Có bốn cô người lùn thường đón xe của Vinh Quý: Một cô là khách quen từ đầu, cái cô mà bị say xe, tên cổ là Mary, Mary trồng cả một mẫu ruộng nấm ở ngoài thành;
Cô thứ hai tên là Lily, cô này là người lùn nữ cao nhất trong nhóm bạn, cũng là cô gái cường tráng nhất, cổ trồng một mảnh ruộng lúa mạch đen ngoài thành, khá là giống với lúa mạch đen ở quê hương Vinh Quý, có thể dùng làm bánh mì, còn lên men làm bia được nữa;
Cô thứ ba tên là Geja, cô ấy không trồng trọt mà là chăn nuôi một loài động vật giống giống heo rừng trong vườn nấm của Mary, loài heo rừng này rất hung dữ, nhưng mà kích thước không lớn, ăn thì nhiều, ị cũng nhiều, phân của bọn chúng là phân bón thượng hạng, bất kể là Mary hay Lily đều cần, mà loài heo rừng này vốn cũng là nguồn cung thịt thường gặp của người lùn;
Còn cô người lùn thứ tư tên Kiki thì đặc biệt hơn, không trồng trọt bất cứ giống cây nào, cũng không chăn nuôi gia súc nào luôn, cổ trồng một ruộng hoa ngoài thành, vóc dáng của Kiki nhỏ nhắn, chân tay thon gọn, ít đi vẻ mạnh mẽ thường có của người lùn nữ, là dáng vẻ con gái phù hợp với thẩm mỹ quan kiếp trước trong mắt Vinh Quý nhất.
Người bận nhất chắc là Mary, ruộng nấm của cổ dường như ngày nào cũng có thể sản xuất ra nấm chín, vì thế mỗi lần cổ đến đều phải thu hoạch, lượng công việc của Lily trông có vẻ ít hơn nhiều, thế nhưng theo như được kể thì giai đoạn đầu trồng trọt của cổ là mệt nhất, công việc của Kiki không tính là việc nặng nhọc, nhưng cần phải cực kỳ cẩn thận, cho nên lúc nào cũng phải làm việc trong thời gian dài.
Nhưng mà những cô người lùn nữ đều rất giỏi, dù là việc phiền phức cỡ nào, các cô ấy trên cơ bản đều có thể giải quyết xong trong vòng ba tiếng, làm xong việc các cô ấy không vội về ngay mà sẽ vừa ngồi trò chuyện bên ruộng nấm vừa làm đồ thủ công.
Các cổ sẽ dùng rơm đan rổ, túi xách, và còn dùng lông heo rừng để làm áo khoác nữa.
Nghe nói là vật phẩm làm từ lông loài heo rừng này có thể chống đốm lửa rất tốt, đối với Geja, sản xuất nhiều nhất khi nuôi heo không phải là thịt heo hay là giống heo mà là lông tóc trên người chúng.
Tình cảm giữa bốn cô gái rất tốt, họ cùng chia sẻ thành quả lao động với nhau, vào buổi trà chiều, cả bốn sẽ ăn nấm nướng của nhà Mary, uống bia lúa mạch đen Lily mang đến, học đan lát với Geja, sau cùng mang theo một đóa hoa Kiki trồng khi về.
Hồi đầu khi họ đan rổ này nọ Vinh Quý cũng chẳng có phản ứng gì, vừa nhìn các cô ấy làm việc vừa trò chuyện, đến khi Geja dạy mọi người đan bao tay, ngay hôm sau, Vinh Quý liền lắp ba lắp bắp hỏi xem liệu cậu có thể học cùng không.
Cậu còn mang cả tấm thảm cuối cùng trong nhà đến, định là tháo tung chỉ ra để may bao tay.
Biết được Vinh Quý muốn “đan bao tay cho Tiểu Mai kéo thùng quạt trong lò rèn’, ‘cơ thể Tiểu Mai đã cũ nát lắm ời, sợ sẽ bị nóng chảy như tay của tôi’, các cô người lùn niềm nở hoan nghênh cậu gia nhập, Geja còn vặt một mảng lông heo rừng nhà cô ấy tặng cho Vinh Quý: “Đan thêm cái này vào, chịu nhiệt.”
Tay của Vinh Quý vụng về-thật sự, còn vụng về hơn cả Lily có trình độ may vá kém nhất cả bọn, may mà các cô gái khác khá là kiên nhẫn, dưới sự hướng dẫn liên tục của họ, Vinh Quý xem như đã hoàn thành một chiếc bao tay lồi lõm – – for tay trái.
Chàng trai vụng về như thế lần đầu tiên mới gặp à nha – – Tuy rằng không nói ra miệng, nhưng trong lòng các cô người lùn đều tràn đầy sự đồng tình nhìn về hướng Vinh Quý…..chủ nhân tương lai của chiếc bao tay trên tay Vinh Quý.
“Xong, giờ là đan bao tay tay phải nha.” Cùng là người mới học vụng về, sự đồng cảm của Lily dành cho Vinh Quý là mãnh liệt nhất, nắm vật liệu của mình trên tay, cô định tiếp tục giải quyết bên bao tay còn lại cùng Vinh Quý.
Thế nhưng lúc này Vinh Quý lại lắc đầu:
“Hổng cần đan bao tay cho tay phải đâu, bởi vì Tiểu Mai không có tay phải.”
“Sau khi tay phải của tớ bị nóng chảy, cậu ấy tháo tay phải của mình xuống lắp lên cho tớ rồi.”
Thời khắc này, ánh mắt của tất cả cô gái đều tập trung lên người Vinh Quý!
Vinh Quý bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, nhỏ giọng nói: “Tay trái của Tiểu Mai là của tớ, trên đường bọn tớ vào thành đi ngang một nơi có gió lớn, tay trái của Tiểu Mai bị thổi bay đi mất … …”
“Ôi trời –” Các cô gái người lùn lại tiến gần về phía cậu hơn một bước.
Dưới ánh nhìn bức thiết của mấy cổ, Vinh Quý chậm rãi kể lại không ít chuyện.
Ví dụ như: Hai người họ bây giờ cố gắng làm việc là vì muốn tạo một cơ thể mới ~
Lại giả như: Tiểu Mai giỏi lắm đó! Đại Hoàng là do một tay Tiểu Mai chế tạo, toàn bộ hệ thống của Đại Hoàng đều là do Tiểu Mai sợ cậu sẽ lạc đường mà lắp thêm đó!
Và còn: Tiểu Mai định bán thân giúp cậu mua cơ thể mới… …
Đến khi Vinh Quý nói xong, mắt của các cô người lùn đều rưng rưng nước mắt.
“Đây đúng là……chuyện tình cảm động lòng người mà.” Mary rút khăn tay ra lau khóe mắt, lau xong, cô ấy đưa cho Lily bên cạnh, truyền từ người này đến người khác, các cô ấy đều đang lau nước mắt.
“Chỉ có bao tay che chắn thôi thì còn mỏng manh quá, để bọn tớ dạy cậu làm một bộ đồ cho cậu ấy nha!” Mary đặt hai tay lên người Vinh Quý, khí thế nói.
Vinh Quý: Ể?
“Tớ dạy cậu làm áo.”
“Tớ dạy cậu may quần.”
“Tớ dạy cậu đan túi xách… ….”
… …
Các cô gái người lùn chị một câu em một câu, dưới nhiệt tình khó mà từ chối được, trên tay Vinh Quý nhiều thêm một cây kéo, sau đó lại thêm một bao kim chỉ, từ đó bắt đầu chuỗi ngày mài công khổ luyện may vá.
Từ hôm đó về sau, Vinh Quý tự nhiên mà trở thành một thành viên trong nhóm thủ công nhỏ.
Mà ngày hôm ấy, Tiểu Mai nhận được một chiếc bao tay đan xấu không đỡ nổi;
Ngày thứ ba nhận được một chiếc áo không tay;
Ngày thứ sáu anh nhận được một chiếc quần đùi;
Hai tuần sau, anh thậm chí còn nhận được một đôi giày!
Tất cả đồ anh nhận được còn được thêu một chữ Quý của Vinh Quý trên đó ← Mấy cổ cương quyết yêu cầu đó, nói cái gì mà đánh dấu chủ quyền.
Đồ thì xấu thực, nhưng cũng rất thực dụng, mỗi ngày làm việc bên cạnh lò nhiệt cao, máy cảnh báo nhiệt độ trong người anh vang không ngừng.
Anh chưa từng kể với Vinh Quý, nhưng Vinh Quý lại chuẩn bị được nhiều đồ như thế.
Nhìn Vinh Quý một cái, Tiểu Mai mặc hết đồ cậu tặng lên người.
Người máy Tiểu Mai lên đồ xong xuôi đi làm như ngày thường.
Anh không quá quan tâm đến vẻ xấu đẹp của quần áo, vì thế cũng lơ nốt ánh mắt của người trong lò rèn nhìn về phía mình.
Nhưng mà – –
Số lần người ta đi ngang nhiều hơn rồi.
Búa phó của phòng số một trước đây chưa từng vào phòng này, hôm nay đã vào ba lần rồi;
Búa chính của phòng làm việc số hai nay đã sang tận hai lần, trước đây cũng chưa từng ghé luôn;
Thợ rèn của phòng kế bên vào được bốn lần, còn ngồi xổm sau lưng anh quan sát tận năm phút.
… …
Ngoài mặt không nói tiếng nào, trong lòng Tiểu Mai lại đang âm thầm tính toán, đến lúc người lùn phụ trách phòng làm việc số ba ngồi xổm sau lưng anh thì đầu anh bỗng quay ngoát một trăm tám mươi độ qua.
Người lùn đang nhìn chằm chằm không thôi sau lưng Tiểu Mai bị dọa ngã dập mông xuống đất!
“Công việc của tôi có vấn đề gì à?” Tiểu Mai dùng giọng bình tĩnh hỏi thăm anh ta.
“Không, không có gì~” Anh người lùn thường ngày ngầu lòi dường như còn chưa tỉnh lại sau cơn giật mình: Dù sao thì, cơ thể không cử động, cái đầu lại quay ngoắt lại, hiệu quả thị giác vẫn đáng sợ lắm đó!
“… …” Tiểu Mai liền yên lặng quay đầu lại.
Nhưng mà người lùn nam đó vẫn chưa chịu đi, đến khi Tiểu Mai quay đầu lại nhìn anh ta lần nữa.bg-ssp-{height:px}
Tay trên áo Tiểu Mai của anh ta đứng hình.
Nhìn tay của đối phương, Tiểu Mai lạnh lùng hỏi: “Vậy cho hỏi, có vấn đề gì khác không?”
“Không, không có!” Anh ta hoảng loạn huơ tay, bị Tiểu Mai nhìn chòng chọc, tay của anh ta càng huơ càng chậm, cuối cùng, anh ta vò đầu, nhỏ giọng nói với Tiểu Mai:
“Áo của cậu đẹp đó chứ……”
“… …” Tiểu Mai tiếp tục nhìn anh ta.
Sau đó đối phương nói thằng ra ý đồ của bản thân luôn:
Bao gồm anh, và cả mấy người lùn trước đây tới lui mấy lần là để quan sát Tiểu Mai…quần áo trên người Tiểu Mai!
“Theo lý mà nói, quần áo của tụi đàn ông đều do bạn gái hay vợ may cho, nhưng mà… …Bây giờ con gái tộc mình ngày càng ít rồi ha? Sau đó mọi người……”
“Chỉ đành tự may đồ mặc thôi.”
“Nhưng mà không phải là do mọi người nhìn thấy kiểu dáng quần áo trên người cậu đẹp với lại còn là kiểu đang thịnh hành gần đây mà, cho nên qua nhìn cái, sau đó về tự làm lấy… …”
Giọng nói người lùn nam ngày càng nhỏ, trong lòng Tiểu Mai càng lúc càng cạn lời:
Thì ra, quần áo của người lùn bây giờ đa số đều là tự may, nếu trong nhà có người lùn nữ, tự nhiên sẽ có người may cho họ, nếu không có, họ chỉ có thể tự động tay may lấy, thẩm mỹ của tộc người lùn vĩnh viễn luôn dựa vào mắt thẩm mỹ của mấy cô gái làm tiêu chuẩn, người lùn nam mặc gì phải xem người lùn nữ thích gì, vì thế nên, người lùn nam nào không có bồ đều liên tục nhìn chằm chằm tụi có bồ……quần áo của tụi có bồ.
Bộ đồ Tiểu Mai đang mặc tuy là đường may xấu thiệt, nhưng vừa liếc mắt là nhận ra ngay đây là kiểu đang hot nhất trong thành, đương nhiên là người may đồ cũng biết là đang thịnh hành rồi!
Người lùn nam trong lò rèn đều là tụi FA, gần đây căn bản là không có ai mặc đồ kiểu mới cả!
Phát hiện Tiểu Mai cư nhiên mặc một bộ đồ mới đi làm, người lùn nam ở xưởng lập tức đứng ngồi không yên.
Nên mới có vụ Tiểu Mai bị người ta ngắm nghía cả sáng.
Tiểu Mai:……
Biết được nguyên nhân bản thân bị săm soi không phải là do công việc, cũng không phải là có người muốn kiếm chuyện trừ tiền lương, Tiểu Mai quay ngoắt đầu lại, tiếp tục công việc của mình.
Người lùn sau lưng lập tức vẫy tay về phía cửa, sau đó, các chàng người lùn đang trốn ngoài cửa đều tập trung lại bên này.
Họ ngồi sau lưng Tiểu Mai, nhiệt tình thảo luận về kiểu dáng, diện tích cắt may, và cả đường may trên bộ đồ của anh.
Người sau cùng còn nói với anh một tiếng ‘cảm ơn’, vui vẻ rời đi.
Vì thế, mấy ngày sau, quần áo của người lùn nam trong xưởng được đổi mới toàn bộ, ai cũng mặc áo cộc tay, quần đùi, thêm cả túi xách cùng kiểu với Tiểu Mai.
Trông cũng giống đồng phục xưởng đó chứ.
Tiểu Mai nhìn bọn con trai vui vẻ khi được mặc đồ mới: …
Ngoại trừ thích xem phim truyền hình máu chó, anh còn phát hiện ra thêm một đặc điểm của tụi đồng nghiệp: Điệu dữ.
Nói ra thì, tay nghề của người lùn nam không tệ, cùng kiểu quần áo, tay nghề của họ lại hơn Vinh Quý nhiều! Ngoại trừ đường thêu càng gọn, cắt may càng chính xác, họ sao chép y chang mọi điểm trên quần áo Tiểu Mai lên quần áo của mình.
Bao gồm cả chữ ‘Quý’ luôn.
Đó là một chữ Hán, ngoại trừ Vinh Quý thì không có ai nhận được mặt chữ, Tiểu Mai cũng thế.
Nhưng mấy cô người lùn dạy Vinh Quý đánh dấu đều nhận ra được hết ~
Thế nên, lúc mấy cô người lùn vì muốn mua sắm, gọi Vinh Quý đến chở vào thành, đúng lúc ngang qua sạp rèn Tiểu Mai đang làm việc, các cô ấy muốn được xem thử Tiểu Mai thế nào.
Trong lời Vinh Quý miêu tả, Tiểu Mai là một người ít nói lại còn muộn tao thậm chí còn hơi ngượng ngùng, mấy cổ quyết định lấy danh nghĩa giao hàng đến thăm.
Mỗi cô đều mang theo quà tặng: Mary mang theo lượng nấm lớn, Lily mang bia đến, Geja thiến một con heo, Kiki mang một đóa hoa tươi, bốn cô gái vui vẻ ngồi Đại Hoàng cùng Vinh Quý đến thăm Tiểu Mai.
Sau đó – –
Nhìn các chàng người lùn đều mặc áo cộc tay quần đùi thêu chữ ‘Quý’, mấy cô gái nhà mình yên ắng hẳn.
“A Quý à, rốt cuộc cậu có bao nhiêu bạn trai vậy…. …” Mary há hốc mồm.
“Quả này… …người theo đuổi còn nhiều hơn tớ luôn nghen… …” Lily, hình như cô vừa thổ lộ gì đó.
Kiki chớp chớp mắt, sau đó Geja bụm miệng cười.
Vinh Quý: 囧!!!
Đương nhiên sau đó Vinh Quý đã giải thích hiểu lầm đàng hoàng, gọi Tiểu Mai ra một lát, cậu bày hết quà mấy cô người lùn mang đến trước mặt Tiểu Mai.
Sau cùng, còn tặng món đồ duy nhất bản thân làm ra hồn – – Một cái khẩu trang.
Sau đó, Vinh Quý liền nhanh chóng chở mấy cổ rời đi.
Nhưng mà, tuy họ đã rời xa, nhưng chấn động họ để lại là siêu lớn.
Người lùn bình thường một ngày có thể tiếp cận với một cô người lùn dưới cự ly gần như vầy đã khó rồi! Huống hồ một lần bốn cô?
Người lùn trong xưởng lập tức bao vây Tiểu Mai.
Về vấn đề ‘Vinh Quý và mấy cô gái đó có quan hệ gì’ mà đồng nghiệp đang bức thiết muốn biết, Tiểu Mai nghĩ một hồi, sau đó đáp: “Ban đầu là hành khách, bây giờ là bạn bè.”
“Woa woa woa!!!!” Chung quanh bùng lên tiếng gào thét của tụi con trai.
Tiểu Mai cảm thấy có hơi ồn, một giây sau, anh liền được rất nhiều cánh tay của rất nhiều người lùn đặt lên vai.
“Vậy còn tụi mình?”
“Là đồng nghiệp.” Nhìn mấy đôi tay khoác lên vai mình, Tiểu Mai vừa đánh giá độ mạnh của bọn họ vừa thản nhiên trả lời.
“Trước đây là đồng nghiệp, bây giờ tụi mình là bạn bè! Bạn bè đó!” Ai ngờ đối phương lại lớn tiếng gào lên.
Tiểu Mai sắp bị đè bẹp dí: … …
Vì thế, anh đành chia hết quà Vinh Quý mang đến cho mấy ‘người bạn’ này.
↑
Dù sao anh cũng không dùng được.
Nhưng anh vẫn giữ lại một đóa hoa duy nhất, và cả khẩu trang Vinh Quý tự tay may.
Đặt hoa cạnh cửa sổ, nhìn đóa hoa yếu đuối mà tuyệt đẹp dưới ‘nắng’, Tiểu Mai từ từ đeo khẩu trang, sau đó tiếp tục kéo thùng gió.