Editor: Tây An
Trong đêm, công đường đèn sáng lấp lánh.
Cố Tiển khoác áo ngồi trước án, trầm tư trông địa đồ mở ra trên bàn.
Bên ngoài chợt vẳng đến mấy tiếng bước chân sột soạt, ông giương mắt, lại bỗng thấy một bóng dáng đi tới. Ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt kia quen thuộc đến giật mình, Cố Tiển không khỏi giật nảy.
“Chú ạ.” cô gái kia đi tới trước mặt ông, hạ mình thi lễ.
Cố Tiển nhìn nàng, lấy lại tinh thần.
“Là Phức Chi đến à.” Thần sắc ông hòa ái, thu lại lụa đồ trên bàn, để sang một bên.
Phức Chi mỉm cười nói: “Cháu thấy công đường của chú vẫn có ánh đèn, đoán chú không ngủ, nên làm ít canh tới ạ.” Đoạn, bưng một bát canh từ trong đ ĩa thị tỳ bưng, đặt lên bàn Cố Tiển.
Cố Tiển nhìn bát sứ, mặt tươi cười.
“Hiếm khi được hưởng tâm ý của Phức Chi.” Ông ôn hòa nói, dứt lời, rất hứng thú cầm lấy thìa.
“Phủ Thần ra ngoài rồi à?” Canh vẫn nóng hôi hổi, Cố Tiển khuấy lên thổi thổi, hỏi Phức Chi.
Phức Chi đáp: “Mới ra ngoài không lâu ạ.”
Cố Tiển mỉm cười, cúi đầu uống canh.
“Không biết có hợp khẩu vị chú không ạ?” Phức Chi hỏi.
Cố Tiển gật đầu, tán dương: “Ngon lắm.”
Phức Chi cười cười. Đợi Cố Tiển ăn xong, nàng bảo thị tỳ bưng bát đi dọn, mình thì không cáo lui.
Cố Tiển hơi ngạc nhiên.
“Xin chú cho con xem mạch ạ.” Phức Chi nhìn Cố Tiển, thành khẩn nói.
Cố Tiển nhìn nàng, một lát sau, bật cười: “Rốt cuộc không giấu Biển Thước được.” đoạn, để tay lên trên án.
Phức Chi cũng cười, tiến lên giúp ông cẩn thận bắt mạch.
Đồng hồ nước lẳng lặng chảy xuống một bên, thỉnh thoảng vang lên một tiếng nhỏ xíu.
“Nghe Thiếu Kính nói, lúc cha mẹ con đi, con vẫn chưa đầy mười tuổi?” Cố Tiển bỗng nhiên hỏi.
Phức Chi giật mình, gật đầu: “Đúng ạ.”
Cố Tiển nhìn nàng: “Còn nhớ rõ giọng nói dung mạo không?”
Phức Chi nghĩ ngợi, nói: “Vẫn nhớ được một chút ạ, phụ thân hay văn, lúc nói tiếng nghe trong trẻo lắm.”
“Ồ?” Cố Tiển mỉm cười: “Mẫu thân thì sao?”
Phức Chi nói: “Mẫu thân con rất dịu dàng, lúc nào cũng cười với mọi người.” đoạn, nàng nhớ tới gì đó, cười cười với Cố Tiển: “Bà với Đại Tư Mã đều thích vườn.”
Cố Tiển nhìn nàng, ánh mắt lẳng lặng chiếu vào ánh nến, ẩn hiện nét thâm sâu.
“Thế à.” Chốc lát sau, ông gật đầu nói.
Hai người không nói thêm gì nữa, công đường hoàn toàn yên tĩnh.
Phức Chi cẩn thận thăm mạch của Cố Tiển, giữa lông mày dần dần trầm xuống.
“Trước khi chú xuất chinh có từng mời y quan không ạ?” Nàng hỏi.
Cố Tiển nói: “Lư Tử từng đến xem bệnh.”
Lông mày Phức Chi nhíu lại, thấp giọng nói: “Ra thế, giờ chú cũng biết bệnh tình bản thân.”
Cố Tiển không nói gì, chốc lát sau, chậm rãi nói: “Phức Chi có biết chuyện liệt tổ Cố thị ta chứ?”
Phức Chi sững sờ, nói: “Phức Chi không biết.”
Cố Tiển mỉm cười, nói: “Tiên tổ Cố thị theo Cao Tổ mà đi lên, đến nay đã hơn hai trăm năm, có Đại Tư Mã của ba triều, người trong tộc chết trận có tám mươi bốn người, người bị thương thì khôn kể.” Dứt lời, ông nhìn Phức Chi, ánh mắt thẳm sâu: “Phức Chi nghe được những chuyện này, còn cảm thấy là ta tùy hứng không?”
Phức Chi nhìn ông, muốn nói gì, lại cảm thấy yên lặng. Cố thị đời đời sinh ra võ tướng, sự trung dũng của họ vang rền thiên hạ, Phức Chi đã từng nghe được đôi chút, lại không ngờ chính là nặng nề như vậy,
Thần sắc Cố Tiển lại dửng dưng, liếc ánh mắt sang sắc trời bên ngoài một cái, nói với Phức Chi: “Thời giờ không còn sớm, con đang có mang, cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Phức Chi khẽ giật mình.
Cố Tiển thấy nàng kinh ngạc, vuốt râu mà cười: “Trẻ con. Con không biết Phủ Thần nhận được thư Ngu Dương hầu gửi là vui vẻ bao nhiêu, sao giấu giếm được lão phu?”
Trên mặt Phức Chi hơi ửng hồng, nhưng cũng nở nụ cười.
“Thưa vâng.” Nàng thi lễ với Cố Tiển. Đang dậy lui ra, bỗng nghe Cố Tiển cất tiếng: “Phức Chi.”
Phức Chi quay đầu.
Cố Tiển nhìn nàng, dưới ánh nến, hình như có chút do dự.Giọng ông trầm thấp: “Mẫu thân con… Rất thích quế à?”
Phức Chi kinh ngạc, một lát sau, đáp: “Mẫu thân con thích nhất quế ạ.”
Trong mắt Cố Tiển hiện lên một ánh dịu dàng.
“Đi đi con.” Ông nhấc nhấc tay.
Phức Chi hành lễ, rời khỏi sảnh.
Sáng sớm, trên sông Linh Lăng vẫn có sương trắng tung bay, cùng với hàn khí, khiến ánh sang bị che đậy đến nhạt nhẽo.
Cố Quân tự mình kiểm qua số thị tỳ tòng nhân trên thuyền, lại bàn giao chu tử một phen, chuyển sang Phức Chi.
“Cái thuyền này chính là thuyền chở hàng, bền chắc ổn định nhất, đi năm sáu ngày là có thể đến kinh kỳ.” Hắn nói.
Phức Chi gật đầu: “Vâng.”
Cố Quân nhìn nàng, lại nói: “Dịch trạm xe ngựa ta đã bàn giao xong xuôi, em không cần vất vả, đợi khi lên bờ, đón xe là được.”
Phức Chi lại gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Lúc này, chu tử tới hỏi Cố Quân khi nào lên đường, Cố Quân nhìn sắc trời, nói với ông có thể lập tức lên đường.
Chu tử lĩnh mệnh, Cố Quân lại nhìn về phía Phức Chi, nhìn quần áo trên dưới của nàng một lúc, lại nói: “Trên sông gió rất rét, em ngồi trong khoang thuyền, không được trở ra hóng gió đâu.” Đoạn, lại đưa tay siết cổ áo khoác nàng.
Phức Chi lại dịch mình ra, nói: “Không lạnh, cứ siết nữa là ra mồ hôi đấy.” Nàng nhìn Cố Quân, buồn cười nói: “Sao chàng lại còn dông dài hơn mẹ em thế?”
Cố Quân bất đắc dĩ lườm nàng, dứt khoát kéo tay của nàng qua, dắt nàng đi lên thuyền chở hàng.
“Khi nào chàng về?” Đến trước thuyền, Phức Chi bỗng hỏi Cố Quân.
Cố Quân nói: “Nhanh thôi, trước khi tuyết rơi chắc chắn có thể khải hoàn.”
“Thế ạ.” Phức Chi nói.
Cố Quân nhìn thuyền, cúi đầu nhìn về phía nàng, một lát sau, nói: “Em đi đường cẩn thận.”
Phức Chi biết được ly biệt sắp đến, không nói tiếng nào.
Tay bị hắn nắm thật chặt, ấm áp vô cùng. Phức Chi chồng tay hai người lên nhau, đặt trên bụng, dừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu mỉm cười nói với Cố Quân: “Chúng em đều ở kinh thành chờ chàng.”
Cố Quân nhìn bàn tay kia, cách vải áo, như có thể cảm nhận được một nhịp đập như có như không đều đều, nhịp nhàng, nhịp nhịp, rung động, ý cười bên môi tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Ừm.” Hắn đáp.
Phức Chi nhìn hắn, lại nói: “Lúc nào chàng cũng phải nhớ em đấy nhé.”
Trên mặt Cố Quân chợt hiện đỏ, ý cười lại càng sâu.
“Ừ.” Hắn hít một hơi, đáp.
Phức Chi nhìn hắn mỉm cười, giữa khóe môi cong lên toàn là mật ngọt.
Một lát sau, nàng lại khẽ nhíu mày, nói: “Em vẫn không yên lòng với Đại Tư Mã.”
Cố Quân cười khổ, nói: “Trước khi đi ông từng mời Lư Tử đến xem qua, vẫn là bệnh cũ, đáng tiếc sao Lư Tử phải trở lại núi Thái Hành, chỉ giúp ông hắn chế mấy thứ thuốc viên.”
Phức Chi gật đầu. Lư Tung y thuật không kém nàng, hành quân bên ngoài không thể so với tĩnh dưỡng ở nhà, chứng bệnh của Cố Tiển cũng chỉ đành như thế.
“Chàng phải giám sát ông chặt chẽ một chút, bệnh này kị nhất là mệt nhọc.” Phức Chi dặn dò.
Cố Quân gật đầu: “Biết rồi.”
“Còn nữa.” Phức Chi nghĩ ngợi, lại nhìn chằm chằm hắn: “Chàng làm cái gì cũng cứ là không biết sớm muộn, cần dùng bữa đúng giờ thôi. Mấy gã tướng quan đêm đến là mời chàng uống rượu, chối không nổi thì cũng không được uống nhiều.”
Cố Quân nghe vậy, không khỏi bật cười.
“Ai dông dài giống mẹ đây?” Hắn xoa xoa tóc mai Phức Chi, trêu ghẹo nói.
Phức Chi lườm hắn.
Cố Quân lại bật cười, nói: “Đương nhiên là chỉ nghe lời phu nhân rồi.” đoạn, ôm nàng lại, theo cầu tấm trèo hai bước là lên trên thuyền.
Hai tay Phức Chi vịn trên đầu vai hắn, nhìn hắn buông mình xuống, chỉ không buông tay.
“Sau đây ta còn phải đi nơi khác, chỉ tiễn em đến đây thôi.” Cố Quân nhìn nàng, thấp giọng nói.
Phức Chi mím mím môi, buông tay xuống.
Cố Quân cười cười, lại bàn giao vài câu với tòng nhân một bên, buông nàng ra, quay người rời thuyền. Đến trên bờ, hắn quay đầu, thấy Phức Chi vẫn đứng ở mép thuyền.
Trong lòng như có thứ gì đó mềm mại chặn lại, hắn dừng bước chân, nhìn nơi đó.
Đám chu tử hô quát, trầm bồng du dương, thuyền chở hàng được đẩy, chậm rãi tiến lên. Sương mù theo gió thu lưu động, lồ ng trên sông, dần dần ngăn trở ánh mắt đưa tình của hai người. Trên đại giang, chỉ còn bóng thuyền đi xa cùng một mảnh thủy sắc mờ mịt…
Cửa sông quận Thành, mọi người đưa rượu trên đình bên sông, tiễn Tạ Trăn lên thuyền hồi kinh.
Trong bữa tiệc lại không khỏi nói về thời cuộc, nói đến chuyện Bộc Dương Vương và Cố Tiển đang giằng co ở Thục quận, quận trưởng nói: “Việc này mỗ từng nghe chúng tướng thương nghị, Bộc Dương Vương bị ngăn trở ở Thục quận chính là trong dự liệu, sớm nghe nói ông ta và chư bộ Bách Việt vãng lai thân thiết, hành động lần này chỉ là kế hoãn binh, chính là chờ binh Bách Việt đến giúp.”
Vương Toản ngồi một bên nghe, không cất tiếng. Đối với hành động của Bộc Dương Vương, y đã từng cẩn thận suy nghĩ, kết luận cũng không khác quận trưởng nói bao nhiêu. Song, y luôn cảm thấy với tâm kế của Bộc Dương Vương, ý đồ như vậy không khỏi quá mức đơn giản.
“Kỳ thật cũng không quá mức hung hiểm đâu, ” quận trưởng vuốt râu cười nói: “Triều đình đã chuẩn bị chiến đấu nhiều năm, bây giờ Đại Tư Mã lĩnh trọng binh ở tại quận Thục, lại có kế này của quận Thành, Ba Quận cho dù thật sự liên quân với Bách Việt, có làm sao mà phải sợ.”
Lời này quả là đúng, Vương Toản nhìn rượu trong tay, lại nhìn Tạ Trăn, chỉ thấy trên mặt hắn là ý cười khẽ, vẫn dáng vẻ khiêm tốn thái độ.
“Sứ quân đi lần này, tất sẽ thuận buồm xuôi gió.” Tán gẫu một phen, có sĩ nhân trong quận đến đưa tiễn nâng chén, cung kính nói với Tạ Trăn.
Mọi người còn lại nghe vậy, đều nâng chén với Tạ Trăn.
Tạ Trăn thong dong cười, ngửa đầu rượu trong chén, mọi người nhao nhao ca ngợi.
“Nhận được thịnh tình của chư vị, Trăn vô cùng cảm kích, xin bái biệt từ đây.” Tạ Trăn buông ly rượu xuống, nói cám ơn mọi người.
Mọi người nhìn sắc trời, cũng không tiện giữ lại, ào ào từ biệt Tạ Trăn.
Trên xe trước thuyền, Thái Anh đội mạc ly chờ đợi, thấy mọi người tiễn Tạ Trăn ra, cũng tiến lên thi lễ, theo Tạ Trăn trèo lên thuyền.
“Chư công sau này hội ngộ.” Tạ Trăn đứng ở đầu thuyền, vái lạy nói với đám người.
Mọi người hoàn lễ. Chu tử hét lớn một tiếng, chống chèo, thuyền lớn chậm rãi rời bờ, chạy sang sông.
***
Trước cung Tử Vi của Hoàng đế, thủ vệ san sát, sắc mặt như sắt đá không chút biểu cảm.
Phượng giá dừng lại ở trước cung, Đậu Hoàng hậu được cung nhân đỡ, đi vào trong cung.
“Hoàng hậu xin dừng bước ạ.” Thủ vệ Trung Lang tướng tiến lên làm lễ, cất cao giọng nói: “Bệ hạ có lệnh, hôm nay bất luận là ai cũng phải kiểm tra.”
Đậu hoàng hậu lấy làm lạ.
Tiểu Đậu phu nhân bên cạnh cau mày nói: “Đây là Hoàng hậu đấy.”
Trung Lang tướng vẫn không tránh ra, cúi đầu nói: “Thần phụng mệnh làm việc, hoàng hậu thứ tội ạ.”
Đậu Hoàng hậu nhìn ông ta, sắc mặt lạnh xuống.
“Ta hỏi lại ngươi.” Nàng ta chậm rãi nói: “Bệ hạ lệnh khi nào?”
Trung Lang tướng sững sờ, một lát sau, đáp: “Ngay một canh giờ trước ạ.”
“Một canh giờ trước à?” mắt Đậu hoàng hậu sáng ngời, một lát sau, liếc đi cách đó không xa. Cửa hông thông cung đạo bên kia, có một cỗ bộ liễn đang đi xa.
“Ta nói là ‘Bệ hạ’ nào!” Đậu hoàng hậu thấp giọng cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý ông ta, trở lại phượng giá.
“Nào, ăn cái này đi con.” Trong cung Nhạc An, Thái hậu nhìn cậu bé trước mắt, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra ý cười, cầm lấy một cái ngọt bánh tinh xảo đưa cho nó.
Thằng bé nhìn bà, vẻ mặt sợ hãi, liếc ánh mắt nhìn sang nhũ mẫu bên cạnh.
Nhũ mẫu cũng mang vẻ mặt tươi cười, sắc mặt lại mang theo khẩn trương, vội vàng nói: “Thái hậu ban thưởng, điện hạ mau nhận đi ạ.”
Cậu bé ánh mắt ngây thơ, nhìn Thái hậu, lại nhìn đ ĩa bánh ngọt kia, ánh mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy.
“Mau cám ơn đi.” Nhũ mẫu vội nhắc nhở.
Cậu bé lại lờ đi, chỉ nhìn chằm chằm bánh ngọt, nhét ngay vào miệng, miệng căng phồng lên, cơ hồ nuốt không được.
“Dạ...” Nhũ mẫu vừa xấu hổ lại vừa ngại, vội quỳ xuống chắp tay với Thái hậu: “Điện hạ giáo dưỡng không chu toàn, là tội của thần phụ ạ!”
Thái hậu nhìn cậu bé vẫn nhai rất hăng, khóe môi có khẽ cong, dời ánh mắt đi.
“Trật ra vậy, lão phụ cũng biết, ngươi có tội gì đâu.” Bà thản nhiên nói.
Nhũ mẫu nghe thế, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lại tạ tội một phen.
“Trật đã tám tuổi nhỉ?” Thái hậu chậm rãi hỏi.
Nhũ mẫu cung kính đáp: “Vâng, lúc nhập thu, điện hạ mới đầy tám tuổi.”
Thái hậu gật đầu, nhìn Vương Trật.
Đây là con trai độc nhất của Hoàng đế, là năm đó do một thị tì sinh lúc y làm Thái tử. Đứa bé này lúc chưa tròn hai tuổi, thì mẹ đẻ đã can tội làm Đậu phi tức giận mà bị đánh đến chết. Sau đó không lâu, Vương Trật cũng mắc một trận bệnh nặng, cơ hồ không trị nổi, khó khăn lắm mới cứu về được, từ bấy lại ngơ ngơ ngác ngác, chậm chạp vô cùng.
Hoàng đế cũng vẫn gọi là kiên nhẫn nuôi dạy đứa con này, song cũng không vui lắm, ban cho nó một cung điện ở Bắc Cung, sinh hoạt đều do đám nhũ mẫu hầu hạ.
“Ta thấy Trật ở lại Bắc Cung, trên dưới khó tránh khỏi sơ sẩy, cuối cùng vẫn không phải kế lâu dài.” Thái hậu uống một ngụm trà, nói với nhũ mẫu: “Hôm qua ta đã nói với bệ hạ, để Trật cùng ta ở lại cung Nhạc An, tập nghiệp giáo dưỡng cũng thuận tiện.”
Nhũ mẫu khúm núm, đáp vâng cuống quýt.
Vương Trật nghe Thái hậu nói thế, lại mở to hai mắt, bĩu môi reo lên với nhũ mẫu: “Ta không ở lại đây đâu, dế của ta vẫn ở Bắc Cung…”
Lời còn chưa dứt, nhũ mẫu trừng mắt, véo sau thắt lưng nó một cái.
Vương Trật bị đau, òa khóc.
Nhũ mẫu khó xử không thôi, nhìn về phía Thái hậu, lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh, ê a ê a nói: “Chuyện này... Điện hạ…”
Thần sắc Thái hậu lại lạnh nhạt, phất phất tay: “Đi xuống đi.”
Nhũ mẫu lại xin lỗi liên tục, vội kéo Vương Trật lui ra.
Vành mắt Vương Mật nổi vết xanh đen, vội vàng vào cung Nhạc An. Còn chưa tới công đường, liền thấy một người đàn bà dắt một đứa bé trai khóc sướt mướt đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy Vương Mật, người đàn bà vội hạ bái hành lễ: “Bái kiến Trưởng công chúa.” Đoạn, kéo kéo tay áo bé trai, thấp giọng nói: “Mau nói bái kiến cô mẫu đi ạ.”
Bé trai lại chỉ lo há hốc mồm khóc, mặt tươm tướp nước mắt nước mũi, không để ý tới ai.
“Là Trật à?” Vương Mật thấy bé trai có mấy phần quen mắt, nghĩ một lát, hỏi người đàn bà.
“Đúng ạ.” Phụ nhân thấp giọng đáp.
Vương Mật gật đầu, nhìn Vương Trật, lại liếc công đường, giữa lông mày hiện lên một thoáng nghi hoặc.
“Lui xuống đi.” Nàng ấy thản nhiên nói, dứt lời, quay người đi vào trong điện.
Bên trong phòng, không được sáng sủa lắm. Hương an thần chậm rãi bay ra từ lư đồng, đầy bốn phía. Thái hậu nằm trên giường, dựa vào chăn gấm thật dày, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Thái hậu mở mắt, khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy Vương Mật đi đến.
“Mẫu hậu.” Vương Mật tiến lên hành lễ nói.
Thái hậu khẽ gật đầu, chống mình ngồi dậy từ trên giường.
Vương Mật tiến lên đỡ, nâng bà dậy.
“Hoàng huynh con thế nào rồi?” Thái hậu ngồi vững vàng, hỏi Vương Mật.
Thần sắc Vương Mật ảm đạm, nói thật nhỏ: “Vẫn đổ mồ hôi trộm và hôn mê, còn chưa tỉnh lại ạ.”
Thái hậu không nói gì.
Vương Mật đặp một cái áo ngoài khoác lên người bà, nói: “Con mới thấy Trật ra ngoài, mẫu hậu gặp nó ạ?”
Thái hậu duỗi duỗi khớp nối tay, đáp: “Ừm.”
Vương Mật nhìn bà một cái: “Vì sao ạ?”
“Còn có thể vì sao?” Thái hậu nửa khép mắt, khẽ thở dài: “Tình trạng hoàng huynh con như vậy, nếu thật sự có chuyện vạn nhất, cũng nên có cái để ứng đối.” đoạn, bên môi bà hiện lên một thoáng cười lạnh: “Ta không động tay, chẳng lẽ còn chờ người khác đi đầu?”
Ánh mắt Vương Mật ngưng lại.
Thuyền lớn thuận buồm xuôi gió mà đi, lúc chạng vạng tối, lập tức dựa bờ sông Linh Lăng.
Chu tử đốt đuốc, dựng cầu tấm lên.
“Đã tới Linh Lăng, mỗ đưa Nữ Quân đến đây thôi, mong rằng bảo trọng.” một bên mạn thuyền, Tạ Trăn chậm rãi nói với Thái Anh.
Thái Anh nhìn về thành trì phía Linh Lăng giữa trời chiều, chậm rãi thở sâu.
Một lát sau, nàng ấy thu mắt, làm lễ với Tạ Trăn: “Dọc đường được sứ quân chiếu cố, Anh cảm kích trong lòng.” Dứt lời, lấy từ trong ngực ra một trang giấy, đưa cho Tạ Trăn: “Vật này, Anh cũng tuân lời gia phụ, giao cho sứ quân.”
Tạ Trăn nhận lấy, mở trang giấy kia ra.
Dưới ánh sáng chập tối, chỉ thấy phía trên trắng tinh, mặt lụa sạch sẽ.
Tạ Trăn kinh ngạc, lật trang giấy lại nhìn, vẫn trống không, không một chút bút tích.
“Thứ Thái thừa tướng đưa, chính là vật này à?” Tạ Trăn nhíu mày nhìn về phía Thái Anh.
“Đúng ạ.” Thái Anh đáp.
Mã Chu đứng một bên, thấy tình hình này, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ diệu kế của Thái thừa tướng, là bảo công tử nhà ta tiễn không Nữ quân tới đây.”
Thái Anh nghe vậy, nhìn ông hằm hằm: “Phụ thân ta là người sòng phẳng, chưa từng đe doạ ai khác!”
Mã Chu “Hừ” một tiếng, đang muốn nói lại, bỗng nghe Tạ Trăn quát khẽ một tiếng: “Im đi.”
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Tạ Trăn nhìn trang giấy trắng kia, giữa trời chiều lẩn khuất, thần sắc khó phân biệt.
Bỗng nhiên, hắn nhìn về bó đuốc một bên, hơ giấy trắng trên lửa.
“Ngài làm gì đấy?!” Thái Anh kinh hô một tiếng, bước lên phía trước toan ngăn, tay còn chưa tới, lại bị Tạ Trăn ngăn lại.
“Chớ vội, nhìn đi.” Tạ Trăn mỉm cười nói.
Thái Anh ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.
Mặt giấy trắng kia đặt trước bó đuốc, được ánh sáng kim hoàng chiếu đến từ mặt sau, mấy đường nét nhàn nhạt dần dần hiển hiện trên giấy.
“Có chữ viết ạ?” Mã Chu cũng kinh ngạc.
Nhìn về phía Tạ Trăn, thấy hắn nhìn chằm chằm dấu dần dần sâu trên giấy, ý cười trên mặt biến mất, ánh mắt sắc bén.