Editor: Nguyên
Trong tiếng “Khê Khê” kia phảng phất có cảm xúc khác, bên tai Kỷ Khê nóng lên, sau đó phục hồi tinh thần lại, cô biết Nguyễn Hiểu Phong chỉ đơn thuần gọi mình thôi.
Nguyễn Hiểu Phong cho cô xem một danh sách: “Hiện tại đã xác định đổi nam số hai rồi, danh sách này là những người có khả năng hợp tác cùng, em nhìn xem muốn chọn ai?”
Hôm qua Kiều Khiết đến đây một chuyến, không những không thể nói gì với Nguyễn Hiểu Phong, ngược lại còn trực tiếp bị dẫn đi giải quyết tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Lục Vực, toàn bộ hành trình đều bị động được người ta đưa đi. Một chuyến đi này của cô ta, không chỉ không lấy được một phân tiền nào mà còn phải bồi thường cho Lục Vực, xem như mất cả chì lẫn chài, cũng làm cho Kỷ Khê sinh ra ác ý.
Kỷ Khê vừa cầm tờ danh sách liền thấy một hàng tên, không thiếu những diễn viên có tiềm lực, cũng có những tiểu sinh lưu lượng mới nổi lên.
Kỷ Khê trong khoảng thời gian này tìm hiểu không ít, cũng quan sát quá trình phát triển của một số nghệ sĩ.
Cô nhìn lướt qua những người này cũng có bối cảnh, công ty từng hợp tác với Nguyễn Hiểu Phong.
Cô dò hỏi: “Các anh muốn chọn ai?”
“Những người trong danh sách đều đã từng hợp tác với công ty, tương lai rộng mở. Nhưng cũng không quan trọng lắm, vẫn là xem ý em thế nào. Phu nhân nghĩ sao?”
Từng chữ rõ ràng, mang theo ý cười ngả ngớn.
Nguyễn Hiểu Phong vẫn nhìn thẳng vào máy tính.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, bóng dáng mảnh khảnh của Kỷ Khê in trên tấm kính, lại chiếu rọi đến trên máy tính của anh. Hình bóng cô gái áo trắng hiện lên rõ ràng, mềm mại uyển chuyển.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn thấy mà bất tri bất giác thất thần, mắt nhìn hình bóng trên màn hình rồi lại liếc nhìn hình dáng trước mặt một chút.
Khoác áo của anh, Kỷ Khê ngồi nghiêm chỉnh, lật qua lật lại tờ danh sách, sau đó nghiêm trang than thở cùng anh: “Ai cũng đẹp, một người em cũng không muốn bỏ, hay là cứ mời hết đến, chúng ta sửa lại kịch bản một chút, mở rộng hậu cung cho Triệu Cơ, thế nào?”
Nguyễn Hiểu Phong liếc cô: “Tôi không cho phép, thưa phu nhân.”
Kỷ Khê le lưỡi với anh
Cô cúi đầu nghiêm túc xem lại một lần, suy nghĩ cẩn thận, sau đó nghiêm túc thảo luận cùng Nguyễn Hiểu Phong: “Mấy người này đều rất ưu tú, nhưng em nghĩ —— có vài vị là xuất thân chính quy, đi theo con đường phát triển truyền thống, kỳ thật tài nguyên của đoàn phim “Chiếc áo mùa xuân” này không ổn lắm, bởi vì anh đầu tư tương đối muộn, giai đoạn trước kế hoạch cùng phong cách đã được quyết định rồi, “Chiếc áo mùa xuân” căn bản vẫn là một bộ phim với vốn đầu tư thấp, không quay chụp quá nghiêm túc, ăn theo xu hướng thị trường.”
“Đến nỗi tình huống hiện tại……hiện tại cũng không, cũng không cần thiết lại phải lằng nhằng như vậy, đúng không? Vị trí này kỳ thật phù hợp với những người mới không có căn bản như em, lựa chọn cũng sẽ dễ hơn rất nhiều. Nếu muốn tuyển người, đại khái cùng lắm cũng không được vượt qua tuyến hai. Tuy rằng Lục Vực rời đi, nhưng hiện tại vị trí nam số , kỳ thật chọn ai cũng không hợp.”
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng Lục Vực tuyệt đối không thể quay lại.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Người đã đi rồi, nhưng là cũng chỉ có thể tìm người thay. Em còn ý tưởng gì sao?”
“Hmm……” Kỷ Khê an tĩnh lại, tiếp tục suy nghĩ.
Nguyễn Hiểu Phong lúc này đem tầm mắt chuyển lại phía này, lẳng lặng nhìn cô.
Tóc Kỷ Khê đã khô một nửa, rời rạc rơi trên vai. Khi cô rũ mắt xuống xem tài liệu, trang sách ở dưới bóng đèn, bóng tối che mất một nửa mặt cô, chỉ lộ ra đôi môi mỏng và chiếc mũi tinh xảo, toát lên vẻ quyến rũ xinh đẹp.
“Anh có một ý tưởng.” Nguyễn Hiểu Phong đột nhiên nói.
“Vâng?” Kỷ Khê nâng mắt lên nhìn anh, buông quyển sách trên tay, khuôn mặt thoát ra khỏi bóng tối, lại trở về bộ dáng tươi đẹp của cô gái nhỏ.
“Thế vai, em thử qua chưa?” Nguyễn Hiểu Phong suy tư một lát, nói ra mấy vở kịch, đều là những bộ kịch kinh điển, yêu cầu đối với kỹ thuật diễn cũng rất lớn.
Kỷ Khê lập tức liền hiểu: “Anh muốn em thử thế vai nhân vật nam số ?”
Thế vai trong nhạc kịch cũng không hiếm, lấy kinh nghiệm của cô mà nói, hồi còn ở trường học đã tham gia thế vai không ít vở kịch, khi đó không có đủ người, cô đành mặc giáp ra trận. Nhưng mà chỉ có một lần là diễn vai khác giới, cô xem như lừa dối mà vượt qua. Toàn bộ quá trình đều dùng phấn sáng dày cộp ở trên mặt, bởi vậy mà ngũ quan biến thành đực mái bất phân, người xem đối với chuyện này thập phần khoan dung.
Nguyễn Hiểu Phong trầm tĩnh gật đầu: “Anh đề nghị như vậy, điều kiện ngoại hình của em rất ưu tú, chủ yếu dễ biến hóa.” Đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, bộ dáng nghiêm túc đánh giá, “Muốn thử không? Chỉ là khả năng sẽ rất mệt.”
Kỷ Khê bật cười: “Bề ngoài em dễ biến hóa? Những người khác vẫn luôn nói khuôn mặt em là cản trở trên con đường diễn xuất, chỉ có thể diễn mấy vai linh tinh như công chúa các thứ…”
“Diễn công chúa không tốt sao?” Nguyễn Hiểu Phong hỏi.
“Em được ông ngoại bà ngoại nuôi lớn, bọn họ đối với em thực nghiêm khắc, khi còn nhỏ em toàn tụ tập với bọn con trai, một thời gian còn cho rằng mình là con trai.” Kỷ Khê nói, “Khi còn nhỏ, em ước rằng lớn lên được diễn phim truyền hình, đóng đại ma vương, có áo choàng, trường kiếm, còn muốn cả vương miện nữa. Đến tận lớp , em còn chưa rõ giới tính mình.”
“Sau đó sao mà biết? Xảy ra chuyện gì? Được người khác nói cho à?” Nguyễn Hiểu Phong đột nhiên cảm thấy hứng thú, liên tiếp đặt câu hỏi.
Kỷ Khê mếu máo: “Sau đó em dậy thì.”
Khi còn tiểu học đều là đám đậu mầm non, bé trai bé gái lăn lộn chơi đùa với nhau. Trẻ con vẫn chưa biết tỏ tình là cái gì ở bên nhau là cái gì, chỉ biết thích chính là thích, giấu ở đáy lòng không nói. Kỷ Khê lần đầu nhận lời tỏ tình của người khác là sơ trung, khi đó đều mười ba mười bốn tuổi, mới biết thích người khác.
Kỷ Khê dậy thì sớm, trổ mã lả lướt xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, dáng người phập phồng quyến rũ.
Khi đó các cô bé đều không chịu đối mặt với sự thay đổi cơ thể mình, cảm thấy những điều tượng trưng cho nữ tính này thật khó coi, xấu hổ khi gặp người khác, vì thế Kỷ Khê còn nhận được không ít nghị luận cùng xem thường.
Bất quá cô không để bụng, Kỷ Khê biết mình đẹp, cũng có người khác cảm thấy cô đẹp, thế là đủ rồi.
Kỷ Khê nói xong lời này, một trận trầm mặc.
Bên tai Nguyễn Hiểu Phong đỏ lên. Kỷ Khê cười ra tiếng, biết mình là trêu chọc đến tiên sinh nhà mình rồi.
Cô nhìn tây trang khoác trên vai mình, nghiêm túc gật đầu: “Vậy, trở về em nhờ chuyên viên trang điểm hóa trang thử cho? Xem tạo hình nam trang thế nào?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Không cần, đợi lát nữa Tiểu Chu gọi người tạo hình đến đây, chúng ta xem hiệu quả thế nào.”
Kỷ Khê bị lời nói của anh cuốn hút, đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Chỉ là có vấn đề, dáng người em không phù hợp với nhân vật, như vậy phải làm sao bây giờ?”
“Dùng hiệu ứng đặc biệt, hiện tại đã có thể chỉnh mặt người rồi, điều chỉnh chút dáng người chắc không có việc gì.” Nguyễn Hiểu Phong thấy cô hứng thú, cũng chiều theo ý cô, cùng Tiểu Chu nói chuyện này.
Đáng thương cho Tiểu Chu vừa phải mang đến một đống y phục, lại lập tức phải đi liên hệ với chuyên viên tạo hình. Trong khoảng thời gian này, Kỷ Khê biểu hiện sự hứng thú tăng cao của mình, cô như một đứa bé có đồ chơi mới, nghiêm túc thảo luận tính khả thi của việc thế vai này với Nguyễn Hiểu Phong: “Đúng rồi, trong chính sử Lao Ái cùng Triệu Cơ rất không có chừng mực, làm cho các biên kịch và đạo diễn luôn phải tìm cách để giảm nhẹ tình tiết. Nhưng nếu đổi thành chính em thế vai, như vậy khi xét duyệt sẽ dễ dàng hơn, biểu hiện cũng sẽ càng tốt. Người xem biết nhân vật nam số là thế vai, vậy cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng xấu đối với thanh thiếu niên.”
Nguyễn Hiểu Phong mỉm cười nhìn cô: “Cũng tốt, đối với em, hay đối với việc tuyên truyền đều tốt hơn.”
Tiểu Chu làm việc dứt khoát, sau khi nhận được thông báo, rất nhanh, toàn bộ đoàn đội tạo hình trực tiếp tới công ty, trong đó bao gồm chuyên viên trang điểm riêng của Nguyễn Hiểu Phong cùng đoàn đội cấp cao của đoàn phim.
Sau khi biết được ý tưởng của Nguyễn Hiểu Phong cùng Kỷ Khê, chuyên viên tạo hình bàn lại cùng Kỷ Khê một chút, rồi sau đó xác định được phương án hoàn chỉnh lập tức thử cho Kỷ Khê.
Nguyễn Hiểu Phong đứng ở một bên, nhìn cô gái nhỏ của hóa trang.
Khuôn mặt tinh xảo mới thay đổi một số chi tiết cũng đã khác so với ban đầu.
Cuối cùng đội khăn trùm đầu lên, vài sợi tóc buông xuống, nam tử cổ đại phong vận khí độ hiện ra trước mặt mọi người trong nháy mắt. Kỷ Khê đứng lên nhìn gương, rõ ràng là một công tử thanh tú, tuấn lãng.
Chỉ tiếc không giống Lao Ái trong kịch bản lắm, còn thiếu một vài chỗ. Nếu hình tượng nhân vật Triệu Cơ là lửa, vậy thì Lao Ái chính là băng giấu trong lửa, hắn âm hiểm, ương ngạnh, giỏi về tâm kế.
Nếu thật sự Kỷ Khê muốn thế vai, như vậy đây sẽ là bài kiểm tra không nhỏ đối với kỹ thuật diễn của cô.
“Có phải hay không quá thanh tú? Không giống nguyên bản lắm.”
Chuyên viên trang điểm vẫn không quá vừa lòng, vị thiết kế hình ảnh phía bên kia lại liên tục lắc đầu: “Có thể, chuyện này hậu kỳ chúng ta có thể giải quyết. Nếu hiện tại nam số muốn đổi, chúng ta cũng phải đổi thông báo sớm, hơn nữa phải thật nhanh. Bây giờ tôi đi thiết kế mấy bộ trang phục, Kỷ tiểu thư đi cùng tôi, chúng ta quét mô hình của cô trước…”
Thời điểm nói tới đây, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Nguyễn Hiểu Phong, có phần không xác định, “Hiện tại quyền sử dụng hình ảnh Kỷ tiểu thư là ở chỗ chúng ta đúng không?”
Kỳ thật đây chỉ là một kế hoạch trong lúc tâm huyết dâng trào, đến hợp đồng cũng chưa ký, chỉ là thử mà thôi. Ngoại trừ Tiểu Chu, những người này không hề biết về mối quan hệ giữ Kỷ Khê và Nguyễn Hiểu Phong .
Nguyễn Hiểu Phong nghiêng đầu nhìn Kỷ Khê, Kỷ Khê lại không để ý đến, chỉ là hứng thú bừng bừng đáp lại: “Đúng vậy nha, quét mô hình như thế nào? Là quét toàn bộ người tôi như kiểm tra an ninh à?”
“Không khác lắm đâu, Kỷ tiểu thư hiểu biết đấy.” Người phụ trách thiết kế lôi từ trong ba lô ra một chiếc máy quét, lôi kéo Kỷ Khê ra ngoài quét tạo hình.
Kỷ Khê ngược lại sửng sốt: “Chỉ vậy thôi sao? Không cần máy móc gì nữa à?”
Nhà thiết kế hết sức vui mừng: “Kỷ tiểu thư, thật đúng như cô nói, quét một chút là được. Tới đây, tạo mấy tư thế theo tôi, cái này rất nhanh, lát nữa số liệu sẽ chuyển luôn sang máy tính.”
Kỷ Khê mờ mịt tạo dáng, tiếp theo hưng phấn chạy đến máy tính xem, đánh giá nửa ngày.
Nguyễn Hiểu Phong đối với loại thao tác này như là đã quen cửa quen nẻo, anh mở ra một phần mềm thiết kế, tiếp nhận số liệu từ máy quét truyền sang.
Số liệu toàn thân cùng hình ảnh toàn thân Kỷ Khê hiện ra trước mắt như trò chơi bình thường có thể tùy ý thao tác. Nhà thiết kế một mặt giải thích cho Kỷ Khê kế hoạch của mình, một mặt thao tác trên máy tính, điều chỉnh thành tỉ lệ của nam giới, làm ra một phiên bản nam của Kỷ Khê.
Kỷ Khê nhìn nửa ngày, có chút kinh ngạc, còn có phần cao hứng: “Còn, còn có chút đẹp trai……”
Đám người bên cạnh nghe xong, sôi nổi không nhịn được nở nụ cười: “Là rất đẹp trai! Kỷ tiểu thư đúng là người mới nha, thật đáng yêu.”
Kết quả chuyện thế vai này của cô, trong khoảnh khắc cũng đã được quyết định.
Đoàn đội dưới danh nghĩa của Nguyễn Hiểu Phong nhanh chóng thông báo tin tức này cho đoàn phim, hơn nữa ngày mai Kỷ Khê phải bắt đầu đi chụp ảnh tạo hình cho nam số luôn.
Mà phần kịch bản của Lục Vực, cũng nhanh chóng được gửi đến tay Kỷ Khê.
Chờ hết thảy được quyết định xong xuôi, cũng đã là hai, ba giờ sau.
Kỷ Khê vừa định xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của Nguyễn Hiểu Phong, kết quả còn chưa mở miệng, liền thấy Nguyễn Hiểu Phong cầm túi giấy từ nhà ăn đi ra, tay cầm miếng lưỡi nướng nếm thử, thuận miệng nói: “Hâm nóng lại nên không ngon bằng, nhưng vẫn ăn được. Em có đói bụng không? Anh đang hâm nóng canh, đợi lát nữa mới có thể uống. Em có muốn ăn gì khác không?”
Kỷ Khê nhớ đến chân gà cô chưa ăn xong, nhanh như chớp chạy xuống bếp, đem toàn bộ đồ ăn từ chiều hâm nóng lại, cho ra đĩa sứ. Gia vị chấm đồ ăn cũng chuẩn bị xong, lại dùng vài miếng thịt nguội thừa, trang trí xung quanh đĩa.
Cô còn tìm ra vài chiếc ly uống rượu vang thoạt nhìn rất đẹp, đổ Coca vào. Lại tìm được khay đá, bên trong có từng viên đã vuông vức thẳng hàng.
Thời điểm cô cầm mấy thứ này ra, Nguyễn Hiểu Phong cười cô: “Phí phạm của trời, ánh mắt em cũng tốt thật đấy, tiện tay lấy mấy cái đĩa, cái ly cũng là từ thời Ung Chính.”
Ung Chính là vị Hoàng đế thứ năm của đế quốc Đại Thanh, trị vì trong năm từ đến
“Cũng không biết là ai phí phạm của trời? Đồ vật quý như vậy anh lại để trong bếp, có ngày tiện tay vứt đi cũng không biết.” Kỷ Khê bố trí đơn giản một chút, dọn dẹp qua bàn làm việc của Nguyễn Hiểu Phong, miễn cưỡng đùa nghịch ra cho có bộ dáng tình thú.
Nguyễn Hiểu Phong mỉm cười nhìn cô.
Cô thoạt nhìn bình dị gần gũi như vậy, đôi khi Nguyễn Hiểu Phong chỉ cần nhìn ánh mắt hành động của cô là có thể hiểu cô đang nghĩ gì, có thể nhìn ra cô bé này những năm đó ở nhà thế nào, vui vẻ đùa giỡn cùng người thân, được người nhà bao bọc như thế nào. Rời trường học, không có đồn đãi vớ vẩn cùng những ánh nhìn chằm chặp thiếu thiện ý, cô gái nhỏ của anh cũng chỉ là một cô bé bình thường mà thôi.
Mấy món đồ ăn vặt không nhiều lắm, lại được hâm nóng một lần, hương vị cũng chưa chắc đã ngon. Nhưng hai người lại ăn rất vui vẻ, bọn họ vui đùa cùng nhau, còn tranh nhau dùng sốt cà chua vẽ tranh lên đĩa, kết quả vẽ ra rất khó coi.
Trời đã tối, mắt thấy thời gian cũng sắp qua nửa đêm.
Nguyễn Hiểu Phong xử lý công việc, Kỷ Khê ngồi cạnh xem tạp chí, lơ đãng xem đến mơ màng, đến khi cô nhớ được lịch trình ngày mai của mình, mắt đã không mở ra nổi.
Cô ghé vào bên cạnh bàn ngủ trong chốc lát, ngủ một lúc cảm thấy lạnh, nhưng mà lại không muốn động đậy, chỉ mông lung nghe thấy tiếng Nguyễn Hiểu Phong đứng dậy, sau đó biết anh đi tới gần cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
“Khê Khê, qua phòng nghỉ mà ngủ.”
Kỷ Khê mơ mơ màng màng “vâng” một tiếng, đứng lên đi theo anh, buồn ngủ xoa mắt, ngoan ngoãn để anh cầm tay dắt đi.
Lúc mơ màng còn nhớ mình chưa đánh răng rửa mặt.
Tiểu Chu đã chuẩn bị tốt đồ dùng cá nhân cho cô. Cùng một bộ với Nguyễn Hiểu Phong, anh là màu lam, cô là hồng nhạt, đáng yêu sinh động.
Nhưng mà Kỷ Khê lúc này cái gì cũng mặc kệ, thấy có giường liền nằm ườn lên.
Nguyễn Hiểu Phong đem chăn đưa cho cô, cô rất lanh lợi cầm lấy, bọc mình kín mít.
Chăn là chăn lông nhung, trong khoảnh khắc liền xua tan lạnh lẽo đêm khuya. Thời điểm Kỷ Khê rốt cuộc cũng cảm nhận được ấm áp, cơn buồn ngủ cũng tăng theo, mơ hồ biết mình không ở nhà mình, mà là ở nhà người khác; mình cũng không ở một mình, bên cạnh có một người khác, còn nhớ rõ trong lúc ngủ mơ nói cho Nguyễn Hiểu Phong một tiếng: “Em ngủ đây.”
Thanh âm mang đậm giọng mũi, vừa ngọt vừa mềm.
“Ừ, ngủ đi.” Nguyễn Hiểu Phong ôn nhu nhìn bộ dáng trẻ con của cô, chỉ thấy dở khóc dở cười.
Kỷ Khê quá mệt nên khi nằm lên giường ngủ còn quên chưa tháo giày.
Nguyễn Hiểu Phong ở ngồi xuống bên mép giường, cúi người cởi giày cho cô, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân cô đặt lại lên giường, sau đó đắp chăn lại cẩn thận cho Kỷ Khê.
Anh đứng dậy, như là luyến tiếc cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỷ Khê đang ngủ. Cô gái nhỏ thở đều đều, thần sắc trầm tĩnh, lông mi thật dài, mặc dù là đã ngủ rồi, nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn như cánh bướm, hơi hơi động đậy.
Anh cúi người xuống, rũ mắt nhìn cô gái trước mắt, sau đó nhẹ nhàng vén sợi tóc vương trên má cô.
Sau đó, ở bên má mềm mại rơi xuống một nụ hôn.
Giống như là chuồn chuồn lướt nước, sự ấm áp chợt vụt qua, mang hương bạc hà nam tính, ôn nhu, lại không cho người ta cự tuyệt.
Nguyễn Hiểu Phong một tay chống ở bên giường, ánh mắt thâm thúy, đột nhiên lại thấy cô gái nhỏ —— mở mắt.
Cánh bướm phất lên, hàng mi dài rung động, lộ ra hồ nước đen trong vắt phía dưới. Mơ màng, buồn ngủ, sau đó lại đổi thành thanh tỉnh, thẹn thùng.
Lúc này mặt Kỷ Khê cũng đỏ.
Cô nhỏ giọng mở miệng: “Em… em còn chưa ngủ.”
Cô mới vừa ngã vào trên giường không lâu, còn chưa ngủ, biết mình đã quên cởi giày, là Nguyễn Hiểu Phong cởi cho cô.
E ngại ngượng ngùng, làm bộ không tỉnh, nhưng lại thấy anh hôn lên má.
Kỷ Khê hận không thể đem chính mình trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn anh. Nguyễn Hiểu Phong ngược lại nở nụ cười, ấm áp, mùi hương thanh mát thoang thoảng: “…… Không ngủ cũng tốt.”
Nguyễn Hiểu Phong lại cúi người lần nữa, môi rơi trên thái dương cô, dừng lại một lát. Cánh tay thon dài hữu lực đi vào trong chăn, sờ soạng tìm kiếm đôi tay trắng nõn đang giãy dụa, chế trụ.
Như là chiếm đoạt, biểu thị chủ quyền.
“Ngủ ngon, cô bé.” Anh nói.