Editor: Nguyên
Cảnh sát tới rất nhanh, đưa cả ba người về cục cảnh sát ghi chép lại sự việc. Vì để bảo vệ người bị hại, Kỷ Khê từ đầu đến cuối đều được cách ly khỏi Lục Vực, còn Nguyễn Hiểu Phong thì đi theo cô.
Cảnh sát làm việc cùng cô là một cô gái, lo Kỷ Khê sợ hãi, không yên tâm nên lại gần hỏi thân phận của Nguyễn Hiểu Phong: “Cô gái này có thể giao cho chúng tôi chăm sóc, vị tiên sinh này……”
Nguyễn Hiểu Phong trầm tĩnh gật đầu: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Kỷ Khê nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ hơi mờ mịt
“À……” Nữ cảnh sát lúc này mới yên lòng. Nhất thời cô không nhận ra Nguyễn Hiểu Phong, chỉ cảm thấy hơi quen mắt. Hàng ngày, người đến cục cảnh sát có đủ loại kiểu dáng, đủ loại sự tình, cô là cảnh sát nên đã thấy nhiều, không để ý gì lắm.
Cuối cùng cảnh sát xem bằng chứng mà Kỷ Khê cung cấp, xác nhận Lục Vực có khuynh hướng bạo lực, hành động hôm nay là phi pháp, cho nên giam giữ ba ngày.
Sau khi ghi chép lại sự việc, cảnh sát còn tặng cho Kỷ Khê một hộp sữa bò và một túi bánh quy. Kỷ Khê có hơi ngại ngùng, liên tục nói cảm ơn, ngược lại làm mấy vị cảnh sát ngượng, luôn mồm bảo không sao.
Thậm chí còn khen cô: “Tiểu cô nương rất tuyệt đấy! Biết phản ứng lại, kịp thời lấy được bằng chứng, làm tốt lắm, nhưng mà hy vọng sau này cô sẽ không gặp chuyện như vậy nữa, nhanh cùng tiên sinh của cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Nguyễn Hiểu Phong lại cảm ơn bọn họ một lần nữa.
Đến khi ra khỏi cửa lớn Cục Cảnh sát, Kỷ Khê ngậm ống hút hút sữa bò, mở túi bánh quy ra, đưa cho Nguyễn Hiểu Phong một miếng: “Vị dâu tây, ăn ngon lắm.”
Nguyễn Hiểu Phong nhận miếng bánh, bên ngoài mềm xốp, bên trong là vị dâu tây, thơm ngọt, nhưng lại không ngấy.
Hai người đều không nói lời nào, đi trên đường, anh một miếng em một miếng ăn hết túi bánh quy.
Sau khi Kỷ Khê ném vỏ bánh vào thùng rác mới nhớ ra, hỏi anh “Tiên sinh, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Cô vẫn nhớ kỹ câu nói “nhanh cùng tiên sinh của cô về nhà đi” của đồng chí cảnh sát, thấy Nguyễn Hiểu Phong nãy giờ không nói gì, vì thế mới hỏi anh, rất tự nhiên.
Nguyễn Hiểu Phong ngây ra một lúc, vành tai hiện lên màu hồng nhạt , tầm mắt liền chuyển sang hướng khác.
Anh tự giữ cho mình bộ dáng trầm ổn cả đoạn đường đi nhưng lại dễ dàng bị lời nói của cô phá vỡ, thoạt nhìn anh thế nhưng lại có dáng vẻ giống một thanh niên ngây ngô, có chút đáng yêu.
Anh chưa kịp nói gì, lại thấy Kỷ Khê nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Đêm nay anh ở đâu?”
Nguyễn Hiểu Phong nghĩ ngợi: “Ở lại đoàn phim, anh đã giải quyết xong công việc rồi, mấy ngày tới đến đây để thăm mọi người.”
“Chúng ta đi mua đồ nhé?” Kỷ Khê nói, “Đoàn phim ở bên cạnh sa mạc, gần đó không có cửa hàng, anh vừa đến đây, đồ đạc có mang đủ không?”
Nguyễn Hiểu Phong buồn cười: “Đi thôi.”
Kỳ thật anh không mang hành lý đến đây, mỗi lần anh đi công tác đều không mang theo hành lý, mấy việc vặt sinh hoạt này đều giao cho trợ lý giải quyết.
Nguyễn Hiểu Phong gọi điện thoại, một chút sau liền có xe việt dã lái đến trước mặt hai người, chờ bọn họ lên xe.
Nguyễn Hiểu Phong chào hỏi tài xế, tự mình lái xe, đợi Kỷ Khê đi lên.
Trời đã tối, xe đi ngang qua sa mạc, đèn xe chiếu vào cát tạo cảm giác lành lạnh, còn có đàn lạc đà cùng đá và cây thánh liễu, rất giống sa mạc thật. Thỉnh thoảng, ánh sáng quét qua những phiến đá làm người ta có cảm giác như đây là động quỷ.
“Phần cát ở đây rộng thật.” Nguyễn Hiểu Phong thuận miệng nói.
Kỷ Khê lại có vẻ như đang cao hứng, cô hứng thú bừng bừng nhìn ra bên ngoài, “Giống như đang thám hiểm vậy, nơi này rất giống sa mạc thật. Trước kia em nghe người ta nói, buổi tối đào một cái hố ở sa mạc, sau đó đặt một tấm vải nhựa lên, ngày hôm sau có thể thấy sương kết tinh trên tấm vải nhựa.”
Nguyễn Hiểu Phong cười: “Nơi này không phải sa mạc thật, cát đều là vận chuyển đến, phía dưới là mô hình địa chất, mỗi ngày còn có người lái xe nước đến đây để nắn lại các cồn cát. Người ta còn phòng ngừa phát sinh sự cố nên sa mạc sẽ không được sâu quá .m. Sa mạc thật buổi tối sẽ rất lạnh, lạnh hơn bây giờ nhiều.”
Kỷ Khê hơi tò mò: “Đến chuyện này anh cũng biết à? Nguyễn tiên sinh, anh đừng nói với em rằng nơi này là của anh đấy nhé, bây giờ em đăng lên weibo không cần nỗ lực nữa còn kịp không?”
Nguyễn Hiểu Phong hiển nhiên đã có thói quen thấy cô nói đùa, chỉ cười, “Đại học anh học chuyên ngành kiến trúc nên ít nhiều cũng biết mấy chuyện này. Nhà anh muốn anh theo học kiến trúc để sau này nối nghiệp kinh doanh của bọn họ. Chỉ tiếc anh chỉ học được nửa năm đã chạy, đến giờ vẫn chưa quên được chuyện hồi ấy phải thức đêm học ở thư viện.”
Anh lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Khê một cái.
“Nhưng mà nếu em muốn, cũng có thể không cần cố gắng.”
Một câu nửa nói giỡn nửa nghiêm túc, Kỷ Khê lập tức liền không biết nên nói gì nữa.
…… Nào có ai như người này chứ.
Cô ngồi ở trên ghế phụ, nhìn ra bên ngoài, hơi ngượng ngùng, lấy tay lau đi hơi nước trên cửa sổ.
Khu mua sắm dần dần hiện ra trước mắt, những ngọn đèn sáng trưng liên tiếp chạy qua, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng hoang vắng ở phía sau.
Kỷ Khê lúc này mới nhớ ra, xuất hiện cùng Nguyễn Hiểu Phong ở nơi đông người như thế này không tốt lắm.
Cô hỏi Nguyễn Hiểu Phong: “Trên xe có kính râm khẩu trang không?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Không có.”
Kỷ Khê có vẻ hơi thất vọng.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô khẽ nhíu mày, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Không có cũng không sao, anh không cần mua nhiều đồ lắm, không đi gần quá là được, chúng ta giả vờ làm hai người không quen biết.”
Kỷ Khê lại hỏi anh: “Nhưng lỡ có ai nhận ra chụp ảnh anh thì liệu fans có vây lại không?”
Nguyễn Hiểu Phong cười, “Không sao, anh có cách.”
Kỷ Khê đoán Nguyễn Hiểu Phong nhất định đã có cách. Mấy ngày nay cô có nghe Lý Ngọc nói qua, có mấy người tai to mặt lớn trong giới sẽ bỏ tiền ra thuê người, không phải để thế thân khi diễn mà là để đóng giả những lúc không có lịch trình công khai, dùng người này đánh lạc hướng fans để đảm bảo riêng tư cá nhân. Vì thế cô hỏi: “Chúng ta đi dạo quanh đây, lát nữa gặp lại ở bãi đỗ xe, được không?”
Nguyễn Hiểu Phong gật đầu: “Đi thôi.” Anh để cô xuống xe trước còn mình thì đỗ xe.
Kỷ Khê xuống xe, phát hiện toàn bộ phố buôn bán đã thống nhất thành một khu mua sắm, đi vào chọn đồ, rồi ra cửa tính tiền tất cả. Nơi này chỗ nào cũng có người đẩy xe mua sắm, Kỷ Khê tìm trong chốc lát, chính mình cũng đẩy một cái xe nhỏ, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Cô đi mua một ít vật dụng hàng ngày trước, không biết Nguyễn Hiểu Phong bây giờ đang ở đâu. Khi đi ngang qua khu đồ dùng nam thấy có bán dao cạo râu, cô do dự một lát, cũng cầm một cái bỏ vào xe, sợ Nguyễn Hiểu Phong lát nữa chưa chắc đã đi qua đây.
Cô không biết nhiều về sinh hoạt cá nhân của đàn ông, chỉ biết nếu Nguyễn Hiểu Phong không mang hành lí đến đây, đại khái sẽ cần mấy thứ này.
Nghĩ ngợi một lúc, Kỷ Khê vẫn lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ.
Nguyễn Hiểu Phong , số công việc.
Nguyễn Hiểu Phong , số tư nhân.
Cô gọi dãy số thứ hai, bên kia rất nhanh liền nhấc máy: “Khê Khê?”
Kỷ Khê nhỏ giọng hỏi: “Em đang ở khu vật dụng hàng ngày, anh có qua đây không? Nếu không em mua cho anh.”
“Khê Khê, nhìn sang bên phải, anh ở kệ để hàng bên này.”
Kỷ Khê nhìn theo lời anh, quả nhiên thấy Nguyễn Hiểu Phong cầm điện thoại đứng ở bên kia, mang theo ý cười nhìn qua phía cô.
“Xe mua sắm cứ để đấy, em đi mua đồ của em trước đi, anh tự qua mua tiếp.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Đừng cúp điện thoại, cứ để vậy đi.”
Kỷ Khê rất nhanh liền hiểu ý anh.
Hai người đứng xa nhau, dòng người lẫn lộn, thỉnh thoảng sẽ có người thấy bọn họ, hoặc là nhận ra Nguyễn Hiểu Phong —— nhưng vì anh đang gọi điện thoại, cho nên không ai quấy rầy.
Kỷ Khê rời đi khỏi chỗ này, để xe mua sắm lại; Nguyễn Hiểu Phong như là thi tiếp sức, cũng dừng lại ở khu này một lúc, rồi đến chỗ xe mua sắm đẩy đi tiếp.
Cô đi đến đâu, anh đi theo đến đó. Hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, như là hai người xa lạ, cho dù gặp thoáng qua, cũng trộm cười không nhìn người còn lại.
Bọn họ cứ như vậy dạo một vòng quanh khu mua sắm, cầm hoá đơn ở trong tay, lại đi sang khu khác.
Kỷ Khê đi mua đồ ăn vặt, đều mua phần cho hai người. Mọi người xếp hàng rất dài, cô quay đầu lại nhìn, người quá nhiều, không biết Nguyễn Hiểu Phong đã lạc đi đâu rồi.
Chỉ là tay cô vẫn còn cầm điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng của Nguyễn Hiểu Phong từ bên kia truyền đến, tiếng quảng cáo ở chỗ cô phát ra chậm vài giây từ đầu kia cuộc gọi, cô liền biết người này vẫn chưa đi xa.
Ở nơi trời xa đất lạ, có một người ở bên cạnh cô, chỉ vậy cũng làm cô an tâm rồi.
Cô nói qua điện thoại, “Bên này có khoai tây nhìn rất ngon, em mua phần cho hai người nhé?”
Nguyễn Hiểu Phong hỏi lại cô: “Lát nữa em không định ăn cơm à, cô Nguyễn? Ngày nào cũng ăn vặt thế mà em lại không béo lên, có phải em là thể chất ăn mãi không béo trong truyền thuyết không đấy?”
Kỷ Khê cười nói: “Không phải, vẫn sẽ béo. Nếu muốn duy trì dáng người, một là ăn uống điều độ, hai là tập thể hình, đáng tiếc em là con người phàm tục, cảm thấy đời này chỉ có sắc đẹp và đồ ăn là không thể cô phụ, vấn đề ăn uống không thể ủy khuất, nên sau đó sẽ dành thời gian tập thể dục thôi.”
“Đúng là suy nghĩ giống nhau.” Cô nghe thấy Nguyễn Hiểu Phong nói, trong điện thoại tiếng người ồn ào, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh, “Anh đang mua cái này ở đây…… Váng sữa nướng, anh thấy bên này có nhiều cô gái xếp hàng lắm, anh mua cho em nhé, cũng là phần hai người, được không?”
Kỷ Khê cười: “Được.”
Hai người bọn họ chia ra quét sạch khu ăn vặt, đều mua phần ăn hai người. Theo kế hoạch ban đầu còn định tìm chỗ ăn bữa chính, kết quả đi một vòng, xe mua sắm đã đầy. Kỷ Khê mua xiên que nướng, Nguyễn Hiểu Phong liền mua điểm tâm, Kỷ Khê chờ trà sữa, Nguyễn Hiểu Phong lại mua hai túi cà phê
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Ăn không hết thì mang về cho mọi người ở đoàn phim”
Cuối cùng vòng đi vòng lại đã lâu, ngược lại hai người nói càng ngày càng nhiều, cả đường đều nói không ngừng.
Đi dạo mua sắm đến khi không còn gì nữa, chỉ còn một hiệu sách mèo chưa vào. Kỷ Khê đi vào trước, vừa vào cửa liền thấy rất nhiều chú mèo đáng yêu, cao hứng mà nói cùng Nguyễn Hiểu Phong: “Nơi này có thật nhiều mèo! Anh mau tới đây đi, ở đây không nhiều người lắm, không cần xếp hàng.”
Cô ngồi xổm xuống, thò tay đùa giỡn một con mèo mập mạp chân ngắn.
Cô từ nhỏ đã thích động vật, đi trên đường rất hay bị chó mèo thu hút. Chẳng qua lần này vừa đến, cô liền thấy người quen —— Lý Ngọc cùng nữ số cũng ở chỗ này, sau khi thấy cô liền chạy nhanh đến chào hỏi: “A! Khê Khê!”
“A, hai người ở chỗ này à.” Kỷ Khê nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, lại theo bản năng mà nhìn thoáng qua phía sau. Nguyễn Hiểu Phong vẫn luôn đi theo cô còn chưa đến đây, ngoài cửa kính trống không.
Có lẽ là vì nghe thấy cô gặp người quen, điện thoại Kỷ Khê vang lên một tiếng “tít”, cuộc gọi đột nhiên kết thúc
Thời gian cuộc gọi: giờ phút.
Trong lòng bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên kết thúc cuộc gọi, Kỷ Khê chưa kịp thích ứng, trong lòng nghĩ, Nguyễn Hiểu Phong chắc sẽ không gặp phải phiền phức gì đâu nhỉ?
Bất quá suy nghĩ một chút cũng biết là sẽ không. Nơi này chỗ nào cũng có bảo an đi tuần tra, chỉ cho phép nhân viên các đoàn phim đang quay ở đây vào, chính là để phòng ngừa nhiều fans tụ tập lại đây, càng nhiều người thì càng dễ phát sinh phiền phức.
Cô đi qua ngồi xuống, thuận tay sờ hai con mèo, một con ghé vào trên đùi cô, một con ôm tay cô không rời, lăn lộn trên bàn trà.
Lý Ngọc và nữ số nói với cô về chuyện mua sắm chiều nay, nói chuyện phiếm được vài câu, cửa kính đột nhiên bị đẩy ra.
Lý Ngọc đang nói cùng Kỷ Khê: “Lúc ấy tôi đang chuẩn bị……” lại đột nhiên im bặt, ánh mặt ba người đều hướng đến vị khách mới bước, sau đó im lặng, nhất thời không ai nói chuyện.
Nguyễn Hiểu Phong đẩy cửa đi vào, cúi đầu nhìn điện thoại, sau khi vào ngẩng đầu nhìn xung quanh, trông thấy bên cạnh Kỷ Khê không có ai ngồi liền đi tới hướng này.
Kỷ Khê nhìn anh cách mình càng ngày càng gần, nhận thấy được Lý Ngọc ở bên cạnh sắp kích động mà thét chói tai, nửa buồn cười, nửa có chút khẩn trương.
Cô cũng không biết mình đang hồi hộp vì cái gì, chỉ là nâng mắt nhìn lên, thấy Nguyễn Hiểu Phong càng ngày càng gần, thân hình thon dài, cô ngồi, anh đứng, khi anh rũ mắt nhìn cô ánh mắt rất thâm trầm, cất giấu một chút ý cười mà trong lòng hai người đều biết rõ vì sao.
“Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?”
Vị trí anh hỏi chính là ghế bên cạnh Kỷ Khê.
Kỷ Khê lắc đầu.
Nguyễn Hiểu Phong lễ phép gật đầu, giống như gặp một người xa lạ, rất nhanh liền thờ ơ rời tầm mắt đi nơi khác.
Nhưng mà lúc này con mèo đang ôm tay Kỷ Khẻ đột nhiên cảnh giác, đột nhiên nhảy sang ghế bên cạnh ăn vạ không đi, tranh giành cùng Nguyễn Hiểu Phong.
Nguyễn Hiểu Phong nhướng mày: “Mèo nhỏ, chúng ta thương lượng, mày nhường chỗ này cho tao được không? Tao chỉ ngồi một lát thôi.”
Con mèo kia lù lù bất động.
Kỷ Khê bật cười, cúi người, duỗi tay thử thăm dò rồi ôm con mèo này lên, “Hiện tại có thể ngồi.”
Nguyễn Hiểu Phong nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống, ngẫu nhiên hướng mắt nhìn hai người còn lại: “À, là người của đoàn phim chúng ta đúng không?”
Lý Ngọc cùng nữ số lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh nhẹn đáp lại: “Đúng vậy, Nguyễn tiên sinh, chào anh.”
Nguyễn Hiểu Phong mỉm cười: “Hôm nay được nghỉ nửa ngày đúng không, cứ chơi cho thoải mái.”
Hai tiểu cô nương lập tức gật đầu như giã tỏi.
Người lúc này ngồi gần Nguyễn Hiểu Phong nhất – Kỷ Khê, WeChat đã bị khủng bố ——
“Aaa, Khê Khê, anh ấy ngồi cạnh cô!!! Kim chủ ba ba của chúng ta đang ngồi cạnh cô đấy!! Bọn tôi muốn phỏng vấn tâm trạng của cô lúc này đó Khê Khê! Ngọa tào a a a a a !! Làm tôi sợ muốn chết!!”
“Ngọa tào ngọa tào! Nguyễn ảnh đế sao đột nhiên lại ở chỗ này! Sao đạo diễn không nói với chúng ta vậy ? Là tới kiểm tra à?”
ngọa tào: đồng âm với “ta thao”, nghĩa ở đây giống kiểu cảm thán như mẹ kiếp,…
……
Một tin rồi lại một tin, Kỷ Khê nhắn lại không xuể. Nhưng mà ngay lúc này, một khung chat mới lại hiện ra.
Username, “Nguyễn”.
Ghi chú là “Nguyễn tiên sinh”.
Nguyễn tiên sinh: 【 Thế này giống như đang bí mật hẹn hò vậy. 】
Kỷ Khê xem xong mấy chữ này, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Hiểu Phong.
Nguyễn Hiểu Phong cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu trêu đùa con mèo nhỏ dưới chân, khoé môi lại vương ý cười.