Quý Duyệt Sênh khó lòng phòng bị. Cô bịt kín miệng Phó Kiêu Kiêu, không ngờ lại thua bởi Tĩnh Tĩnh.
“Cái gì cơ?” Nam sinh kia rất hứng thú, túm lấy Tĩnh Tĩnh hỏi không ngừng: “Duyệt Sênh không có ngực là truyện cười gì thế?”
Tuy rằng Kỳ Tư ghi nhớ toàn bộ câu vui đùa thân mật này vào trong lòng, nhưng nhìn mái tóc ướt của Quý Duyệt Sênh, anh lại quan tâm nói: “Nhanh về phòng sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm. Nghỉ sớm chút, chiều mai gặp ở câu lạc bộ.”
“Dạ, dạ.” Quý Duyệt Sênh cảm kích ân lớn không truy hỏi của Kỳ Tư từ tận đáy lòng. Cô nghĩ đi về phải bắt Phó Kiêu Kiêu kể chuyện cười bậy nhất toàn thế giới cho Tĩnh Tĩnh nghe, trừng phạt cô ấy giả vờ thuần khiết.
Nam sinh bị Kỳ Tư mạnh mẽ kéo đi, để lại mấy nữ sinh vẫn cười to. Trong đó chỉ có Lục Địch đang tự hỏi một vấn đề khiến người ta khó hiểu.
“Rốt cuộc Kỳ Tư có suy nghĩ không an phận gì với Duyệt Sênh không?”
Đối với vấn đề này, Phó Kiêu Kiêu, một lần nữa đạt được tự do, có quyền lên tiếng nhất: “Cậu có ngốc không hả? Nếu cậu ấy không thích Duyệt Sênh thì cần gì lập câu lạc bộ với Duyệt Sênh? Nếu cậu ấy không thích thì còn mỗi ngày xuất hiện bên Duyệt Sênh, làm hại đến bây giờ Duyệt Sênh không có người theo đuổi à? Vấn đề trọng điểm là Duyệt Sênh có thích Kỳ Tư không?”
Lúc này Quý Duyệt Sênh đang ra sức chà lau nước miếng của Phó Kiêu Kiêu để lại trên tay cô, không chút để ý trả lời: “Trong tất cả nam sinh, tớ thích cậu ấy nhất.”
“Ôi, trời cao ơi.” Phó Kiêu Kiêu che mặt: “Tớ không nói thích kiểu này.” “Vậy như cậu nói thì trong toàn bộ nam sinh trong trường, tớ thích nhất đàn anh Cố Sâm năm bốn, nam thần của toàn dân. Tuy rằng tớ chỉ mới được xem ảnh của anh ấy ở trên web của trường.” Nói tới điều này, Lục Địch cũng hăng hái.
“Cố Sâm?” Ánh mặt Quý Duyệt Sênh chợt sáng rực. Cô lôi kéo Tĩnh Tĩnh hưng phấn nói: “Còn nhớ hồi năm nhất, chúng ta đứng gác gặp đàn chị Tử Tang với đàn anh Cố Sâm yêu đương không?”
Tĩnh Tĩnh vừa đi về phía trước vừa gật đầu.
“Đàn chị Tử Tang thật sự quá đẹp! Sao lại có cô gái đẹp đến vậy chứ?!” Quý Duyệt Sênh chống cằm, vẻ mặt mê gái.
Phó Kiêu Kiêu và Lục Địch đứng với nhau, hoài nghi đánh giá Quý Duyệt Sênh, lạnh giọng hỏi: “Cậu không les đấy chứ?”
“Tớ cũng muốn, đáng tiếc tớ xấu.” Quý Duyệt Sênh ngượng ngùng nói.
“Mé!” Nhóm bạn cùng phòng lập tức đề cao cảnh giác, cách xa Quý Duyệt Sênh nửa thước: “Đừng duỗi bàn tay xấu xa của cậu sang phía bọn tớ. Bọn tớ thích trai!”
“Dẹp đi, các cậu còn xấu hơn tớ.”
“Quý Duyệt Sênh!”
Ngày hôm sau, lên lớp xong, Kỳ Tư đứng dưới lầu ký túc xá của Quý Duyệt Sênh chờ cô sớm hơn năm phút so với thời gian hẹn. Nhóm nữ sinh qua lại luôn đưa tới một vài ánh mắt mờ ám không rõ.
“Chào đàn anh.”
Nhóm nữ sinh đi ra đi vào ký túc xá luôn cực kỳ lễ phép chào hỏi anh. Tuy mọi người đều mặc đồng phục cảnh sát giống nhau, nhìn có vẻ rất già dặn, thậm chí khó có thể phân biệt tuổi tác lớn nhỏ. Nhưng khóa học khác nhau, số hiệu cảnh sát trên người cũng không giống nhau, liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra khóa trên khóa dưới.
“Đợi lâu rồi!” Quý Duyệt Sênh chạy ra từ trong ký túc xá, giọng vui sướng.
Kỳ Tư đỡ cô: “Cẩn thận một chút.”
Quý Duyệt Sênh không để bụng, nghĩ hai người muốn đi câu lạc bộ, trong đầu lập tức nhảy ra một vấn đề khá nghiêm túc: “Học kỳ trước, bí thư Ứng nói muốn giải tán câu lạc...”
“Nhìn từ tình hình trước mắt, đúng là câu lạc bộ của chúng ta vô cùng có nguy cơ.”
Kỳ Tư không an ủi tượng trưng, dẫu sao vấn đề nan giải đặt ngay trước mắt. Xây dựng câu lạc bộ là ý tưởng của Quý Duyệt Sênh. Ý tưởng được sinh ra khi cô gặp phải một chuyện vô cùng phức tạp vào năm hai đại học.
Anh biết rõ việc này có ý nghĩa to lớn với cô, cho nên mới vô cùng thận trọng khi thảo luận.
Quý Duyệt Sênh cũng tự hiểu rõ. Câu lạc bộ này thành lập trong thời gian quá ngắn, hơn nữa không cách nào đánh đồng với một vài câu lạc bộ bình thường, thậm chí mỗi lần trường học có hoạt động, câu lạc bộ bọn họ đều không thể tham dự.
“Câu lạc bộ có ý nghĩa tồn tại, chỉ là chúng ta thật sự cần thời gian để chứng minh giá trị của nó.” Kỳ Tư nhìn cô một cái, nghiền ngẫm cảm xúc của cô: “Một câu lạc bộ không phải phòng tư vấn tâm lý lại cùng loại với cố vấn tâm lý, định nghĩa này vốn dĩ rất mơ hồ.”
“Cảm thấy như mình đang làm chuyện vượt qua phạm vi năng lực.” Quý Duyệt Sênh thở dài rất biết mình biết ta. Cô nhìn thẳng về phía trước: “Nếu lúc trước tớ cẩn thận hơn, có lẽ Thu Manh sẽ không xảy ra chuyện.”
“Chúng ta đều không biết rõ chuyện của em ấy, người biết thì nói năng cũng rất thận trọng. Cậu đừng quá để ý, cũng đừng tự tiện nhận lấy bi kịch do chân tướng chưa rõ mang đến.” Kỳ Tư nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Quý Duyệt Sênh lắc đầu giải thích, trong giọng cất giấu hối hận: “Rõ ràng tớ nghe được lời nói tiềm tàng nguy hiểm của em ấy, lại cho rằng đấy chỉ là cảm xúc lập dị của cô gái nhỏ. Em ấy tuyệt vọng và chán đời, không hề che giấu, tớ lại mặc kệ như một đứa ngốc. Nếu tớ không làm bất kỳ điều gì thì tớ biết những thứ này có lợi ích gì đây?”
“Cho nên, câu lạc bộ không thể giải tán.” Kỳ Tư tán thành ý tưởng của cô, cũng từng được chứng kiến tài năng được giấu kín của cô. Vì thế, anh nghiêm túc an ủi: “Nhưng mà đầu tiên, chúng ta phải đặt tên cho câu lạc bộ đã.”
Nghe thấy cái này, Quý Duyệt Sênh thẹn thùng nở nụ cười: “Câu lạc bộ ‘siêu lợi hại’ nghe không ổn à?”
“Có cảm giác thẹn.” Kỳ Tư thẳng thắn thừa nhận.