Trình Kiến ôm vali virus nguyên thủy, hoảng hốt nhìn chằm chằm sàn nhà thở dốc.
Không gian tĩnh lặng chết chóc, nhưng chính vì quá yên ắng nên cô có thể nghe được rất rõ bên ngoài có thứ chậm chạp cứng nhắc nào đó đang qua lại không biết mệt mỏi.
Nếu đoán không sai, ngoài lối đi hẳn là có ít nhất bảy, tám con zombie.
Bên tai như hãy còn văng vẳng tiếng còi báo động đinh tai nhức óc lúc trước khi xảy ra sự cố, thử nghiệm huyết thanh virus thất bại, zombie thí nghiệm nảy sinh phản ứng với tia F trong máy, biến khổng lồ, trực tiếp phá thủng nóc phòng nghiên cứu.
Zombie nhốt trong lồng thí nghiệm bị pheromone của con zombie omega đột biến kia ảnh hưởng, tiến hóa thẳng lên một cấp, đến zombie bên ngoài căn cứ cũng thoát khỏi tầm khống chế, bắt đầu nhao nhao tụ tập về phía này.
Chúng coi con zombie omega đó là thủ lĩnh, tiến hành phá hoại, ẩn núp, lây bệnh có mục đích, cơ hồ không đến một tiếng, tai họa đã giáng nát viện nghiên cứu này.
Ai nấy đều la hét, trốn chạy, đứng trước zombie, nhân viên nghiên cứu tay không tấc sắt chẳng khác nào bầy omega yếu đuối, nhanh chóng thảm thiết chết như ngả rạ.
Trình Kiến là sinh viên trường quân đội mới tốt nghiệp, tám tháng trước, cô cùng một nhóm sinh viên cùng khóa đến căn cứ nghiên cứu ẩn núp trong khu rừng này tham gia thực tập, vốn tưởng sẽ trải qua một kỳ thực tập thấp thỏm mà khó quên, ai ngờ còn chưa đợi được đến ngày kết thúc, nơi đây đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Lúc chuyện xảy ra, Trình Kiến đang ở hiện trường, chính mắt cô đã trông thấy nghiên cứu viên kia thao tác sai, điều chỉnh giá trị giới hạn tia F lên vị trí quá cao, cũng vì chuyện này mà hai người xảy ra mâu thuẫn.
“Ừm… Xin lỗi, nhưng mà, tôi cảm thấy trị số tính toán của anh có hơi cao.”
“Cô là ai?” Nghiên cứu viên đó tính tình nóng nảy, thò ngón tay nhón thẻ công tác trên áo nghiên cứu của Trình Kiến lên, thần sắc khinh thường đến cơ hồ méo mó, “Thực tập sinh, beta?”
“Tôi là Trình Kiến.”
“Còn tôi là trợ lí hàng đầu của tiến sĩ Hawkins, nếu cô không muốn bị đóng dấu không đạt phải cút về trường học thì bớt lời đi cho tôi.”
Tính công kích đến từ pheromone alpha của tay nghiên cứu viên này mãnh liệt đến mức gần như khiến mí mắt Trình Kiến co giật. Kể từ khi virus zombie lan ra thế giới, mọi alpha đều trở nên nóng nảy muốn phát điên. Vì hàng loạt ABO biến thành zombie, pheromone tanh lòm thối rữa bị virus phóng đại lên gấp bội, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tất cả bọn họ.
Cô cố gắng nhấc mí mắt lên, nhìn nghiên cứu viên, nói: “Giá trị giới hạn của tia F quá cao có thể xuyên thủng nguyên tố thứ hai trong virus, vi hạt ngoại lai bên trong sẽ theo đó sinh ra tính phóng xạ, một khi nó dung hợp với thuốc tiêm chuyển O còn chưa thay thế được, virus zombie sẽ có xác suất nhỏ phát sinh tiến hóa hai lần.”
“Trị số này là trị số chỉ thị thao tác của chính tiến sĩ! Cô còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ ném cô từ đây vào cái lồng kia đấy!”
Nghiên cứu viên tóm áo Trình Kiến, cổ áo sơ mi siết chặt cổ cô, mặt cô đã bắt đầu ửng đỏ vì nghẹt thở song chung quanh không một ai dám tiến lên khuyên can.
Vì gần như toàn bộ thứ bị nhốt trong chỗ gọi là lồng đó đều là zombie bắt tới để thí nghiệm.
Cổ áo vừa được thả ra, Trình Kiến lập tức ho sù sụ, trơ mắt nhìn nghiên cứu viên quả quyết ấn nút.
Cô hi vọng chuyện mới rồi chỉ là cô suy nghĩ nhiều, dẫu sao kinh nghiệm của nghiên cứu viên hẳn vẫn chính xác hơn một thực tập sinh mới tốt nghiệp gà mờ như cô.
Trong phòng thí nghiệm yên ổn trở lại, nhưng chỉ ba tiếng sau khi ấn nút, cửa sổ kết nối video của tiến sĩ Hawkins đột nhiên bắn ra, cả người ông đẫm máu, trên cổ như bị cắn đứt một miếng thịt to, đang phun máu ào ạt ra ngoài.
“Mau tắt máy đi! Tính sai rồi! Tính sai rồi!!!”
Khi ấy tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, giây tiếp theo, phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội.
Trình Kiến nghe thấy người sau lưng tiến sĩ chen chúc chạy trốn trong lối đi la hét “Căn cứ thất thủ”, “Zombie vào” cùng vô số tiếng kêu cứu vang lên.
Mà đúng lúc ấy, zombie thí nghiệm chờ trong lồng bên này cũng tới tấp phá hỏng cái lồng đang nhốt chúng, khập khiễng đi ra.
Kinh hãi vì những zombie này lại có thể lực mạnh mẽ hung hãn đến vậy, Trình Kiến cũng như tất cả mọi người đều hoàn toàn hoảng loạn, giọng tiến sĩ hãy còn tiếp tục vang lên, có điều lúc này ông đã kề sát bờ sinh mạng.
“Nhớ… Mang mẫu virus nguyên thủy đi, mau rời khỏi đây! Bộ đội đặc chủng đã gần… chết hết rồi! Zombie trong bán kính năm ngàn mét… đều, đều đang tụ tập về phía này…”
Trình Kiến vừa vặn đứng gần vali virus nguyên thủy nhất, mới nãy cô vừa nhận được chỉ thị rút một ống virus trong đó ra, thật ra cũng chỉ là công việc chạy vặt. Nhận được tin tức, cô vội cầm cái vali mình vừa bỏ xuống lên, các nghiên cứu viên bất chấp nguy hiểm zombie sắp xông vào, cùng sôi nổi hành động, bắt đầu sao lưu tải tài liệu thí nghiệm và mẫu nghiên cứu quý giá nhất lên.
Không còn nhiều thời gian cho họ, zombie trong lồng đi ra đã chỉ còn cách họ một bước.
Trốn chạy trong hỗn loạn tột đỉnh, dọc lối đi rú rít vô số tiếng kêu khóc chói tai, Trình Kiến sợ đến toàn thân run rẩy. Cô ôm vali, tránh né móng vuốt mấy con zombie vươn về phía mình, chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.
Những móng vuốt vồ hụt kia tóm đi những nghiên cứu viên chạy bên cạnh cô không một ngoại lệ.
Chẳng có gì để nghi ngờ, đây chắc chắn là một cuộc hủy diệt đả kích trầm trọng vào giới khoa học, hoạt động của zombie khổng lồ đã giẫm nát một nửa căn cứ của viện nghiên cứu.
Lúc băng qua một phòng nghiên cứu thuận tiện chạy trốn, Trình Kiến bị đống đổ nát do sụp nóc nhà ập xuống người, ngất xỉu. Cô bị chôn vùi dưới đáy của đống đổ vỡ, nhưng may thay, không gian cấu trúc thép cong chống đỡ vừa khéo chỉ làm cô hôn mê chứ không đến nỗi bị đè chết.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại. Sau đó, cô phát hiện ra thế giới đã yên ắng trở lại, chung quanh ngập tràn tiếng bước chân zombie chậm chạp ma sát với mặt đất, có thể nghe thấy được cả phòng thí nghiệm, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thật đủ khiến người ta nghẹt thở.
Trình Kiến căng thẳng nuốt nước bọt. Cô biết trên đầu mình đại khái đang có một tấm bảng làm sẵn đè lên, cấu trúc thép cong đã giữ mạng cho cô, một cái tủ đổ trước mặt, giúp không bị phơi bày hoàn toàn trước mắt zombie.
Đằng trước bên trái cô có một lỗ hổng vừa vặn thò được một cánh tay ra, cô có thể nhìn thấy một số cảnh tượng bên ngoài, nhưng chỉ cần thử thoát ra khỏi đây, sẽ gây ra tiếng động đủ để thu hút zombie tới.
Xui xẻo hết sức, có phải quá đen rồi không? Vậy rốt cuộc nên chạy thế nào?
Trình Kiến đau muốn nứt đầu, cô giơ tay sờ lên trán, kết quả sờ tới một cục máu cứng, vết thương trên đầu đã kết vảy, bụng cũng đói mèm.
Trời ạ, rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu! Dẫu đội tìm kiếm cứu nạn có tới thì ắt cũng đã cứu người xong bỏ đi cả rồi!
Trình Kiến thật sự muốn tuyệt vọng, trong không khí lan tràn nồng nặc mùi pheromone thối rữa, vây kín lấy cô.
Cô rất mừng là quanh mình mùi đủ nồng, hơn nữa bản thân cũng không có mùi hương ngọt ngấy của omega, bằng không quả thật là có mấy cái mạng cũng chẳng đủ chết.
Vốn đã căng thẳng cực độ, đúng lúc này, trên lớp kính trong suốt phía trước đột nhiên nằm sấp một zombie hai má rữa nát đang nhe răng trợn mắt.
Trình Kiến trợn tròn mắt đối mặt với nó, cô ý thức được rất rõ ràng con zombie này tuyệt đối đã trông thấy mình.
Móng tay nó đã lìa khỏi ngón, chỉ còn một điểm dính kết cuối cùng, như không nhận ra chỗ đau, nó dữ tợn cào ngón tay lên lớp kính.
Đẩy một hồi phát hiện ra không vào được, zombie bắt đầu cứng ngắc đi về phía trước, đó chính là hướng cửa trượt có thể đi vào phòng thí nghiệm.
Cùng lúc đó, những con zombie tản mát khác như nhận được chỉ thị, cũng nhao nhao đi theo nó, tràn vào phòng.
Trình Kiến bất lực bưng miệng, mắt ầng ậng nước. Cô toi rồi, cô sắp chết ở đây rồi, mùi hôi thối càng lúc càng gần, cô thậm chí còn nhìn thấy bạn cùng khóa mặc áo blouse trắng nay đã biến thành zombie.
Zombie bên ngoài còn nhiều hơn dự đoán của cô, ít nhất phải xấp xỉ hai mươi con! Tiếng động mỗi lúc một hỗn loạn, đồ chúng va phải đổ ầm ầm xuống đất, Trình Kiến ôm chặt vali vào lòng, người run cầm cập. Nước mắt đã đẫm mặt, tiếng gầm gừ của zombie cũng mỗi lúc một gần, Trình Kiến nhắm chặt hai mắt, cho đến khi chướng ngại vật chắn trước người bị nhấc lên ném sang một bên một cách tương đối bạo lực.
Tử thần tới rồi.
Trình Kiến nhắm mắt chặt hơn, nhưng ngay kế đó lại là một luồng sáng chiếu lên mặt cô.
Dù cách mí mắt, Trình Kiến cũng bị luồng sáng kia đâm chói khó chịu, cô giơ tay cản ánh sáng, mở mắt, trông thấy một người đàn ông mặt mày lạnh lùng đứng trước mặt mình, đèn pha lơ lửng bên cạnh anh ta soi thẳng vào Trình Kiến đang nhếch nhác toàn thân.
“Cô cầm virus nguyên thủy?”
Mắt Trình Kiến vẫn bị chói đau, cô trông thấy người đàn ông đi giày tác chiến quân đội, hai chân dài thẳng, một cái liếc vội trong cảnh tranh tối tranh sáng không đủ để cô nhớ được tướng mạo người đàn ông, nhưng ấn tượng đọng lại trong trí nhớ cô thì tuấn tú phi phàm.
“Ừm… Phải, tôi cầm.”
Trình Kiến chống lên vali rướn nửa người trên, nhấc cái vali rướm máu lên cho người đàn ông xem, vết máu bên trên phỏng chừng đều từ đầu Trình Kiến chảy ra.
Ánh mắt người đàn ông rất lãnh đạm, anh ta sờ lên máy truyền tin bên tai, giọng lạnh lẽo như đá cẩm thạch mùa đông, chỉ một câu này thôi cũng cho người ta cảm giác anh ta vô cùng xa cách với người khác.
“Đã tìm được hàng, trong vòng mười lăm phút tất cả chạy tới điểm hạ cánh tập hợp về đơn vị.”
Cuối cùng Trình Kiến cũng phản ứng kịp.
Cô lảo đảo đứng dậy, nắm chặt cái vali trong tay, tầm mắt lượn quanh một vòng, phát hiện bên cạnh chất đầy xác zombie cao như núi, tựa như một địa ngục ác quỷ máu tanh khi chúng đổ bộ tới.
Mà trang phục tác chiến đặc chủng của người đàn ông trước mắt thì lại không dính chút nhơ bẩn nào, giống hệt khí chất lạnh lẽo của anh ta, dẫu lúc chém giết bắn máu tung tóe cũng chẳng thể dính một giọt lên người anh ta.
“Tôi chạy hết nổi rồi.” Thấy anh ta xoay người như định đi, Trình Kiến lập tức thốt một câu cầu cứu.
Cứ như vậy để cô tự chạy chẳng khác nào trực tiếp vứt bỏ cái mạng này của cô, cô hẳn đã bị chấn động não nhẹ, chỉ đứng lên thôi cũng nghiêng nghiêng ngả ngả, phải dùng tất cả sức lực mới xong.
Người đàn ông đối mắt với cô, trong tích tắc ấy, Trình Kiến tưởng rằng mình đã bị anh ta chém lìa. Từ chính giữa con ngươi sắc bén dạt dào sát khí của anh ta, Trình Kiến bỗng đọc được một tin tức.
Toi rồi, mình chết chắc rồi, anh ta đang tức giận! Chắc chắn anh ta không thích cảm giác dẫn theo một người khác chạy cùng.
Anh ta sẽ chém đứt tay mình lấy vali đi, sau đó vứt mình ở lại đây một mình!
Trình Kiến cảm thấy mình không thở nổi, cô bị coi là một phiền toái, khí chất người đàn ông trước mắt quả thực quá mãnh liệt, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, sau cơn bão táp quay cuồng khắp đầu, Trình Kiến vội vàng thức thời chìa cái vali trong tay ra.
“Tôi không đi được, anh mang nó chạy mau đi.”
Không muốn bị người ta lấy dao chém đứt tay đâu… Trình Kiến khóc không ra nước mắt.
Nhưng một giây sau, thân mình cô chợt mất thăng bằng, người đàn ông không nhận cái vali trong tay cô mà trực tiếp vác cô lên vai, cất bước chạy với tốc độ gần bằng dã thú.
Dạ dày cô bị xương bả vai người đàn ông va chạm sinh đau, từng cơn buồn nôn xộc lên, Trình Kiến nghiến mạnh răng nhịn xuống.
Còn may chịu đói đã lâu, trong bụng rỗng tuếch, nếu không chắc đã ói lên người đàn ông này rồi, Trình Kiến cảm thấy nhất định cô sẽ bị anh ta tiện tay ném ra ngoài cho zombie ăn!
Có điều… may là cô được cứu rồi.
… Không ngờ được cứu thật!
Chẳng biết có phải não bị đập hỏng hay không, nhất thời cô thậm chí còn cảm thấy thế giới trước mắt có phần hư ảo không thực, dao động dữ dội khiến đầu cô nhức nhối muốn nổ tung, đã chạm tới cực hạn có thể chịu đựng của cô.
Ba giây sau, ngay khi người đàn ông khiêng cô vừa giết xong hai con zombie, Trình Kiến không rên tiếng nào một lần nữa ngất xỉu.
Cái vali như mọc ra trên tay cô, cô nắm chặt như đánh cược cả sinh mạng vào nó, người đàn ông kéo mấy lần cũng không bứt ra được.
Dừng tại chỗ một giây giật vali mà không có kết quả, người đàn ông để mặc Trình Kiến khóa chết vali, tiếp tục chạy vào lối đi tối tăm đầy rẫy hiểm nguy.