Toàn bộ cửa thành đô thành đều đóng, cấm quân bắt đầu nghiêm mật truy lùng hành tung An Hành. Tư Mã Lâm sau khi biết tin phái mười mấy ngự y có tiếng đến Tướng phủ chữa trị cho Thừa tướng, nhưng đều bị Thừa tướng cự tuyệt ngoài cửa.
Tư Mã Đình so với người của Tạ gia đến còn sớm hơn, cũng không ngồi đợi trong sảnh mà ở bên ngoài phòng Tạ Thù đi tới đi lui, bực mình nói: “Thừa tướng làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à?”
“Điện hạ xin đừng hiểu lầm, công tử trước giờ chỉ quen để Chung đại phu trong phủ chữa trị.” Mộc Bạch mắt đỏ chạch nói một câu, quay người vào phòng.
Tư Mã Đình chợt nhớ lúc trước vì chuyện này Vệ Ngật Chi còn đặc biệt xông vào cung đón Tạ Thù, lúc này mới tin.
Rất nhanh các quan viên thân tín của Tạ gia nghe đã thấy hung tin mà tới, hết thảy đều tập hợp tại tiền sảnh.
Mộc Bạch ở trong phòng đợi một lúc lâu mới ra, nước mắt rưng rưng, giấu cũng không giấu được, trước căn dặn hạ nhân mời bọn họ tới bên trong viện, sau đó quay đầu hành lễ với Tư Mã Đình: “Công tử đã hấp hối, xin Hội Kê Vương quay về, ngài nói hôm nay đã tận lực vì bổn phận thần tử của mình, chỉ hi vọng điện hạ sau khi lên ngôi cần chính yêu dân, ngài liền có thể ngậm cười nơi chín suối.”
Tư Mã Đình nghe nói, âm thầm nhíu mày.
Hắn cũng không muốn trông thấy kết quả như vậy, Tạ Thù ở trước mặt bách tính bảo vệ an nguy của hắn, nếu vì vậy mà mất mạng, đến sau khi hắn lên ngôi chính là công thần cực lớn, muốn chối cũng chối không được. Hắn vẫn chờ phe cánh lớn mạnh lại giao đấu với nàng lần nữa, không ngờ còn chưa bắt đầu thì đã thua, gánh món nợ nhân tình thế này, về sau lại muốn chèn ép Tạ gia nhất định sẽ gánh chịu miệng lưỡi người đời, gian nan tiến bước.
Sao lại có thể như vậy chứ? Hắn nhìn cửa phòng, phòng vệ nghiêm mật như thế, dường như không thể nào hành thích thành công, nàng vậy mà lại trúng một chiêu, quả thật khiến người ta nghĩ không ra.
“Thừa tướng còn nói gì không?”
“Không có.”
Tư Mã Đình không khỏi kinh ngạc, nàng rõ ràng chiếm công lớn như vậy, đến lúc này, vì sao không thừa dịp đề xuất ai đó tiếp nhận chức vụ Thừa tướng của mình chứ?
Mộc Bạch hít hít mũi, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đi tới trước mặt Tạ Tuyên: “Đây là lời công tử căn dặn, thuộc hạ viết ra, để lại cho Tuyên công tử.”
Tạ Tuyên cung kính quỳ xuống, hai tay nhận lấy.
Mộc Bạch lại nhắn nhủ vài lời cho mấy người khác của Tạ gia, câu câu đều là tự trách, nói đến độ người có mặt đều thần sắc bi thương, ngay cả người cứng cỏi như Tạ Vận cũng nhịn không được lau nước mắt.
Dặn dò xong, Mộc Bạch xoay người định trở lại phòng, bỗng nhiên bị người ta kéo áo, quay đầu nhìn, là Tạ Nhiễm sắc mặt trắng bệch.
“Ta muốn gặp Thừa tướng.”
“Nhiễm công tử xin hãy về đi, công tử nói rồi, ngài muốn an tĩnh ra đi, chỉ căn dặn thuộc hạ nhắn nhủ mấy câu, ai cũng không muốn gặp.”
Tạ Nhiễm lại gần một bước: “Ta nhất định phải gặp ngài ấy.”
Mộc Bạch hướng hai bên đưa mắt ra hiệu, lập tức có hộ vệ bước lên ngăn Tạ Nhiễm, hắn thừa dịp giãy tay ra. Tạ Nhiễm nhìn cánh cửa phòng khép chặt sau lưng hắn, loạng choạng lùi về sau, được Quang Phúc đỡ lấy mới dừng lại.
Là nàng cố ý, trơ mắt để bản thân nhìn nàng chịu chết, đến chết cũng không cho hắn đáp án, đến chết cũng không chịu tha thứ cho hắn, thậm chí ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không chịu gặp hắn….
“Biểu ca!” Hoàn Đình chạy qua, áo khoác trên người xộc xệch hết nửa, đến bên cửa, cũng làm ngơ không hành lễ với Tư Mã Đình, túm lấy Mộc Bạch hỏi: “Biểu ca sao rồi?”
Mộc Bạch cúi đầu không nói.
Hoàn Đình quýnh lên: “Rốt cuộc là thế nào? Nói đi!”
Cửa phòng bị kéo ra, Chung đại phu bước ra ngoài, trên y phục còn dính vết máu. Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía hắn, hắn dừng bước, thấp giọng thở dài một tiếng, lắc đầu.
Đồ trong tay Hoàn Đình rơi phịch xuống đất, thì thầm lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy?”
Mộc Bạch giúp hắn nhặt lên, thì ra là tin báo biên cương.
Mùa đông Nguyên Ninh năm thứ hai, Thừa tướng qua đời.
Đại tuyết rơi phủ mấy tầng, dày đặc ngăn cản đường đi, lộ trình hồi kinh dài đằng đẵng mà cũng xa xăm.
Trời hưng hửng sáng, binh sĩ canh giữ cổng thành trông thấy bóng hành quân phía xa, vội vàng giữ vững tinh thần, hai con khoái mã phi nhanh đến dưới lâu thành.
“Mở cửa!” Một người cao giọng hô một tiếng, giơ cao lệnh bài trong tay.
Binh sĩ gác cổng giơ cao ngọn đuốc soi rồi lại soi, trông không rõ được, người này cơ hồ nóng nảy, quát: “Vũ Lăng Vương ở đây, còn không mở cổng, muốn chết à!”
Binh sĩ gác cổng có chút hoài nghi, không quyết định được, lúc này có binh sĩ hoảng hốt chạy đến thành lầu, dọc đường hô to: “Mau mở cổng! Ánh mắt kém thế, đích thực là Vũ Lăng Vương hồi kinh rồi!”
Những người khác vừa nghe, nào dám chậm trễ, vội vội vàng vàng mở cổng thành.
Gần như là cùng lúc, khoái mã liền lao vào trong.
Chạy thẳng đến trước cửa lớn Tướng phủ, sắc trời đã sáng tỏ. Vệ Ngật Chi xoay người xuống ngựa, vén mũ trùm, ngước nhìn bông tuyết ào ào đang quất trên đèn lồng giấy trắng nơi cửa, nhất thời gần như không phân rõ đây là hiện thực hay là hư ảo.
Phù Huyền từ cửa lớn quay lại nói: “Quản gia mở cửa rồi, Quận vương vào đi.”
Vệ Ngật Chi đi vào cửa lớn, vừa liếc mắt liền nhìn thấy linh đường. Có người Tạ gia trắng đêm túc trực bên linh cữu, tới giờ vẫn như cũ gào khóc không ngừng, ai oán bi thương, như những ngày cửu hàn này.
Tạ Tuyên cũng có mặt, là người nhìn thấy Vệ Ngật Chi trơ mình đứng đó, hai mắt sưng húp đi qua, rơi nước mắt nói: “Xin lỗi Trọng Khanh, nếu ta gửi tin sớm một chút, nói không chừng biểu ca còn có thể chống đỡ. Nghe nói huynh ấy tự đẩy hộ vệ ra, nhất định là vì nhận được tin huynh chết nên mới….”
Vệ Ngật Chi đưa tay ngắt lời hắn, hơi nghiêng người ôm lấy ngực. Phù Huyền vội dìu hắn: “Quận Vương nén đau thương, trên người ngài còn bị thương.”
“Vũ Lăng Vương!” Mộc Bạch lao tới, quỳ phịch xuống đất, nước mắt lăn dài: “Ngài cuối cùng đã trở về rồi, công tử đang đợi ngài đưa đi.”
Yết hầu Vệ Ngật Chi khô khốc đau đớn, khó khăn lắm mới thốt lên được hai từ: “Cái gì?”
“Công tử trăn trối, đời sau không được nhập phần mộ tổ tiên, sinh tại Kinh Châu, chôn tại Kinh Châu. Ngài nói Vũ Lăng Vương nếu có thể bình an trở về, nhờ ngài tự mình đưa tiễn ngài ấy an táng tại nơi đã chọn.”
Vệ Ngật Chi ngước mắt nhìn cỗ quan tài đặt trong linh đường, nỗi đau đớn trong tâm khảm lúc ban đầu dường như tan biến, hết thảy đều hóa thành hư vô: “Ta muốn gặp đệ ấy một lần.”
Mộc Bạch đứng dậy: “Vũ Lăng Lăng xin mời theo ta.”
Sở Liên dọn xong đồ đạc, đưa mắt nhìn sân viện Tạ Thù ở lần cuối, quay người hướng cửa sau Tướng phủ mà đi.
Lúc trước cảm thấy bản thân đánh đàn trúc rất hay, nhưng Như Ý lại nghe không hiểu, chính là không ăn ý. Hiện giờ nàng đã chết, hắn cô độc chờ đợi tại Tướng phủ rộng lớn này, mới cảm nhận được thật sự cái gì gọi là không ăn ý.
Trong hoa viên, một khối tuyết đọng trên nhành tùng bách rơi xuống, đập trên cây đàn trúc sau lưng hắn. Sở Liên tháo nó xuống, bước vào lương đình nơi Tạ Thù ngày thường vẫn ngồi, cầm tiết trong tay, gảy một khúc.
Vẫn là khúc nhạc hắn viết cho nàng khi ở cung đình Thổ Dục Hồn, lúc nhạc dừng thì đã sớm lệ ướt vạt áo. Hắn siết chặt dây đàn, cơ hồ gần như muốn kéo đứt, mãi đến khi trước mặt xuất hiện một đôi giày tinh xảo.
“Tiên sinh đang làm gì vậy?” Tạ Tuyên đón lấy cây đàn trúc trong tay hắn, “Thừa tướng lúc sinh thời đã căn dặn không chỉ một lần, tiên sinh là ân nhân của Thừa tướng, muốn ta chiếu cố ngài thật tốt. Sau này tiên sinh theo ta, ta nhất định sẽ đối tốt với ngài, để ngài cả đời này cơm áo không lo.”
Sở Liên lệ tuôn không ngừng, nghẹn ngào không thành tiếng. Như Ý đã thực hiện lời hứa, nếu phú quý cũng đừng quên, nhưng hắn cuối cùng cả đời này cũng không thể nhận nàng.
Thừa tướng An Hành của Tần quốc trước đây cố gắng phát tán tin tức giả Vũ Lăng Vương đã chết, lại nhân cơ hội ám sát Thừa tướng, tội ác tày trời. Nhưng hắn dựa vào sức lực của chính mình, mấy trăm tử sĩ Tần quốc cùng ba tấc lưỡi, khiến Tấn quốc suýt nữa thì mất đi hai vị đại quan, há lại là hạng người qua loa, cho tới bây giờ cũng không thể bị bắt.
Các nước phương Bắc muốn trọng dụng hắn, tiếc là hiện giờ Vũ Lăng Vương trốn thoát thành công, chính sách liên binh của hắn thất bại, ai còn dám bảo vệ hắn nữa, trái lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hắn.
Trong núi sâu mịt mờ, An Hành tử y như mới, tựa vào thân cây xa xăm nhìn về phương Bắc một lúc lâu, chỉnh đối trang phục bái lạy, dập đầu mấy cái, lúc đứng dậy thế nhưng miệng đã phun một ngụm máu.
Một đường trốn chạy, trên người lại bị trọng thương, thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không chốn dung thân, bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng hắn căn bản không hối hận.
“Thân là thần tử, trung quân ái quốc, An Hành ta không hổ thẹn với sự cất nhắc của tiên hoàng, không hổ thẹn với đất trời.” Hắn lau vệt máu bên khóe môi, tử sĩ sau lưng đỡ hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chân trời âm u, nở nụ cười thê lương: “Chỉ tiếc thiên hạ này đã không như ta kỳ vọng,Tạ Thù, ngươi trái lại nhìn rất thấu suốt, thế nhưng đã đi trước một bước….”
Kiến Khang đại tuyết suốt mười mấy ngày không dứt, khiến cho người đời đối với sự ra đi của Thừa tướng càng thương tiếc. Nguyên Ninh đế ban danh hiệu Đức Ý hầu cho Thừa tướng, trước cuối năm, Vũ Lăng Vương đích thân đưa quan tài ra khỏi đế đô, hướng về Kinh Châu.
Tư Mã Đình tới cổng thành đưa tiễn, kéo cánh tay Vệ Ngật Chi cố gắng níu kéo: “Nghe nói Trọng Khanh ca ca sau khi tới Kinh Châu sẽ về Vũ Lăng? Huynh hà cớ gì nhất định muốn ở lại đất phong, an táng Tạ Thù xong liền trở về, có được không?”
Vệ Ngật Chi vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Điện hạ an tâm, ta đã điều động binh mã bảo vệ xung quanh đô thành, điện hạ có thể an lòng đăng cơ. Còn về chuyện hồi kinh, vẫn là sau này hẵng nói đi.”
“Trọng Khanh ca ca hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này, huynh có công phò ta, đợi ta xưng đế, đương nhiên sẽ trọng dụng huynh, huynh vẫn là trở lại mới tốt.”
“Hảo ý của điện hạ ta xin nhận, trong triều người có năng lực rất nhiều, cũng không kém gì ta, huống hồ ta ở lại đất phong, cũng vẫn có thể trung thành với điện hạ như cũ.”
Tư Mã Đình cố gắng khuyên giải không có kết quả, nhịn không được thở dài: “Trọng Khanh ca ca vì Thừa tướng thôi, hắn vì cứu ta mà chết, là ta có lỗi với huynh. Nhưng huynh cũng không thể vì vậy mà ở tại đất phong mãi thế, hà cớ gì phải khổ sở si tình đến vậy?”
“Điện hạ còn chưa tới lúc, sau này có lẽ sẽ hiểu.” Vệ Ngật Chi rũ mắt, ngừng một lúc lại nói: “Điện hạ nếu thật sự cảm thấy có lỗi với ta, ta có một việc muốn điện hạ thành toàn.”
“Trọng Khanh ca ca mời nói.”
Vệ Ngật Chi chắp tay nói: “Ta muốn xin điện hạ cam đoan, lúc ta còn sống, để ta nắm giữ đại quyền binh mã.”
Tư Mã Đình đối với đề nghị muốn quyền thế rõ ràng của hắn thì rất bất ngờ, trầm tư một lúc, gật gật đầu: “Trọng Khanh ca ca là người có tư cách thống lĩnh binh mã nhất, ta đồng ý với huynh.”
Vệ Ngật Chi hành lễ, cáo từ lên đường.
Tuyết lớn trên phố sớm đã được quét dọn sạch sẽ, cấm quân dày đặc xếp thành hàng hai bên. Đội ngũ đưa tiễn vong linh đông đảo trang nghiêm, nhưng không có lấy một người của Tạ gia.
“Công tử, về đi.” Quang Phúc khoác áo choàng lên vai Tạ Nhiễm, sợ hắn bị người ta nhận ra, lại lấy mũ trùm đội lên cho hắn.
Ánh mắt Tạ Nhiễm chăm chăm rơi trên xa giá vận chuyển linh cữu kia, sắc mặt còn trắng hơn so với tuyết trắng chung quanh, khóe môi thế nhưng lại khẽ hiện lên nụ cười: “Nàng bị bệnh tật giày vò suốt hai năm, hiện giờ có thể giải thoát, ta nên cao hứng mới phải.”
Quang Phúc liên tục nói đúng.
Hắn lại mở miệng, ngữ khí nhẹ hẫng đến mức như sợ kinh động đến ai đó: “Đừng nói với bất kỳ kẻ nào ta đã tới tiễn nàng.”
“Cung tiễn Thừa tướng!” Đội ngũ phía trước mở đường, bình dân bách tính cùng cấm quân hai bên đều quỳ xuống tiễn đưa, tiếng kêu khóc rung trời.
Vệ Ngật Chi bạch y áo trắng, bông tuyết rơi trên đầu trên mặt, hắn xoay người lên ngựa, đưa tay vuốt ve quan tài, cúi đầu gương mặt dịu dàng, đất trời đều trở nên an tĩnh.
Hai bên đường tiếng than khóc không ngừng, chỉ cần nghĩ tới người đang ngủ say trong quan tài kia thì chúng nữ tử tâm hồn vụn vỡ, lệ thấm ướt khăn.
Trên phố nghe nói ngay cả Hoàng hậu cũng đau lòng rơi lệ, Thái phó say rượu tạ tri âm, trưởng tộc Tạ gia bệnh không dậy nổi………
Người lúc trước vén màn xe khiến cả đô thành chấn động, hiện giờ chỉ có thể tồn tại trong ký ức.