Tiết Ý Nồng biết, lão nhân gia đối với hài tử hôn sự của hài tử thì luôn cực kỳ quan tâm.
Thật bất ngờ, bà nói sang chuyện khác.
Bà nhìn quanh một lượt, gọi đám tôn nhi của mình ra, tuổi tác cỡ cỡ Tiết Tiệm Ly, đứng xếp thành một hàng thỉnh an Tiết Ý Nồng, "Còn không tham kiến hoàng thượng."
Cả đám đồng loạt nói: "Thảo dân tham kiến Hoàng thượng."
Tiết Ý Nồng nói: "chư vị biểu ca, biểu đệ miễn lễ." Ngay khi Quốc công phu nhân gọi đám người này ra, nàng đã có thể đoán được ý bà ta, là hy vọng nàng có thể tìm được một người trong đám người này có thể tương xứng làm phu quân của Tiết Tiệm Ly.
Như vậy thân sẽ càng thêm thân, nhưng mà nàng không nghĩ sẽ lo hôn sự của Tiết Tiệm Ly.
Nàng là người hiện đại không có khái niệm kết hôn cận huyết, chưa kể còn cảm thấy chán ghét sự cổ hủ của đám biểu ca, biểu muội.
Hơn nữa hôn sự vừa là đại sự cũng vừa là chuyện cá nhân, cho dù nàng là hoàng đế cũng không thể can thiệp quá nhiều, ít nhất nàng không muốn can thiệp quá nhiều.
Tiết Ý Nồng giả ngu, thở dài nói: "Biểu ca, biểu đệ thật là tuấn tú bất phàm."
"Nào có, chẳng qua là bề ngoài không khó nhìn, chỉ được cái trẻ tuổi nên cũng khiến người khác bớt chán ghét.
Nếu ngài cảm thấy tốt, sao không chọn một vị từ trong đó làm phò mã của Tiệm Ly? Lão thân trước kia cũng đã hỏi qua Hạ Thái hậu, nàng ấy không có ý kiến."
" Dạ.
Ngài cũng biết tính cách của Tiệm Ly, trẫm sợ biểu ca, biểu đệ khi sống chung với muội ấy sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Muội ấy suốt ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, không có một chút dáng vẻ của nữ tử, trong khi biểu ca, biểu đệ lại tuấn tú văn nhã như vậy.."
Tiết Ý Nồng có ý từ chối, Quốc công phu nhân hiểu rõ là không đáp ứng.
Thắng hầu và Phúc Ấm hầu là hai nhi tử của Quốc công phu nhân nghe lời này, sắc mặt đều không được tốt.
Quốc công phu nhân lời nói có cứng rắn hơn, nhưng không ngờ Tiết Ý Nồng lại không đồng ý.
Mặc dù nói Tiết Tiệm Ly không giống tiểu thư khuê các, thật ra thì là đang chê tôn nhi của bà quá vô dụng.
Mặc cho bà đã cả đời dãi nắng dầm sương, nhưng vào lúc này cũng cảm thấy xấu hổ.
Hết lần này đến lần khác bà không tiện phản bác, thứ nhất Tiết Ý Nồng dù sao cũng là tiểu tôn nhi của bà, và cũng là hoàng thượng, vua tôi khác biệt.
Thứ hai, đây cũng là sự thật.
Bà ho khan một tiếng, để cho mọi người lui ra.
Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành xấu hổ rời đi.
"Đều là những kẻ không ra gì, để cho hoàng thượng chê cười."
"Sao có thể, là do Tiệm Ly chúng ta không có được giai nhân phúc phận."
Lời này dù nói thế nào cũng nghe không được tự nhiên.
Những người còn lại cố gắng gặm nhắm lời nói, cảm thấy là lạ.
Chẳng qua chỉ là một phò mã hữu danh vô thực thôi mà, cuối cùng cũng phải đi ở rể, cuộc sống cũng không dễ dàng gì đâu nha.
Quốc công phu nhân cũng không cưỡng cầu nữa, lại giới thiệu tôn nữ nhi của mình, "lại nói về Tư Đàn, Tư Huyền của chính thất.
Tư Đàn lớn hơn hoàng thượng một tuổi, trong khi Tư Huyền lại nhỏ hơn hoàng thượng một tuổi.
Phòng nhì thì có Tư Tâm, Tư Nặc."
Bốn vị nữ tử tiến lên thi lễ, hôm qua đã gặp mấy vị này.
Trong đó Tư Đàn xấu hổ ít nói, ngược lại Tư Huyền không sợ ngườinlạ, nàng ngẩng đầu lên, giọng lanh lảnh hỏi: "Hoàng thượng biểu ca, ngài còn nhớ muội không, muội là Tư Huyền, năm nay mười bảy tuổi."
" Ừ, trẫm nhớ, chúng ta mới gặp hôm qua."
Tư Huyền cười toe toét, "Muội còn tưởng rằng ngài đã quên mất.
Bình thường muội thích đọc sách, vẽ tranh, đánh cờ, đánh đàn, hoàng thượng biểu ca có hứng thú hay yêu thích gì không?" Nàng nói chuyện không như những khuê nữ bình thường khác.
Bởi vì trước đây, nàng là hài tử của thê thiếp.
Sau đó Thắng hầu phu nhân qua đời, mẫu thân của nàng được làm đại phu nhân, để đạt được cũng chịu nhiều đau khổ, mới có được chút tôn trọng.
Cho nên ở trong lòng của nàng, sinh tồn là yếu tố đầu tiên, sống sung sướng là quan trọng nhất.
Cái gì có thể khiến cho nàng sống sung sướng, nàng liền muốn làm, nàng khao khát quyền lực mãnh liệt hơn so với bất kỳ một người nào.
Thắng Hầu thật sự rất thích nữ nhi này, bởi vì nàng biết cách nói ngọt lấy lòng hắn, tính tình hoạt bát, lại thông minh, ý định tiến cử nàng, đưa nàng vào cung.
Vì vậy hắn đã lén lút cầu xin Quốc công phu nhân giúp đỡ rất nhiều lần.
Quốc công phu nhân vốn không muốn quản mấy cái việc vớ vẩn này, trong mắt của bà, cuộc sống trong hoàng cung không hề tốt như trong tưởng tượng của người đời.
Trưởng nữ của bà, cũng chính là đương kim thái hậu, để có được địa vị như ngày hôm nay, ngày xưa cũng hao tổn không ít tâm huyết.
Tuy tôn quý, nhưng không thể so với tiểu nữ nhi gả cho Tiết Định Sơn, sống an nhàn thanh thản, tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Chẳng qua là không ngăn được nhi tử năn nỉ mãi.
Lại nghĩ về tương lai phủ Quốc công, càng ngày càng tệ.
Đúng là phải ra mặt mới được, trong những hài tử này, Tư Đàn tính tình cực tốt, nhưng mà cái nơi khó sống như hoàng cung, cũng quá khó đối với nàng ấy.
Những hài tử khác thì tuổi tác còn nhỏ, đợi đến khi hoàng thượng chọn phi, còn phải mất thêm một hai năm nữa để mài dũi.
Lúc này Tư Tuyền là thích hợp nhất, chỉ đành mắt nhắm mắt mở tiến cử nàng ấy.
Vì vậy mà hôm nay mới có một màn này.
Cho nên nàng to gan lên tiếng, quốc công phu nhân cũng không ngăn lại, chẳng qua là âm thầm quan sát thái độ Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng nhìn sơ đã hiểu, sợ càng nói càng gây nhiều chuyện, nên nói: "Không có."
"À." Hạ Tư Huyền nhất thời im lặng.
Quốc công phu nhân thấy vậy, lập tức bổ sung nói: "Được rồi, ngồi xuống đi!" Rồi nói tiếp: "Hoàng thượng, bây giờ cách ngọ thiện vẫn còn sớm, không bằng để ta gọi người dẫn ngài đi dạo hoa viên một lúc, ngài thấy sao?"
Tiết Ý Nồng nói: "Không cần phiền phức như vậy."
Thắng hầu cũng luôn mãi khẩn cầu, "Hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, đến đây cũng chưa được vài lần, sao không để cho người khác dẫn đi tham quan một vòng." Một người rồi lại một người đều làm như vậy, chắc chắn có thâm ý gì đây, Tiết Ý Nồng thấy khó từ chối thịnh tình, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Thắng hầu tât nhiên phái Hạ Tư Huyền dẫn Tiết Ý Nồng đi dạo một chút, cố ý tạo cơ hội cho hai người ở chung.
Hạ Tư Huyền mỉm cười ngọt ngào, mời Tiết Ý Nồng, lại dẫn theo rất nhiều người cùng đi.
Tiết Ý Nồng miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng khó chịu, trời lạnh như vậy, nàng căn bản không có hứng thú.
Biến hóa trên mặt của nàng đều không thoát khỏi tầm mắt của Quốc công phu nhân, bà thở dài.
Nhìn bọn họ ồn ào rời đi, Thắng hầu mới ở trước mặt mẫu thân, hỏi: "Chuyện này, theo mẫu nhân quan sát, có mấy phần thành công?"
"Ta thấy không ổn.
Thật ra thì chúng ta đã cao quý như vậy, cần gì phải cao quý hơn nữa." Nói xong lại thở dài.
Lúc Hạ quốc công còn sống, có ai trong triều mà không nể phần, ngay cả tiên hoàng cũng phải kính trọng.
Chẳng qua là khi ông ấy vừa chết, trừ những nhi tử đã tử trận, chỉ còn lưu lại hai người này.
Đau lòng vì mất con, Quốc công phu nhân có đánh chết cũng không muốn để hai người bọn họ ra chiến trường.
Cho nên võ công của bọn họ cũng bình thường, chiến lược quân pháp thì đừng có nhắc đến.
Nói chung là kém xa mấy nhi tử trước đó.
Cuộc sống bây giờ không còn được như xưa, nhưng với bà thì sao cũng được.
Một lão thái bà tuổi đã gần đất xa trời, nên cũng không quan tâm những thứ này nữa, nhưng mà con cháu hậu bối thì sao, bà không thể không để tâm đến bọn họ, bởi vì cuộc đời bọn họ còn rất dài.
Nhìn Thắng hầu trước mặt, lòng Quốc công phu nhân tựa như gương sáng.
Đã trải qua những ngày huy hoàng, bây giờ phải sống một cuộc đời như có như không, trong lòng cảm thấy uất ức, không chịu nổi, nghĩ cách trèo cao, muốn cao hơn người khác một cái đầu.
Thắng hầu hỏi: "Lão phu nhân, chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?"
"Biện pháp luôn từ con người, nhưng cũng phải xem mệnh cách của các ngươi có phúc phận này không."
"Lão phu nhân, sao ngài không vào cung gặp thái hậu đại tỷ.
Hoàng thượng không phải cho ngài lệnh bài tùy ý vào cung sao.
Chỉ cần ngài mở miệng, các nàng ấy cũng sẽ cân nhắc vài phần.
Đến lúc không thể làm gì được nữa, thì xem như số trời đã định, chúng ta đành chịu."
Quốc công phu nhân nhắm mắt, chỉ nói: "Yên tâm, ta sẽ cố hết sức, không thể không bôn ba vì các ngươi."
Thắng hầu và những người khác vui mừng khôn xiết, nghĩ đến mẫu thân tiến cung, gặp được thái hậu rồi thì cũng không còn vấn đề gì nữa.
Lại nói Hạ Tư Huyền dẫn Tiết Ý Nồng đi xem cảnh vật trong phủ.
Vào cái thời tiết khắc nghiệt thế này, tuyết dày bao phủ khắp nơi, phong cảnh không có gì đặc biệt, chỉ có hành lang, hoa viên, hồ nước, và hòn non bộ.
Hạ Tư Huyền không ngại giá rét, đi hết chỗ này đến chỗ khác, "Đây là ao cá trong phủ.
Vào mùa hè, những chú cá vàng sẽ tụ chung lại một chỗ để kiếm ăn, nhìn đáng yêu vô cùng, còn có hoa sen nở rộ trên mặt nước một màu xanh lá cây, màu hồng."
Nhưng mà hôm nay, ao hồ gần như không có gì, trên mặt nước trống rỗng, nhiều nhất là từng đợt gió lạnh thổi qua, làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Thỉnh thoảng có những chiếc lá vàng nhỏ lay động, rơi theo chiều gió, rơi xuống mặt hồ, mang lại một nỗi tịch mịch cô độc trên mặt hồ.
Cho dù có nhìn chằm chằm lồi hai con mắt cũng không thấy nó dễ thương ở chỗ nào.
Tiết Ý Nồng "ừ" qua loa chiếu lệ, Lạc Nhạn đem đôi bàn tay giấu trong ống tay áo, cổ cũng rụt lại.
Đám người đi theo phía sau cũng hành động tương tự.
Đám người này rất hiếu kỳ, không hiểu tiểu thư nhà mình đang làm cái gì, nhìn vẻ ngoài rạng rỡ của nàng ấy, họ càng thấy lạnh hơn
Trong lòng Lạc Nhạn oán giận, nàng không dám oán trách Tiết Ý Nồng, nhưng mà vị tiểu thư này ý đồ nịnh nọt cũng quá rõ ràng đi, tiểu thư khuê các thì nên dè đặt một ít, sao có thể xu nịnh người khác lộ liễu như vậy, mất hết giá trị con người.
Hạ Tư Huyền hiển nhiên không quan tâm Lạc Nhạn đang suy nghĩ gì.
Nàng bây giờ chỉ cố gắng tranh thủ tạo hảo cảm với Tiết Ý Nồng mà thôi, nhìn ao hồ, nhìn hoa viên.
Lúc này chỉ có thể nói là khô héo quắt queo.
Tất cả đều khoác trên mình một lớp tuyết dày đặc trắng xóa.
Lạc Nhạn nói: "Hoàng thượng, bên ngoài gió lớn, hay là chúng ta đi về trước và đợi?"
Hạ Tư Huyền lập tức hiểu ý, hỏi: "Hoàng thượng biểu ca, huynh có lạnh không? Phòng của muội ở gần đây, huynh có muốn qua đó ngồi một chút không..." Cõi lòng nàng đầy chờ mong nhìn Tiết Ý Nồng.
"Không cần.
Trở về phòng khách đi."
"Vậy thì phải trở về thôi, lúc này dùng ngọ thiện vẫn còn sớm."
"Ngoài đây lạnh quá."
"Để muội kêu người lấy áo choàng đến đây, được không? Hiếm khi có được những ngày ngắm tuyết như vậy."
Tiết Ý Nồng đứng ở đó, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Tư Huyền, hy vọng tiểu cô nương này hiểu, nàng không muốn trách cứ nàng ấy, nhưng mà những lời nói này quả thật quá phận.
Nàng đã không muốn làm cho nàng ấy mất mặt.
Cùng nàng ấy đi dạo một lúc đã là nể mặt trưởng bối lắm rồi.
"Trẫm lạnh, trở về, Lạc Nhạn chúng ta đi thôi."
Hạ Tư Huyền đứng ở đó, theo sau là một đám nha hoàn của phủ Quốc công, bọn họ len lén nén cười, Nhị tiểu thư thật là mất mặt.
Nhưng không ngờ, nàng đột nhiên xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi: "Lúc nãy, ai cười?" Nàng giơ bàn tay ra tát vào miệng của hai nha hoàn đứng gần mình, năm đầu ngón tay hằn rõ ràng trên mặt.
Hai tên nha hoàn bị đánh, lập tức quỳ xuống cầu xin tha tội, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, những người còn lại cũng cúi thấp đầu, "Ta không vui, thì các ngươi, cũng đừng mong thoải mái." Nàng bỏ lại đám người này, vội vã đuổi theo, vẻ mặt hung ác đã không còn bóng dáng, thay vào đó là một nét mặt nhiệt tình, đam mê.
Chờ Hạ Tư Huyền vừa đi xa, hai kẻ bị đánh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng ấy, có hay ho gì đâu, cũng chỉ là hài tử của thê thiếp, sợ người khác không biết bản thân mơ mộng hảo huyền, muốn gả cho hoàng thượng, nằm mơ đi! Phi.
Đám người phía sau chạy lên an ủi hai người bọn họ vài câu, rồi cũng vội vàng đuổi theo Hạ Tư Huyền
Hạ Tư Huyền đuổi kịp Tiết Ý Nồng, nói: "Hoàng thượng biểu ca, ngài đợi đã, trở về thì trở về, tại sao phải đi nhanh như vậy, a!" Kèm theo là một tiếng thét kinh hãi, nàng ngã xuống, vẻ mặt yếu ớt kêu lên Biểu ca, Tiết Ý Nồng cả người không nhúc nhích.
Nàng hỏi: "có sao không? còn có thể đứng lên không?"
Hạ Tư Huyền thử mấy lần, nói: "Hình như không được." Tiết Ý Nồng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh đi đến đỡ nàng ấy đứng dậy, "Nếu như không đi được thì Nhậm công công sẽ cõng muội đi vài bước."
Nhậm công công dùng ngón tay chỉ vô mặt mình, vẻ mặt cực kỳ không tưởng tượng nổi, hắn cũng sắp chui vào quan tài nằm, sức đâu cõng người a, hoàng thượng giỡn như vậy không vui chút nào!
Chỉ thấy Tiết Ý Nồng nghiêm túc gật đầu.
Nhậm công công không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đưa lưng, nhưng hắn mới vừa đi đến trước mặt Hạ Tư Huyền thì nghe nàng ấy nói: "Hoàng thượng biểu ca, muội không có sao, chỉ bị thương ngoài da, muội chịu được, không có chuyện gì, cũng không làm phiền công công." Nói xong còn đi vài bước khập khễnh.
Đáng chết, lại để cho lão thái giám xấu xí này cõng mình, có gì vui đâu chứ.
Nàng đã tính sai kế, nhưng không thể nổi giận, nàng có chính là tinh thần lì lợm đánh không chết của tiểu cường.
"Không bị sao là tốt rồi, vậy Nhậm công công ngài quay lại đi."
Nhậm công công tiếp tục đi theo sau lưng Tiết Ý Nồng, mọi người cùng nhau trở về phòng khách.
Khi hỏi về Vết thương ở chân của Hạ Tư Huyền, Tiết Ý Nồng bình tĩnh nói: "Trên đường trơn trượt, té.
Sớm biết cũng không nên để cho biểu muội đi dạo với trẫm, trẫm thật ngại, cũng không biết vết thương có nặng không? Hay là để cho đại phu đến khám một chút."
Thắng hầu nói: "Phải phải." Nháy mắt nhìn về hướng Hạ Tư Huyền, ngay sau đó lớn tiếng gọi: "Còn không nhanh đỡ tiểu thư đi nghỉ ngơi, đi mời đại phu đến đây." Thắng hầu phu nhân cũng đi theo.
Lúc này thời gian cũng không còn nhiều, mọi người cùng nàng dùng ngọ thiện.
Hạ Tư Huyền và Thắng hầu phu nhân không tham dự, các nàng đang ngồi ở trong phòng của Hạ Tư Huyền.
Lúc này, Hạ Tư Huyền không còn dáng vẻ đau đớn khi chân bị thương, đung đưa hai chân, ngược lại là Thắng hầu phu nhân hỏi: " chuyện là sao?"
"Đừng nói nữa, hắn là kẻ mềm cứng cũng không chịu."
Thắng hầu phu nhân nói: "Đừng sợ, con phải nhớ kỹ nam tử đều ngốc, hắn luôn sẽ có điểm yếu, từ từ tìm hiểu, bây giờ con nghỉ ngơi trước đi, phụ thân con đã đem điểm mấu chốt nói với lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân nói một câu, Hoàng thượng cho dù không nể mặt cũng phải nể mũi."
"Mẫu thân, ngài còn nói nữa, lão phu nhân nói muốn hắn chọn một người thích hợp để cho Ngũ công chúa làm nữ tế, hắn không phải là không đồng ý sao."
Thắng hầu phu nhân cười, "Thì sao, trốn tránh cũng không giải quyết được gì, chuyện này nói với ngũ công chúa là được.
Nếu là bản thân nàng ấy gật đầu đồng ý, Hoàng thượng có đáp ứng hay không cũng không quan trọng.
Con thông minh như vậy, cái điểm mấu chốt này, lẽ nào con không hiểu rõ.
Nếu có thời gian thì nghĩ cách dạy đám huynh đệ ngu ngốc của con một chút, để bọn hắn còn biết cách lấy lòng ngũ công chúa."
"Theo như cách mẫu thân nói, trừ lão phu nhân ra thì không ai có thể tiến cung, thì sao có thể gặp được ngũ công chúa."
"Nha đầu ngốc, chúng ta không thể đi vào, chẳng lẽ lại không có cách để kêu nàng ấy đi ra sao?"
Ánh mắt Hạ Tư Huyền sáng lên, "Mẫu thân, ý của ngài là..." Hai mẹ con mỉm cười không nói.
Đám người Tiết Ý Nồng sau khi dùng xong ngọ thiện, cùng nhau phẩm trà như một đại gia đình bình thường.
Chẳng qua là đám tiểu hài tử đã sớm tản đi, ở lại có chút nhàm chán, hơn nữa nhiều người, Tiết Ý Nồng nhìn đến hoa cả mắt.
Đây là nữ nhi của trưởng tử, rồi nào là thứ tử, thứ nữ, một đám ngươi đông đúc, sợ là cả căn phòng chứa không nổi.
Dùng xong, mọi người rảnh rỗi ngồi tán gẫu.
Thắng hầu không dám lơ là, không có chuyện gì cũng kiếm cớ mở lời, vì vậy thở dài nói: "Hoàng thượng tôn nhi, thần lớn tuổi, cũng không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là đám hài tử khiến thần lo lắng."
" Đúng vậy, bậc làm phụ mẫu dù sao cũng luôn bận tâm cho hài tử."
"Đúng nha!" Thắng hầu cảm thán nháy nháy mắt, "Hôm sự của Tư Đàn đã định năm nay.
Chỉ còn lại Tư Huyền, thần nhức đầu nhất chính là đứa nữ nhi này.
Hoàng thượng ngài nói xem, nàng ấy có đáng giận không chứ, muốn gì không muốn, lại muốn gả cho thiên hạ đệ nhất nhân."
Tiết Ý Nồng không tỏ thái độ, nhưng Lạc Nhạn ở bên cạnh nhịn không được bật cười.
Tiết Ý Nồng quát bảo ngưng lại: "Lạc Nhạn, không thể lỗ mãng!"
Lạc Nhạn cúi đầu im lặng.
Tên Thắng hầu này, dám ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện nhà, còn cái gì thiên hạ đệ nhất nhân.
Đây còn không phải là ám chỉ hoàng thượng sao.
Đáng tiếc hoàng thượng là nữ nhi.
Nếu không có lẽ còn có thể cân nhắc một hai, dẫu sao có thêm một kẻ như vậy ở trong cung, cũng làm cho bầu không khí trở nên sống động hơn sao?
Thắng hầu thấy Tiết Ý Nồng không tiếp lời, cứ tiếp tục rên rỉ than thở, "Ngài nói thần biết đi đâu tìm thiên hạ đệ nhất nhân đây.
Sau này, thần hỏi thẳng, ngài đoán nàng ấy nói ai?"
Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: "Trẫm không biết."
Thắng hầu rốt cuộc không nhịn được nói: "Là hoàng thượng ngài đó!" Hắn giả vờ rụt cổ lại, "Thần lỗ mãng, nữ nhi đúng là trèo cao."
"Không sao, được biểu muội yêu mến, trẫm cảm thấy hổ thẹn.
Chẳng qua là trẫm cũng không phải là người tài giỏi như muội ấy nghĩ.
thiên hạ đệ nhất nhân, trẫm chưa bao giờ dám tự xưng như vậy.
Cái này không phải muội ấy trèo cao, chỉ là bình thường muội ấy không bước chân ra cửa, không biết trên đời này còn rất nhiều nam tử tài giỏi.
Cữu cữu nếu có thời gian, dẫn nàng ấy ra ngoài dạo một phen, để gặp thêm nhiều người trong thiên hạ.
Khi đó muội ấy mới biết cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất nhân.."
Tiết Ý Nồng không có ý định nhặt "củ khoai nóng bỏng tay" này (những việc nan giải, buông không được mà giải quyết cũng không xong).
Thắng hầu bị cự tuyệt nhiều lần, vẻ mặt hết sức khó coi.
Những người khác trong phòng đều cười khẩy, cảm thấy tại sao phải đưa Hạ Tư Huyền vào cung, mà không phải là nữ nhi của bọn bọ.
Trong lòng dĩ nhiên có bất mãn.
hôm nay Thắng hầu không được như ý, tức giận trong lòng cũng với đi.
Nhưng nghĩ đến, cả nhà phải kết nối với nhau, mình làm như vậy không được tốt cho lắm, vì vậy trên mặt cũng giả vờ đau khổ.
Chuyện nữ nhi chưa giải quyết xong, Thắng hầu Hạ Hữu Trân nên thức thời mà dừng lại, để tránh rước nhục vào thân.
Nhưng mà khi con người ta quá ham muốn, đứng núi này trông núi nọ mà không suy nghĩ đến hậu quả.
Hắn vẫn không ngừng cố gắng, da mặt dày cười hai tiếng, nói đến bản thân đã lớn tuổi, cũng không quản được hài tử, muốn Tiết Ý Nồng ban thưởng vài chức vị.
Hạ Hữu Trân xin nhưng Tiết Ý Nồng đã cự tuyệt một lần, không thể cự tuyệt nữa.
Nhưng mà nếu cứ ôm hy vọng trong lòng rồi thất vọng thì sẽ càng đau đớn hơn.
Tiết Ý Nồng nói: "Tâm ý của cữu cữu trẫm hiểu, trên đời này không có bậc phụ mẫu nào mà không quan tâm đến hài tử của mình." Trong lòng nàng cũng đồng thời bổ sung: "Cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.", "Chuyện này trẫm sẽ cân nhắc thật kỹ, chờ cân nhắc xong trẫm sẽ cho ngài câu trả lời." Tiết Ý Nồng hơi lên giọng, nhìn bề ngoài là đang thương lượng, thật ra là uyển chuyển cự tuyệt.
Cân nhắc, cân nhắc đến lúc nào? Hạ Hữu Trân lập tức hiểu ra hàm ý, "Mấy đứa nhi tử bất trị của thần, không chỉ làm mất mặt thần, mất mặt lão phu nhân, mất mặt thái hậu, Hạ thái hậu.
Thậm chí còn bôi tro trát trấu cho Quốc công phủ.
" Hắn dùng một loạt người ra làm bia đỡ đạn, muốn Tiết Ý Nồng cân nhắc kỹ càng.
Tiết Ý Nồng lập tức sửa lại, "Không biết biểu ca, biểu đệ là giỏi văn hay giỏi võ." Trong lòng nàng đã có tính toán, nếu biểu ca, biểu đệ của nàng thật sự có bản lãnh, lẽ nào nàng không hay biết gì, trừ khi mọi thứ đều không ổn, ăn không ngồi rồi còn muốn có một chức quan ngồi chơi xơi nước.
Cho dù thiên hạ này là của nàng, nhưng cũng không thể nuôi những kẻ vô ích như vậy.
Chẳng qua là nàng ngại đắc tội với hắn, thì thế nào thái hậu và Hạ thái hậu ít nhiều cũng ở sau lưng gây khó dễ.
Vậy sửa lại hỏi.
Hạ Hữu Trân lại trợn tròn mắt, đang vui sướng vì nghe mấy lời nói của Tiết Ý Nồng, nhưng tiếp theo lại bị dội một gáo nước lạnh.
Tiết Ý Nồng không đợi hắn đáp, liền tự nhủ: "Quốc công lúc còn sống, anh hùng cái thế, vì quốc gia lập được công lao hãn mã, những cữu cữu khác cũng là những nhân vật anh hùng, lòng đầy nhiệt huyết, vì quốc gia rơi đầu.
Cả gia tộc đầy chiến công hiển hách, sao trẫm có thể quên.
Nghĩ đến biểu ca, biểu đệ, cũng sẽ được cữu cữu truyền thụ võ công, chi bằng để họ đấu vài chiêu với Lạc Nhạn, để trẫm đại khai nhãn giới, thỉnh cữu cữu không nên từ chối."
Sắc mặt Hạ Hữu Trân càng đen hơn, "Bọn họ còn nhỏ, sao dám đùa bỡn với uy thế của Quốc công phủ, chỉ là công phu mèo ba chân, chỉ sợ bêu xấu trước mặt hoàng thượng."
Tiết Ý Nồng cực ky ung dung đáp, "Vậy trẫm cũng hết cách, văn không tốt, võ cũng không xong, dù trẫm có lòng giúp đỡ, ban chức tước, nhưng e là đảm đương không được, làm không tốt, còn có khả năng sẽ liên lụy đến tánh mạng bọn họ.
Đến lúc đó, trẫm phải xử trí theo luật, hay là lấy tư chế công.
Nếu xử trí theo luật, khó tránh khỏi cựu phụ oán trách trẫm không nể tình thân.
Còn nếu là lấy công chế tư, trẫm làm sao có thể tiếp tục lấy luật trị quốc..."
Đã nói đến mức vậy, Hạ Hữu Trân không còn lời gì để nói, còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Mọi người còn nói thêm chút chuyện khác, bầu không khí căng thẳng trước đó đột nhiên được hóa giải.
Sau đó, Tiết Ý Nồng rời đi, hồi cung.
Sau khi trở lại, Tiết Ý Nồng cho người đi tuyên Từ Sơ Đồng đến, người phái đi quay trở lại nói: "Từ phu nhân ngã bệnh, không tiện gặp hoàng thượng."
Ngã bệnh? Nàng ấy buổi sáng còn rất khỏe mà.
Tiết Ý Nồng rất khẳng định nàng ấy giả bệnh, không thể nào ngã bệnh được, rõ ràng là thù dai chuyện mình cố ý không để ý đến nàng ấy, nên giận dỗi đây mà!
Nàng nói: "Trẫm biết, ngươi đi đi!" Ngồi chưa nóng ghế, đã vội vã đi tìm Từ Sơ Đồng.
Lúc cung nữ đến tuyên ý chỉ của Tiết Ý Nồng, Tồn Tích mừng rỡ khôn xiết, hết sức kích động nói với Từ Sơ Đồng: "Nương nương, Hoàng thượng muốn gặp ngài kìa."
Nào ngờ Từ Sơ Đồng không thèm để ý, nói: "Ngài ấy muốn gặp ta là gặp sao? Ngài ấy muốn gặp ta, nhưng ta vẫn chưa muốn gặp ngài ấy!" Nói xong, ngồi xuống bàn trang điểm, lấy hộp phấn ra dặm lên mặt, xem như không hề nghe thấy khẩu dụ của Tiết Ý Nồng.
Điều này khiến cho Tồn Tích lo lắng, thậm chí không thể nào hiểu được.
ngày trước, nàng rõ ràng thấy Từ Sơ Đồng cực kỳ không thoải mái.
Thật vất vả, Tiết Ý Nồng bằng lòng gặp nhau, muốn cùng nhau ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng mà Từ Sơ Đồng lại không chịu gặp.
Tồn Tích khuyên nhủ: "Nương nương, khó khăn lắm mới có cơ hội này, sao ngài không tranh thủ giải thích rõ ràng với hHoàng thượng, cứ tiếp tục như vậy hiểu sẽ ngày càng nhiều.
Thật sự là muốn đến già cũng không nhìn mặt nhau sao, mới có mấy ngày mà đã như vậy.
Ngài lúc trước đâu có làm như vậy."
// .