“Lại gặp mặt rồi.”
Chân trời phủ đầy ráng chiều như lửa đốt, Hứa Úy đang nhìn mấy cậu lính cấp dưới hoạt động tán gẫu trên bãi sa trường tạm quây, hiếm khi nào anh nhàn nhã thế này.
Cảnh tượng này vừa vặn rơi vào tầm mắt Trình Kiến.
Nữ sĩ quan trẻ xinh đẹp hiên ngang, bên ngoài choàng một tấm áo măng tô quân đội, tóc búi cao, đội mũ beret, giày lính đáp trên mặt cát thành những vũng hố nhỏ, cứ như vậy chạy thẳng tới trước mặt Hứa Úy hiện chỉ mặc một lớp áo ngụy trang mỏng manh.
“Anh không lạnh à? Trời đông giá rét thế này mà ra ngoài lại mặc ít thế.” Cô đi tới, cởi măng tô trên người mình ra khoác lên người anh.
Cả nửa đời đến nay Hứa Úy chưa từng được ai khoác áo cho, binh lính xung quanh đi ngang qua chứng kiến cảnh này, vẻ mặt đều rất chi là sâu xa, chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm người gào thét: “Ông biết không! Vợ của chỉ huy chúng ta là một thiếu tá mỹ nhân của Viện Nghiên cứu Trung ương đấy, săn sóc lắm, còn thêm áo cho chỉ huy nữa!”
Hứa Úy lấy măng tô xuống bọc Trình Kiến lại, bế ngang cô lên đi vào nhà.
“Sao em lại đến đây?” Hứa Úy hỏi.
“Anh không nhận được tin à? Em tìm ra cách gỡ bom mìn rồi.” Trình Kiến cuộn mình trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn yết hầu rắn rỏi của anh, rủ rỉ: “Loại bom này hơi biến thái, chỉ có thể phát nổ loại bỏ theo khu vực, hiện giờ đang sản xuất thiết bị dò mìn thâu đêm.”
“Tôi biết, cấp trên yêu cầu chính thức vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh từ sáu giờ sáng mai, đề phòng cao độ phe Dahl tấn công, cũng chính là vì nguyên nhân này.” Đến cửa, Hứa Úy nghiêng người dùng cùi chỏ mở cửa, đi lên tầng hai, đó là chỗ ở của anh.
“Anh hỏi em là tại sao em cũng tới đây.” Anh đổi tư thế, bế Trình Kiến như bế trẻ con vậy, một tay đỡ dưới đùi cô, một tay mở cửa, Trình Kiến chỉ có thể ôm chặt cổ Hứa Úy, chờ anh mở cửa xong.
“Lúc hiện trường nổ em phải tới theo dõi, đề phòng xuất hiện tình huống bất ngờ, vốn ngày mai mới lên đường nhưng em muốn tới gặp anh sớm hơn.”
Lúc cô nhìn anh luôn khiến người ta có cảm giác ngọt ngào, mắt đong đầy tình yêu.
“Gần đây em nhớ anh đến không ngủ được nữa rồi.”
Nhìn kĩ có thể nhận ra Trình Kiến đã trang điểm để đến gặp anh. Cô ăn diện rất tỉ mỉ, da trắng nõn, môi đỏ mọng, trước đây chắc chắn cô không bao giờ như thế này, nhưng dầu vậy vẫn chẳng che giấu được quầng thâm dưới mắt cô.
Nhìn là biết lại không nghỉ ngơi tử tế.
Hứa Úy lườm Trình Kiến, nhưng cô vẫn nhìn anh rất thản nhiên, căn bản là không cho anh cơ hội hỏi tội, dáng vẻ như đang thách thức: Em giết người đấy thì sao, anh mà không giúp em nhặt xác thì anh cứ chờ xem vợ mình bị bắn chết đi.
“Nếu gần đây em không có thành quả nghiên cứu gì thì may ra câu này tin được.” Anh tỉnh rụi. “Nhưng trong tình huống hiện tại, trong đầu em chỉ toàn nghiên cứu, đến tìm tôi cũng vô ích.”
Trình Kiến vòng tay ra sau gáy anh, bụng ngón tay cạ cạ gốc tóc anh, mắt như ngậm nước, “Nhưng em nhớ anh thật mà, anh xem, em đích thân chạy tới đây thế này còn gì.”
Hứa Úy vào phòng khóa cửa lại, thực ra không cần khóa cửa, phòng anh ai dám lại gần.
“Hứa Úy, anh có nhớ em không?” Trình Kiến đổi tư thế khác ôm cổ anh, môi cọ lên tai anh, “Nói thật, em không biết trước kia anh có mấy người, nhưng em chỉ vừa mới ăn thịt thôi, cũng không có khả năng tự kiềm chế biến thái như anh, em muốn thể nghiệm cảm giác bị anh làm lần nữa, anh phải thông cảm cho em.”
Trình Kiến cố ý hạ giọng xuống thật mềm thật nhẹ, cô không biết Hứa Úy sẽ cảm thấy thế nào, nhưng cô đang cố hết sức quyến rũ anh.
Trình Kiến biết trước đêm nay Hứa Úy vẫn chưa quá bận rộn, thế nên sau khi kết thúc họp video về thành quả nghiên cứu với những an toàn khu khác, cô đã chạy thẳng đến chỗ anh.
Dạo gần đây phải tiêm thuốc an thần, mạch máu trên tay cô sắp bị châm thủng lỗ chỗ rồi. Sau lần sử dụng kho tiến hóa với chính mình đó, cứ hễ tập trung quá độ là thể nào Trình Kiến cũng mất ngủ, cảm giác như trong não có kiến bò, cơ thể cũng như không còn là của mình nữa, luôn ở trong trạng thái hưng phấn khác thường.
Cô lúc thì nóng nảy muốn ném cốc cắt gối phá hoại mọi thứ quanh mình, lúc lại cảm thấy tinh thần thể lực mình rất tốt, dứt khoát ba ngày ba đêm không ngủ dồn hết tâm sức vào nghiên cứu. Cô biết đó là chứng cáu kỉnh do mất ngủ mạn tính gây nên, lần tiến hóa đó có thể đã phóng đại những triệu chứng tinh thần này của cô, khiến thần kinh cô trở nên nhạy cảm hơn. Cô cũng muốn kiềm chế cảm xúc nóng nảy này của mình không biểu hiện ra, nhưng càng kìm nén cô càng khó chịu.
Trước đây sợ nhất là tiêm, bây giờ lại chỉ hận không thể nhìn thấy mũi kim ghim vào mạch máu mình mọi lúc mọi nơi, tựa như chỉ vậy mới có thể xoa dịu nỗi kích động và sốt ruột.
Sự hành hạ bên trong cơ thể cô đang gặp phải còn nghiêm trọng hơn xa mấy mũi kim tiêm.
Hứa Úy thả Trình Kiến lên giường ngồi, đứng trước cô, giúp cô cởi giày, sau đó lại cởi khuy áo cô ra, từng chiếc từng chiếc, làm lộ ra sơ mi trắng cô mặc bên trong.
“Hình như tinh thần em hơi không bình thường.” Trình Kiến nhìn Hứa Úy, tâm sự khốn cảnh mình đang phải đối mặt với anh như đang nói chuyện phiếm thông thường, “Em sắp không khống chế được phản ứng của cơ thể mình nữa rồi, có lúc em cảm thấy mình không gì không làm được, sẽ trở nên kiêu căng tự đại, không ai bì nổi, lúc mệt mỏi không ngủ được còn muốn phá hoại đồ đạc, muốn nổi giận.”
Anh vẫn đang giúp cô cởi quần áo. Đợi anh cởi Trình Kiến xuống xong, cô không nhịn được nữa, tự tay cởi mấy khuy áo trên của sơ mi ra, phơi bày áo ngực bó quanh đôi gò bồng đảo trắng trẻo mềm mại, xáp lại ôm Hứa Úy hôn nghiến lên môi anh.
Cô hôn rất hung dữ, như muốn phát tiết mọi bất an và phiền muộn mấy ngày nay ra ngoài. Cô cắn mạnh môi Hứa Úy, nếm được vị máu tanh trong khoang miệng anh rồi mới chịu buông anh ra.
“Có phải lại sốt ruột rồi không?” Anh ngẩng đầu hỏi, không hề có ý định đẩy cô ra.
Trình Kiến đối mặt với anh, có thể đọc được lo âu trong mắt Hứa Úy.
Cô cảm thấy mình như một kẻ điên, chẳng nói chẳng rằng chạy tới chỉ để tìm anh phát tiết cảm xúc cực đoan trong lòng, nhưng những gì anh dặn cô thường ngày thì lúc sau cô lại quăng hết ra sau đầu, không chịu nghe lời một câu.
Trước mắt Trình Kiến nhòe đi, mũi cay cay, đột nhiên không nhìn rõ được gì nữa.
Không ngủ được cô cũng lo lắng, thí nghiệm thành công rồi cô cũng lo lắng, não đã có vẻ tiến hóa lợi hại hơn rồi cô cũng lo lắng.
Cô sợ, cảm giác cơ thể thay đổi này quá xa lạ, cô sắp không khống chế được mình nữa rồi, lúc nhìn xuống vực thẳm chứa đựng cơ man trí tuệ kia, vực thẳm cũng đang nhìn lại cô. Cô luôn có cảm giác sẽ đến một ngày mình bị kéo xuống, cô sợ mình sẽ vứt bỏ tất thảy để theo đuổi những thứ đó, sợ mình sẽ càng ngày càng cách xa nhân tính.
Phân tích được nguyên lí của bom mới trong vòng mười mấy ngày tuyệt đối không phải một chuyện có thể dễ dàng bỏ qua. Đòn sát thủ bên Dahl mất không biết bao lâu mới nghĩ ra được cứ thế bị cô nhẹ nhàng phá giải, bất kể là ai hẳn cũng đều nảy sinh ý kiêng kị cô. Khi tâm lí và cảm xúc hãy còn dừng lại ở quá khứ, độ chín chắn không cân xứng với thành tích mình làm ra, Trình Kiến chỉ cảm thấy căng thẳng, không sao thích ứng được. Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo, rất sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống không bò dậy nổi nữa.
Cô chỉ có thể đến tìm Hứa Úy, chỉ ở bên anh, cô mới có được chút cảm giác an toàn.
“Em sợ.” Cô bĩu môi, “Chỉ anh mới có thể cứu được em.”
Trình Kiến nắm tay Hứa Úy không chịu buông ra, “Hứa Úy, anh đi thăm em nhiều hơn đi, em muốn anh ở bên em nhiều hơn.”
Cô biết mình đang tùy hứng nhõng nhẽo, nhưng Hứa Úy sẽ không tức giận vì chuyện này, có khi anh lại nghĩ cách xuất hiện bên cạnh bảo vệ cô thật không chừng.
Trình Kiến cảm thấy mình càng ngày càng ấu trĩ, càng ở trước mặt người thân thiết lại càng biểu hiện như một đứa bé không hiểu chuyện.
Anh nhìn nước mắt vương trên mặt cô, giơ tay lên lau cho cô, “Trình Kiến, rốt cuộc là thí nghiệm gì đã khiến em trở nên thế này, em có thể nói cho tôi biết không?”
“Nói ra là trái quy định.”
“Vậy thì làm trái quy định đi.”
Cô không ngờ lại có một ngày nghe thấy câu “Vậy thì làm trái quy định đi” từ miệng Hứa Úy. Anh vẫn luôn tuân theo quy tắc, mỗi một điều lệ đều thi hành hết sức nghiêm ngặt. Anh luôn yêu cầu nghiêm túc với chính mình, dường như mãi mãi không bao giờ làm trái.
Nhưng hiện giờ…
Trình Kiến mím môi, sau cùng vẫn nói ra.