Editor: Nguyên
Là Nguyễn Hiểu Phong.
Trong nháy mắt, Kỷ Khê chắc chắn đây là sự thật tuy không có bằng chứng nào rõ ràng cả. Cô nhớ rằng anh học cùng cấp ba với cô. Cho dù bảy năm trước cô không nhìn rõ gương mặt ấy, hơn nữa hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô lại chắc chắn, người kia nhất định là Nguyễn Hiểu Phong.
Cho nên khi cô về nước, anh tìm đến cô, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?
Có phải anh đã chú ý đến cô từ sớm không?
Cô giấu bí mật này dưới đáy lòng, ngơ ngẩn không nói ra.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất là an nguy của ông ngoại, cô cũng không có thời gian đi chú ý mấy chuyện nữ nhi tình trường.
Nguyễn Hiểu Phong nắm tay cô chạy, khi đến sân bay cũng không né camera, dắt cô ngồi lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa, đi thẳng tới bệnh viện.
Tổ chương trình cũng đuổi theo phía sau. Để bảo vệ an toàn riêng tư của người thân, Nguyễn Hiểu Phong đổi phòng bệnh của ông ngoại lên phòng bệnh VIP để không ai có thể quấy rầy.
Phẫu thuật vẫn đang tiến hành, còn khoảng một giờ rưỡi nữa mới kết thúc.
Kỷ Khê ngồi yên lặng trên ghế chờ ngoài phòng giải phẫu.
Cô vội vàng đến đây, đến điện thoại cũng quên mang theo, đôi tay trống trơn.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn thoáng qua tin tức trên điện thoại. Đã có người chụp được ảnh hai người cầm tay nhau ở sân bay sáng nay, có người nghi ngờ bọn họ cố tình —— “Mới quen nhau có mấy ngày qua show mà người nhà xảy ra chuyện đã cùng nhau trở về? Có lập trường không vậy?”
Mà phía những fan only của Nguyễn Hiểu Phong trước đây công kích Kỷ Khê, thấy sự thật “Khê Phong có yêu nhau thật không thì không biết, nhưng quan hệ chắc chắn rất tốt” thì càng thêm điên cuồng, chửi mắng cô: “Không biết xấu hổ! Đồ đê tiện dám bám theo anh bọn tao!”
Nguyễn Hiểu Phong nhìn đến phiền lòng, tắt điện thoại.
Anh nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Kỷ Khê mà đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh đi mua đồ ăn cho em, em còn chưa ăn sáng, ăn không vào cũng phải ăn một chút, nếu không lát nữa ông ngoại chưa tỉnh thì em đã ngất trước đấy.”
Kỷ Khê gật đầu.
Nguyễn Hiểu Phong liền đi ra ngoài.
Hiện tại truyền thông đang truy đuổi chặn đường, anh không thể ra ngoài mua đồ ăn. Cũng may nhà ăn bệnh viện ở một tầng khác trong cùng tòa nhà này, hiện tại vừa đúng lúc là giờ ăn sáng, Nguyễn Hiểu Phong đi thang máy xuống.
Kỷ Khê nhìn chằm chằm ba chữ “Đang phẫu thuật” đỏ chói, cảm thấy hoa mắt. Cô đứng dậy, muốn đi toilet rửa mặt, nhưng toilet ở tầng này rất xa, phải đi qua trạm y tá mới đến được.
Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, vì thế đi xuống toilet dưới tầng.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, cô nghe thấy có người đứng ở cầu thang gọi tên mình: “Khê Khê?”
Trạng thái tinh thần hiện tại của cô quá kém, chỉ nghĩ là Nguyễn Hiểu Phong gọi cô. Hiện tại anh là người duy nhất bên cạnh thường gọi cô như vậy.
Nhưng khi cô dừng lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện, đó là một người xa lạ.
Trang điểm trung tính, tóc ngắn, mặc hoodie trùm đầu, đội mũ, nhưng giọng nói thì có vẻ là giọng nữ.
Kỷ Khê không nghĩ tới sẽ gặp fan lúc này, cố mỉm cười một chút, nói: “Xin chào.”
Cô gái kia đưa ra một quyển sổ, háo hức nhìn cô: “Khê Khê, có thể ký tên cho em được không? Em thích chị rất lâu rồi.”
“—— trước đây vẫn luôn, thích chị.”
Những lời nói này như có gì ẩn giấu trong đó, Kỷ Khê vừa mới duỗi tay ra liền nghe thấy tiếng quát chói tai phía sau: “Khê Khê!”
Cô cả kinh, cùng lúc đó, trong tay áo người đối diện xuất hiện ánh sáng lóe lên, một con dao gấp hướng thẳng tắp về phía cô!
Trong nháy mắt, thân ảnh người đàn ông chạy vọt tới, che chắn cô phía sau mình, đồng thời duỗi tay đẩy người phía trước ra, hai người tranh chấp, con dao nhỏ rơi xuống mặt đất, đối phương mất khả năng tấn công.
Kỷ Khê nhìn lưỡi dao sắc nhọn, trong đầu ong lên một tiếng, sau đó dựa vào tường, hai chân nhũn ra.
Rất nhanh có người phát hiện động tĩnh bên này, từng người chạy đến gần: “Làm sao vậy? Sao lại thế này?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Có người cầm dao cố ý đả thương người khác, báo cảnh sát xử lý đi.”
Nữ sinh bị khống chế, nhưng nghe thấy câu nói của anh, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lấy mũ xuống, lớn tiếng kêu gào: “Nguyễn Hiểu Phong! Nguyễn Hiểu Phong! Anh nhìn em đi, em yêu anh! Em yêu anh hơn bất kỳ ai! Em thích anh nhiều năm rồi! Nguyễn Hiểu Phong! Nguyễn Hiểu Phong! Chắc chắn cô ta câu dẫn anh, anh đừng bị lừa!”
Nguyễn Hiểu Phong không thèm cho cô ta nửa ánh mắt, chỉ cố nén cơn tức giận lại, xoay người đi xem Kỷ Khê.
Kỷ Khê bị dọa sợ, nhưng vẫn còn ổn, Nguyễn Hiểu Phong đi đến nâng cô dậy, ôn nhu nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không? Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.”
Giọng nói Kỷ Khê khàn khàn, cô vươn tay bám vào áo Nguyễn Hiểu Phong, nghĩ đi nghĩ lại chỉ biết nhẹ giọng gọi tên anh.
“…… Nguyễn Hiểu Phong.”
Vành mắt cô gái trước mặt anh đỏ lên. Người thân bệnh nặng, công việc áp lực, dư luận chửi rủa…… Tất cả gánh nặng chất đống đè lên vai Kỷ Khê, mà cô mới chỉ là một cô gái ở tuổi đôi mươi.
Đây là lần đầu Nguyễn Hiểu Phong nhìn thấy cô khóc, trái tim cũng nát ra, luống cuống: “Đừng sợ, đừng sợ, Khê Khê, anh ở đây.”
Kỷ Khê ngoan ngoãn gật đầu, được anh dắt tay dẫn lên lầu, lại không ngừng rơi nước mắt. Nguyễn Hiểu Phong an tĩnh ở bên cạnh cô, thay cô lau nước mắt, ôm cô vào trong ngực, không cho truyền thông chụp được bộ dáng yếu ớt nhất của cô.
Lòng người có thể xấu xa đến bao nhiêu?
Có nhóm nhạc thần tượng xảy ra vấn đề hợp đồng, fans trộn keo trong nước khoáng đưa cho họ, muốn hủy đi con đường ca hát của ca sĩ; còn có người lại dùng axit hất lên mặt diễn viên, muốn họ hủy dung, muốn phá hủy sự nghiệp của họ. Đuổi theo xe, theo dõi, quấy rầy…… mấy hành vi của fan cuồng, có minh tinh nào chưa từng trải qua đâu?
Kỷ Khê yên lặng khóc, có Nguyễn Hiểu Phong ngồi cạnh vỗ về, an tâm khóc thành tiếng. Trước mặt anh cô có thể không cần kiên cường, bởi anh sẽ là bức tường che chắn hết thảy cho cô.
Nguyễn Hiểu Phong vẫn ôn nhu như cũ, khẽ nói: “Anh đây.”
Anh ôm chặt cô gái nhỏ trước mặt vào trong ngực.
Kỷ Khê khóc một lát, từ từ ngừng khóc, bị anh dỗ dành ăn một ít.
Vừa ăn xong, đèn trước phòng giải phẫu chuyển sang màu xanh lục, đèn “Không làm phiền ca phẫu thuật” được tắt đi.
Kỷ Khê đứng bật dậy.
Nguyễn Hiểu Phong ôm vai cô, chờ bác sĩ ra ngoài rồi tiến tới hỏi ngay: “Ông chúng tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ có vẻ rất mệt, giọng nói khàn khàn: “Không vấn đề gì, sức khỏe bệnh nhân vẫn ổn, cấp cứu kịp thời, bây giờ xem tình trạng khôi phục thế nào đã.”
Trong nháy mắt, ngọn núi lớn đè nặng trong lòng sụp xuống, Kỷ Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn y tá đẩy ông ngoại đến phòng hậu phẫu để theo dõi sau ca phẫu thuật, cô chậm rãi ngồi xuống ghế.
Cô muốn khóc, nhưng lúc này lại không khóc nổi.
Nguyễn Hiểu Phong cũng thở dài nhẹ nhõm, anh nói: “Khê Khê, anh ở lại đây, em đến phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Khê cảm thấy mình ngủ hơi nhiều, rõ ràng cô đã ngủ tiếng trên máy bay rồi nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy toàn thân mỏi mệt, đến mức gần như chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ luôn.
Phòng nghỉ và phòng bệnh ngăn cách nhau bằng một tấm kính trong suốt, cô nằm ở đây có thể nhìn thấy Nguyễn Hiểu Phong ngồi bên ngoài an tĩnh chờ đợi, vì thế an tâm đi ngủ, một giấc không mộng mị.
Cô ngủ đứt quãng tầm hai giờ, sau đó rời giường muốn đổi chỗ cho Nguyễn Hiểu Phong để anh đi nghỉ ngơi.
Ông vẫn chưa tỉnh lại, các chỉ số đều bình thường, y tá đang đo nhiệt độ cơ thể.
Nhưng khi cô đẩy cửa đi ra lại phát hiện Nguyễn Hiểu Phong đang gọi điện thoại.
“Không có gì, cứ vậy đi, kết quả sau khi công khai tôi sẽ chịu trách nhiệm. Mấy chuyện khác không cần vội, tôi sẽ giải quyết sau. Không cần biết làm thế nào, tôi muốn những chuyện trên mạng nhanh chóng được áp xuống.”
Đến khi Kỷ Khê đi đến phía sau, vừa đúng lúc anh nghe điện thoại xong, phát hiện ra cô.
Cô không cố ý nghe anh nói chuyện, nhưng cô lại nghe thấy từ “công khai”, có chút mơ màng, cuối cùng vẫn hỏi: “Công khai cái gì?”
Thần sắc Nguyễn Hiểu Phong có vẻ hơi mệt, thấy cô tới thì lại cười, mở điện thoại ra cho cô xem.
Bùng nổ đứng đầu hot search, từ ngữ mấu chốt sáng chói lọi, Kỷ Khê xoa xoa mắt, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, phát hiện cô không nhìn lầm, những chữ đó là ——
“CP Khê Phong lãnh chứng”.
Nhấn vào, là động thái mới nhất từ weibo chính thức của Nguyễn Hiểu Phong: Chụp giấy hôn thú của hai người, không nói gì, chỉ có hai bức ảnh đẹp đẽ rõ ràng.
Hiện tại toàn mạng đang thảo luận về chuyện này, muốn tìm ra thời gian họ đăng ký, nhưng cho dù là thời gian nào, chuyện hai người đã kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trong một đêm, tất cả đề tài xấu nhằm vào Kỷ Khê đều biến mất. Các fan đều hành quân lặng lẽ, bởi vì cũng không biết nên làm gì.
Là bạn gái tin đồn, đối tượng cùng tham gia show yêu đương thì họ còn có thể bôi đen, công kích cô, nhưng nếu là vợ hợp pháp của anh thì sao? Người sau này làm bạn với anh đến hết đời thì sao?
Sẽ không thể hà khắc như cũ chứ?
Kỷ Khê ngây ngẩn cả người.
Công khai kết hôn là chuyện nằm ngoài kế hoạch. Đến thời điểm hai người quyết định tham gia “Từ khi gặp được em” thì kế hoạch định ra vẫn chỉ là từ từ công khai quan hệ yêu đương theo tiến trình của chương trình, rồi sau đó mới bàn bạc kỹ hơn, suy xét công bố tin tức kết hôn.
Nguyễn Hiểu Phong lựa chọn công khai lúc này hiển nhiên là anh đột nhiên nảy lòng tham.
Kỷ Khê ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi anh: “Anh vì sao lại……”
Cô đang nói thì bị anh ngắt lời.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Bởi vì anh đau lòng.”
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Kỷ Khê, đôi mắt vô cùng sáng, ánh mắt kiên định, chân thành, đáng tin, mang theo sự mạnh mẽ, bá đạo tương phản với hình tượng ôn nhu bình thường của anh: “Em là vợ anh, là người anh thích, hẳn là phải được nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ, anh không muốn em phải chịu uất ức.”