CHƯƠNG
Tụi nhỏ không muốn Nhan Nhã Tịnh buồn nên trước mặt cô, chúng luôn tỏ vẻ không có ba cũng không sao, có mẹ là đủ rồi. Nhưng thực tế, tận sâu đáy lòng chúng vẫn khao khát được ba yêu thương.
Nhan Nhã Tịnh cũng mong cho tụi nhỏ có một mái ấm trọn vẹn, nhưng cô thật sự không thể nào nảy sinh tình cảm với Hách Trung Văn được.
Nhan Nhã Tịnh một tay xoa đầu Nhan An Bảo, một tay xoa đầu Nhan An Mỹ, im lặng hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Để mẹ suy nghĩ kỹ đã nhé, có được không?”
Tụi nhỏ biết có hy vọng nên liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
Tuy vậy trong lòng tụi nhỏ cũng hơi áy náy, chúng ép buộc mẹ phải đón nhận ba như vậy liệu có đúng không?
Nhưng chúng tin ba sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ. Họ là người một nhà mà, người một nhà thì phải ở cùng nhau chứ.
Dĩ nhiên, nếu ông cậu bằng lòng đón nhận mẹ thì chúng cũng sẽ ủng hộ ông cậu và mẹ đến với nhau, nhưng ông cậu lại chẳng hề có ý gì với mẹ cả.
Mẹ của chúng là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, là báu vật chúng trân quý nhất, sao có thể đơn phương người khác được!
Mẹ của chúng nên được người ta nâng niu mới phải!
Ông cậu, ông không biết trân trọng mẹ, ông đã bị tụi này loại rồi, ông cứ ngồi trong góc mà khóc đi!
Nhan Nhã Tịnh dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong mới trở về phòng mình.
Gần đây Nhan An Mỹ rất thích nghe truyện cô bé quàng khăn đỏ. Cô cứ nghĩ trẻ con khi nghe đến sói xám sẽ sợ hãi, không ngờ Nhan An Mỹ càng nghe lại càng thích thú, hai mắt cũng sáng lấp lánh, còn đòi sau này gả cho sói xám nữa.
Nhan Nhã Tịnh bật cười, nhìn gương mặt đáng yêu của hai đứa nhỏ, tất cả muộn phiền trong lòng cô đều tan biến.
Cô cũng từng có khát vọng về tình yêu, từ khi biết nhận thức, cô đã ước mơ mình được gả cho Tô Thái An.
Đáng tiếc là Tô Thái An lại phản bội cô, đến với Nhan Vũ Trúc, vì một đêm bồng bột mà cô ta còn mang thai đứa con của Hách Trung Văn.
Cô cứ nghĩ nỗi đau bị phản bội đó sẽ theo mình cả cuộc đời. Nhưng sau này cô mới nhận ra, trên thế giới này, không có nỗi đau nào là kéo dài mãi mãi.
Vết thương có sâu thế nào đi chăng nữa theo thời gian cũng sẽ dần lành lại.
Trong lòng cô, Tô Thái An đã không còn quan trọng từ lâu rồi.
Điều cô quan tâm nhất bây giờ chính là hai đứa nhỏ. Có lẽ cô nên cảm ơn Nhan Vũ Trúc, cô ta không từ thủ đoạn nên mới khiến cô có được hai bé cưng đáng yêu này.
Đêm về khuya, Nhan Nhã Tịnh nghĩ ngợi lung tung một hồi, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Cô lại nằm mơ thấy cảnh tượng trong khách sạn năm năm trước.
Năm năm qua cô đã nằm mơ thấy cơn ác mộng này vô số lần. Trong giấc mơ, cô vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng.
Nhưng lần nào cô cũng đều không nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông ấy.
Bất ngờ là lần này, gương mặt của người đàn ông ấy lại biến thành Lưu Thiên Hàn.
Anh Lưu?
Trong giấc mơ cô không kiềm chế nổi mà thốt lên. Giống như vật đổi sao dời, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng trở nên mờ ảo, cô lại xuất hiện trong phòng Lưu Thiên Hàn.