Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

chương 51: món quà của nguyên phi hòa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Mưu thật sự không ngại chút nào khi đối mặt với Nguyên Phi Hòa sao? Cậu thật sự cảm thấy Nguyên Phi Hòa xa lạ? Không sinh ra hoài nghi đối với thân phận của Nguyên Phi Hòa, cũng không sợ hãi thế giới này?

Một người bình thường gặp chuyện này, không thể không để bụng một chút nào được.

Trần Mưu tuy thần kinh thô, nhưng trên thực tế, cậu cũng rất khó dùng tâm trạng bình thường khi đối mặt với người bên gối. Sau khi Nguyên Phi Hòa ngủ, Trần Mưu nhìn gương mặt vốn nên rất quen thuộc của Nguyên Phi Hòa, nhưng sâu trong nội tâm của cậu vẫn thấy rất bất an – đây đại khái cũng là lý do tại sao cậu chạy trốn.

Nếu chỉ giống như bạn cùng phòng, ngủ chung một chỗ, ngẫu nhiên sẽ lỡ hôn một chút, Trần Mưu còn có thể tiếp thu, nhưng một khi nói đến chuyện tiếp xúc thân mật, Trần Mưu phát hiện bản thân không thể chịu nổi.

Cậu không chịu được tiếp xúc thân thể thân mật với Nguyên Phi Hòa.

Cảm xúc này Trần Mưu không có biện pháp nào để nói thẳng ra với Nguyên Phi Hòa, cậu không nói nên lời, cũng không biết nên nói thế nào.

Bây giờ, Nguyên Phi Hòa càng không dễ chọc, hắn tuy vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng Trần Mưu cảm giác được trong đôi mắt của hắn không có độ ấm, giống như chỉ trong ngày mai, một người còn ấm có thể bị ép đi nhúng nước đá, chờ đến khi được vớt ra, dù có giữ ấm thế nào cũng không sao ấm nỗi.

Cảm xúc của Trần Mưu đối với Nguyên Phi Hòa bây giờ chính là thế, sau khi cậu đóng cửa phòng ngủ lại, liền ngồi bệt xuống đất, cậu biết Nguyên Phi Hòa đang đứng ở bên ngoài nhất định đang rất đau lòng, nhưng cậu không có cách nào để đi an ủi Nguyên Phi Hòa, tất cả mọi thứ đều không đúng.

Trần Mưu không biết làm sao để hai người họ có thể quay về như lúc trước để chữa khỏi miệng vết thương đã chảy máu đầm đìa trong linh hồn bị tổn thương của Nguyên Phi Hòa.

Cảm giác không biết nên làm sao này làm cho Trần Mưu thấy bản thân có chút thất bại, cậu buồn rầu bứt tóc, thở dài, thật ra, ở thế giới này cậu không còn người nào có thể cho cậu trút bầu tâm sự nữa. Mấy năm nay sống bình yên qua ngày, cho dù là người thân hay bạn bè, Trần Mưu cũng không nói cho Nguyên Phi Hòa biết, lúc cậu nhìn Trần Miên Miên sẽ cảm thấy có chút lạ lẫm, sẽ cảm thấy cái người giống như đúc Trần Miên Miên kia là một người con gái khác, không phải là em gái của cậu.

Trần Mưu cảm thấy bản thân không thở nổi, nhưng không cách nào để nói ra.

Cửa phòng ngủ bị gõ, giọng nói của Nguyên Phi Hòa truyền đến, hắn nói:

"Trần Mưu, mở cửa."

Trần Mưu không nhúc nhích, cũng không đáp lời.

Nguyên Phi Hòa lại nhỏ giọng gọi một lần nữa:

"Trần Mưu... Mở cửa."

Trần Mưu: "Em muốn ở một mình một lát..."

Nguyên Phi Hòa ở bên ngoài không nói gì, lúc Trần Mưu cho rằng hắn đã đi, trên cửa phòng ngủ xuống hiện một mảng lớn màu đen, Nguyên Phi Hòa mặt không cảm xúc từ phòng khách đi vào.

Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa làm cho khiếp sợ, cậu lảo đảo vài bước nhưng không thể đứng lên, ngược lại còn té ngã.

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu đang ngồi dưới đất, nói:

"Sao thế?"

Trần Mưu mím môi, nói:

"Không có gì."

Sao có thể không có gì, Nguyên Phi Hòa cũng không bị Trần Mưu lừa dễ dàng như thế, hắn cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Trần Mưu, nhẹ nhàng nói:

"Trần Mưu, em không vui sao?"

Trần Mưu mím môi, vẫn không phủ nhận, cậu không thể nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Phi Hòa, đôi mắt cậu vẫn rũ xuống như cũ.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em không phải đã có thể hạnh phúc bên cạnh anh rồi sao? Vì sao lại không vui?"

Trần Mưu không thể trả lời được câu hỏi ày.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em nhìn xem, mọi chuyện rất tốt mà, em và anh đều sống sót, Trần Miên Miên có người bạn tâm giao, người nên chịu báo ứng cũng đã gặp báo ứng..."

Hắn nói đến đây liền nở nụ cười ngốc nghếch, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng:

"Vậy em vì sao, nếu em còn không vui nữa, chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ, em không phải là Trần Mưu."

Lúc Nguyên Phi Hòa nói câu này, lông tơ trên người Trần Mưu trong nháy mắt dựng đứng lên, cậu cảm nhận được ánh mắt dày đặc ác ý của Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa lạnh lùng nói:

"Nói chuyện đi."

Trần Mưu giờ đây lại bắt đầu hoài nghi, Nguyên Phi Hòa mà cậu yêu vĩnh viễn không thể nào về được, cậu ngẩng đầu, nhìn Nguyên Phi Hòa, giọng nói nghẹn ngào cất tiếng:

"Nếu em không phải Trần Mưu, thì còn là ai?"

Nguyên Phi Hòa không kiên nhẫn nói:

"Có thể là hàng giả đi ra khỏi thế giới nào đó... anh thấy nhiều rồi."

Trần Mưu nói:

"Hàng giả? Trần Mưu là Trần Mưu, dù cho Trần Mưu ở thế giới nào thì vẫn là Trần Mưu, em chỉ có một."

Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa càng thêm lạnh lùng.

Trần Mưu nói:

"Anh không phải đến từ thế giới song song sao? Theo cách nói của anh, vậy chẳng phải Trần Mưu thuộc về anh, cũng không phải là em."

Nếu Nguyên Phi Hòa ở mỗi thế giới đều có mỗi Trần Mưu thuộc về mình, vậy khi Nguyên Phi Hòa đánh vỡ giới hạn của thế giới tham gia vào một thế giới khác, thì sẽ xuất hiện tình huống nào đây – hắn vĩnh viễn sẽ không tìm về được người yêu của hắn, bởi vì Trần Mưu thuộc về hắn, đã bị con sông dài mang tên thời gian bỏ rơi rồi.

Nghe xong lời của Trần Mưu, ánh mắt mà Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu như nhìn một người chết.

Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa nhìn như thế liền khó chịu, trong ấn tượng của cậu, Nguyên Phi Hòa sẽ vĩnh viễn không dùng ánh mắt này mà nhìn cậu.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em biết em đang nói gì không? Ý của em là, em không phải là Trần Mưu của anh, vậy có phải anh có thể giết chết em phải không?"

Trần Mưu nói:

"Anh ấy lúc không vui thì gọi em là Trần Mưu, lúc vui thì gọi là Mưu Mưu."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh ta?"

Trần Mưu nói:

"Anh."

Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa hơi lập lòe, chờ đến khi Trần Mưu nhìn lại hắn mới nhận ra rằng hắn chưa từng gọi cái tên gồm hai từ kia của Trần Mưu, giống như sâu trong linh hồn nói cho hắn biết rằng, hai từ này không thể tùy tiện gọi được, Trần Mưu có rất nhiều, nhưng Mưu Mưu chỉ có một.

Trần Mưu nói tiếp:

"Cho nên, ý của em là, có phải anh tìm nhầm người rồi không?"

Nguyên Phi Hòa chỉ cảm thấy lý luận của Trần Mưu thật buồn cười, hắn châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói mới lười biếng hỏi:

"Tìm lầm? Trần Mưu, khi nào chúng ta quen biết nhau?"

Trần Mưu nói:

"Đầu năm cấp 3, bây giờ em vẫn nhớ rõ."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Là đầu năm cấp 3, vậy thời tiết như thế nào?"

Trần Mưu đáp:

"Thời tiết lúc đó rất tốt, chúng ta còn cùng đi dọn sách, anh xém nữa là bị trẹo chân."

Nguyên Phi Hòa hỏi:

"Trần Miên Miên thì sao? Anh và Trần Miên Miên khi nào quen biết?"

Trần Mưu trả lời từng câu hỏi của Nguyên Phi Hòa, càng trả lời về sau, ánh mắt của Nguyên Phi Hòa càng dịu dàng, hắn nói:

"Trần Mưu, em là người mà anh muốn tìm."

Trần Mưu nói:

"Thật sự vừa nãy, anh định giết em sao?"

Nguyên Phi Hòa nở nụ cười sau đó trả lời vấn đề của Trần Mưu, hắn nói:

"Đương nhiên."

Trần Mưu chỉ thấy trong miệng đắng chát.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em vĩnh viễn sẽ không biết, vì tìm em mà anh đã phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng, thậm chí chỉ một chút nữa thôi đã đánh mất bản thân."

Bởi vì như thế, hắn mới không thể chịu đựng được sự tồn tại của đám hàng giả kia.

Trần Mưu nói:

"Đây là thế giới chân thật sao? Trần Miên Miên cũng là thật?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không có thế giới nào giả, chưa từng có."

Có một số việc không thể nhớ lại nữa, Trần Mưu nhớ đến Nguyên Phi Hòa đóng băng vô số Trần Mưu, cũng nhớ đến Trần Miên Miên đã chết không biết bao nhiêu lần từ miệng của Nguyên Phi Hòa.

Thời gian và không gian đan xen, làm cậu sinh ra cảm giác thật quái đản, giống như sinh vật mang tên Nguyên Phi Hòa trước mắt đây không phải là con người.

Không, có thể xóa dấu vết tồn tại, có thể xuyên qua thời không, tuyệt đối không phải là con người.

Trần Mưu lại bắt đầu ngu ngơ, dung lượng não của cậu đã không thể hiểu được quan điểm mà Nguyên Phi Hòa muốn biểu đạt được nữa, nhưng mà cậu rất nhanh đã chú ý đến vấn đề khác, cậu nói:

"Ở thế giới này, anh sẽ cùng em già đi sao?"

Một lời trúng đích.

Nguyên Phi Hòa lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, hắn nhìn Trần Mưu, sau đó nghiêng nghiêng đầu, hắn nói:

"Cục cưng, sao anh có thể chịu được cảnh em già đi."

Trần Mưu nói:

"Không phải chúng ta lúc trước đã nói rồi sao, phải cùng nhau đầu bạc răng long?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Chúng ta có thời gian vô tận, có thể làm bất cứ chuyện gì mà chúng ta muốn, em thậm chí còn có thể thay đổi của sống của "em" trong quá khứ, nhìn xem sinh mệnh của em rốt cuộc có bao nhiêu khả năng tiềm tàng."

Trần Mưu nói:

"Anh vì thế nên mới làm chủ thời gian?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đúng vậy."

Trần Mưu lại hỏi:

"Nếu anh chết rồi thì sao?"

Nguyên Phi hòa nói:

"Chết? Đối với anh bây giờ mà nói, căn bản không có tồn tại cái chết, chết nghĩa là bắt đầu lần nữa, là sống lại."

Trần Mưu ngơ ngác nói:

"Thật đáng sợ."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Vì sao lại đáng sợ?"

Trần Mưu nói:

"Vậy chẳng phải sẽ tạo ra một con đường vĩnh viễn không có điểm cuối sao, không biết điểm dừng ở đâu, cũng không thể từ bỏ giữa đường."

Nguyên Phi Hòa nghe thế, nụ cười càng thêm ác liệt, hắn nói:

"Em đừng vội, anh sẽ nói cho em biết, làm sao anh có thể làm chủ được thời gian."

Nói đến đây, đối thoại của hai người kết thúc, Nguyên Phi Hòa vừa lòng xoay người đi, để lại Trần Mưu một mình trong phòng ngủ.

Trần Mưu không biết Nguyên Phi Hòa đi đâu, cậu chỉ biết Nguyên Phi Hòa từ trong mảng đen đi ra, sau đó biến mất ngay trước mặt cậu.

Chuyện này đúng là ác mộng.

Trần Mưu nghĩ, nếu đây là ác mộng, vậy cậu khi nào mới tỉnh giấc?

Nguyên Phi Hòa đi ra ngoài trong chốc lát, lúc trở về, trong tay hắn cầm một cái hộp, Trần Mưu ngồi trong phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nguyên Phi Hòa liền quay đầu nhìn hắn.

Nguyên Phi Hòa mỉm cười, đưa quà cho Trần Mưu, hắn nói:

"Em xem, anh làm chủ được thời gian bằng cách này này."

Trần Mưu nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một quả cầu thủy tinh đẹp đẽ, lúc đầu cậu còn tưởng đây chỉ là một thứ đồ vật trang trí bình thường thôi, nhưng khi cậu nhìn kĩ lại thì hoàn toàn kinh ngạc – cậu thấy bên trong quả cầu thủy tinh đó, có Nguyên Phi Hòa và cậu.

Nguyên Phi Hòa chú ý thấy khuôn mặt kinh ngạc của Trần Mưu, hắn vừa lòng nở nụ cười, sau đó dịu dàng nói:

"Em nhìn xem, đây là Nguyên Phi Hòa, còn đây là Trần Mưu, nhưng mà đều là hàng giả, em có muốn nhìn bọn chúng trải qua những gì không?"

Tay của Trần Mưu có chút run, cậu đột nhiên nhận ra, đây không chỉ là ác mộng, ở trước mặt cậu, còn có một con quỷ đang thao túng cơn ác mộng này.

Nguyên Phi Hòa đặt cằm lên trên đỉnh đầu của Trần Mưu, giọng nói của hắn vừa mềm mại vừa dịu dàng giống như kẹo bông gòn, hắn nói:

"Mưu Mưu, sao em không nói gì thế?"

Mưu Mưu? – Tâm trạng của Nguyên Phi Hòa, thật sự rất tốt, trên mặt của Trần Mưu nổi lên một tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng.

Truyện Chữ Hay