Tuân Phi đức cao vọng trọng, Vương Kính Chi có gia thế hiển hách, đều là những ứng cử viên sáng giá.
Hoàng đế bóp trán do dự, những người ủng hộ Đại Tư Mã đều đã quỳ xuống, phần lớn đều là võ tướng, không thể không coi trọng. Nhưng phe ủng hộ Tạ Thù cũng không cam lòng yếu thế, số người quỳ còn nhiều hơn, vì Quang Lộc đại phu Vương Mộ dẫn theo thế lực nhà họ Vương cũng tham dự vào.
Hoàng đế hiểu Vệ Ngật Chi muốn khống chế chức Thái phó là vì muốn giúp ông đạt được mục đích phế Thái tử, ông cũng vui vẻ tác thành. Nhưng nếu để Vương Kính Chi làm Thái phó, công lao phụ tá quân chủ tương lai sẽ góp phần chấn hưng nhà họ Vương, càng khiến thế lực giữa các gia tộc thêm cân bằng.
Tạ Thù nhìn mặt ông ta là biết ông ta đang trong tình thế khó xử, chắp tay nói: “Bệ hạ không ngại, có thể hỏi qua ý kiến của Thái tử.”
Hoàng đế liếc nhìn nàng: “Cũng được.”
Tạ Nhiễm đã lôi kéo Thái tử thành công, hỏi ý kiến của hắn chẳng khác nào lại cho thêm người ủng hộ Vương Kính Chi. Không chờ Thái tử bước ra khỏi hàng bẩm báo ý kiến, Vệ Ngật Chi đã biết bản thân mình đã thất bại, mà lần này còn do Hoàng đế ngầm đồng ý.
Quả nhiên, người Thái tử chọn chính là Vương Kính Chi.
Trung thư giám Viên Lâm lĩnh chỉ đi hạ chiếu lệnh, Tường công công thông báo bãi triều. Tạ Thù đứng đầu tốp quan văn nhìn thoáng qua Vệ Ngật Chi đứng đầu phía quan võ, phẩy tay áo bỏ đi.
Phiêu Kị tướng quân Dương Kiệu nhìn thấy cảnh này, đi đến bên cạnh Vệ Ngật Chi nói: “Thừa tướng giả vờ ngốc hay sao vậy? Sao lại đem cơ hội tốt như thế nhường cho nhà họ Vương? Chẳng lẽ hắn đã quên Vương Kính Chi có mối quan hệ thân thiết với ngài rồi sao?”
Vệ Ngật Chi cười gằn: “Vương Kính Chi không phải có mối quan hệ thân thiết với bản vương, chẳng qua hắn muốn liên thủ với bản vương mà thôi, bây giờ hắn có cơ hội chấn hưng nhà họ Vương, đương nhiên không cần hợp tác với bản vương nữa.”
Dương Kiệu nhíu mày: “Chẳng lẽ Thừa tướng cố ý?”
Vệ Ngật Chi mím môi không đáp.
Tạ Thù triệu hồi Vương Kính Chi về đô thành cũng không phải là suy nghĩ nhất thời, chắc chắn là sớm có kế hoạch, chẳng qua trùng hợp mà gặp cơ hội lần này thôi. Khoảng thời gian vừa qua hắn luôn tìm cơ hội thăm dò nàng, chỉ e nàng sớm lợi dụng nhà họ Vương để đề phòng hắn.
Sau khi Tạ Thù bãi triều, việc đầu tiên làm là đến nhà họ Hoàn phúng viếng Hoàn Hoài Khánh.
Hoàn Đình vô cùng đau lòng, quý công tử bảnh bao ngày thường giờ khóc sưng đỏ cả mắt. Nàng đi tới an ủi: “Biểu đệ nén bi thương mà thay đổi, Thái phó trên trời có linh thiêng cũng không hi vọng nhìn thấy đệ như thế này, cố gắng vực tinh thần, làm rạng danh gia tộc.”
Thái úy Hoàn Bồi Thánh nghe thế vô cùng xúc động, lúc này hành lễ với nàng nói: “Hòa gia thề chết theo Thừa tướng.”
Hoàn Đình không còn tâm trạng để ý chuyện đó, níu chặt ống tay áo Tạ Thù, khóc đến mức nửa người dựa cả vào cánh tay nàng.
Tạ Thù vỗ lưng hắn giúp hắn dễ thở, mà bên kia người hầu dẫn Vũ Lăng vương vào phúng viếng.
Vệ Ngật Chi tiến lên đỡ lấy thân thể Hoàn Đình, tách hắn ra khỏi Tạ Thù, dịu giọng trấn an hắn.
Hoàn Đình không biết hôm nay trong triều xảy ra chuyện gì, một tay nắm tay Vệ Ngật Chi, một tay níu chặt ống tay áo Tạ Thù, khóc một lúc lâu mới dừng rồi được người hầu đưa về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Thù cũng không nói chuyện với Vệ Ngật Chi, lập tức cáo từ ra về.Nàng cảm thấy lần bất đồng quan điểm này là cơ hội tốt, có thể kéo dài khoảng cách với hắn, sau này hắn sẽ không có cơ hội thăm dò nàng nữa.
Vệ Ngật Chi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, biết nàng cố ý làm như xa lạ.
Chớp mắt đã đến tiết Thượng tỵ, vì chuyện Lục Hi Hoán, năm nay Tạ Thù không triệu tập thế gia tới Cối Kê tụ hội, đám con cháu thế gia chỉ có thể tự tìm chỗ vui chơi.
Tạ Thù nhận được không ít lời mời nhưng đều không đi, vì nàng biết chắc chắn Vệ Ngật Chi sẽ tới.
Sau tiết Thượng tỵ là đến thời kỳ săn bắn đầu xuân.
Nước Tấn học đòi văn vẻ hướng đến trọng văn khinh võ, cho nên các võ tướng nổi bật rất ít, mà người có kỳ tài về quân sự như Vệ Ngật Chi càng là của hiếm. Vài năm gần đây, Hoàng đế cố ý muốn thay đổi tình trạng, luôn luôn cổ vũ các gia tộc tập võ, cứ đến hai mùa săn bắn xuân thu là lại hạ lệnh tất cả con cháu của mười bốn gia tộc đủ tuổi trưởng thành tham dự, văn võ bá quan thì càng không thể thiếu phần.
Tạ Thù tránh không được, chỉ có thể gắng gượng đi tham gia, thực ra nàng không hề có hứng thú với chuyện săn bắn, lúc nào mà nướng con mồi thì còn có chút thú vị.
Trong Nhạc Du uyển, các hậu duệ hoàng tộc, quý tộc đều cưỡi trên lưng ngựa, ngay cả bản thân Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Ông ta săn một con mồi làm mở màn, mọi người lập tức phấn chấn tản đi tìm mục tiêu.
Tạ Thù mặc hồ phục bó sát, ngồi trên lưng ngựa nhìn quanh, không bao lâu sau thấy nhàm chán muốn bỏ về trước. Lúc này Cửu hoàng tử Tư Mã Đình phóng ngựa từ xa xông đến, phi thẳng đến bên cạnh nàng.
“Thừa tướng là người đứng đầu bách quan, cũng phải gương mẫu, hôm nay đi săn, phải tham dự mới đúng.”
Tạ Thù chắp tay: “Cửu điện hạ đừng trêu bản tướng nữa, bản tướng là quan văn, không biết võ nghệ.”
Tư Mã Đình cười lạnh: “Đám con cháu thế gia có kẻ nào không học qua cưỡi ngựa, sau khi Thừa tướng trở về nhà họ Tạ lại không được dạy hay sao?”
Hôm nay cũng có rất con cháu nhà họ Tạ tham dự, nhưng suy cho cùng cũng không có nhiều thanh niên, phần lớn những người ở đây nếu không phải lớn tuổi thì cũng đều là quan văn tay trói gà không chặt, đều chỉ có thể ở bên ngoài xem náo nhiệt, lúc này nghe thấy những lời ấy đều cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tạ Thù cười cười: “Cửu điện hạ nói phải, sau chuyện lần trước bị ám sát ở thành Thạch Đầu, bản tướng cũng nghĩ phải nên luyện cưỡi ngựa thật tốt.”
Tư Mã Đình hừ một tiếng, chuyện lần trước hắn bị vu oan, hắn còn nhớ rõ, bị Hoàng đế mắng cho một trận lại càng thêm nhớ, Tạ Thù muốn nhắc nhở hắn đang mắc nợ y sao? Đúng là đồ thứ dân không hiểu lễ nghĩa!
“Nếu Thừa tướng cũng cảm thấy nên chăm chỉ tập luyện thì nên bắt đầu từ hôm nay đi.” Hắn quay đầu phân phó: “Chuẩn bị cho Thừa tướng mười mũi tên, Thừa tướng chỉ luyện tập mà thôi, mười mũi tên là đủ, không cần nhiều.”
Đám công công tuân lệnh đưa tới cung tên, dùng chu sa viết lên tục danh của Thừa tướng trên thân tên. Đây là quy định, sau khi kiểm kê con mồi, thông qua số lượng mũi tên có thể phân ra cao thấp.
Tạ Thù nhìn hắn kiên quyết như thế, cũng chỉ có nghe theo, tóm lại thằng nhóc này không trông thấy nàng mất mặt thì sẽ không cam lòng.
Ngày xuân ấm áp, cây cỏ đâm chồi, trong rừng chỉ có tiếng gió thổi xuyên qua cành lá vang lên. Nhạc Du uyển to như vậy nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, không ai muốn làm con mồi của mình hoảng sợ.
Tạ Thù chậm rãi cưỡi ngựa vào cánh rừng, sau lưng cũng đeo trường cung, cũng túi đựng tên như ai, nhưng biểu cảm lại không tập trung, vừa cầm mũi tên đập đập vào lòng bàn tay, vừa tính toán xem nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Săn thú cũng chẳng có gì thú vị, chờ Cửu hoàng tử đi rồi, đám đại thần kia còn dám cưới nàng hay sao?
Cũng thật trùng hợp, trước mắt đúng lúc xuất hiện con mồi. Tạ Thù vừa thấy đó chỉ là một con thỏ trắng mập mạp, lập tức nổi hứng, nhưng vừa giơ cung lên mới biết muốn kéo dây cung cần mất bao nhiêu sức lực.
Nàng dứt khoát rón rén xuống ngựa, định dùng tay bắt sống. Điều này có thể khó hơn dùng tên bắn nhưng chẳng phải sẽ càng thêm thuyết phục được nàng mạnh hơn đám con cháu thế gia đó sao!
Đã dần dần tiếp cận, thấy sắp thành công đến nơi, bỗng nhiên con thỏ bỏ chạy. Tạ Thù ảo não đứng dậy, phát hiện Vệ Ngật Chi đang đứng đối diện, vẻ mặt bỡn cợt.
“Tạ Thù ở đây trò chuyện với con thỏ à?”
“Ờ, nó nói nó là con thỏ ngọc ở cung Quảng Hàn chuyển thế, nên ta bảo nó mau chạy đi, tránh để bị các ngươi bắt.”
Vệ Ngật Chi vờ như hiểu ra: “Suýt nữa săn tiên linh, thật sự thất lễ, vẫn là Tạ tướng biết suy nghĩ cho các thế gia.”
“Đương nhiên.” Tạ Thù không có tâm trạng nói chuyện phiếm với hắn, quay đầu muốn bỏ đi.
Vệ Ngật Chi đuổi theo nói: “Ta nghe nói đệ bị Cửu hoàng tử ép đi săn, là thật sao?”
Tạ Thù quay đầu nhìn hắn, bất chợt cười lạnh một tiếng: “Chuyện này không liên quan tới Vũ Lăng vương.”
Vệ Ngật Chi nhíu mày: “Đệ có ý gì?”
Tạ Thù dừng bước, sắc mặt lạnh băng: “Bây giờ gặp cũng tốt, nhân lúc không có ai, có thể nói rõ ràng. Dù sao bản tướng và Vũ Lăng vương cũng bất đồng quan điểm, có cái gọi là không cùng chí hướng thì không thể hợp tác, từ nay về sau chúng ta không cần qua lại nữa.”
“Đệ nói cái gì?”
“Ta nói hai chúng ta bắt đầu từ hôm nay, cắt đứt quan hệ.”
Không khí tĩnh lặng, Vệ Ngật Chi trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đệ nói như vậy, có lẽ là muốn thoát khỏi ta phải không? Mặc dù quan điểm của hai chúng ta bất đồng nhưng ta thật lòng thích đệ.”
Tạ Thù cười gằn: “Vũ Lăng vương không cần giả vờ nữa, ngươi cũng không hề thích đàn ông, cần gì phải ra vẻ thích ta như vậy. Mùa đông năm trước, ai là người muốn tới Cối Kê cầu thân? Nếu không phải Thái hậu bệnh nặng, chỉ e giờ ngươi đã ôm vợ đẹp, cần gì phải khổ sở đi lừa mình dối người làm gì?”
Nàng còn chưa dứt lời, đã khiến Vệ Ngật Chi vô cùng tức giận, nếu không phải vì nàng, thì làm sao có chuyện đi cầu thân.
Tạ Thù xoay người bước đi, vừa mới đi được vài bước, cánh tay bị kéo chặt, Vệ Ngật Chi kéo nàng áp sát vào thân cây.
“Ta không có hứng thú với những gã khác, đúng là không thích đàn ông, ta nói rồi, ta chỉ thích đệ thôi.”
Tạ Thù tránh không được, quát: “Vũ Lăng vương muốn mạo phạm bản tưởng hay sao?”
Vệ Ngật Chi đưa tay giữ chặt cằm nàng, bỗng nhiên cúi đầu hôn nàng.
Tạ Thù giận dữ, tay đấm tới lại bị hắn giữ chặt.
Đôi môi kia mạnh mẽ áp chế, lại dần dần trở lại bình thường, lúc rời đi lưu luyến lướt qua gương mặt nàng, lưu luyến không rời.
“Bây giờ đệ đã tin ta chưa?”
Tạ Thù cắn răng: “Bản tướng là người đứng đầu bách quan, vậy mà ngươi dám phạm thượng!!!”
Vệ Ngật Chi nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta chỉ coi đệ là Tạ Thù mà thôi.”
Tạ Thù giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy.
Vệ Ngật Chi rút mũi tên trong bao đựng sau lưng nàng, xoay người rời đi.
Cho tận đến khi không nhìn thấy bóng lưng hắn, sự giận dữ và xấu hổ mới bùng phát trong lòng nàng.
Càng muốn coi hắn như người xa lạ, thì càng ngày hắn càng xông vào cuộc đời nàng, giờ lại còn bị hắn ngang nhiên sàm sỡ, nói ra chỉ e chẳng ai tin. Đây mà là hiền vương được cả triều đình và dân chúng khen ngợi à?
Nàng lau lau cánh môi, hầm hầm hừ một tiếng khinh miệt.
Cuộc săn bắn kết thúc, mọi người tụ tập cùng nhau kiểm kê con mồi.
Đám công công đang bận rộn thì Tư Mã Đình quay đầu lại tìm thấy Tạ Thù lẫn trong đám người, cố ý lớn tiếng nói: “Kiểm kê cho cẩn thận, tuyệt đối không được để sót Thừa tướng.”
Những người đều vô cùng khó hiểu, Thừa tướng nho nhã yếu đuối như thế, ngay cả dây cung cũng không kéo nổi, làm sao mà săn mồi được chứ?
Tạ Thù làm như không nghe thấy, thản nhiên mỉm cười, dù bản tướng không săn được, các ngươi có cách gì gây khó dễ cho ta?
Không cần hỏi, người săn được nhiều nhất là Vệ Ngật Chi, trong số con cháu các gia tộc Dương Cứ thu được nhiều chiến lợi phẩm nhất, Viên Phái Lăng cũng theo sát nút, còn trong số các Hoàng tử thì Tư Mã Đình đứng đầu.
Trông thấy sắp kiểm xong, vẫn còn chưa nghe thấy tên Tạ Thù, Tư Mã Đình càng thêm đắc ý.
“A, Thừa tướng cũng có.” Một tiểu công công rút mũi tên dính máu ra, đưa tới cho mọi người xem, bên trên đúng là có tên Tạ Thù.
Sao có thể như vậy? Tư Mã Đình phẫn uất nhìn về phía Tạ Thù.
Tạ Thù cũng vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ ra khi nãy Vệ Ngật Chi đã cầm một mũi tên của mình mang đi, quay đầu nhìn về phía hắn.
Vệ Ngật Chi mặc huyền y oai phong lẫm liệt, cũng dõi mắt nhìn nàng, sau đó ghìm ngựa rời đi.
Tạ Thù nhíu mày, không phải hắn thật sự có ý với nàng đấy chứ?