Bốn giờ chiều hôm ấy, có người mang quân phục hàm thiếu tá tới cho Trình Kiến, Trình Kiến nhận lấy mặc thử xác nhận vừa thân rồi, phản hồi với đối phương, bấy giờ đối phương mới rời đi.
Cô đóng cửa trở lại trước tấm gương trong nhà, đưa tay ấn ngực mình, quay đầu nhìn bộ quân phục trên giường, không nhịn được cúi đầu thở dài.
“Aizz…”
Quân phục đen tuyền một màu, bóp eo cắt may vừa người, ôm sát từ dưới ngực trở xuống. Nữ sĩ quan đều mặc váy lính, kiểu váy hoàn mĩ tôn lên vòng eo và đường cong bắp đùi, giày lính lại càng tăng thêm khí chất sĩ quan.
Lúc mặc thử, Trình Kiến xoay người trước gương ngó trái ngó phải ngó trước ngó sau mãi. Cô đã quen mặc quần áo rộng rãi thoải mái nên rất mất tự nhiên với cảm giác vóc dáng hoàn toàn hiển lộ này, mà bộ quân trang này thì lại vô cùng vừa người, cô cũng chẳng tiện nêu ý kiến sửa chữa.
Aizz, chỉ có thể thở dài.
Trước khi bắt đầu đại hội, Trình Kiến đã xin tham gia và công tác quét sạch nội bộ Viện Nghiên cứu Trung ương, sau đó hẳn cô sẽ được phân đến hạng mục phát triển hệ thống phòng vệ chống bom điều khiển từ xa kiểu mới, đó cũng là nguyên vọng của bản thân cô.
Bên Dahl đã nắm giữ được kĩ thuật tân tiến hơn, sau khi kiểm tra mới phát hiện ra rằng hệ thống phòng vệ chống bom điều khiển từ xa hiện tại căn bản không cách nào hoàn toàn ngăn chặn sự khống chế của chúng với bom mìn. Thậm chí đến giờ hãy còn chưa phân tích được phương pháp điều khiển bom mìn của chúng, nghe nói tình hình phức tạp hơn lúc Trình Kiến phá giải trong Viện Nghiên cứu Trung ương rất nhiều.
Không thể phá giải được cách điều khiển của chúng đã đành, mà nâng cấp hệ thống phòng vệ chống bom điều khiển từ xa thực chất cũng là một trong những khó khăn gặp phải trước mắt.
Còn một vấn đề then chốt nữa, công tác sơ tán nhân khẩu ở Greenfield cũng tiến hành không thuận lợi, zombie xung quanh tồn tại uy hiếp rất lớn, gọi là loạn trong giặc ngoài cũng chẳng quá lời.
Hiện giờ quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay phe Dahl, chẳng biết được lúc nào chúng sẽ khai triển đợt khủng bố thứ hai, đến lúc đó tất cả mọi người ở lại Greenfield đều sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Bây giờ chỉ có thể dựa vào quân nhân duy trì phòng ngự đối ngoại cho Greenfield, nghe nói kiểm tra an ninh nghiêm ngặt đến độ một con ruồi cũng chẳng bay được vào.
Đó giờ Trình Kiễn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, vì nó không chỉ liên quan đến an nguy của thành phố cô lớn lên từ nhỏ mà còn dính dáng đến sinh mạng biết bao người, đến mợ cô cũng đang ở trong đó…
Hứa Úy cũng ở đó, anh đang tổ chức hành động phòng ngự và rà phá bom mìn, mà phương pháp rà soát và ngăn chặn thì chính là trách nhiệm của cô lúc này.
Đây là lần đầu tiên Trình Kiến có cảm giác kề vai chiến đấu với Hứa Úy, tuy khoảng cách xa xôi nhưng trái tim cô trước sau đều nóng bỏng.
Còn chưa chính thức tham gia vào hạng mục, Trình Kiến đã hỏi thăm được rất nhiều tài liệu thông qua người của dự án. Trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, cô liên tục đọc tài liệu trong ba mươi bảy tiếng, hai giờ sáng ngày tham dự hội nghị, vẫn là trợ lí nửa đêm cứng rắn lôi cô từ dưới đèn bàn ra ngoài.
“Còn không nghỉ ngơi nữa là quầng mắt chị lại quay về thâm y như đợt trước đó, ngày mai dẫu không biểu dương công khai nhưng chị có thể quan tâm tới hình tượng của mình một chút đi được không?”
Trợ lí Vincent là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa đến nửa năm, mái tóc vàng khuyết thiếu xử lí quanh luôn trong trạng thái rối tung vừa ngủ dậy, cùng với gương mặt trẻ con thanh tú và vóc dáng thấp bé so với alpha bình thường, khiến cậu nom như một thiếu niên bất lương.
Trên thực tế, quả thật cậu cũng mới chỉ mười chín tuổi. Cậu nhóc này bỏ học giữa chừng nhưng vì đầu óc quả thật không tệ nên được tuyển vào Viện Nghiên cứu Trung ương.
Về mặt u ám trầm lặng, so với zombie cậu chỉ có hơn chứ chẳng có kém. Người khác nói với cậu mười câu, nhiều nhất cậu chỉ đáp một câu, hơn nữa rất có khả năng chẳng liên hệ gì với vấn đề mới rồi, vừa tốt nghiệp đã nổi danh quái nhân ai ai cũng biết.
Mọi người đều không muốn chung đụng với cậu lắm, cũng chính vì vậy nên vị chủ quản kia mới trực tiếp ném cậu cho Trình Kiến.
Trước đó, Trình Kiến chưa từng nghe đến tiếng đồn về Vincent nên hí ha hí hửng với việc rốt cuộc mình cũng có trợ lí, tuy cậu rất hay nói mấy câu chẳng hiểu mô tê ra sao nhưng mỗi một câu Trình Kiến đều sẽ suy nghĩ nghiêm túc, cũng cho cậu câu trả lời.
Đánh giá của Trình Kiến đối với Vincent vẫn luôn rất cao, cô cảm thấy năng lực nghiệp vụ của cậu nhóc này không tệ, chỉ là thật tình độc lập quá mức, chuyện gì cũng thích làm một mình,đến Trình Kiến cũng chỉ có thể thấy mặt cậu trong góc phòng thí nghiệm.
Trình Kiến nghiên cứu hăng say, không để ý Vincent tiến vào, cô ngẩng lên xem thời gian, phát hiện ra đã qua hai ngày một đêm.
“Sao em biết chị ở đây?”
“Hai ngày nay ai đưa đồ ăn tới cho chị?” Vincent cau mày nhìn cô với ánh mắt kì quái. Trình Kiến sững lại, nhớ ra rồi.
“Cảm ơn em.” Cô ngượng ngùng đứng dậy sửa sang lại đồ đạc rồi cầm áo khoác đi lên phòng mình,””Vậy chị đi trước nhé.”
“Mau đi đi.” Vincent nhìn đống dịch dinh dưỡng và kẹo nho Trình Kiến để bừa bộn trên bàn, lắc đầu, “Thật chẳng biết ngày nào thì chị đột tử ở đây nữa.”
Không đến nỗi thế đâu… Trình Kiến cầm lòng không đậu cảm thán. Cô đi rửa ráy rồi dính giường là ngủ say như chết.
Hội nghị bắt đầu vào chín giờ sáng hôm sau. Sáu giờ rưỡi đã có nữ nhân viên truyền tin tới ra sức gõ cửa, đáng tiếc Trình Kiến hoàn toàn không nghe thấy. Cô gái đó nghĩ có lẽ cô không nghỉ ngơi trong phòng, bèn chạy đi tìm ở các loại phòng thí nghiệm mà cô có thể xuất hiện.
Nghe Vincent nói Trình Kiến ở trong phòng ngủ, cô gái lại vòng về, gõ cửa gọi điện đều không có kết quả, cuối cùng dùng chìa khóa trực tiếp mở cửa đi vào gọi cô dậy.
Có điều ít nhiều gì Trình Kiến cũng được ngủ thêm nửa tiếng nữa, bảy giờ dậy, sau khi thay quân phục sửa soạn cho mình xong, cô nhân viên truyền tin kia còn lấy một cái bọc nhỏ ra, thừa dịp cô mơ mơ màng màng trang điểm cho cô.
Đối phương tháo mái tóc cô tiện tay tết bím lại ra, buộc gọn ra sau đầy, sau đó rất trịnh trọng giúp cô đội mũ beret.
“Thiếu tá Trình Kiến, xuất phát được rồi.”
Tiếng gọi “thiếu tá Trình Kiến” đã đánh thức cô. Trình Kiến khẽ cau mày rồi nhếch miệng, vẫn còn chưa quen lắm.
Chẳng biết trong lòng những thượng tá thiếu tá trẻ tuổi khác có cảm giác thế nào, dù sao cô cũng cảm thấy hơi không tự nhiên…
Đi tới hội trường rồi, Trình Kiến xuống xe vào trong, nghiệm chứng thân phận xong mới có thể đi qua.
Vì là hội nghị tổng thống công khai nên có mặt rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Trình Kiến nhìn những huân chương và phù hiệu kia mà chỉ muốn hoa mắt, không nhịn được lại bắt đầu lỉnh vào trong xó, nhưng dẫu vậy cũng vẫn thường xuyên có người ngoái đầu nhìn cô.
Cô vốn rất căng thẳng, dù sao tốt nghiệp chưa được mấy năm, gặp mặt nhiều lãnh đạo như vậy mà vẫn chưa biết hết được ai vào với ai, trong khi những người nhìn cô thì lại như đều đã biết cô rồi, câu có câu không bàn tán thảo luận, khiên cô càng căng thẳng hơn, sợ mình bị bắt chuyện.
Đàn anh đâu rồi? Sao đến thời điểm mấu chốt lại chẳng thấy đàn anh đâu thế này? Bên cạnh không có lấy một bóng người quen nào.
Quả nhiên về sau vẫn là bớt đến mấy chỗ giảm thọ này đi là tốt nhất.
Trình Kiến dạt dào cảm xúc nghĩ vậy, đang ỉu xìu đi về phía trước thì nghe thấy đằng sau có người gọi mình.
“Trình Kiến.”
Trình Kiến quay đầu nhìn, kết quả là tim hẫng mất một nhịp.