Ngày Phán Xét ~ Khúc ca cho Phù thủy ~

chương 2: đây không phải vở "câu chuyện phía tây"

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Là một trong những nước thắng trận sau Thế chiến II, Hoa Kỳ trở thành tâm điểm kinh tế và là nơi hội tụ nhân tài từ khắp nơi trên thế giới. Với những lợi thế đó, New York đã trở thành trung tâm văn hóa thương mại hàng đầu thế giới. Thành phố này là ví dụ điển hình cho nền văn minh hiện đại, du khách và người nhập cư đã càng khiến nó thêm xô bồ và tráng lệ. Tại một trong những cửa khẩu hàng không của New York, sân bay Idlewild, Beatrice đang đứng đợi Rusalka. Hay đúng hơn là cô bị để mặc cho đứng chờ dài cổ ở đó.

“Trời ạ, cô ta đúng là tệ hại mà. Mình còn phải chờ đến bao giờ nữa không biết…”

Cô chợt nhớ về cuộc nói chuyện cách đây hai tháng với Rusalka. Beatrice đã phải khổ sở lắm mới liên lạc được với nhỏ kia để giải thích về tình hình tại. Ấy vậy mà Rusalka chỉ đáp lại đơn giản là…

“Xin lỗi nghen! Tui hơi bận chút nên bà chịu khó chờ tới tháng Sáu được hông?”

Ừ thì, cô ấy hẳn cũng có việc riêng cần giải quyết. Nên khi Rusalka vội cúp máy với câu trả lời đơn giản đấy, âu cũng là một phần tính cách của nhỏ. Dù chi tiết cụ thể về địa điểm và thời gian có thể gửi qua telegram, nhưng Rusalka vẫn mò đến tận dinh thự mới của Beatrice, nơi mà cô ấy thực sự muốn giữ kín, chỉ để gửi nó. Kể cả vậy thì Beatrice vẫn sẵn sàng bỏ qua… Cơ mà, bắt cô ấy phải đứng chờ hơn một tiếng đồng hồ thì đúng là quá lắm rồi.

Beatrice đứng đợi ở đấy đến phát bực. Quanh đó, người đến kẻ đi, trao đổi, trò chuyện với nhau bằng đủ loại ngôn ngữ. Sân bay này gần như là một Hoa Kỳ thu nhỏ vậy.

“Ôi trời, Hoa Kỳ đúng là tuyệt quá nhỉ? Tôi đã thực sự được mở rộng tầm mắt!”

“Cảm tạ ngài Herman đã mời chúng ta tới đây. Mà tất cả cũng là nhờ mấy gã ở Suwahara ấy chứ.”

Beatrice vô thức quay lại khi nghe những người Nhật thốt ra tên thành phố đó. Cô đã hoàn tất việc học tiếng Nhật, vì nó chắc chắn sẽ trở thành công cụ vô cùng hữu ích trong tương lai.

Suwahara, một thành phố nằm ở rìa phía đông của Nhật Bản, là Shambala - miền đất hứa về sự trở lại của Reinhard. Nơi mà Beatrice sẽ đến vào một ngày nào đó. Thế rồi đám du khách người Nhật gặp một nhóm khác và bắt đầu thao thao bất tuyệt về những điều tuyệt vời trong chuyến đi đến Hoa Kỳ này.

Nghe cuộc trò chuyện rôm rả ấy mà Beatrice cảm thấy thật khổ tâm. Liệu họ có sống sót qua Ngày Phán xét? Liệu khi ấy họ có ở Suwahara? Miễn là họ còn ở thành phố đó, tất cả rồi sẽ trở thành tế phẩm. Ngắm nhìn nụ cười trên môi những người mà ngày nào đó mình có thể sẽ phải lấy mạng chợt dấy lên trong lòng Beatrice thứ cảm giác tội lỗi tưởng chừng cô đã vứt bỏ từ lâu.

“Được rồi mọi người, đến đây là kết thúc rồi. Mọi người có thích chuyến du lịch Hoa Kỳ chớp nhoáng này không nào? Mong rằng tất cả đã có được niềm vui của riêng mình ~!”

Nữ hướng dẫn viên du lịch nói với những người khác trong đoàn khi đang cầm một lá cờ nhỏ có in “Đoàn du khách đến từ Suwahara.”

“Cái..!!!”

Beatrice dụi mắt. Hướng dẫn viên nhỏ thó này trông quen quá đi mất. Và cô ta không hề để ý gì đến Beatrice mà vẫn tiếp tục nói.

“Từ giờ mọi người tự do tham quan nhé. Nhờ mọi người mà tui mới học được câu này á. Cơ mà chuyến tham quan vẫn chưa kết thúc cho đến khi mọi người an toàn trở về đâu. Nhớ đi đứng cẩn thận nghen!”

“Đúng là vui thật!”

“Cảm ơn nhé, cô bé!”

Hình thể của cô gái nhỏ trở thành tâm điểm của những tiếng vỗ tay và lời khen của họ.

“Ngưưưng~ Tui là n-g-ư-ờ-i l-ớ-n nhá!”

Cô hướng dẫn viên nhìn theo nhóm người đang tiến về phía cổng hàng không trong khi gạt đi những lời khen ấy. Sau khi họ khuất hẳn sau cánh cổng, cô quay lại và mỉm cười với Beatrice đang đứng bối rối. Đôi mắt và giác quan của Beatrice hoàn toàn chính xác, người hướng dẫn viên du lịch đó chắc chắn là Rusalka Schwägelin. Rusalka ném lá cờ vào thùng rác và tiến về phía Beatrice.

“Cô đang làm cái quái gì vậy!?”

Beatrice là người cất lời trước.

“Hửm? Tui là một hướng dẫn viên du lịch đó. Bà cũng biết là tui có mấy khi đến Hoa Kỳ đâu, nên tui nghĩ mình sẽ đi kiếm chút thông tin. Mà, dù sao thì đây vẫn là sân nhà của Bey mà. Hắn là kiểu sẽ không để yên khi ai đó chõ mũi vào việc của mình đâu. Cứ như đám ma cà rồng hay chó ý.”

Wilhelm Ehrenburg, ghế số IV của Bàn Tròn Đen, Thánh Thương Hội, hay còn được gọi là Bey. Một kẻ điên khác trong Bàn Tròn Đen, giống như Schreiber. Trong khoảng thời gian thường trú tại Bắc Mỹ, anh ta đã mò đến chiến trường vì cần có máu và giết chóc để tồn tại. Nơi ưu thích hiện tại của anh ta chính là chiến trường Việt Nam, một bãi lầy lớn.

Nhận ra việc bàn về một người chẳng có mặt ở đây là điều vô nghĩa, Rusalka nói tiếp.

“Phải nói là cực kỳ dễ để nhớ những gì mình giải thích cho người khác á. Ban đầu, tui chỉ định làm chơi chơi thui, cơ mà người ta khen giọng nói mê hồn với sự thông thái của tui quá trời luôn. Công nhận tui hợp với nghề này ghê á!”

“Ừ, tuyệt đó.”

Beatrice cắt ngang khi Rusalka đang hào hứng kể chuyện. Cô ấy đúng là giỏi tán dóc và có một chất giọng tuyệt vời thật, có lẽ cô ấy thực sự nên làm một hướng dẫn viên du lịch, nhưng đó không phải là vấn đề cần quan tâm trước mắt.

“Nếu cô đã ở đây rồi thì làm ơn lần sau nhớ báo cho tôi!”

“Tại làm hướng dẫn viên du lịch hơi mất thời gian nên tui bị trễ… Với lại tui cũng không biết mình nên liên lạc với bà bằng cách nào, tui tưởng bà sẽ vị tha hơn cơ, như người Ý á. Xin lỗi hén ~!”

“Cả hai chúng ta đều là người Đức đó.”

“Là những người Đức đã phát ngán với trò vớ vẩn của Ý trong chiến tranh, lần này tui muốn mặc xác chúng. Mặc dù đó chính xác là những gì chúng ta đang làm…”

Nghi thức diễn ra ở phương đông xa xôi hoàn toàn cách xa nước Ý, thế nên Rusalka nói không sai. Dù sao thì liên minh Đức, Nhật, Ý giờ cũng chỉ còn chuyện của quá khứ.

“Thực ra tui đến Hoa Kỳ cũng được vài ngày rồi. Tui đã làm quen với một quân phiệt người Châu Phi, gã còn cho tui mượn phi cơ riêng luôn á. Đúng là có tiền mua tiên cũng được ha, muốn làm gì thì làm, thậm chí chẳng cần phải giết chóc gì cả. Thế nên tui mới đến đây sớm được vậy đó. Đúng là không thể nói hết được lợi ích của mấy gã quân phiệt này mà!”

Chúng ta chẳng bao giờ có thể biết được đó là đùa hay thật, nhưng một khi đã hiểu tính cách của Rusalka thì chắc chắn cô ấy có thể làm được những gì đã nói. Cũng đã được một thời gian kể từ lần cuối Beatrice gặp Rusalka và mật độ linh hồn bên trong cô ấy rõ ràng đã tăng lên. Chắc chắn là Rusalka đã thu thập chúng từ khắp nơi trên thế giới.

“Thích hơm? Để tui giới thiệu cho ha. Vị trí vợ bé số 5 đang trống á! Cơ mà, bà vợ trước hình như có vấn đề về ghen tuông, rồi lại chẳng biết thân biết ph…”

“Thôi, cho tôi xin đi...”

Beatrice vờ như không nghe thấy nửa sau câu chuyện và cắt ngang. Nếu cô cứ để yên cho Rusalka huyên thiên thế này, chắc tới tối mới xong. Beatrice quay người lại để dẫn đường.

“Tình hình đã có chút thay đổi từ vài tháng trước, nên tôi sẽ phổ biến cho cô trên đường đi.”

Sau vài bước, Beatrice chợt nhận ra Rusalka không hề đi theo mình.

“Haha dẻo mỏ quá đi à! Mà anh biết không... tui đang đi cùng với một cô bạn đó... Cổ chưa có quen với mấy vụ này lắm cơ mà là mĩ nhân thứ thiệt luôn á!”

Chẳng mấy chốc Rusalka đã thu hút được sự chú ý, một nhóm người bản địa bắt đầu tán tỉnh cô ấy. Và Rusalka cũng rất thích thú với vụ này. Không, có lẽ cô ấy mới là người tán tỉnh bọn họ thì đúng hơn. Beatrice che mặt chán nản. Cô biết đây chính là vụ sẽ khiến bản thân đau đầu nhất từ trước tới giờ.

❆❆❆

Hell's Kitchen - Manhattan, New York. Một nơi mà đến cả cảnh sát cũng muốn tránh xa vì nó còn tệ hơn địa ngục, đầy rẫy những băng đảng chuyên gây ra hàng loạt tội ác kinh khủng và tàn bạo. Giết người, cướp của, hiếp dâm... Những vụ án kiểu này cao hơn hẳn ở những nơi khác về tần suất, và ngay cả những kẻ tò mò nhất cũng chẳng dám bén mảng.

Nhưng tối nay, thành phố nơi mọi khi đầy rẫy những bất ổn ấy lại tĩnh lặng lạ thường. Đường phố vắng tanh không một bóng người. Cũng bình thường thôi nếu như có ai đó nghĩ rằng Chúa đã trừng phạt tất cả lũ tội phạm. Nhưng người đang bước đi giữa thành phố ngay lúc này nào phải Chúa, mà là thứ gì đó rất xấu xa. Hai người phụ nữ mà bình thường sẽ là những con mồi béo bở…

"Hừm... Bà cảm nhận được chứ? Bầu không khí này, khung cảnh này... Thật là kích thích quá đi à."

Rusalka ngửi ngửi không khí. Một nơi nguy hiểm như chỗ này là một bể chứa những linh hồn ô uế và dễ dàng thu thập.

"Mà Lisa và Bernard đâu nhỉ? Chắc họ sẽ bước ra khỏi con hẻm nào đó nếu tui hát và nhảy á..."

Rusalka nhón bước và nhảy. Một điệu nhảy hợp với phù thủy dưới ánh trăng, nhưng không hề đáng sợ chút nào, đó là sự hồn nhiên sẽ khiến cho bao kẻ lầm tưởng đấy là một cô gái ngây thơ trong sáng.

Không như Rusalka, Beatrice kiệt sức rồi. Cô chẳng hề muốn thua kém bất kỳ ai trong Bàn Tròn Đen, cả về khả năng chiến đấu lẫn tài năng. Tuy nhiên, cô chưa bao có thể thực sự thoát khỏi cái bóng đàn em của mình. Một đứa đàn em không thể trở thành xiềng xích trói buộc ả phù thủy có thể đối xử mọi thứ như đồ chơi được. Mà thật ra thì Rusalka hành Beatrice chả khác gì đồ chơi ấy chứ. Đúng là thứ quỷ sứ.

“Vậy là có một nhà an toàn của CIA ở quanh đây thật hở?”

Rusalka xoay một vòng rồi hỏi Beatrice.

“Ừ, dường như tầng trên cùng của tòa nhà phía trước được tận dụng để làm nhà an toàn. Khu này trông có vẻ tồi tàn, nhưng như vậy lại càng phù hợp để thu nhập những thông tin chỉ ở đây mới có.”

“Tui đã đọc bản báo cáo rồi, bà làm tốt việc điều tra đó. Đúng là cựu Gestapo có khác ha.”

“Thì dù sao tôi cũng là một sĩ quan SS mà.”

Từ Lực lượng cận vệ đến Gestapo rồi Bàn Tròn Đen. Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của Beatrice đều là từ thuở cô còn trong Lực lượng cận vệ.

Beatrice dẫn đường, hai người họ bước vào ngôi nhà hoang vắng. Cứ mỗi bước chân cầu thang gỗ lại kêu lên những tiếng cọt kẹt. Giờ thì rón ra rón rén nỗi gì nữa.

“Đầu tiên là một cánh chính trị gia, đến FBI, rồi Lầu Năm Góc… Thế ra buổi giao lưu tiếp theo của tụi mình là với CIA ha. Công nhận tụi mình nổi tiếng ghê thiệt á… Ý mà cũng hông đúng lắm, khi mà thời điểm ấy đến thì đám fan này chết hết rồi còn đâu…”

Beatrice đang cố gắng để gặp chúng, những kẻ tìm kiếm Thánh Thương Hội, nhưng cô luôn chậm hơn một bước và tất cả đều đã bị tàn sát. Có thể là cả lần này nữa. Ngôi nhà im lìm một cách lạ kỳ, cứ như thể người ta đều chết hết cả rồi ấy. Beatrice lên đến đỉnh cầu thang và bước vào căn phòng gần nhất, sau đó cô di chuyển kệ sách ở gần tường. Phía sau nó là một bức tường thép.

“Chẳng phải đây là điều bọn nhóc con thích làm sao, thay vì là điệp viên thứ thiệt ý?… Chà chà… Vậy là ở bên đó hở? Thật là kích thích quá đi nha ♪”

“Vậy à…”

Beatrice rùng mình ớn lạnh khi thấy Rusalka không kìm được phấn khích.

“Ơ, bà không thích hả, Valkyria? Tui là hông đợi nổi luôn rồi á. Chẳng phải rất đáng khâm phục khi ai đó đang cố trở nên giống chúng ta sao? Và chỉ có đám con gái tụi mình thôi nha! Cơ mà đến cuối cùng lại thấy cái mặt của Schreiber thì chắc tui tức chết mất.”

Rusalka đã biết về việc kẻ nào đó đang cố bắt chước các thành viên nữ của Hội Bàn Tròn Đen.

Nạn nhân đầu tiên bị chặt đầu bởi một lưỡi kiếm sắc bén. Điều này giống với cách thức giết người của Beatrice, như một hiệp sĩ. Tại nơi ở của nạn nhân thứ hai thì phát hiện một đám xác sống. Lisa Brenner, ghế số XI của Bàn Tròn Đen, Thánh Thương Hội. Sức mạnh của cô ấy có liên quan đến xác chết.

Còn đối với vụ thứ ba…

“À, vậy là bà không thích thế. Bộ không thấy hãnh diện khi có người cố gắng bắt chước chị đại của mình hở?”

Rusalka nhếch rộng mép cười. Nạn nhân thứ ba bị thiêu chết trong phòng ngủ. Xác anh ta bị đốt đến mức cháy đen hoàn toàn, và một ả điếm xúi quẩy cũng chịu chung số phận khi vô tình có mặt không đúng nơi đúng lúc. Chỉ có xác của ả điếm là còn lờ mờ nhìn ra được, với nửa cơ thể bên phải bị thiêu cháy.

Eleonore von Wittenburg, ghế số IX của Bàn Tròn Đen, Thánh Thương Hội, một trong những tiểu đoàn trưởng. Cô hiện đang ở trong chiều không gian khác cùng Heydrich và những tiểu đoàn trưởng còn lại. Đó là một nữ anh kiệt sở hữu tinh thần thép và ý chí không thể lay chuyển. Cô xả thân vào hiểm nguy nơi chiến trường và phải nhận lại thương tích là vết bỏng dọc nửa cơ thể bên phải. Rõ ràng vụ đó là bắt trước cô ấy. Và nó đặc biệt ảnh hưởng đến Beatrice, người đã từng là cấp dưới của cô ấy từ trước khi cả hai gia nhập Bàn Tròn Đen.

Khi thấy sự nhạo báng này tác động vượt quá giới hạn của mình, Beatrice đã trở nên kích động đến mức gần như không thể bình tĩnh. Cô không đáp lại tiếng cười của Rusalka. Nó chỉ như chất dẫn để đốt cháy tia lửa trên lưỡi kiếm của cô và biến cánh cửa sắt dày kia thành cát bụi. Nhưng thứ nằm ở phía bên kia cánh cửa, nó thật không như những gì người ta mong đợi.

Đó là một căn phòng bừa bộn, với đầy những tấm bản đồ và tài liệu dán đầy trên bảng thông cáo. Một lần nữa “hagazussa!” lại xuất hiện trên bức tường. Có một người đàn ông ngồi trên ghế ở giữa phòng. Cơ thể anh ta phủ đầy những dụng cụ tra tấn. Những ngón tay, đầu gối và tất cả các khớp xương của anh ta đều bị xuyên thủng. Đống đinh nhọn và bu lông còn ghim chặt trên người anh ta trông cứ như nanh của con thú nào đó vậy. Và một dụng cụ tra tấn được gọi là băng ghế cọp đã nghiền nát khớp gối của người đàn ông ấy.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.

Cơ thể anh ta đầy những vết cào, da thịt bị lột ra hết cỡ. Những chiếc vuốt thép dùng để thực hiện việc này nằm lăn lóc khắp nơi trong căn phòng. Chúng được gọi là vuốt mèo, một trong những kỹ thuật tra tấn của Tây Ban Nha. Những chiếc vuốt bẩn thỉu này có lẽ đã giết chết vô số người bằng cách gây sốc cùng đủ loại bệnh truyền nhiễm.

Quá nhiều dụng cụ tra tấn và cũng có quá nhiều những vết thương. Trừ phi người đàn ông này có siêu năng, chứ để giết anh ta thì cần gì phải tra tấn đến mức này. Rõ ràng anh ta bị tra tấn như vậy là vì một mục đích nào đó.

“Tui không thích thứ này rồi đó.”

Giống như Beatrice lúc trước, Rusalka tỏ ra cực kỳ khó chịu. Cô cảm thấy hổ thẹn trước cảnh tượng này, thứ bình thường sẽ là tác phẩm của mình. Thế nhưng, Rusalka nào phải kiểu người sẽ bị tác động hay cảm thấy kinh tởm khi chứng kiến thứ kinh khủng ấy mà để cho tinh thần công lý thúc giục. Không hề…

“Vậy là chúng đang cố gắng bắt chước mình à… Ra vậy…”

Bất cứ ai cũng có thể cầm đại vài dụng cụ tra tấn và hành hạ người khác tuỳ ý. Tới một đứa con nít còn làm được điều đó. Mà thực ra, cái này trông cứ như tác phẩm của một đứa con nít thật ấy chứ. Thật quá đơn giản. A, nghĩ đến việc ai đó bắt chước mình tệ đến mức này… Rusalka gạt bỏ tâm trạng vui vẻ mà mình có được kể từ khi đến Hoa Kỳ và rời khỏi đó.

Beatrice không cản cô ấy lại. Cô ấy lúc này giống như một nghệ sĩ vừa có một tác phẩm bị làm cho ô ếu vậy. Có vẻ sẽ thật vô nghĩa nếu cố gắng để ngăn Rusalka khi mà không thể hiểu được cơn thịnh nộ trong cô ấy là gì. Beatrice chỉ đơn giản là đứng đó và nhìn cô ấy rời đi.

Truyện Chữ Hay