ Tư kinh ngạc, với chuyện Chương Lập Siêu gặp bố mẹ Lê Chân. Dẫu sao là Chương Lập Siêu đơn phương tưởng thế, hoặc là thật sự, anh không cách nào kết luận, cũng không thể kết luận.
Giang Chính thở dài: “Người ác nhìn ai cũng như giống kẻ thù. Lần đối mặt đó làm Chương Lập Siêu cảm thấy mình đã lộ, nhất định phải diệt trừ bọn họ. Vì thế gã theo dõi đến nhà bọn họ, tiếp sau đó hoàn toàn chiếm nhà của Lê Chân. Dù sao bọn chúng không xu dính túi, không có chỗ để đi.”
“Trên đời này thực sự có người làm chuyện xấu không chùn tay.” Cuối cùng, Kỳ Tư nói: “Pháp luật ngày càng hoàn thiện, người xấu cũng ngày càng thăng cấp. Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy cái giá để phạm tội quá thấp, pháp luật quá mức khoan dung.”
Giang Chính kinh ngạc với lời Kỳ Tư nói, lại bất ngờ hỏi anh: “Vì sao bố mẹ cậu đặt cho cậu cái tên này?”
Kỳ Tư nhìn anh ta, ánh mắt kiên định. Chưa từng có người nào hỏi vì sao bố mẹ lại đặt cho anh cái tên này, nhưng tự anh đã đi hỏi.
Lúc ấy bố mẹ trả lời anh bốn chữ - “Tư pháp công chính”.