Link chính chủ:
Nghe thấy lời nói của Thái hậu, người đầu tiên cúi đầu là Dư Thời Hữu, không phải vì thẹn thùng, mà bởi vì nàng né tránh đối diện với ánh mắt của Tiết Ý Nồng, khi cho rằng chính nàng đã đi cáo trạng với Thái hậu. Mà những người ngồi cùng bàn bao gồm ba vị tỷ tỷ của Tiết Ý Nồng, họ nhìn Dư Thời Hữu với ánh mắt đồng cảm. Họ làm như vậy, đơn giản vì nghĩ cùng là nữ tử với nhau nên thấu hiểu nỗi khổ tâm của nhau sâu sắc. Liếc mắc nhìn nhau, họ thầm nghĩ: "Đại đa số nam tử trên đời này đều bạc tình quả nghĩa, huống chi là quân vương." Tuy người này là đệ đệ của họ, nhưng từ góc độ của nữ tử, họ đứng về phía Dư Thời Hữu.
Tiết Ý Nồng nhất thời đơn độc, không thể tiếp tục cười nữa .
Trong bàn vẫn còn một người bàng quan, cười lạnh nhìn nàng. Tiết Ý Nồng liếc mắt nhìn sang, là song bào muội muội của nàng, Tiết Tiệm Ly. Hôm nay Tiết Tiệm Ly cũng mặc một thân nam trang, hai tai đeo hai chiếc khuyên, chỉ để phân biệt với Tiết Ý Nồng.
Tiết Tiệm Ly vốn đang cười lạnh, đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, nói với Thái hậu: "Thái hậu cô mẫu, lời ngài nói không đúng nha. Tứ ca làm sao mà nhàn nhạ cho được. Hắn rõ ràng cực kỳ chịu khó, không phải mỗi ngày đều bốn mắt nhìn nhau với vị hồng nhan tri kỷ kia sao. Sự nhiệt tình của bọn hắn, ngài không phát hiện ra, cũng không nên trách oan hắn, muốn nói cũng chỉ nên nói hắn trồng sai ruộng rồi."
Thái hậu bừng tỉnh đại ngộ.
Trong tích tắc, sắc mặt của mọi người thay đổi, ba vị công chúa thì không cần phải nói, ngay cả nhóm tiểu quận chúa cũng không còn vui vẻ nữa, Tiết Ý Nồng cũng không ngoại lệ.
Dư Thời Hữu ngồi phía trên Tiết Tiệm Ly, biết nàng nói những lời này là vì thấy bất bình cho mình. Nhưng mà nói trước mặt nhiều người như vậy, là không nể mặt Tiết Ý Nồng, nàng lén lút túm lấy góc áo của Tiết Tiệm Ly, dùng ánh mắt ý bảo nàng ấy đừng nữa nói.
Tiết Tiệm Ly bừng tỉnh, nàng cũng biết được tứ ca của nàng cũng không phải kẻ mặt dày, để mà có thể tùy tiện phê bình hắn trước mặt nhiều người. Dù sao cũng không nên chà đạp uy phong của hoàng đế, nàng nhanh chóng ngậm miệng, dừng ngay ở điểm mấu chốt.
Nhưng mà Tiết Ý Nồng vẫn không hài lòng , sắc mặt thâm trầm.
Đại công chúa mở miệng đầu tiên, oán trách Tiết Tiệm Ly, "Ngũ muội không thể nói bậy. Nam tử tam thê tứ thiếp là việc rất bình thường, huống chi Hoàng thượng phải gánh vách trọng trách của thiên hạ. Bên người cũng quả thật cần một người tri tâm để tán gẫu." Đại công chúa nói như vậy, một là giữ lấy thể diện của Tiết Ý Nồng, hai là hy vọng lời trách mắng của mình làm giảm bớt sự tức giận của Tiết Ý Nồng, cũng để nàng ấy đừng trách tội Tiết Tiệm Ly .
Tiết Tiệm Ly hiểu được dụng ý này, ánh mắt cảm kích nhìn đại công chúa.
Tiết Ý Nồng sao lại không thể hiểu được dụng ý của nàng ấy. Nhưng mà lúc này trong lòng nàng lại có tính toán khác. Hôm nay gia yến, không có Từ Sơ Đồng tham gia, nàng quá sơ ý. Vì để tránh những rắc rối có thể xảy ra, cho nên nàng không dẫn nàng ấy đến đây. Dù sao để người khác nói sau lưng nàng ấy, dù chỉ một chút, nàng cũng không thể chịu đựng được.
Vì vậy, nàng nói: "Chuyện của trẫm, trẫm tự quản được, không cần mọi người phải lo lắng. Tiệm Ly tính tình thẳng thắn, trẫm hiểu, cho nên mặc kệ muội nói gì, trẫm cũng sẽ không trách tội muội. Nhưng nếu cứ ỷ vào tính cách này mà hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay trẫm không trừng phạt, ngày sau chắc gì hôn phu và gia đình muội phu vẫn có thể bao dung cho muội sao? Tuổi của muội cũng không còn nhỏ, ngày trước mẫu hậu nhờ trẫm tìm nơi môn đăng hộ đối, xem xét hôn sự của muội, trẫm nghĩ cũng đã đến lúc xem xét đề nghị này..."
Tiết Ý Nồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiết Tiệm Ly. Quả nhiên thấy sắc mặt nàng ấy trở nên tái nhợt, cúi đầu không nói một lời, biết nàng ấy không muốn kết hôn, cho nên mới rắc muối lên vết thương của nàng ấy.
Mặc kệ là ai tổn thương mình, nàng cũng không để ý, còn xem như chẳng có việc gì. Nhưng từ khi trở thành hoàng đế, không tùy hứng một chút thì cũng thật sự có lỗi với chính mình, nếu cứ nhẫn nhịn, nén giận, cũng không phải tính cách của nàng.
Hạ thái hậu thấy hai tỷ muội giằng co, làm mất tình cảm lẫn nhau, nên vội vàng giảng hòa: "Được rồi, đừng nói chuyện nữa, dùng thiện, dùng thiện, nếu không sẽ nguội lạnh hết." Đám công chúa hiểu ý của mẫu thân, cũng khuyên giải."Ý Nồng, đệ là người lớn, cũng đừng giận ngũ muội. Tiệm Ly còn không mau xin lỗi với tứ đệ. Mọi người chỉ nên tán gẫu, nói chuyện vui, cũng đừng xỉa xói nhau làm gì."
Những khó chịu trong lòng mọi người, nhìn theo sắc mặt của Hạ thái hậu, cũng mỉm cười.
Tiết Tiệm Ly và Tiết Ý Nồng không thể làm ngơ, Tiết Ý Nồng tỏ vẻ không quan tâm, ít nhất vẻ mặt không còn khó chịu. Nhưng mà uy phong của hoàng để không thể để tổn hại như vậy. Mặc kệ hắn có là ai. Tiết Tiệm Ly le lưỡi, ý thức được tứ ca và nàng càng ngày càng xa cách. Nàng sẽ không bao giờ thấy lại được hình ảnh ôn nhuyễn nương tử của tứ ca của nàng nữa.
Bọn họ càng trưởng thành càng giương cung bạt kiếm với nhau.
Trong bàn, có tên tiểu tử kia cắn cắn đôi đũa, ánh mắt long lanh nhìn Tiết Ý Nồng, nhịn không được muốn nói chuyện với nàng ấy, nhưng lại không tìm được khoảng trống. Thấy mọi người im lặng, mới nói: "Hoàng đế thúc thúc, lần trước ngài hứa làm châu chấu cho con, ngài làm chưa a?"
Đại công chúa quát: "Tứ Đông."
Tứ Đông rất là vô tội mà chu chu cái miệng nhỏ, nàng cũng không có nói gì sai nha!
Tiết Ý Nồng nhìn Tứ Đông, cố gắng tìm kiếm thông tin còn xót lại trong não. Nàng biết đại công chúa hạ sinh bốn vị khuê nữ. Nhưng hiện giờ, vị tiểu khuê nữ này lại mặc một thân nam trang như công tử. Trong đầu không thể không nghĩ đến có bàn tay của Hạ thái hậu nhúng vào, muốn lấy nữ nhi giả dạng làm nhi tử . Nguyên thân trước đây cực kỳ yêu thích đứa cháu ngoại này.
Thấy nàng ấy hỏi, nụ cười ôn hòa đáp, "Đương nhiên đã làm. Nhưng còn chưa kịp cho con xem. Nhưng trẫm muốn vào tiết nguyên tiêu, trẫm mời con ăn bánh trôi nước, làm châu chấu cho con nữa, con thấy sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Tứ Đông đỏ bừng vì phấn khích. Không khỏi hỏi: "Thật sao?" Nàng ấy chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Tiết Ý Nồng.
"Tất nhiên, lừa con sẽ là tiểu cẩu."
Tứ Đông nhanh chóng trượt xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tiết Ý Nồng, vươn ngón út mảnh khảnh muốn ngoéo tay với nàng. Đại công chúa nhìn thấy, muốn quát mắng ngăn cản hành vi vô lễ của nữ nhi, nhưng bị Tiết Ý Nồng lắc đầu ngăn lại, "Hoàng tỷ đừng mắng nàng ấy, là trẫm hứa với nàng ấy, tức nhiên phải thực hiện."
Hai người ngoéo tay, đọc lời thề. "Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được đổi, ai nói dói chính là tiểu cẩu." Tứ Đông vui tươi hớn hở trở về chỗ ngồi, ăn tiếp. Sau đó, Tiết Ý Nồng không tiếp tục ăn nữa, nói đã no rồi, phải đi ra ngoài một chút. Mọi người tất nhiên không dám ngăn trở.
Hạ thái hậu nhắc nhở: "Bên ngoài lạnh, mặc nhiều một chút." Lại lệnh cho cung nữ, thái giám đi theo, giương mắt tìm Lạc Nhạn, không thấy nàng ấy ở đó.
Tiết Ý Nồng mới rời đi, Dư Thời Hữu cũng đứng dậy đi ra.
Mọi người thấy vậy vui mừng, dĩ nhiên không ngăn cản, còn thúc giục nàng nhanh chân lên. Gương mặt Dư Thời Hữu phiếm hồng, dẫn theo đám người Mai ma ma đi ra ngoài. Nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng Tiết Ý Nồng đâu, rốt cuộc vẫn là đi rồi, chỉ chậm một bước.
Nàng quay người lại, lại phát hiện Tiết Tiệm Ly cũng đi ra theo.
"Sao ngươi lại ra đây?" Dư Thời Hữu hỏi.
Tiết Tiệm Ly nói: "Vậy còn ngươi?" Nhìn vào màn đêm, lẩm bẩm: "Hắn cũng đã đi rồi." Hai người đứng ở bên ngoài, cơn gió lạnh thổi tung bay góc áo, cả hai đều im lặng. Tiết Tiệm Ly hít sâu một hơi mới nói: "Tiểu Phượng, hôm nay là ta lỗ mãng, không nghĩ đến khiến ngươi khó xử."
"Đừng nói ngốc nghếch như vậy, ngươi cũng vì lo cho ta, ta hiểu được." Dù sao hai người cũng là hảo bằng hữu, không phân thân phận." Sau này không nên liều lĩnh như vậy nữa, thiên uy nan phạm. Nếu chúng ta không tôn trọng Hoàng Thượng, những người khác lại càng không cần nói đến, hắn làm việc chẳng phải càng thêm khó khăn sao."
Nghe thấy tuyết rơi ngoài cửa, sự phức tạp của hoàng thượng rất khó để hiểu hết. Hơn nữa nếu bị người mình đâm sau lưng, hắn làm hoàng đế cũng thật không có ý nghĩa.
"Haizz!" Tiết Tiệm Ly thở dài, "Ngươi cần phải biết, ta thấy người không đáng bị đối xử như vậy. Trước kia, ta thấy tứ ca yếu đuối, nhu nhược, hiền lành, không sợ hắn bắt nạt ngươi. Mọi chuyện sẽ do ngươi làm chủ. Chẳng phải rất thỏa đáng sao. Không ngờ lần này quay lại, hắn hoàn toàn thay đổi, thật sự là không ngờ đến. Không nghĩ đến bây giờ sự tình thành ra đến nông nổi này. Ngươi còn biết nghĩ cho hắn, nói thay cho hắn, ngươi nói có phải hắn có phúc mà không biết hưởng không? Được rồi, không nói nữa, nói tiếp, ngươi lại trách mạo phạm thiên uy. Chúng ta đừng đứng trước gió nữa. Nếu để bị cảm lạnh, ta thì không sao, nhưng ngươi sẽ đau đầu rồi lại bị sốt. Không bằng chúng ta đi về cung của ngươi nghỉ ngơi, tránh ở cùng một chỗ với mẫu hậu, cô mẫu, và các tỷ tỷ. Các nàng ấy nói chuyện không cho chúng ta cơ hội chen chân vào."
"Nhưng mà ta đã hứa sẽ đón giao thừa với Thái hậu. . . . . ." Dư Thời Hữu cảm thấy khó xử.
"Tứ ca cũng hứa rồi. Sau đó quay lại cũng không muộn." Nàng co rúm lại nói: Lạnh muốn chết." Dư Thời Hữu đâu đành lòng để nàng ấy đứng trong gió, vội vàng kêu Tiết Tiệm Ly đi đến cung mình, đốt than sưởi ấm, lấy quân cờ ra chơi giải trí.
Nói đến việc học hai loại cờ mới, muốn đấu với Tiết Tiệm Ly một trận.
"Ôi, cờ gì hay thế, nhanh nhanh chỉ ta chơi." Tiết Tiệm Ly vô cùng hưng trí, thúc giục không ngừng , Dư Thời Hữu cực kỳ hiểu nàng ấy, cái gì cũng muốn nhanh chóng mau lẹ, lập tức bày bàn cờ, dạy quy tắc. Hai người hưng trí bừng bừng mà đấu với nhau.
Ở đầu bên này. Tiết Ý Nồng ra khỏi Dưỡng Tức Cung. Tuy ở lại đó một khoảng thời gian, nhưng mà không có ăn được gì. Nàng đã sớm quen thuộc với trù nghệ của Từ Sơ Đồng. Giờ đối với tay nghề của những người khác, như nhai sáp, lịch sự ăn vài đũa cho xong.
Khi quay trở lại Cẩm Tú Cung, bao nhiêu khó chịu rất nhanh bị nàng che giấu.
Khi nàng bước vào, cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, còn những người bên trong sôi động hẳn lên. Lạc Nhạn và Tồn Tích đang làm hoành thánh, thỉnh thoảng đánh bột làm mì. Không thấy nàng ở trong cung nên đám cung nữ, thám giám cũng được mời lại đây, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Không ai ngờ Tiết Ý Nồng lại xuất hiện vào lúc này, đám người đang bàn tán cười nói rôm rả, bỗng nhiên gương mặt cứng đờ, một lúc sau mới hoảng sợ quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng vạn tuế, không biết Hoàng thượng giá lâm, tội đáng chết vạn lần."
Tiết Ý Nồng mỉm cười, "Người không biết không có tội, miễn đi, các ngươi đang làm gì?" Nàng nghiêng người nhìn trộm, thì thấy đang làm hoành thánh, còn có bánh chẻo. Từ Sơ Đồng bưng một cái chảo sắt lớn từ cửa hông đi vào, tiểu cung nữ đi ở phía sau đang cầm theo một cái bếp than. Lúc này mới đốt lên, nhìn thấy Tiết Ý Nồng, nàng sửng sốt.
"Hoàng thượng đến rồi." Trước một đám người đang sợ hãi, nàng nở nụ cười đơn giản, thoải mái, vô cùng vui vẻ.
Tiết Ý Nồng hỏi: "đang làm gì, trẫm cũng muốn ăn." Khi nàng tham gia, mọi người nhất thời biến sắc, cực kỳ cẩn thận hành vi cử chỉ, nàng lại không thể không cường điệu một chút, "Trẫm chỉ đến đây ăn một chút đồ, không phải đến làm phiền mọi người." Lời nói cực kỳ đáng thương, Lạc Nhạn là người đầu tiên nở nụ cười.
"Hoàng thượng ở bên kia ăn không ngon, nên muốn ăn ké chút ta một ít. Nhìn ngài ấy thật đáng thương. Được rồi, ta thưởng cho ngài một phần. " Lạc Nhạn dũng cảm vung tay áo lên, Tiết Ý Nồng cúi thấp đầu, ôm quyền tạ ơn. Nàng cực kỳ diễn sâu, mọi người cũng cười rộ theo.
Từ Sơ Đồng đến và hướng dẫn Tiết Ý Nồng đốt bếp than, ương ngạnh muốn làm nàng ấy xấu mặt. Tiết Ý Nồng vui vẻ lĩnh mệnh, thêm cỏ và cành cây vào than củi rồi đập vào chiếc quạt đuôi mèo, nhìn cũng ra dáng chuyên nghiệp. Chờ lửa cháy bén, Từ Sơ Đồng đặt cái nồi sắt to lên đun nước, khi sôi thì chuẩn bị ăn bánh chẻo.
Sợ mọi người không được tự nhiên, kéo Tiết Ý Nồng đến tiểu trù phòng nói chuyện."Sao lại ăn không no mà chạy về đây. "
"Nơi đó không có Sơ Đồng, không có khẩu vị để ăn."
" Chỉ giỏi nói ngọt, ngài đừng nghĩ vì hai câu này mà có thể ăn ké nha, không thể tiện nghi như vậy, chúng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi." Vừa nghe nói đã cố gắng như vậy vẫn chưa đủ, Tiết Ý Nồng kéo tay áo của Từ Sơ Đồng mà lắc qua lắc lại, hành động nũng nịu, cuối cùng cũng làm cho Từ Sơ Đồng cười vui vẻ, "Ngài không có chút tiền đồ gì hết."
"Đúng vậy, trẫm thật sự là không có tiền đồ, trẫm nhớ nàng."
Từ Sơ Đồng bắt gặp đôi mắt thâm tình của Tiết Ý Nồng, cảm giác thấy hơi choáng váng, vội vàng cúi đầu xuống nhìn đôi ủng bông của mình, một lúc sau vẫn cúi đầu nói: "Ta cũng vậy đâu!" Nhưng mà trong lời nói mang theo tiếng thở dài. Nàng thở dài vì thầm trách bản thân buông lời nói dối với Tiết Ý Nồng. Mấy ngày nay Tiết Ý Nồng đối xử với nàng rất tốt, nàng đều để trong mắt. Nhưng mà càng được đối xử tốt nàng càng cảm thấy hổ thẹn:"Bên đó sao rồi, náo nhiệt không?"
"Nhiều người, phiền phức, uống rượu mải miết, không có cái gì mới mẻ. Năm nay vì thiên tai, ca vũ cũng hủy bỏ, bàn tiệc chỉ vài món ăn đơn giản, chỉ sợ bọn họ ăn xong bữa tiệc này, trở về còn muốn kêu di nương nấu thêm cho ăn!"
Từ Sơ Đồng nhàn nhạt cười nói: "Ngài còn như vậy, thì tất cả mọi người trong thiên hạ thì cũng sẽ như vậy."
Hai người không nói được bao lâu, Tồn Tích đã đi đến, dựa ở cửa cười xấu xa."A nha, nô tỳ đến thật không đúng lúc, quấy rầy hai người nói chuyện, hai người đang nói đến đâu rồi. Bánh chẻo đã nấu xong, thỉnh Hoàng thượng ăn bát đầu tiên."
"Đến đây đến đây, Sơ Đồng chúng ta đi thôi, đừng để cho bọn họ cướp sạch ."
Ở trước mặt Tồn Tích, khó tránh khỏi nghi ngờ, kéo tay Từ Sơ Đồng. Tồn Tích nhìn Từ Sơ Đồng cười gian trá, Từ Sơ Đồng cười nói: "Ngươi cũng đừng đến chậm quá, không khóe phải đợi đợt sau." Mọi người tụ lại một chỗ, xúm nhau múc từng bát. Đời trước, Tiết Ý Nồng là người phương nam, ăn uống hỗn loạn, số lần ăn hoành thánh lại có hạn. Cho nên cách nàng ăn bánh chẻo cũng hỗn tạp, vừa ăn vừa húp súp. Những người khác thì gấp bỏ ra chén, chấm dấm chua cay mà ăn.
Sau khi ăn uống sôi nổi. Mọi người cùng nhau dọn dẹp, cho hoạt động mới là —— đánh mạt chược, thắng tiền đồng. Tiết Ý Nồng không tham gia, nhưng núp sau lưng Từ Sơ Đồng xem náo nhiệt. Tất nhiên, xem được một lúc, sẽ mờ ám nhìn lén bài của người này người kia, rồi len lút ra ám hiệu cho Từ Sơ Đồng. Mọi người phát hiện trò gian xảo này, muốn đuổi cả nàng và Từ Sơn Đồng ra ngoài.
"Hoàng thượng ngài còn chơi ăn gian, ta sẽ đuổi ngài ra ngoài."
Nếu như ngày thường, nào ai dám ăn nói kiểu này. Nhưng mà ỷ vào không khí náo nhiệt, vui vẻ hôm nay, Tiết Ý Nồng giống như tên lưu manh ăn ké, nên mọi người cũng thoải mái, cởi mở với nhau.
"Sao lại như vậy, thật không công bằng. . . . . ." Tiết Ý Nồng còn muốn tiếp tục phàn nàn, nhưng đã bị Từ Sơ Đồng thuyết phục rời đi."Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Hoàng thượng có biết không? Trong cung có hoạt động cầu nguyện đầu năm, ta cũng đang tính toán viết vài ước nguyện treo lên."
Tiết Ý Nồng ' ừ ' một tiếng, muốn nhìn xem nàng ấy muốn viết cái gì. Từ Sơ Đồng cầm tờ giấy đỏ, đi đến nơi khác viết, hơn nữa còn dùng ánh mắt ra hiệu cấm nàng đến gần. Tiết Ý Nồng nói: "Có gì đặc biệt đâu, trẫm cũng viết." Tự mình lấy một mẩu giấy đỏ, chăm chú viết tâm nguyện.
Từ Sơ Đồng hỏi: "Ngài viết gì vậy?"
"Nàng không cho trẫm xem, còn muốn trẫm cho nàng xem, không có cửa."
Không có cửa là cái gì? Từ Sơ Đồng chớp chớp mắt, cũng không hỏi tiếp, kéo kéo ống tay áo của Tiết Ý Nồng nói: "Đi, đừng ở trong này quấy rầy bọn họ, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, giải sầu." Lấy chiếc áo choàng lông cáo trên giá choàng lên người Tiết Ý Nồng, kéo mũ cho nàng ấy. "Cẩn thận coi chừng cảm lạnh." Bản thân thì khoác thêm chiếc áo choàng màu đỏ. Hai người cầm theo đèn lồng và nói với đám người trong phòng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Vốn là có cung nhân muốn theo hầu hạ, nhưng Tiết Ý Nồng không cho, để hai người bọn họ thoải mái đi dạo.
Hai người trong tay cầm theo đèn lồng, Tiết Ý Nồng đi theo Từ Sơ Đồng, nói: "Nàng muốn treo tâm nguyện của mình ở đâu."
"Hoàng thượng thật sự không biết sao? Rừng hoa mai."
"Là chỗ lần đó đó hả?"
Bỗng nhiên, Từ Sơ Đồng nhớ đến cái gì, gương mặt hơi hơi nóng nóng hồng hồng lên. Thầm nghĩ: "Ta bị làm sao vậy, chỉ là hôn môi thôi mà." Sau một hồi bình tĩnh lại, mới nói: "Đúng vậy!" Hai người một trước một sau tự do tự tại cùng nhau đi, bỗng nhiên Từ Sơ Đồng xoay người lại, hỏi Tiết Ý Nồng: "Hôm nay có phải bị bắt nạt nên mới bỏ trốn đúng không."
"Không có, sao nàng lại nghĩ như vậy, trẫm là hoàng đế, sao có thể bị bắt nạt chứ." Nàng nói có chút không được tự nhiên.
"Không có thật chứ? Thật sự không có sao? Ngài không có gạt ta chứ?" Đột nhiên, Từ Sơ Đồng bước đến trước mặt Tiết Ý Nồng, khiến nàng ấy muốn né tránh ánh mắt cũng không được, , "Ngài có biết là hai người yêu nhau thì có một số việc không nên giấu diếm nhau. Như vậy ta sẽ lo lắng. . . . . ."
Lời nói này quả nhiên có lực sát thương rất lớn, Tiết Ý Nồng lẩm bẩm nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là bị thái hậu, và các tỷ tỷ hỏi sao chưa có sanh hài tử.."
"Hả?" Từ Sơ Đồng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Tiết Ý Nồng, sau một lúc sửng sốt cong người cười rộ lên, nàng cảm thấy cười đủ rồi, cố gắng kiềm chế lại, nhưng khóe miệng vẫn cong cong, bại lộ rõ ràng nha, Tiết Ý Nồng không thèm nhìn nàng ấy, cố ý nhìn về phía khác. Sau khi cười xong , nghiêm túc nói: "Việc này quả thật là đại sự, khó trách thái hậu các nàng sốt ruột như vậy. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Cái mũ lớn này, ngài mang không nổi đâu."
"Đúng vậy, nhưng trẫm cũng không có biện pháp, đành như vậy . . . . . ." Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, nói đến khúc sau như tiếng muỗi kêu vo ve.
"Chỉ e rằng Hoàng hậu cũng bị lải nhải không ít. Việc sinh hài tử, đối với nữ tử, phải chịu đựng tra tấn nhiều nhất. Ngài khi nào có thời gian, nhớ sang thăm hỏi an ủi nàng ấy. Nàng ấy đơn độc trong hoàng cung, lại không có ai tâm sự. Thời gian lâu dần, khó tránh khỏi sẽ tịch mịch, sẽ oán hận."
Tiết Ý Nồng đồng ý. Nghĩ đến lời Từ Sơ Đồng nói, nhất định cũng từng chịu không ít oan ức, bởi vậy nói: "Trẫm sao mà có thể sanh hài tử, cùng lắm sau này chọn một đứa nhỏ trong đám tỷ muội làm con thừa tự." Nàng thoải mái nói, Từ Sơ Đồng biết là an ủi chính mình, vui vẻ cười theo. Nhưng trong lòng cũng không chấp nhận. Con nối dõi của Hoàng thượng cũng không phải là chuyện nhỏ, chỉ sợ còn muốn tuyển chọn trong nhóm huynh đệ.
Hai người đi một lúc cũng đến rừng hoa mai. Nơi đó tối đen như mực, hơn nữa còn có từng đợt gió lạnh thổi qua, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo. Tiết Ý Nồng cước bộ nhanh hơn để đi đến bên cạnh Từ Sơ Đồng, muốn sóng đôi với nàng ấy. Hai người vừa tới gần, chợt nghe tiếng xào xạc của giấy đung đưa trong gió. Tiết Ý Nồng giơ cao đèn lồng, liền nhìn thấy một loạt giấy đỏ đung đưa, bay lơ lửng. Quả nhiên có không ít người đến đây cầu nguyện.
Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, nói nhỏ vài câu bên tai Từ Sơ Đồng là như thế như thế. Từ Sơ Đồng khó xử nói: "Không tốt lắm đây, chuyện này nếu bị người khác biết. . . . . ."
Không đợi Từ Sơ Đồng nói xong, Tiết Ý Nồng đã lập lời thề son sắt nói: "Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sẽ không ai biết. Trẫm có thể thay bọn họ thực hiện một chúc nguyện vọng cần gì phiền toái lão thiên gia." Nàng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, như bản thân không làm gì sai.
"Vậy xem một chút?"
Tiết Ý Nồng khẳng định nói: "Đương nhiên." Nhanh chóng vươn tay với lấy một tờ xuống, mở ra thì thầm đọc: "Nguyện phụ mẫu sức khỏe an khang, tỷ muội bình an." Nàng lại treo trở lại, lại đọc tiếp một cái khác: "Nghe nói năm nay thiên tai tuyết rơi, nguyện cha mẹ, huynh đệ bình an." Đọc xong, treo trở về, cứ tiếp tục như vậy, rất thú vị, tâm nguyện gì cũng có, có người trong nhà thiếu bạc, phải trôi dạt khắp nơi mới có thể ổn định. Tiết Ý Nồng đem ghi nhớ từng tâm nguyện. Từ Sơ Đồng khuyên nàng đừng đọc nữa."Được rồi, đọc thêm cái này rồi thôi." Nàng năn nỉ bằng mọi cách, Từ Sơ Đồng mới đồng ý.
"Cái cuối cùng."
"Được!" Sau khi lấy xuống, nương theo ánh sáng của đèn lồng, thì thầm: "Nguyện Hoàng Thượng nhìn ta nhiều chút, sớm cho ta làm nương nương. . . . . ." Những lời nói sau đó, nàng không dám đọc tiếp, dùng dư quang liếc nhìn Từ Sơ Đồng. Sau đó ngẩng đầu lên, ho khan hai tiếng, "A nha, đọc nhiều quá cũng không tốt." Treo lại tờ này, Từ Sơ Đồng cười như không cười nhìn nàng.
Thúc giục nói: "Sao Hoàng Thượng không đọc nữa, ta đang nghe rất say sưa."
"Cái này có cái gì để mà đọc, chỉ là ước muốn của đám nữ tử, không cần đọc cũng đoán được."
Từ Sơ Đồng cười nói: "Nguyện vọng này, nằm trong pham vi Hoàng thượng có thể thực hiện nha. Sao không để Nhậm công công tuyên ý chỉ, mang về, tẩy rửa sạch sẽ đem về làm ấm giường cho Hoàng thượng, đỡ phải quấy rối mùa xuân của dân gian. Ngài nói như vậy có tốt không? E rằng còn có ước mong nhiều hơn như vậy, Hoàng thượng ngài quả thật rất được hoan nghênh nha. . . . . ."
Tiết Ý Nồng ngượng ngùng, giải thích nói: "Sơ Đồng, không phải như vậy, trẫm không phải là người như vậy."
Từ Sơ Đồng tất nhiên hiểu, nhưng cố ý trêu chọc Tiết Ý Nồng một chút. Nàng nói: "Nhanh nhanh treo nguyện vọng của chúng ta lên, để sớm ngày được thực hiện."
Tiết Ý Nồng thấy nàng không tiếp tục truy cứu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ vui vẻ lẽo đẽo đi theo nàng ấy. Đi tìm cây mai cao to nhất. Sau khi tìm được, Từ Sơ Đồng nhón chân để treo giấy nguyện của mình, Tiết Ý Nồng nói: "Để trẫm giúp." Nàng cao hơn Từ Sơ Đồng, rướn người lên, treo tâm nguyện của cả hai, hỏi: "Sơ Đồng viết gì vậy?"
"Nói ra sẽ không linh nghiệm ." Hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại cầu nguyện. Tiết Ý Nồng ở bên cạnh nhìn thấy, cũng làm theo như vậy, còn không quên mở một con mắt nhìn trộm sang Từ Sơ Đồng, rồi lại tiếp tục nhắm lại, như đang tập trung niệm kinh.
Trong miệng còn lẩm bẩm, "Một là mong quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, không có thiên tai địch họa, trẫm sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó. Hai là mong những người thân trong gia đình sức khỏe dồi dào. Ba là mong cho trẫm và Sơ Đồng yêu nhau mãi mãi. " Nàng rõ ràng là nói cho Từ Sơ Đồng nghe.
Từ Sơ Đồng nói: "Nguyện những mong ước của Hoàng thượng đều trở thành sự thật."
//
Lời editor
. Tiết Tiệm Ly phá game không ha.
. Vẫn thấy tội nghiệp Hoàng hậu.
. Link chính chủ: