Nghe lại lần nữa, giọng gã vẫn giống như đúc như cô nghe được trên tivi nhiều năm trước. Khi đối chất, cho dù không thông qua ghi âm đội trưởng Giang cung cấp, cô cũng hoàn toàn có thể chỉ ra và xác nhận gã.
Giọng một người giống như vân tay vậy, cả đời này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Gã đàn ông hơi híp mắt, người phía sau ngầm hiểu, lấy con dao ra dí vào eo Quý Duyệt Sênh, thấp giọng quát cô: “Dám bày trò gì, hiện tại đâm chết mày.”
Tuy rằng mặc quần áo dày, nhưng mũi đao lạnh băng và sắc nhọn vẫn xuyên qua quần áo truyền tới làn da. Lúc này Quý Duyệt Sênh mới bó tay không cách nào mặc cho hai người bọn chúng bắt cóc cô vào nhà. Nhưng cô nghĩ đây không phải kết quả hỏng bét nhất, có lẽ bọn chúng muốn cạy miệng cô để có được đáp án, có lẽ cô còn có thể lợi dụng tâm lý của bọn chúng để có chân tướng.
Về phần kết cục hỏng bét nhất là bọn chúng không muốn đáp án gì cả. Bọn chúng chỉ nghĩ người chết vĩnh viễn giữ được bí mật.
Quý Duyệt Sênh bị xô vào nhà lảo đảo một cái té ngã xuống thảm phòng khách, ngay khi quỳ rạp trên mặt đất, cô thấy được cô gái bị hôn mê bất tỉnh kia. Quần áo còn mặc trên người, cũng không có chỗ nào chật vật.
Thấy vậy, cô nhẹ nhàng thở ra.
“Nếu đã đưa tới cửa thì thay nó làm vài chuyện nên làm đi. Vừa hay mày còn tỉnh.”
Kẻ nói chuyện là một gã đàn ông lùn chắc nịch, chính là người cầm dao uy hiếp cô. Gã đàn ông này có khuôn mặt vuông chữ điền, mắt một mí, môi dày, ục ịch và xấu xí.
Thấy rõ tướng mạo đối phương, dưới đáy lòng Quý Duyệt Sênh vô cùng ghê tởm, rồi cô lén quan sát tình hình trong phòng. Ba tên đàn ông cô thấy đêm đó, hiện tại chỉ có hai, chứng minh một tên khác còn ở bên ngoài.
Gác mái, cô phải làm sao mới chạy lên được gác mái xem tình hình đây?
“Giả ngu à?”
Tên đàn ông lùn thấy Quý Duyệt Sênh thờ ơ, tiến lên đạp mạnh cô một cái.
Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Quý Duyệt Sênh, gã ta mới cảm thấy thoải mái một chút.
“Xử lý nó sao giờ?” Sau khi hả giận, gã quay đầu lại nhìn một tên khác.
Gã ta nhìn từ trên cao đánh giá Quý Duyệt Sênh. Cho dù cô có lai lịch gì, gã đều không tìm thấy bất cứ lý do gì để giữ cô lại.
“Giống như trước.” Gã ta chậm rãi nói, không có bất kỳ chỗ nào kỳ lạ, như nơi này sớm đã đón quá nhiều “Khách không mời mà đến”: “Nhốt lại đã.”
Quý Duyệt Sênh giả vờ mềm yếu, không có sức phản kháng. Nghe gã tùy tiện ra lệnh, cô mừng thầm, có lẽ chỗ cô bị nhốt sẽ là gác mái. Gã lùn thô lỗ túm Quý Duyệt Sênh, vặn tay cô, ép cô đi đến chỗ gã ta muốn đến. Nhưng đấy không phải hướng cầu thang đi lên gác mái, Quý Duyệt Sênh bị đẩy mạnh vào một phòng ở bên trái.
Gã đàn ông ở lại phòng khách dường như nghĩ tới gì đó, ra lệnh cho gã lùn: “Tao đi ra ngoài một chuyến.” Sau đó thì có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Lúc này, biệt thự chỉ còn lại gã lùn và cô.
Quý Duyệt Sênh bị đẩy mạnh vào một phòng ngủ tối tăm, bức rèm che sáng bị kéo chặt, mắt thường chỉ có thể nhìn được một chiếc giường, trên giường chất đầy đồ linh tinh.
Phòng đã bị gã lùn khóa trái, gã cầm dao cười âm u với Quý Duyệt Sênh. Nụ cười này có ý nghĩa gì trong căn phòng không thấy mặt trời này, Quý Duyệt Sênh hiểu rất rõ.
Càng chết ở chỗ gã này cảm thấy cô tay trói gà không chặt, dưới tình huống một đấu một, Quý Duyệt Sênh dĩ nhiên bó tay chịu trói. Căn cứ vào suy nghĩ tự phụ như vậy, gã thoải mái ném dao xuống, còn giả vờ làm ra tư thế “ông đây dùng một tay cũng thu phục được mày” khiến người ta buồn nôn.
Vẻ ngoài yếu đuối mong manh của Quý Duyệt Sênh khiến cho đối phương đưa ra phán đoán sai lầm, lần đầu tiên trong đời, cô cảm tạ trời đất đã cho cô một khuôn mặt dễ thương.
Trong căn phòng không có ánh sáng, dường như lần đầu tiên trong đôi mắt Quý Duyệt Sênh thoáng hiện một loại ánh sáng tên là “ý chí chiến đấu”.
Cô muốn thắng, dưới cơ hội một chọi một, phải không tiếc tất cả đánh thắng gã.
“Lần trước ở ngoài cửa sổ nhìn lén không đủ sướng phải không? Lần này cho mày tự trải nghiệm.” Gã nhếch mép, bễ nghễ nhìn Quý Duyệt Sênh, như phụ nữ trên toàn thế giới đều là một kiểu.
Gã không để bụng, cũng không coi ra gì. Ở chỗ gã, tôn nghiêm của phụ nữ chả là cái thá gì. Cho nên trên đời này, động vật vĩnh viễn là động vật, có đội lốt người cũng không phải là người.
Quý Duyệt Sênh nhìn gã ta đến gần mình, chậm rãi lùi ra sau. Sự sợ hãi của cô không phải là diễn, nhưng cô lại chờ đợi thời cơ trong sợ hãi.
“Cho nên đêm đó không phải búp bê bơm hơi, đúng không?” Việc đã đến nước này, cô rất tin đối phương cảm thấy cô không thể trốn, dứt khoát hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Một tay tên lùn đặt trên thắt lưng, dáng vẻ vừa nhìn đã biết: “Dù sao, đêm nay chắc chắn không phải.”
Gã không trả lời thẳng câu hỏi của Quý Duyệt Sênh, bởi vì gã không cần phải nói cho một người tự thân khó bảo toàn vài chuyện mà cô không cần biết. Hiện tại gã chỉ cần làm một chuyện, đó là phá hủy “vị khách” không mời mà đến này.
Quý Duyệt Sênh vẫn duy trì tốc độ kia chậm rãi lui về phía sau, không bao lâu, góc chân cô đã chạm vào tường. Lúc này gã lùn đã cởi dây lưng, cầm trong tay kéo kéo như hù dọa người.
Hai tay trống không, Quý Duyệt Sênh không có điều kiện tất yếu thắng gã. Tay chân cô mảnh khảnh lúc nào cũng có khả năng bị gã bẻ gãy dễ như trở bàn tay. Thời cơ cô chờ đợi có lẽ chỉ là nỗi nhớ, mà nỗi nhớ này chính là Kỳ Tư.
Suy nghĩ chờ đợi cứu viện hoang đường bị Quý Duyệt Sênh vứt thẳng ra khỏi đầu. Cô nhìn gã lùn, nhớ đến vụ cướp kia. Nói thật, không ai từng thấy mặt thật của bọn cướp. Có khả năng ba người hiện tại này không phải nhóm ban đầu không? Theo lý, hẳn ba người cướp hai triệu nhân dân tệ đã đường ai nấy đi, từng người tiêu xài tiền. Vì sao còn ở với nhau?
Quý Duyệt Sênh không rõ lắm, nhưng cô muốn đánh cược một phen.
“Vụ cướp đường Cao Thị.” Cô nói thẳng.
Lúc này lưng cô đã để sát cửa sổ, đôi tay không có chỗ đặt chỉ có thể nắm chặt tấm rèm cửa sổ dày nặng. Quý Duyệt Sênh đã không thể biểu hiện quá mức sợ hãi, lại không thể mang vẻ mặt chính nghĩa. Cảm xúc cực đoan nào đó sẽ chỉ làm đối phương càng thêm điên cuồng.
“Tao không thích nghe kể chuyện.” Gã lại lần nữa dùng hai tay kéo kéo dây lưng, cười dữ tợn nói, “Tao càng thích nghe tiếng gào của mày.”
Dùng từ hạ lưu lại không biết tự lượng sức mình.
Dưới sự quan sát tỉ mỉ, Quý Duyệt Sênh biết được người này không hề có phản ứng với vụ cướp, thậm chí thờ ơ. Chẳng lẽ thật sự bị cô đoán trúng?
“Hai triệu nhân dân tệ.” Quý Duyệt Sênh lại tung mồi: “Ông muốn hai triệu nhân dân tệ không?”
Người nọ hơi sững lại, đột nhiên nở nụ cười giả tạo tiến lên một bước, dùng dây lưng trong tay tròng vào cổ Quý Duyệt Sênh, hung tợn ghé sát vào cô, âm u nói: “Lúc phụ nữ muốn trốn luôn thích tìm lý do.”
Nỗi sợ của Quý Duyệt Sênh đã lên tới đỉnh điểm, cô không cách nào bình tĩnh, lại cố giả vờ mình có thể bình tĩnh: “Tôi không muốn chạy trốn, tôi chỉ muốn sống.”
Gã ngả ngớn kéo mặt Quý Duyệt Sênh đến gần mình: “Không có cơ hội đâu.”
Cổ Quý Duyệt Sênh đau đớn, tay nắm chặt bức rèm, hận không thể kéo bức rèm xuống. Nhưng hiện tại cô còn chưa thể ra tay, bởi vì cô hoàn toàn không có cách nào lung lạc gã này.
Nhưng cũng may cô khẳng định gã lùn này không phải thành viên trong nhóm cướp năm năm trước. Từ ngôn ngữ và tình cảm biểu đạt của gã có thể phán đoán, người này vô cùng có ác ý với phụ nữ, loại ác ý này hận không thể ăn máu thịt của người đó. Nhưng cho dù gã đầy phẫn nộ cũng không thể thay đổi địa vị của gã trong căn nhà này, gã vĩnh viễn thấp hơn người kia một bậc.
“Trong tay người nọ có hai triệu nhân dân tệ.” Bắt được nhược điểm như vậy, Quý Duyệt Sênh bắt đầu phản kích dựa theo kế hoạch trong lòng: “Không tin thì ông cứ hỏi ông ta. Hai triệu nhân dân tệ trong vụ cướp ở Cao Thị vào năm năm trước đã đi đâu? Nếu ông có số tiền này, ông hoàn toàn có thể tự tìm một chỗ bí ẩn, làm chuyện mà ông muốn. Cho dù là phụ nữ, ông cũng không cần chọn người ông ta bỏ thừa lại.”
Thoát khỏi hình tượng em gái dễ thương, lời nói của Quý Duyệt vang vọng mạnh mẽ. Lời nói thật sự làm trong mắt gã lùn hiện lên nghi ngờ. Gã thật sự từng nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc đã biến mất hầu như không còn từ sau khi gia nhập vào bọn chúng. Cướp ngân hàng gì chứ, hai triệu nhân dân tệ gì chứ, trước nay gã chưa từng nghe nói.
Sao cô gái này lại biết?
“Các ông có tổng cộng ba người, chỉ có ông không biết ông ta có hai triệu nhân dân tệ. Năm năm trước ông ta giết người, hiện tại cảnh sát đang tìm ông ta khắp nơi, nhưng ông ta lại về chỗ cách hiện trường vụ án không đến 2000m. Ông cho rằng ông ta tìm ông để làm gì? Ông ta muốn tìm con dê chịu tội thay.”
Bản lĩnh bịa chuyện hạ bút thành văn, Quý Duyệt Sênh không nhịn được bội phục bản thân. Uy lực của việc đứng đầu chuyên ngành là ở chỗ này đấy, kỹ xảo đàm phán mà giáo viên dạy quả thực áp dụng quá tốt rồi! Chiêu châm ngòi ly gián dễ dùng nhất! Tổ đội ba người khá dễ phá hoại, sự tin tưởng giữ ba người cũng dễ tan rã nhất.
Hiển nhiên gã lùn đã nghe lọt tai lời của Quý Duyệt Sênh. Gã không hề biết những gì cô nói, việc này khiến gã thẹn quá hóa giận.
Vì thế gã nắm lấy tóc Quý Duyệt Sênh, ném cô vào góc tường. Sức lực lớn đến kinh người, khiến Quý Duyệt Sênh đụng thẳng vào tường. Đối phương xuống tay không hề báo trước khiến cô chỉ có thể bay theo quán tính, nửa người va chạm với tường, ngay cả đầu cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi đầu bị đập, lập tức sưng đỏ tím bầm, còn chảy ra ít máu. Cả đầu choáng váng, Quý Duyệt Sênh không có cả sức đứng dậy. Lúc choáng váng, cô lại bị gã lùn hùng hổ xách lên, một lần nữa quăng đi.
Lần này, cô bị ném lên giường.
Cả khuôn mặt cô lập tức chôn trong đống quần áo bừa bãi, có mùi khó ngửi. Nhờ mùi gay mũi này mà Quý Duyệt Sênh tỉnh táo hơn.
“Sao mày biết? Ồ? Đám đàn bà chúng mày toàn dối trá, chỉ có người nhu nhược, ngu ngốc mới có thể lần lượt mắc mưu! Muốn tao tin mày phải không? Muốn tao tin hai triệu nhân dân tệ mà mày nói là thật phải không? Mày c ởi quần áo, lên giường lặp lại lần nữa, tao tin ngay!”
Gã dùng một tay ấn đầu Quý Duyệt Sênh, nghiến răng nghiến lợi tức muốn hộc máu bên tai cô, dáng vẻ này rất xấu xí. Quý Duyệt Sênh biết rõ kế sách của mình đã có tác dụng, mà trong giây phút bị sỉ nhục này, hành động khống chế của gã đàn ông này làm cô nhớ tới kỹ năng mà giáo viên dạy.
Chiêu này chính là chiêu bọn họ luyện tập khống chế tội phạm khi đi học, nhưng cô đã từng cùng hai người khác trong phòng ký túc có ý đồ dùng chiêu mới học này đối phó với Tĩnh Tĩnh và bị thất bại. Ba người vậy mà không khống chế được Tĩnh Tĩnh, sau đó tổng kết đây chắc là d*c vọng cầu sinh.
So với khi đó tồn tại dấu vết biểu diễn d*c vọng cầu sinh, lúc này Quý Duyệt Sênh căn bản không cần diễn. Cô muốn sống, đầu tiên phải thoát thân từ trong miệng hổ. Vì thế, cô không chút suy nghĩ đột nhiên bắt đầu ra sức giãy giụa, nâng khuỷu tay lên lập tức đánh trúng mũi gã lùn, khiến gã nổ đom đóm mắt.
Nhờ vào lỗ hổng này, Quý Duyệt Sênh cố nén cảm giác choáng váng không ngừng đánh úp lại, bò dậy trở tay dùng một cú đấm móc với gã lùn, sức lực bạo phát khiến đối phương trật khớp cằm.
Gã lùn không chống đỡ được Quý Duyệt Sênh đột nhiên “biến thân”, lảo đảo vài bước ngã xuống đất. Nhưng lúc thấy Quý Duyệt Sênh loạng choạng chạy ra cửa, gã nhào tới ôm lấy hai chân cô.
Quý Duyệt Sênh đột nhiên không kịp phòng ngừa, thuận thế ngã xuống, lần này còn nặng hơn khi bị đụng vào tường. Hai tay cô theo bản năng đập xuống đất trước, trọng tâm toàn bộ cơ thể đè lên hai khuỷu tay, nhưng mặt vẫn nặng nề đập mạnh xuống mặt đất lạnh băng.
Cảm giác đau đớn chưa từng có k1ch thích khiến Quý Duyệt Sênh ch ảy nước mắt tại chỗ, nhưng cô cũng chỉ có thể cắn răng ngồi dậy.
“Buông ra!”
Sự phẫn nộ và sợ hãi của Quý Duyệt Sênh đã lên tới đỉnh, cảm xúc phức tạp làm cô không thể nhịn được nữa. Gã lùn không ôm chặt chân cô, hơi buông lỏng lập tức bị cô mãnh liệt đá. Từng cú đá đạp thẳng vào mặt, khiến máu mũi gã tràn ra...
Đôi tay giam cầm chân cô dần mất sức, Quý Duyệt Sênh có thể đứng lên. Cô nhặt cái dây lưng trên giường, thuận tiện lại rút một cái dây lưng khác từ tủ đầu giường, trói hai tay và hai chân gã lùn.