Sau khi đi được hai trăm dặm, bên trái đường xuất hiện một loạt ngôi nhà nhỏ, là nhà đá thật bình thường hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của Vinh Quý về thế giới tương lai tràn ngập cảm giác công nghệ cao, thậm chút có chút chiều hướng cổ xưa.
Nhưng mà bên trong có đèn.
Không phải là loại ánh huỳnh quang yếu ớt của đèn nấm mà là đèn điện có ánh sáng cao!
Trong lòng Vinh Quý chợt hồi hộp.
“Vậy, vậy sắp phải gặp người rồi…” Cậu nắm chặt nắm tay, vội vàng lấy cái gương nhỏ bình thường để dưới chỗ ngồi ra rồi cẩn thận soi soi trước mặt, lại soi phía sau một cái, sau khi thấy mình dù trông có hơi giản dị nhưng cũng coi như sạch sẽ, cậu lại sửa sang lại cho Tiểu Mai, điều chỉnh một chút nón xanh đội qua loa trên đầu anh xong thì không nói gì nữa.
Có thể làm một người có bệnh nói nhiều đột nhiên không nói nữa nguyên nhân đại khái chỉ có thể là do hồi hộp.
Đợi Tiểu Mai dừng xe lại, Vinh Quý cực kỳ đủ nghĩa khí làm tiên phong đi vào, trong cục quản lý không có một bóng người, chỉ có quầy tiếp tân phía trước…
Ài… Quầy tiếp tân thật cao.
Đối với tiểu người máy thấp bé vì tiết kiệm vật liệu mà nói thì quầy tiếp tân này quá cao, Vinh Quý căn bản nhìn không tới phía sau.
囧!
Có điều chưa đợi cậu tìm được ghế nhỏ phù hợp thì phía sau quầy tiếp tân đột nhiên ló ra một người, mà người kia… thật sự rất kỳ lạ! Đầu hắn nhô ra không phải một mà là nhiều cái, ban đầu Vinh Quý thiếu chút nữa đã bị hù ngã sấp, chỉ là chẳng mấy chốc cậu đã điều chỉnh tiêu cự, lúc này mới nhận ra thứ gọi là mấy cái đầu kia kỳ thật cũng không phải là đầu, mà là một sinh vật giống như chim ưng, những con chim kia màu đen, đầu rất lớn, toàn bộ đậu trên vai người kia, gần như đem đầu người kia che mất.
Lúc người kia thò đầu tới, toàn bộ mấy con chim đều chuyển ánh mắt màu vàng cam của chúng nhắm ngay vào mặt Vinh Quý rồi không động đậy nữa, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Đến đây làm gì?” Người kia mở miệng, giọng nói của hắn và giọng mà Tiểu Mai thiết lập cho cậu hơi khác nhau, may là khác biệt không lớn lắm.
Nghiêm túc nghe xong câu nói đầu tiên của người sống đầu tiên mà cậu thấy từ khi tới nơi này, Vinh Quý phải trả lời đối phương.
Lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện, âm thanh nhất định phải lớn, có thể có giọng địa phương nhưng tuyệt đối không được sợ hãi, đây là lời viện trưởng thường xuyên nói khi họ còn bé.
Tuân theo nguyên tắc này, Vinh Quý lớn tiếng nói:
“Xin chào! Chúng cháu tới lấy ảnh chụp!”
“Hả?” Người đàn ông đội một đống chim trên đầu ngây người.
Bên đây Vinh Quý vẫn còn đang thỏa mãn với câu trả lời hoàn toàn lưu loát trên sàn diễn của mình, Tiểu Mai đứng sau lưng cậu đã đem cậu xách ra sau.
Giành lấy vị trí đứng trước Vinh Quý, Tiểu Mai ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông đang nhìn từ trên xuống, nói: “Chúng tôi là tới đóng tiền phạt.”
Vinh Quý: 囧! Má ơi! Câu nói đầu tiên đã nói sai á!
May mà có Tiểu Mai.
Nghe được câu trả lời của Tiểu Mai, người đàn ông đứng sau quầy lui về sau mấy bước, sau một loạt âm thanh như tiếng máy in, hắn từ trong quầy đưa ra một tờ giấy.
“Xe của các cậu vi phạm quy định tốc độ, cần phải đóng nabi tiền phạt.”
“Vượt quá tốc độ? Làm sao có thể chứ? Đại Hoàng nhà chúng cháu đi rất là chậm rất là chậm đó!” Hai tay khoác lên vai Tiểu Mai, Vinh Quý nghiêng ngả nhón mũi chân từ sau lưng Tiểu Mai ló đầu ra, lớn tiếng bất bình cho Đại Hoàng.
Đám chim trên đầu người kia vì vậy mà nhắm toàn bộ ánh mắt vào Vinh Quý, âm thanh lạnh lùng từ trong đống lông chim màu đen truyền tới:
“Ai nói xe vi phạm quy định tốc độ là chỉ vượt quá tốc độ hả? Trên đường bên ngoài kia, bất kỳ xe nào có tốc độ thấp hơn đều là hành vi trái pháp luật, huống chi tốc độ xe của các cậu cứ luôn đều đặn duy trì ở mức , đã nghiêm trọng vi phạm quy định rồi.”
Cái này cũng được nữa hả? Vinh Quý trợn tròn mắt.
Nhìn thấy hắn vươn tay ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn và có lực kia, Vinh Quý đột nhiên chú ý tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Tiểu Mai, chúng ta có tiền không?” cậu (tự cho là) nhỏ giọng nói với Tiểu Mai.
“Không có.” Tiểu Mai lạnh lùng nói, hơn nữa…
Bây giờ làm ra cũng không kịp rồi, huống chi anh kỳ thật cũng chưa từng gặp qua cái gọi là “nabi” của nơi này
“Vậy làm sao bây giờ?” Vinh Quý sửng sốt, tình hình càng thêm nghiêm trọng rồi.
Thế nhưng cuộc nói chuyện của họ đã truyền tới tai người đàn ông đứng sau quầy, không biết có phải do tức giận hay không mà tất cả những con chim to đen trên vai hắn đột nhiên đều phần phật phần phật bay lên, những con chim màu đen xoay quanh gần nóc nhà, và người đàn ông kia cuối cùng cũng lộ mặt.
Ngay lúc nhìn thấy người đàn ông kia, Vinh Quý ngây dại.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Giọng nói uy nghiêm và trầm thấp từ miệng người đàn ông phát ra, giọng nói của người đó đã có sự tức giận, đó là cảm giác khó chịu khi bị người khác tùy ý đánh giá mình.
Sau đó…
“Chú… Chú nhìn đẹp thật đó!” Giọng của Vinh Quý lập tức yếu ớt vang lên.
Rõ ràng là giọng nói của người máy, nhưng mà giờ phút này giọng nói đó dường như ẩn giấu từng trái tim nhỏ, không ngừng bay lên trong không khí.
“Kiểu tóc này và hình dáng khuôn mặt của chú rất hợp nhau, hơn nữa đường cong ở cổ của chú nhìn cũng rất đẹp. Chú có luyện cơ bắp sao? Đường cong này nhất định là cố ý luyện ra. Hơn nữa màu sắc trang phục và cà vạt của chú rất hài hòa, chú quả thật là một người biết cách ăn mặc nha!” Một chuỗi lời khen từ miệng Vinh Quý phát ra, người kia nghe được thì sững sờ, sau khi nghe xong toàn bộ thì đến phiên người kia trợn tròn mắt.
Nhẹ giọng ho một cái, người nọ duỗi ngón tay điều chỉnh một chút cà vạt màu vàng của mình, thấp giọng nói: “Cậu cũng cho rằng cái cà vạt này và màu sắc của áo sơ mi rất hợp sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Vinh Quý liên tục gật đầu: “Nói thực ra, màu sắc của cái áo sơ mi này có hơi quê mùa! Cho không cháu cũng không muốn, thế nhưng nhắc tới cũng lạ, phối hợp với cái cà vạt này thì lập tức trở nên cao cấp hơn đấy.”bg-ssp-{height:px}
Khóe miệng ông ta lập tức cong lên, thái độ hơi mất tự nhiên một chút, tốc độ nói của ông ta cũng nhanh hơn không ít: “Vậy hả? Cái áo sơ mi này bất luận là màu sắc hay kiểu dáng đều quê mùa muốn chết, cho tôi tôi cũng không lấy, nhưng mà đây là đồng phục, không mặc không được! Cũng may không cần mang cà vạt quy định, thế mà cái đồng phục này không phải xấu bình thường đâu, phối hợp với cà vạt nào cũng khó coi hết, mãi đến khi tôi thấy cái cà vạt này ở một tiệm cà vạt chuyên biệt ở thành phố Ước Đặc.”
“Cuối cùng cũng có thể thoải mái mà mặc cái đồng phục khó nhìn này đi làm rồi.” Người nọ nhẹ nhàng thở ra.
Cùng là người yêu thích cái đẹp, hai người hai mắt nhìn nhau, lập tức ở trong mắt đối phương/mắt máy thấy được sự ăn ý của người đồng đạo.
Thời gian kế tiếp, hai người đã từ màu sắc và kiểu dáng của cà vạt mà thành bạn tốt rồi thảo luận nhiệt liệt, cho đến khi bên trong có người gọi tên của người đàn ông nọ, hắn trả lời một tiếng, lúc này mới lưu luyến không thôi ngừng nói chuyện với Vinh Quý.
“Tuy còn muốn tiếp tục trò chuyện với cậu nhưng đồng nghiệp của tôi gọi tôi rồi.” Người kia nói.
“Không cần để ý đến cháu, công việc quan trọng hơn, chú tranh thủ thời gian làm việc đi.” Vinh Quý khéo hiểu lòng người nói.
“Không phải là công việc, là gọi tôi tới đánh bài, ở đây không có nhiều người, mỗi ngày nhàm chán muốn chết nên chúng tôi mới tụ lại đánh bài, nhưng mà lại không đủ tay chơi…” Nói xong, người nọ đột nhiên nói với Vinh Quý: “Chúng ta vừa vặn ba thiếu một, cậu muốn chơi không qua đây cùng chơi đi? Nếu thắng thì có tiền đóng phạt rồi.”
Mắt máy của Vinh Quý lập tức loé loé.
“Thế nhưng cháu không biết đánh bài…” Đối với cơ hội tốt như vậy mà mình không thể lợi dụng, Vinh Quý cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới Tiểu Mai.
Tiểu Mai là ai vậy? Ở trong lòng cậu, không có gì là Tiểu Mai làm không được.
Vì vậy chỉ nghe “két” một tiếng, Vinh Quý đã quay đầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Mai, Vinh Quý hỏi: “Tiểu Mai, cậu biết đánh bài không?”
Tiểu Mai mặt không có cảm xúc gì nhìn cậu, sau nửa ngày mới nói: “Biết.”
Không cần hỏi đánh bài gì, bởi vì kiểu bài gì anh cũng biết.
“Vậy là được rồi, Tiểu Mai cậu đi đánh bài đi, thắng được tiền phạt đi, thắng người khác đừng thắng vị đại ca này, vị đại ca này là bạn tốt của tớ đấy! Hai người phối hợp thật tốt nha.” Tuy không đánh bài nhưng hiển nhiên cậu cũng biết chút cách thức, cậu vừa đẩy Tiểu Mai qua, “bạn tốt của Vinh Quý” đứng trong quầy lập tức mở cửa quầy ra.
Thoáng chốc, vốn là tới nộp tiền phạt, Tiểu Mai đã đứng ở khu vực chỉ có nhân viên công tác mới được vào.
“Cậu cũng tới đây.” Có lẽ là vì đã tìm đươc bạn đánh bài nên vô cùng hài lòng, người đàn ông đứng trong quầy ôn hòa ngoắc ngoắc tay với Vinh Quý rồi nói: “Lúc chúng ta đánh bài ở đây không có người trực ban, cậu ở đây thay tôi trực, nếu có người đến đóng tiền phạt cậu giúp tôi thu tiền, đánh bài xong tôi sẽ lấy tiền thắng làm tiền lương chia cho cậu.”
“Thật ạ? Vậy thì quá tốt rồi!” Vinh Quý mừng rỡ gật đầu, cậu lập tức tiếp nhận công việc này.
“Hai người đánh bài cho tốt nha!” Vinh Quý nói với người đàn ông mặc đồng phục và Tiểu Mai.
“Cậu cũng làm việc cho giỏi!” Người nọ nói với người đến nộp tiền phạt là Vinh Quý.
Chỉ là cuộc đối thoại này hình như có hơi không đúng chỗ nào thì phải?
Nhưng mà…
Mặc kệ nó!
Lấy cái nón đồng bộ với bộ đồng phục mà người đàn ông kia đưa cho mình đội lên cái nón đỏ,Vinh Quý vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Sau khi cậu đội nón không bao lâu, đám chim đen kia phần phật đậu lên vai và đầu cậu, che đầu cậu vô cùng kín kẽ, không ai có thể nhìn thấy gương mặt của cậu.
Vinh Quý quả thực là rất vụng về, rất nhiều việc cần kỹ thuật cậu làm không được, thế nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu tốt lắm nha!
Dường như trời sinh là ăn cơm diễn viên, cậu chỉ cần nói chuyện với người ta trong chốc lát là có thể bắt chước người nọ cơ hồ gần như giống hệt.
Đây là một hành động vô ý thức, ngay cả chính cậu cũng không chú ý tới.
Chỉ là bản năng mà thôi.
Vì vậy, Vinh Quý đang không biết mình nên làm gì theo bản năng bắt chước người đàn ông vừa mới ngồi trong quầy.
Vô luận là biểu tình lạnh lùng hay ngữ khí nói chuyện, còn có cả thái độ.
Vì vậy, khi người đầu tiên đến nộp tiền phạt tiến vào, nhìn thấy là một nhân viên bộ phận đóng phạt đang đen mặt.
Mặc dù hoàn toàn không biết gì về trình tự thủ tục, nhưng Vinh Quý dựa vào kỹ năng diễn xuất tinh tế của mình, dùng “Ừ.” Hả?” “Hừ.” ba chữ hoàn mỹ ứng đối.
Đợi đến khi Tiểu Mai đánh bài xong cùng người đàn ông đi ra, trên mặt bàn trong quầy đã có một xấp nhỏ tiền rồi.
Vinh Quý đang mặt đầy lo lắng đếm tiền.
Người máy rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có cậu, chỉ bằng động tác là có thể cho người khác biết cậu đang rất hoảng hốt.
“Làm sao vậy? Thu sai rồi à? Thu thiếu bao nhiêu, không sao, hôm nay tôi thắng tiền nhiều nhất, tôi giúp cậu bù vô!” Tâm trạng của người kia hiển nhiên là rất tốt, tuyệt không lo lắng tai vạ Vinh Quý gây ra cho hắn, ngược lại còn an ủi cậu.
“Cảm ơn, thế nhưng…” Xoay đầu lại, Vinh Quý nói cảm ơn với người đàn ông, sau đó cúi đầu nhìn số tiền trong tay, khó xử nói: “Thế nhưng không có thu thiếu, cháu đếm kiểu gì… so với số tiền phải thu đều nhiều ra ! Thật xin lỗi, cháu cũng biết mình không giỏi toán, nhưng không nghĩ tới tệ tới mức này!”
Tiểu Mai: …
Nhân viên công tác: …
Vì vậy ngày hôm nay, Tiểu Mai và Vinh Quý không còn là hai người máy nghèo khổ nữa, đóng xong tiền phạt, tài sản của hai người tổng cộng còn đến , trừ đi tiền phạt thì tổng số tiền Vinh Quý kiếm được chiếm phần lớn trong tổng tài sản của gia đình đấy.