Vì để làm một người mẫu xứng chức, Vinh Quý đặc biệt nhịn không động đậy rất lâu, khó khăn lắm Tiểu Mai mới vẽ xong, cậu lập tức chạy tưng tưng sang, cầm tranh lên xem.
“Người này tuyệt đối hổng phải là tớ.” Vinh Quý nói chắc như đinh đóng cột.
Tiểu Mai yên tĩnh nhìn cậu.
“Tuyệt đối hổng phải là tớ!” Vinh Quý lại hét một tiếng: “Xe kéo của tớ có nát đến vậy đâu? Mặt của tớ có móp đến mức này đâu? Còn nữa……tớ có xấu đến vậy đâu?”
Tiểu Mai: … …
“Xe kéo của cậu xác thực rất nát, mặt phải của cậu nghiêng độ.” Tiểu Mai trả lời hai câu hỏi trước của Vinh Quý, còn về cái thứ ba……
“Nếu như cậu cho rằng như vậy là xấu, vậy thì, chắc là cũng xấu lắm.”
Không ngờ cậu ấy lại nói vậy?!
Vinh Quý há hốc mồm nhìn anh.
Tiểu Mai thì cúi đầu xuống bắt đầu dọn dẹp dụng cụ vẽ.
“Cái đó…… nhất định là tớ tạo dáng không đủ đẹp, tớ lại tạo dáng khác, cậu vẽ lại một tờ được hông?” Vinh Quý nhanh chóng lấy một tờ giấy mới từ trong xe kéo ra cho Tiểu Mai ← Không sai! Xe kéo của Vinh Quý còn đựng đầy chiến lợi phẩm họ mang về từ tiệm văn phòng phẩm chiều nãy, cả một xe đầy đồ.
Ghi chú thêm: Tiểu Mai tái hiện chân thật lại trạng thái đầy nhóc của xe lên bức tranh luôn.
“Vẽ lại vẽ lại! Dù sao còn có hai ngàn chín trăm chín mươi chín trang phải vẽ nữa! Vẽ thêm một tờ thôi có được hông?” Vinh Quý đưa giấy vẽ đến trước mặt Tiểu Mai, nhìn anh chằm chằm.
Tiểu Mai nhìn cậu, hồi lâu mới cầm lấy giấy vẽ, ngồi xuống, có vẻ như chuẩn bị vẽ tiếp.
Sau đó Vinh Quý liền vội vàng thiết kế pose khác, lấy hết đồ trong xe kéo ra, cậu còn tìm khăn tay lau xe…… Ờ, là lau cả người, sau cùng mới tìm một kiểu dáng đàng hoàng căng thẳng nhìn về hướng Tiểu Mai.
Lần này, thành phẩm Tiểu Mai vẽ ra quả nhiên tốt hơn nhiều.
“Aiz….. quả thật, tớ đã không phải là tớ của trước đây nữa rồi, tạo dáng như chụp hình tạp chí ngày trước đã không được nữa òi……” Vinh Quý ngắm nhìn bức tranh trên tay, thở dài một hơi.
“Tiếc là năm đó tớ không có hứng thú gì với xe, cũng hổng hay xem báo công nghệ, có lẽ tạo dáng như mấy tờ báo đó hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều thì sao.” Vinh Quý tổng kết lại.
Sau đó, Vinh Quý từ những kinh nghiệm đã đúc kết được liên tục đổi mấy tư thế khác, đổi đi rồi đổi lại đổi tới khi thời gian tự động tắt máy của cậu đến ← Cái tên này tự mình đặt báo thức trong người luôn.
Tư thế cậu giữ nguyên rất buồn cười, cái đầu lắc lư một bên, Vinh Quý ngủ say mất.
Tiểu Mai đối diện: … …
Anh vẽ cho xong bức tranh trên tay, mở hệ thống lên xem mức pin trong cơ thể có đủ, anh ngập ngừng, hồi lâu, liền dựa theo tư thế hiện tại của Vinh Quý vẽ thêm một tờ.
Vẽ xong, ghi chú lại trên góc giấy thời gian ngày tháng, anh chuẩn bị tắt máy sạc pin.
Từ đó về sau, Tiểu Mai bị bắt sống trong chuỗi ngày vẽ chân dung cho Vinh Quý.
Vinh Quý đang ngồi, đang nằm, nghiêng đầu, mang giỏ, góc nghiêng, bóng lưng … … Vinh Quý thông qua cách này, để Tiểu Mai nhanh chóng hoàn thành một phần bài tập của quy tắc thi cử, bên cạnh đó, cậu cũng thông qua chân dung để xem kỹ các thiếu sót trong tư thế của mình.
Ví dụ như cậu có hơi quen nghiêng đầu qua phải, tư thế đó người bình thường thì có gì đâu, thế nhưng mặt phải của Vinh Quý lại hơi móp.
= – =
Thế nên thói quen này trở thành sai lầm không thể tha thứ được!
So sánh mấy bức vẽ, rồi nhận ra được vấn đề ở bản thân, Vinh Quý mỗi ngày đều tự động nghiêng mặt bên trái, cứ như vậy, khiếm khuyết bên mặt phải dường như không nhìn thấy rõ nữa!
Nghĩ kỹ thử, ca sĩ diễn viên hồi đó cũng toàn như vậy hết á ~ Tạo những kiểu dáng lại, xem thử tư thế nào là hợp với mình nhất, thế nên có rất nhiều ảnh chụp của ngôi sao chỉ để lộ một bên mặt ~ Hay là chỉ có một góc người thôi à ~
Mà bản thân đến nay mới chú ý đến vấn đề này, là… ….
Là bởi vì cơ thể thiệt của người ta quá hoàn mỹ chớ bộ ~
độ không góc chết có biết hơm?
Nên mới nói, có khi hoàn hảo quá cũng dễ khiến người ta lơ là đi mấy điều cơ bản ghê à ~
Vinh Quý lắc lư cái đầu ngồi trên ghế đẩu, nhìn ánh tà dương (đèn) ngoài song cửa, cậu vừa làm người mẫu, vừa tự tổng kết lại kinh nghiệm.
Còn Tiểu Mai thì ngồi sau lưng cậu tiếp tục vẽ vời vẽ vẽ vẽ.
↑
Bức tranh hôm nay là Vinh Quý dưới ánh tà dương……Cái lưng của cậu dưới ánh tà dương. Vinh Quý đặc biệt yêu cầu Tiểu Mai vẽ ra được độ sáng của ánh tà dương và khe cửa.
Bóng lưng của mình đẹp hơn góc nghiêng mặt nhiều, góc nghiêng mặt đẹp hơn cả mặt – – Mấy ngày nay, Vinh Quỷ rốt cục đã hoàn thành đánh giá góc độ tạo dáng của mình.
Thật là đánh giá làm người ta đau lòng mà!
Nhưng mà không thể không nói Vinh Quý có phẩm vị và thiên phú cực cao trong phương diện thẩm mỹ, chỉ là so sánh tranh của Tiểu Mai thôi, những động tác nhỏ thường ngày của cậu trong tranh đều đã có sự thay đổi nhỏ, căn cứ vào bức tranh, cậu chỉnh sửa lại các động tác của mình, dần dần, cả mấy cô người lùn cũng chú ý đến sự thay đổi của cậu.
“A Quý, cậu gần đây… … hình như đẹp hơn trước à…… là do đã bắt đầu thay linh kiện rồi hả?” Geja là người đầu tiên tò mò.
Sau đó Kiki liền vội vàng gật đầu, thường xuyên hướng dẫn Vinh Quý làm đồ thủ công, cô ấy đã sớm cảm thấy Vinh Quý trông có gì đó khác trước rồi.
Nghe vậy, Mary và Lily ngước đầu lên, hai cổ nhìn về phía Vinh Quý.
Thân là người lùn, các cô ấy trời sinh đã rất nhạy bén với máy móc, thế nên họ rất mau xác nhận được linh kiện trên người Vinh Quý không có cái nào bị thay cả, cũng không có dấu vết đổi mới gì.
Vinh Quý mặc cho các cô người lùn đánh giá bản thân, cậu xoay người, sau cùng mới quay đầu lại: “Hổng có hay linh kiện mới đâu ~ Điểm tích lũy bọn tớ kiếm trước đây đều dùng để báo danh và mua vật liệu rồi, đâu ra tiền dư mua linh kiện nữa!”
Ngó thấy sự nghi ngờ trong mắt họ ngày càng nhiều, Vinh Quý mới nói: “Thật ra tớ chỉ thay đổi vài chi tiết nhỏ trong tư thế thường ngày thôi à.”
Vinh Quý vừa nói, lập tức điều chỉnh góc độ đứng, cậu cũng lắc cái eo một chút, xe kéo thay đổi vị trí, thế nhưng trong mắt các cô người lùn, cậu và khi nãy có sự khác biệt rất lớn, không ngờ lại biến thành người máy nhỏ cũ nát lúc trước!
Lần này, cả Geja cũng kinh ngạc.
“Cái này……sao mà cậu làm được như vậy?”
“Đây là vấn đề góc độ á. Hai hôm trước, Lily hổng phải nói cậu ấy gặp được Guttare sao?” Không ra chiều bí ẩn thêm nữa, Vinh Quý đáp ngay.bg-ssp-{height:px}
Lily gặp đầu.
Chú thích: Guttare là một diễn viên đóng vai người lùn năm phụ trong phim “Bảo Phủ Kỳ Duyên”, đợt trước đến thăm thành Yehderhan, thân là fan nam phụ, Lily đặc biệt bỏ hết hoạt động của nhóm thủ công, chạy đi theo đuổi ngôi sao.
“Lúc cậu về có nói là Guttare xấu hơn trên ti vi nhiều đúng hăm, dáng người cũng không nhỏ nhắn đáng yêu như trên tivi, có hơi mập?” Vinh Quý hỏi cổ.
“Đúng vậy á ~” Llily gật đầu liên tục.
“Đây chính là do góc độ tạo dáng chụp đó.” Vinh Quý nói, dùng tay phải vẽ ra một cái khung trong không khí: “Ống kính máy quay là một cái khung, góc độ tư thế của người trong khung sẽ hơi khác, khán giả bên ngoài nhìn họ sẽ cảm thấy thay đổi rất lớn. Hầu hết diễn viên đều được trải qua lớp huấn luyện về điều này, chỉ cần chụp hình đủ nhiều, hay nghe thợ quay chụp nói chuyện, họ đều có thể tổng kết được góc đẹp nhất của bản thân là thế nào.”
“Nếu là chụp hình hay quay phim thì bởi vì ống kính quay cố định, diễn viên vẫn cần phải khống chế góc rất tốt, diễn viên có kinh nghiệm dù là đang trong lúc di chuyển vẫn có thể giữ vững góc tốt nhất.”
“Thế nhưng đến trước mặt khán giả thì lại khác nữa, diễn viên trở nên lập thể, bị nhìn thấy từ góc độ nào không phải do họ quyết định, khi khán giả đứng trước ngay góc chết của họ thì tự nhiên sẽ cảm thấy họ trông không được đẹp như trên tivi thôi.”
“Cho nên……lần trước là do tớ đã đứng ở……góc chết nào đó rồi hả?” Lily chỉ bản thân.
“Không sai!” Vinh Quý gật đầu.
Lily gật đầu tỏ vẻ đã học hỏi được.
Nhìn thấy mấy cô người lùn khác cũng bắt đầu hơi hiểu, Vinh Quý tiếp tục nói về bản thân: “Mấy ngày nay, tớ từ từ thay đổi cách tạo dáng vốn không được tốt của bản thân, chỉ để góc đẹp nhất của mình hướng về phía các cậu, tuy rằng những cái khác không có gì thay đổi, thế nhưng các cậu lại cảm thấy tớ đẹp hơn trước.”
“Góc chính diện mặt của tớ là xấu nhất á, các cậu hổng để ý là mấy ngày rồi tớ chưa chính diện đối mặt với các cậu qua hả?” Vinh Quý vừa nói, đặc biệt làm mẫu cho bốn cô người lùn nhìn.
Trong quá trình dịch chuyển, khi mà góc chính diện mặt của cậu không thể tránh bị nhìn thấy được nữa, cậu giơ thẳng một tay lên, cứ như thế, trong mắt người khác chỉ thấy được có một nửa bên mặt của cậu.
Như vậy cũng được – – Dưới những ví dụ của Vinh Quý mới chú ý đến bí mật này, bốn cô người lùn há hốc mồm đối diện với Vinh Quý.
Các cô người lùn tỉ mỉ quay quanh Vinh Quý hai vòng, trong mắt họ tràn đầy hứng thú và mới lại.
“A Quý, làm thế nào cậu phát hiện được điểm này? Trước đây sao không thấy cậu làm như vậy?” Mary tò mò vội hỏi.
“Cũng là tại hồi đó không có góc chết mà……” Nhớ đến cơ thể trước đây, Vinh Quý thở dài, sau đó trả lời câu hỏi thứ hai của Mary: “Về việc sao bây giờ tớ bỗng muốn thay đổi, còn là nhờ cuộc thi của Tiểu Mai.”
“Tiểu Mai hổng phải đi tham gia thi bằng thợ rèn gì đó sao? Tụi tớ ghi thẳng danh thi cấp ba luôn, cuối tuần trước đi thi, thi hết một đống ở trỏng còn chưa chịu xong, cứ bắt về nhà vẽ ba ngàn bức họa! Chưa hết, mua xong vật liệu, tối hôm đó Tiểu Mai liền bắt đầu vẽ chân dung cho tớ rồi, tư thế gì cũng vẽ một lượt, vẽ xong cho tớ kiểm tra, chưa hết đâu nha, kiểm tra đi kiểm tra lại, tớ phát hiện ra tư thế của mình có vấn đề rồi đó?”
Thở dài, Vinh Quý nói.
“Ờ ờ, tớ cũng nghe nói là phần thi cấp ba rất khó, trừ phải thi tại chỗ còn có phần thi sau, không ngờ các cậu lại rút trúng hạng mục vẽ ba ngàn bức tranh, loại đề thi này tớ lần đầu mới nghe nói đó……” Geja cũng là thí sinh như Vinh Quý trước hết phát biểu một tràng bình luận về hạng mục thi cử, sau đó nói: “Thì ra vẽ tranh còn có thể phát hiện ra điều này, tuyệt thật á!”
Vinh Quý để ý thấy ba cô người lùn khác nhìn về bản thân ánh mắt hâm mộ, bóng đèn trên đầu cậu lại sáng lên:
“Hay là, kêu Tiểu Mai vẽ cho mấy cậu vài bức?”
“Cứ vẽ tớ không lỡ mà bị giám khảo chê làm biếng thì chết, dù sao cậu ấy cũng phải nộp ba ngàn tâm lận, cứ để cậu ấy vẽ mấy cậu cũng được mà!”
“Thật hả? Được vậy thì tốt quá rồi!”
Vì thế, Tiểu Mai khi đó còn đang kéo thùng quạt trong phòng làm việc không biết biết gì hết, lại nhiều thêm một nhiệm vụ là vẽ chân dung cho người lùn nữ.
Tối đó Vinh Quý chở bốn cô người lùn cùng đến đó Tiểu Mai.
Bốn cô người lùn đến thăm lần nữa tạo ra sự chấn động rất lớn cho xưởng, Vinh Quý không có chú ý, họ đến rất nhanh đi cũng nhanh, giấy bút trên xe đều có, đợi Tiểu Mai vừa vào chỗ ngồi, Vinh Quý liền nhiệt tình kể cho Tiểu Mai nghe kế hoạch của mình.
Tiểu Mai: ……
Và rồi, ngày hôm ấy trên đường về nhà, Tiểu Mãi đã hoàn thành một bức tranh vẽ Mary.
Hiếm khi làm mẫu cho người ta vẽ, tư thế của Mary gượng gạo vô cùng, Tiểu Mai hoàn hảo tái hiện lại nét gượng gạo của cô ấy trên giấy vẽ, ngày hôm sau cả nhóm tụ hội, Vinh Quý phân tích một lượt vấn đề tồn đọng trong góc độ và tư thế của Mary một cách chi tiết, động tác của cô ấy liền tốt hơn nhiều.
Đầu tiên là Mary, sau đó là Lily, kế nữa là Kiki, cuối cùng là Geja.
Tranh vẽ trong nhà có thêm các cô người lùn dáng vẻ khác nhau, không thể không nói sự hướng dẫn của Vinh Quý rất thành công, bức tranh gần nhất, bốn cô người lùn trong tranh cười một cách tự nhiên, tạo dáng sinh động hơn, nét cười cũng phong phú hơn, cô nào cũng có nét đẹp riêng, dường như có thể ngửi được mùi hương của đóa hoa trên tay họ chỉ qua bức tranh trắng đen ấy!
Kiki khéo tay, chỉ trong khoảng thời gian Tiểu Mai vẽ tranh bên cạnh, cô ấy đã đóng tập gói gọn lại mấy bức tranh trước đây của TIểu Mai, còn tạo bìa rất đẹp, nhờ vậy, Vinh Quý và anh không cần phải lo lắng giấy vẽ bay lung tung nữa, thế nên, từ ngày hôm sau, Vinh Quý mỗi ngày đều mang thành quả của nhóm thủ công về để kẹp lại giấy vẽ của Tiểu Mai, không chỉ có thể đóng tập tranh vẽ của Yieeru Mai, dưới sự giúp đỡ của bốn cô người lùn cậu còn làm được một cái kẹp tài liệu lớn, giấy vẽ để bên trong như là một quyển sổ lớn, cứ thế, Tiểu Mai liền có một tệp vẽ mang đi mọi nơi.
Việc người lùn nữ tìm Tiểu Mai vẽ tranh nhanh chóng lan truyền trong xưởng, các người lùn nam biết được còn xem cả tranh của người lùn nữ trong tệp tranh của Tiểu Mai.
Kết quả sau khi xem – –
Bọn họ liều mạng khẩn cầu Tiểu Mai vẽ tranh cho họ đi!
Nhưng mà lý do vẽ của người lùn nam khác hoàn toàn với người lùn nữ, họ chỉ là biết các cô người lùn nữ sẽ lật xem tập vẽ của Tiểu Mai, hy vọng tranh của bản thân xuất hiện trên tập vẽ, hôm nào may mắn được một trong bốn cô lật được, lỡ may mắn……
Được lọt vào mắt xanh thì sao?
Vì thế, bài tập vẽ tranh của Tiểu Mai lần nữa xuất hiện các người lùn nam tạo đủ loại dáng đủ loại cơ bắp cuồn cuộn, tinh thần phấn chấn. ~
Họ cũng không vẽ không, trả điểm tích phân gì đó trông có vẻ không giống hành vi của bạn bè, đồ thủ công đối với người lùn không phải là vật mua bán thì là quà tặng của người yêu với nhau, họ không thể dễ dàng tặng mấy thứ đó.
Cái họ tặng là vật liệu, nhà người lùn nào mà không có chút vật liệu? Cứ như thế người này một thứ người kia một thứ, Tiểu Mai có được không ít vật liệu tốt.
Ở bên người lùn nam thì nhận được vật liệu, mà bên chỗ người lùn nữ thì nhận được đủ loại rau củ trái cây.
Nào là nấm nào là quả tròn quả dẹp…… dần dần tích đầy hai cái gỗ trong nhà.
Ngoại trừ một phần nhỏ tặng cho bác chủ nhà, đợi khi tích đủ một số lượng nhất định, Vinh Quý cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“Tiểu Mai, bây giờ tụi mình có nhiều đồ ăn rồi, hay là mình đào cơ thể dưới sàn nhà ra đi ~ Để cơ thể tụi mình được hưởng thụ?”
Tiểu Mai không có phản đối.
Đêm ấy, hai người máy nhỏ đồng tâm hiệp lực đào hai khoang đông lạnh dưới sàn lên.
Dưới cái nhìn chăm chăm của Vinh Quý, Tiểu Mai điều chỉnh khoang đông lạnh thành trạng thái giải đông.
Nửa tiếng sau, cách mấy tháng sau, Vinh Quý cuối cùng cũng lại được nhìn thấy bản thân trong khoang đông lạnh.