Trình Kiến mất ngủ, mải nghiên cứu, đã liên tục một tháng này cô không ngủ được một giấc nào bình thường, chỉ có thể dựa vào thuốc, bản thân cũng rơi vào một nỗi khủng hoảng vô danh và lo âu không rõ.
Cảm giác này giống như cô đang đối mặt với một thứ gì đó khổng lồ đang núp trong sương mù dày đặc chằm chằm theo dõi cô.
Không chỉ mình Trình Kiến mà mọi nghiên cứu viên tham gia vào hạng mục virus mới đều trong trạng thái tương tự.
Càng biết nhiều, họ lại càng thấy mình thiển cận, cả thế giới đảo lộn tùng phèo, cảm giác mất thăng bằng tuyệt đối không hề dễ dàng ổn định được, mỗi người đều như đi trên dây thép giữa không trung mà chẳng có đồ bảo hộ.
Tuy sợ hãi, song Trình Kiến cũng không chịu từ bỏ xin lui như mấy tiến sĩ lâu năm không chịu được áp lực kia. Cô kiên trì suốt hai tháng, mỗi ngày đều có người mới tới hạng mục, thảo luận mới thường xuyên xuất hiện, sau khi đọc một đống báo cáo, cô càng cảm thấy không có chút khởi sắc nào.
Trước mắt, hiểu biết của họ về virus quả thực quá thiếu thốn.
Đối mặt với chuyện mình không làm được, có cưỡng ép hoàn thành cũng chỉ có thể làm ra một đống rác phẩm, nảy sinh tâm lí tự căm ghét bản thân này không phải chỉ có mình cô.
Cuối cùng, lúc cô nhấn mạnh tiếp tục tăng lượng thuốc, bác sĩ kê thuốc ngủ và thuốc chống lo âu cho cô đề nghị cô tạm thời dừng hạng mục, về nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước.
Thuốc ngủ hiện tại ở liều lượng bình thường chẳng còn mấy tác dụng với cô, tiếp tục tăng lên sẽ không thể nào hấp thu được, hơn nữa cô đã bắt đầu xuất hiện tính lệ thuộc, lúc đi đứng còn hơi loạng choạng và yếu ớt, xem từ bất kì góc độ nào cũng không nên tiếp tục làm việc nữa. Đặc biệt là sau gần bốn tháng vùi mình dưới tầng nghiên cứu virus nằm sâu trong lòng đất, làn da Trình Kiến xám xịt đến độ chẳng thua gì ma cà rồng, lúc được nhân viên truyền tin đón ra, cô thậm chí còn cảm thấy ánh nắng thiên nhiên bên ngoài quá chói chang.
Số người ra ngoài đi lại sụt giảm, ai đi làm vẫn phải đi làm, nhưng trên đầu họ đều đeo mặt nạ phòng hộ.
Cách mặt nạ, Trình Kiến nhìn thấy thành phố trước mắt cô hoàn toàn khác hẳn lúc cô mới tới, trong lòng xộc lên cảm giác bức thiết. Cô xoay người muốn chạy về sở nghiên cứu dưới đất, sau cùng vẫn bị trợ lí kéo lại.
“Về xem trước đã, nghe nói hiện giờ tình hình các khu an toàn đều có thay đổi rất lớn, nhất là Greenfield.” Vincent nhìn cô, nói: “Đôi lúc đổi một góc nhìn khác có thể sẽ tìm được ý tưởng mới. Chủ yếu là em cũng muốn nghỉ ngơi nữa, não em bắt đầu đình công rồi.”
Vincent chẳng biết đầu óc Trình Kiến rốt cuộc thế nào, tại sao sau bốn tháng tư duy cường độ cao kéo dài mà sức chú ý của cô vẫn có thể bén nhạy được như lúc ban đầu. Đáng sợ nhất là, trong giai đoạn này, chính mắt cậu đã chứng kiến cô nghiệm chứng một phỏng đoán suốt cả một tuần, mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba tiếng, nhưng hiệu suất làm việc của khoảng thời gian đó lại không giảm chút nào.
Đây không phải chuyện đầu óc của một người bình thường có thể làm được. Cơ thể cô khát vọng được ngủ, nhưng não lại biểu hiện như không cần nghỉ ngơi.
Trình Kiến nhìn cậu trợ lí nom có vẻ phờ phạc, lại nghĩ đến đống số liệu không có chút tiến triển nào trong phòng thí nghiệm kia, thở dài, im lặng theo người bên quân đội lên phi cơ.
Trong mắt Trình Kiến, thế này có thể là bị đá ra khỏi hạng mục, cơ thể không chịu đựng nổi và không có tiến triển gì đều là lỗi sai, tuy cấp trên nói cho cô nghỉ ngơi chỉ là để về sau có thể làm việc tốt hơn, nhưng hai năm nay, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân đã hoàn toàn thành hình trong tính nết Trình Kiến.
Cô quen chinh phục mọi mục tiêu trước mắt, gặp phải chuyện gì không vượt qua được sẽ chỉ càng để ý hơn người bình thường.
Có lẽ lại đến lúc dùng thứ kia lên mình một lần nữa rồi.
Trong đầu Trình Kiến đang điều động số liệu thí nghiệm ra phân tích suy diễn. Khoảng cách hai lần thí nghiệm cũng đủ thời gian, có thể tăng lượng dùng thích hợp được rồi, cụ thể tăng lên trị số bao nhiêu thì còn phải xem tình huống cơ thể của cô bây giờ…
Vincent đã nghiêng đầu ngủ mất mà Trình Kiến vẫn thao láo hai mắt, có thể thấy cô đang suy nghĩ.
Bốn tháng không tiếp xúc với bên ngoài, nhận biết của cô đối với thế giới vẫn dừng lại ở lúc bắt đầu. Lúc sắp hạ cánh, nhân viên liên lạc nghe cô hỏi thăm bèn giới thiệu với cô tình huống trước mắt của Greenfield.
Hiện tại đây là khu an toàn bị lửa chiến ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, tuy còn chưa mất vào tay giặc nhưng cũng rất nguy ngập rồi.
Trình Kiến biết, trong bốn tháng nay Dahl đã gây ra rất nhiều vụ nổ ở đây, lần gây ảnh hưởng nghiêm trọng nhất trong đó là tổng chỉ huy của phái khoa học kĩ thuật, thượng tướng Mẫn Lam Không tử nạn.
Vị tướng này sống thọ hiếm có, trước khi chết đã hơn một trăm bốn mươi tuổi. Trước Ngày Tàn, ông từng tham gia dự án “thuốc Camorra” kéo dài tuổi thọ loài người, từng bị hoài nghi sống lâu như vậy là do có liên quan với dự án đó.
Mà nguyên mẫu của cái gọi là “thuốc Camorra” thì chính là virus zombie Camorra mọi người đều biết đến bây giờ.
Trình Kiến chưa từng gặp vị thượng tướng Mẫn Lam Không này, nhưng đại danh của ông thì như sấm đánh bên tai. Có thể nói ông là nhân vật có uy danh nhất ở phe khoa học kĩ thuật. Cái chết của ông đủ để làm rung chuyển cuộc tranh đấu nội bộ đã ở thế cân bằng suốt nhiều năm của hai phe.
Ở một mặt nghĩa nào đó, thời đại từng ngang thế ngang sức giữa hai phe đã kết thúc, hiện giờ phe khoa học kĩ thuật đã không còn tồn tại thế lực nào ngang hàng với giới lãnh đạo của quân đội nữa.
Biết được tin này, ngoài im lặng, Trình Kiến chẳng còn cách nào khác. Cô được đưa về Daint, khu an toàn cách Greenfield gần nhất này hiện trở thành căn cứ tạm thời của Viện Nghiên cứu Trung ương, vật liệu dụng cụ chuyển từ Greenfield tới đã được bố trí thỏa đáng.
Ngay sau khi trở lại, Trình Kiến đã bị viện trưởng Noël gọi đi họp, có điều, khiến Trình Kiến hơi bất ngờ là viện trưởng Noël gọi riêng cô tới họp mặt chứ không phải mở hội nghị cho nhiều người cùng tham gia.
“Ngồi đi.” Ông ngồi xuống chiếc sofa ở một bên, Trình Kiến ngồi ở vị trí chênh chếch ông, sĩ quan phụ tá rót nước cho hai người rồi rời đi. Viện trưởng Noël trực tiếp vào thẳng chủ đề, nói chuyện với Trình Kiến về virus mới.
Là viện trưởng của Viện Nghiên cứu Trung ương, ông thuộc nhóm người nhận tin tức đầu tiên trong những chuyện này. Trong bom mìn ở Greenfield cũng phát hiện thấy loại vật chất virus đồng dạng, thế nên bên này cũng đã bắt đầu làm nghiên cứu tập trung vào virus zombie mới.
Trình Kiến là người đầu tiên trở về từ Noah, tuy nói là để nghỉ ngơi nhưng hạng mục ở đây đều cần cô. Nhưng cũng may, trước mắt viện trưởng còn chưa biểu đạt nguyện vọng muốn Trình Kiến lập tức vào hạng mục ngay, bằng không trợ lí của cô nhất định sẽ là người thứ nhất bò dậy khỏi giường đòi ám sát viện trưởng, lí do là ông ngược đãi nhân viên kĩ thuật, không có nhân tính.
Sau khi biết được quan điểm có phần tiêu cực của Trình Kiến với loại virus mới, Noël thở dài, ông kết thúc chủ đề này, thuật cho cô nghe về những chuyện lớn khác xảy ra trong thời gian gần đây.
Cái chết của thượng tướng Mẫn Lam Không có quan hệ rất lớn với sự yếu kém trong công tác bảo vệ của quân đội. Phần tử khủng bố phe Dahl xâm phạm lần này quá mạnh mẽ, như quái vật vậy, da cứng, tốc độ siêu nhanh, mỗi một người đều như một cỗ máy chiến tranh kiên cố không gì phá nổi.
Sau khi bắt được tù binh về giải phẫu nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu phát hiện ra cơ thể bọn khủng bố đó đều nhiễm cùng một loại vật chất, mà loại vật chất này thì lại gần như ăn khớp hoàn toàn với chất dung hợp sinh học mà Quý Thanh Hòa nghiên cứu.
Quả nhiên Dahl cũng phát hiện được cái họ phát hiện trên người zombie khổng lồ năm đó.
Thua trận liên tiếp khiến tổng chỉ huy quân đội hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian sắp tới, bộ đội đặc chủng nhất định phải nghênh đón một đợt cải tiến.
Sau khi chất dung hợp sinh học hoàn thành thí điểm quan sát sẽ lập tức được đưa vào sử dụng quy mô rộng.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trình Kiến hỏi câu hỏi mình nghĩ trong lòng ra tiếng: “Rất cuộc ngài có cái nhìn thế nào với chất dung hợp sinh học?”
“Đó là bánh xe của thời đại, giống như khi xưa virus Camorra quét sạch Trái Đất, cuối cùng chỉ còn lại chúng ta chạy thoát, tiếp theo có thể sẽ lại lọc ra một nhóm người sống sót.”
“Nghe vậy, xem chừng cái nhìn của ngài đối với chất dung hợp sinh học cũng giữ nguyên thái độ bi quan, vậy tại sao không phản đối?” Trình Kiến nhíu mày, có thể thấy trong mắt cô biểu lộ chấp niệm rất sâu.
“Không thể phản đối, cái chết của thượng tướng Mẫn quá nhục nhã, bọn khủng bố còn mang ông ấy ra ngoài đường phố Greenfield chém đầu, sau đó lại cài bom nổ tung thi thể ông ấy. Lúc đó chúng ta đến chút sức lực cũng chẳng vận lên được.”
“…” Trình Kiến nuốt nước bọt, trong lòng căng thắt. Cô sinh ra trong Ngày Tàn nhưng lại chưa từng trải qua chiến tranh chân thật như vậy.
Một vị tướng bị chém đầu ngoài phố ngay tại nơi cô ra đời, quả thật…
“Chất dung hợp sinh học tuy nguy hiểm nhưng so với không bao lâu nữa sẽ bị Dahl hùng mạnh tiêu diệt hoàn toàn, chúng ta nhất định phải đưa ra một lựa chọn trong đó.”
Noël đi tới bên cửa sổ, đặt tay lên kính chống đạn, nhìn xuống khu an toàn Daint. Ngoài thành phố là đất hoang trải rộng.
“Tuy chất dung hợp sinh học còn tồn tại rất nhiều khuyết điểm nhưng đây không phải chuyện một mình tôi có thể chi phối.”
Ông dứt lời, Trình Kiến cũng cụp mắt, “Cháu biết.”
“Hạng mục nghiên cứu kia của cháu dạo này thế nào rồi?” Viện trưởng Noël quay đầu lại nhìn cô, trí nhớ của Trình Kiến lập tức chuyển về cảnh tượng năm xưa khi mình đứng trước viện trưởng Noël nói về sự kiện kia.
Ông nói, Cháu có thể tiếp tục làm hạng mục nghiên cứu này, tôi sẽ cung cấp hỗ trợ nhất định cho cháu, lúc cần thiết cũng sẽ đề nghị sử dụng thành quả nghiên cứu của cháu, nhưng ngoại trừ ghi chép trong két bảo hiểm của chính cháu thì không được để bất kì ai biết trọn vẹn chi tiết thí nghiệm.
Trình Kiến báo cáo cặn kẽ rõ ràng tình hình của mình, bao gồm cả ghi chép kiểm tra sức khỏe gần đây và độ dài thời gian ngủ, đủ mọi chuyện ở đủ mọi phương diện, báo cáo trao đổi dài đến mười phút.
Viện trưởng Noël gật đầu.
“Tác dụng phụ trong phạm vi có thể chịu đựng, tiếp theo có thể sẽ sử dụng đến thành quả ‘hạng mục đó’ của cháu ở quy mô lớn, đó là quyết định của cá nhân tôi, cùng lí do với việc quân đội đẩy mạnh chất dung hợp sinh vật. Cháu mau chóng nâng cấp nó lần nữa đi, tôi sẽ cung cấp tất cả sự trợ giúp mà cháu cần, nhưng cháu phải như trước, bảo vệ cẩn thận số liệu thí nghiệm của mình.”
“Nhất định phải nhớ câu nói đó, trừ bản thân ra đừng tin tưởng bất kì ai. Cháu sẽ mãi mãi không bao giờ biết được lúc nào thành quả thí nghiệm của mình sẽ trở thành lưỡi rìu trong tay đao phủ…”
Nói xong những lời này, ông thấp giọng, một lần nữa không dấu vết nhắc nhở Trình Kiến câu nói đó.
Nghe xong, con ngươi Trình Kiến hơi phóng đại có thể thấy được bằng mắt thường. Hồi lâu sau cô vẫn chưa hồi thần được, cuối cùng gật nhẹ đầu, thì thầm:
“Cháu biết.”