Tạ Thù cũng không biết chuyện Mục Diêu Dung tiến cung, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải đối phó.
Tình hình chiến trận ở Ninh Châu không hề biến động sau cái chết của Mục Xung, ngược lại, tiên phong Tuân Trác và phó tướng Trương Triệu lại lợi dụng cái chết của ông ta để cổ động sĩ khí, đau thương tất có chiến thắng, ép quân của Mộ Dung Triều ra tới ngoài thành Ninh Châu, hai bên tiếp tục duy trì thế giằng co.
Tạ Thù nhân cơ hội này phái thủ hạ phụ tạ viết hịch văn chỉ trích dân Thổ Dục Hồn phá hoại hiệp định, hủy hoại đạo nghĩa, hiệu triệu đàn ông nước Tấn tòng quân, trong lúc nhất thời tinh thần quân dân xúc động. Nhân cơ hội này, nàng bắt đầu dốc toàn lực sắp xếp đối phó với chuyện Trường Sa vương.
Rốt cuộc Trường Sa vương cũng phái người tới, là một văn sĩ trung niên, có vẻ rất khôn khéo. Vương Kính Chi muốn dẫn hắn tới Đông cung gặp Thái tử, nhưng hắn nói thẳng là muốn gặp Thừa tướng.
Vương Kính Chi không còn cách nào khác, đành dẫn hắn tới gặp Tạ Thù.
Tạ Thù ngồi trong thư phòng, thấy kẻ kia nhìn mình chằm chằm, không quỳ không lạy, liền gọi một hộ vệ vào nói: “Kẻ này không biết lễ nghi, chặt một chân của hắn cho ta.”
Văn sĩ kia kinh hãi, vội vàng hành lễ: “Thừa tướng thứ tội, tiểu nhân đã mạo phạm.”
Tạ Thù thấy hắn chẳng có chút khí phách nào, xem ra ánh mắt dùng người của Trường Sa vương cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nàng trầm giọng hỏi: “Trường Sa vương nói thế nào?”
Văn sĩ cúi thấp đầu nói: “Trường Sa vương nói không đàm luận với Thái tử, cũng không đàm luận với Cửu hoàng tử, mà muốn đàm phán với Thừa tướng và Vũ Lăng vương.”
Tạ Thù và Vương Kính Chi nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Quả nhiên gã Trường Sa vương này rất thông minh, Thái tử và Cửu hoàng tử vừa mới bị thuyết phục liên thủ, hắn lại kiên quyết chọn hai người ủng hộ đến đàm phán, như thế, trong quá trình đàm phán cũng sẽ dễ dàng chia rẽ hai vị hoàng tử.
Văn sĩ lại nói: “Hơn nữa, hai vị phải mặc trang phục nhẹ nhàng, không thể mang vũ khí vào thành.”
Tạ Thù cười lạnh: “Trường Sa vương có bao nhêu binh mã? Ngoài thành Kiến Khang có bao nhiêu binh mã? Từ khi nào hắn có tư cách ra điều kiện vậy? Triều đình phát thư chiêu hàng cho hắn chẳng qua là vì xem trọng hắn là hoàng thân quốc thích, càng không muốn để kẻ thù chiếm lợi, hắn lại dám cấu kết với kẻ địch, tội danh phản quốc còn phải bó tay chịu trói đấy nhé!”
Văn sĩ bị nàng quát lớn đến mức giật mình, ổn định tinh thần nói: “Tiểu nhân đã làm tròn chức trách, truyền lời xong rồi ạ!”
“Được, ngươi trở về, truyền lại lời của bản tướng không sót một chữ cho Trường Sa vương nghe, hắn chính là một kẻ loạn thần tặc tử, có tư cách gì đòi giết bản tướng hử?”
Văn sĩ lo sợ nàng sẽ ra tay hạ sát mình, vội vã lạy bái rồi chạy mất.
Vương Kính Chi nâng chén trà nhàn nhã liếc mắt nhìn Tạ Thù: “Thừa tướng không lo đã kích động Trường Sa vương hay sao?”
Tạ Thù lắc đầu: “Cái gọi là đàm phán chẳng qua chỉ là kế kéo dài thời gian, hiện giờ binh mã của Dương Kiệu đã vòng tới phía sau quận Trường Sa, Trường Sa vương làm đến nơi đến chốn vừa vặn có thể bao vây sào huyệt của hắn. Bây giờ điều cần làm chính là kích động hắn ra tay, mới có thể trước sau đồng loạt một lần phản công.”
Vương Kính Chi bừng tỉnh, ngón tay miết nhẹ chén trà: “Hành động này của Trường Sa vương sẽ là đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, chắc chắn ôm tâm lý tất thắng mà xông đến.”
Tạ Thù cười nói: “Có thể là quyết tâm muốn chết đấy chứ.”
Quả nhiên Trường Sa vương bị kích động, ngay trong ngày xé nát thư chiêu hàng, phái binh mã nhân lúc đêm tối đánh lén quận Cối Kê.Quận trưởng bất tài, để cho hắn vào như chỗ không ngời. Nhưng chuyện đầu tiên hắn làm khi chiếm được Cối Kê chính là đào xới mộ tổ của các danh gia vọng tộc.
Nhà họ Vương đương nhiên phải đứng mũi chịu sào.
Tin tức truyền về Kiến Khang, tất thảy gia tộc đều kinh ngạc đến ngây người.
Tạ Thù còn đang nghi ngờ động cơ hành động của Trường Sa vương thì lão thái công nhà họ Lưu đã phái người gửi thư tới.
Lão thái công nhà họ Lưu là người lớn tuổi nhất trong số trưởng bối các gia tộc, lúc tiên đế còn tại vị, ông ta rất được sủng ái, Tạ Thù không am hiểu về Trường Sa vương nên mới gửi tin dò hỏi chỗ lão thái công, hôm nay ông ta mới có hồi âm.
Trong thư viết vô số lời ca tụng Trường Sa vương, Tạ Thù cũng đã từng nghe nói, Trường Sa vương là một người văn thao vũ lược, mọi thứ đều tinh thông, vì lẽ đó bắt đầu cho rằng ông ta không cam lòng chịu lép vế mới khởi binh tạo phản, nhưng sau đó lão thái công còn nhắc đến chuyện xưa…
Khi tiên đế còn tại vị, hỏi mấy vị hoàng tử kế trị quốc, Trường Sa vương đưa ra ý kiến phải loại trừ thế gia vọng tộc, tập trung hoàng quyền, khiến cho tiên đế vô cùng khiếp sợ. Việc này lúc đó đã bị tiên đế bác bỏ, bằng không tất sẽ dẫn tới đại loạn.
Tạ Thù vô cùng bất ngờ, hóa ra Trường Sa vương mang cờ hiệu diệt nàng mà đến, mục đích để soán vị cướp ngôi, nhưng giờ nàng mới hiểu rõ vì sao ông ta lại muốn soán vị cướp ngôi.
Nếu muốn đối phó với các gia tộc, vậy đương nhiên các gia tộc phải liên thủ để ngăn cản ông ta.
Lúc này Tạ Thù mới sai người đi đưa tin tới các gia tộc, muốn liên hợp binh mã. Các tộc đều có binh mã riêng, chẳng qua nhiều hay ít mà thôi, liên hợp lại cũng sẽ tạo dựng được một sức mạnh khổng lồ.
Thật là kỳ quái, trong lúc cấp bách này lại không thấy bóng dáng Vương Kính Chi.
Sau khi viết xong tin, nàng cảm thấy mệt mỏi, dùng tay chống trán tựa vào án thư chợp mắt một lúc thì Mộc Bạch vội vã đi vào thư phòng nói: “Công tử, Mục cô nương và Hoàn công tử lại ầm ĩ bên ngoài cửa phủ.”
Tạ Thù mở mắt ra: “Cái gì? Đi xem xem.”
Hoàn Đình ở bên ngoài đã nấn ná từ lâu, từ sau khi gặp Mục Diêu Dung, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, hận không thể lúc nào cũng trông thấy nàng, cho dù cân nhắc khả năng biểu ca của minh và nàng có chút quan hệ, nhưng vẫn kìm lòng không đặng mà chạy tới nơi này.
Đúng lúc Mục Diêu Dung vừa từ trong cung trở về, vừa xuống xe đã thấy một người đàn ông nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong lòng đã không hề vui vẻ, chờ đến khi hắn chủ động nói chuyện liền nghiêm mặt mắng hắn vài câu.
Hoàn Đình rất oan ức, hắn nói chuyện trực tiếp, không giữ mồm giữ miệng mà rằng: “Ngày ấy cô nương té xỉu, chính là ta ôm nàng lên xe, sao cô nương lại tuyệt tình đến vậy?”
Mục Diêu Dung trợn tròn mắt: “Ngươi… đúng là đồ xấu xa!”
Hoàn Đình vội nói: “Không phải, không phải, ta đối với cô nương là vừa gặp đã thương, không hề có ý đồ xấu.” Nói xong, hắn lại vội vã bổ sung: “Ta biết cô nương đang trong thời gian chịu tang, chờ ba tháng nữa lại bàn việc này có được không? Ta chỉ muốn gặp nàng mà thôi.”
Hoàng đế đã ban chỉ, để không bỏ bê chính sự, đối với gia đình quan lại, thời gian chịu tang lấy tháng thay năm. Ba tháng chịu tang tương đương với ba năm.
Mục Diêu Dung hừ một tiếng: “Ta không có tình cảm với ngài, tốt nhất công tử nên mau đi đi, tránh đắc tội với Vũ Lăng vương.”
Hoàn Đình vừa nghe liền vui vẻ: “Vũ Lăng vương ấy à, là bạn tốt thời thơ ấu của ta, có gì mà đắc tội cơ chứ?”
Mục Diêu Dung cả giận nói: “Thái hậu đã hứa gả ta cho ngài ấy, ngài lại vô lễ, chẳng phải là đắc tội ngài ấy rồi sao?”
Hoàn Đình ngẩn người: “Hả? Có phải ta đã nghe nhầm không vậy?”
“Bản tướng cũng định hỏi câu này.” Tạ Thù đứng trước cửa, nhìn Mục Diêu Dung chằm chằm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Mục Diêu Dung hừ một tiếng, lướt qua nàng đi vào trong.
Tạ Thù gọi Mộc Bạch để ý Hoàn Đình, còn mình đuổi theo Mục Diêu Dung, đi thẳng tới chỗ nàng ta ở, hỏi lại một lần nữa. “Vừa rồi ngươi nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Mục Diêu Dung xoay người quan sát nàng từ trên xuống dưới. “Ngươi ganh tị đấy à?”
Tạ Thù hơi nhíu mày: “Ta chỉ không ngờ phụ thân Mục cô nương vừa mới mất mà cô đã nghĩ tới chuyện cưới gả mà thôi.”
Viền mắt Mục Diêu Dung thoáng đỏ: “Ngươi nói dễ dàng quá, phụ thân tử trận, huynh trưởng nhu nhược, sau này nhà họ Mục sẽ sụp đổ. Bây giờ Thái hậu cho ta cơ hội này, sao ta lại không thể tìm cho mình một chỗ dựa? Huống hồ ta thật lòng thật dạ với Vũ Lăng vương, phụ thân cũng vẫn luôn hi vọng ta có thể gả cho ngài ấy.”
Tạ Thù lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gả cho hắn như thế, có chắc hắn muốn thành thân với ngươi hay không?”
“Ta biết ngài ấy không muốn thành thân với ta!”
Tạ Thù sững người.
Mục Diêu Dung đỏ mặt: “Vậy cũng chẳng đến lượt ngươi chỉ trích ta! Ta yêu hắn, dù hắn không thích ta, ta vẫn luôn yêu hắn! Ta yêu hắn liền nỗ lực tranh thủ cơ hội, không thử sao biết hắn có gật đầu hay không? Còn ngươi thì sao? So với ta, ngươi không có tư cách bàn chuyện cưới hỏi với hắn, ngươi có thể vì hắn mà rửa tay nấu canh ư? Có thể vì hắn mà sinh con dưỡng cái hay sao?”
Tạ Thù im lặng không nói gì.
Mục Diêu Dung ngồi sụp xuống bên cạnh lau nước mắt.
Hôm nay tâm trạng của nàng vô cùng kích động, tuy rằng Thái hậu đã hứa sẽ đứng ra làm chủ cho nàng, nhưng nghĩ tới khả năng Vũ Lăng vương sẽ từ chối khiến nàng cảm thấy rất chua xót.
Người cha yêu thương nàng nhất đã qua đời, Vũ Lăng vương mà nàng yêu nhất lại không hề để mắt tới nàng. Mười mấy năm qua vô lo vô nghĩ, quá mức kiêu ngạo, không biết cuộc đời sau này sẽ thế nào.
Nàng cảm giác mình quá tầm thường, cho nên khi nhìn thấy Hoàn Đình cũng tầm thường như mình liền không nén được lửa giận.
Tạ Thù không nói nữa, xoay người rời đi, sắp đi tới thư phòng thì nhìn thấy Hoàn Đình, hắn dễ tính, cũng không giận, chẳng qua vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
“Ta còn tưởng nàng ấy và biểu ca có gì đó, không ngờ người nàng ấy chọn lại là Trọng Khanh.” Hắn thở dài.
Tạ Thù vỗ vỗ vai hắn: “Về đi, giờ không phải là lúc thích hợp nói những lời này.”
Hoàn Đình buồn bã ra về, nàng trở lại thư phòng, viết phong thư cho Vệ Ngật Chi, tất cả đều liên quan tới việc sắp xếp để đối phó Trường Sa vương.
Để Mộc Bạch đi trước, nàng do dự nhiều lần, rốt cuộc cũng không nhắn nhủ thêm điều gì.
Sớm biết ngày đó sẽ đến, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ, nàng còn có thể làm được gì?
Mục Diêu Dung nói đúng, nàng chẳng làm được gì, dựa vào đâu mà huơ chân múa tay cơ chứ?
Tháng tư hoa cỏ sinh sôi, trong thành Kiến Khang tràn ngập màu cây cối xanh tươi. Trong đô thành, bầu không khí vô cùng căng thẳng, trận chiến với Trường Sa vương đã sắp bùng nổ.
Tạ Thù sau khi dùng điểm tâm xong chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện ngoài cửa có xe của phủ Đại Tư Mã.
Phù Huyền đứng bên cạnh xe đỡ người bên trong ra, sau khi trông thấy nàng hơi kinh ngạc: “Tương phu nhân đã về rồi ư?”
Tương phu nhân mặc y phục đỏ thẫm, vạt áo phiêu dật, dung mạo đoan trang, chào nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ta tới đón Diêu Dung về phủ Đại Tư Mã, những ngày qua làm phiền Thừa tướng chăm sóc nàng.”
Tạ Thù nghe giọng điệu của bà đã xem Mục Diêu Dung là người nhà, nhếch môi mỉm cười, không nói lời nào.
Mộc Bạch đã đi thông báo, Tương phu nhân liếc nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Thừa tướng có thể nói chuyện với ta một lúc được không?”
Từ sau khi nghe Vệ Ngật Chi kể chuyện, Tạ Thù có thêm vài phần kính trọng với bà, thái độ cũng khiêm tốn hơn, đưa tay làm động tác mời, hai người đi sang một bên, tách biệt với những người khác.
“Bây giờ Thừa tướng đang là mục tiêu tấn công của Trường Sa vương, chắc cần có binh lực để thoát vòng vây phải không?”
Tạ Thù nghe ra bà ngụ ý sâu xa, cười nói: “Vũ Lăng vương là vì cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn mà đến, không phải là vì bản tướng, hơn nữa mục tiêu của Trường Sa vương cũng không phải chỉ là một mình ta.”
“Ta không quan tâm chuyện chính sự, ta chỉ quan tâm tương lai nhà họ Vệ chúng ta.” Tương phu nhân nhìn nàng chằm chằm. “Thừa tướng có biết cô nhi quả phụ phải nương tựa vào nhau mà sống khổ sở đến nhường nào không? Có biết phải gồng mình chấn hưng gia tộc gian nan đến đâu không?”
Tạ Thù rũ mắt: “Ta biết.”
Tương phu nhân ngẩn người, nhớ đến thân thế của nàng, mím môi không lên tiếng.
Mục Diêu Dung nhanh chóng đi ra, trước tiên nói vài lời khách sáo từ biệt Tạ Thù, sau lại hành lễ với Tương phu nhân.
Tương phu nhân kéo nàng dịu giọng trấn an, hai người nói chuyện thân thiết như hai mẹ con.
Tạ Thù nhìn một lúc, rồi xoay người vào phủ: “Hai vị đi thong thả, bản tướng không tiễn.”
Mục Diêu Dung quay đầu lại nhìn bóng lưng nàng, không hiểu vì sao lại có cảm giác thương cảm.
Mộc Bạch nhanh chóng đuổi theo bước chân Tạ Thù, nhỏ giọng nói: “Công tử, Vũ Lăng vương đã xuất phát đi Cối Kê, trước khi đi sẽ vào cung.”
Bước chân Tạ Thù hơi ngừng lại: “Ừm.”