“Người sư huynh chỗ nào cũng mềm, nhưng mỏ thì cứng lắm.”
***
Mấy canh giờ trước.
“Vi huynh, tuy rằng quân tử không cướp đồ của kẻ khác, nhưng trơ mắt nhìn người ngây thơ đơn giản như Thẩm Tam Xuyên bị tên họ Lục kia lừa gạt, chẳng lẽ huynh không thấy đáng tiếc sao?”
“Lục sư thúc quả thực giàu bản lĩnh, rất xứng đôi với Thẩm huynh.” Vi Hàm Dạ lạnh nhạt đáp, “Chẳng có gì đáng tiếc cả.”
Thương Viêm phe phẩy cây quạt xếp: “Chà, từ khi có được Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch luôn sờ mó y giữa chốn đông người, chẳng biết tôn trọng gì cả. Giờ hắn đã không quý trọng Thẩm Tam Xuyên như thế, thì sau này lấy nhau về, làm sao chăm sóc nổi cho y?… Thật ra ta cảm thấy Vi huynh xứng với Thẩm Tam Xuyên hơn. Nếu là Vi huynh, chắc chắn huynh sẽ không giở trò đồi bại ấy với Thẩm Tam Xuyên, khiến y phải nhục nhã trước bao người. Tiếc thay hai huynh gặp nhau muộn quá, lỡ mất duyên lành.”
“Có một số việc không thể nài ép, được làm tri kỷ của nhau đã là tuyệt lắm rồi. Huống chi, họ tình nồng ý đượm trước mặt mọi người, ta cũng không cảm thấy đó là đồi bại, mà chỉ chứng tỏ họ rất thắm thiết thôi.”
Thương Viêm nhìn Vi Hàm Dạ, lại nói tiếp: “Năm nhánh Thần Phong có bao kẻ nhăm nhe muốn lấy lòng Thẩm Tam Xuyên bằng mọi cách, nhưng y lạnh nhạt với tất cả, chỉ hơi ưu ái mình Vi huynh… Chắc hẳn trong cảm nhận của y, Vi huynh khác hẳn những kẻ kia! Hoặc là, Thẩm Tam Xuyên cũng có chút thiện cảm với Vi huynh. Có điều bình thường bị Lục Lâm Trạch quản kỹ quá, nên y không thể biểu lộ mà thôi.”
“… Chớ có nói bậy!”
“Vi huynh cảm thấy ta nói bậy ư? Thật ra Thẩm Tam Xuyên là một kẻ cực kỳ truyền thống, biết báo đáp ân tình. Sở dĩ y chọn yêu Lục Lâm Trạch, cũng là vì trước kia Lục Lâm Trạch từng không tiếc nhảy xuống vực cứu y… Vi huynh, Lục Lâm Trạch có thể xả thân chịu chết vì Thẩm Tam Xuyên, chắn hẳn huynh cũng không kém cạnh gì đâu nhỉ?”
Vi Hàm Dạ không kìm được nữa: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Muốn bảo ta rằng chỉ vì muốn trả ơn nên Thẩm huynh mới lấy thân báo đáp sao?”
“Vi huynh không tin à? Những gì ta nói vô cùng chính xác, huynh và Lục Lâm Trạch, chỉ kém nhau một cơ hội cứu y thôi.”
Vi Hàm Dạ cười khẩy đáp: “Tất nhiên là không tin.”
Thương Viêm cười mà rằng: “Vậy chi bằng chúng ta cược đi, cược ngay ván đấu thứ ba này. Chỉ cần huynh đối xử nhiệt tình hết lòng với y, Thẩm Tam Xuyên nhất định sẽ cố ý thua huynh, giúp huynh thắng ván này để báo ơn.”
Vi Hàm Dạ nhíu mày nói: “Thẩm huynh tuyệt đối không phải loại người cố tình chịu thua! Ta hoàn toàn không có hứng thú với cá cược, càng không cố tình trao đi ơn huệ vì trò đánh cuộc vớ vẩn của ngươi. Dù ta có tốt với Thẩm huynh, thì đấy cũng xuất phát từ tấm lòng của ta, chứ không cần ngươi sinh sự!”
“Thật à? Vậy chúng ta hãy rửa mắt chờ mong, xem người thắng cuộc ván sau là ai nhé.”
…
Trong động rết.
Rết Chúa lại gào thét lần nữa, uy lực còn mạnh mẽ hơn trước đó!
Tuy đã được Vi Hàm Dạ bảo vệ, nhưng vết thương cũ nơi xương sườn Thẩm Tam Xuyên vẫn nhức buốt vì cơn rung chấn. Anh chàng đau đến độ co rút người lại, khổ sở tựa vào lòng Vi Hàm Dạ, đôi mắt cũng sung huyết đỏ ngầu!
Rết Chúa gào xong, bỗng dưng lại tạm dừng, sau đấy nó tập hợp lũ rết nhỏ bằng đôi râu đằng trước, mở cái mồm đầy dịch nhầy, nuốt trọn từng mớ rết!
【 Hệ thống: Hình như nó gào lắm quá nên mệt, tính ăn để bổ sung năng lượng đấy. Ký chủ, cậu vẫn ổn đấy chứ? 】Bấy giờ mọi người mới khá hơn một tẹo, nhưng vài kẻ vẫn chưa đứng dậy nổi, một số nghiêm trọng hơn còn chảy máu từ cả mắt mũi miệng tai!
Vi Hàm Dạ vừa buông tay ra, là Thẩm Tam Xuyên yếu ớt ngã khuỵu. Chàng ta vô thức ôm lấy vòng eo đang trượt xuống của anh chàng.
Vi Hàm Dạ có thân hình cao lớn, nên bàn tay cũng dày rộng mạnh mẽ lạ thường. Lần đầu đụng phải vòng eo thon thả quyến rũ của người ta, cảm giác mảnh mai mềm mại như dòng điện truyền tới, khiến trái tim chàng ta rung động, trái cổ hơi giật giật. Bàn tay đang giữ hông Thẩm Tam Xuyên không khỏi siết chặt hơn một chút…
Thẩm Tam Xuyên đã kiệt sức sẵn, đang ghìm cục máu trong họng. Bị Vi Hàm Dạ bóp mạnh thế, vết thương ở xương sườn lại càng đau thêm. Lần này anh chàng không nhịn nổi nữa, phì máu tươi ra đánh “phụt”!
Vi Hàm Dạ bị Thẩm Tam Xuyên phun máu đầy người thì tỉnh táo lại ngay. Chàng ta vội bế ngang Thẩm Tam Xuyên lên, nhanh chóng sải vài bước đặt anh chàng tựa vào vách động: “Thẩm huynh, vết thương cũ của huynh tái phát à?”
Thẩm Tam Xuyên ho khan vài cái, làm xương sườn lại đau nhâm nhẩm: “Khụ khụ… Xin lỗi, làm bẩn hết người huynh rồi…”
Vi Hàm Dạ quỳ một gối, lau vết máu bên môi anh chàng đi bằng tay áo mình: “Không cần xin lỗi chuyện này đâu, huynh nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ đối phó với con quái vật kia!”
“Ta không sao, vết thương xoàng này có là gì, khạc máu xong còn thấy khá hơn…” Thẩm Tam Xuyên chống Ứng Kiếp đứng dậy, hơi thở vẫn hơi nặng nề, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, “Cuộc thi còn chưa kết thúc, sao ta có thể dừng lại nghỉ ngơi!”
Dứt lời, anh chàng rút kiếm phi thân tiến lên. Đòn tấn công sóng âm quá mạnh, đã thế còn là loại âm thanh nổi quay đủ 720° không góc chết, rung ầm ầm muốn nứt gan người ta. Tuyệt đối không thể để Rết Chúa có cơ hội thét gào lần nữa. Nhân lúc Rết Chúa đang ăn, phải kết liễu nó ngay!
Vi Hàm Dạ lo Thẩm Tam Xuyên gặp bất trắc, nên cũng lập tức đi theo.
Thẩm Tam Xuyên xông tới chém đứt đôi râu lấy đồ ăn của Rết Chúa. Con Rết Chúa đang tích cực đánh chén bổ sung năng lượng lập tức nổi cáu. Vô số đôi chân tính cắt nhỏ Thẩm Tam Xuyên thành từng mảnh. Nhưng Thẩm Tam Xuyên di chuyển nhẹ nhàng, luôn dễ dàng né được cặp vuốt sắc bén của nó. Rết Chúa còn tự cắt đứt khá nhiều chân vì dùng sức quá đà. May thay nó có vô vàn đốt chân, nên cũng kệ luôn! Có điều Thẩm Tam Xuyên liên tục ngáng đường ăn uống của nó, làm nó cáu tiết quá chừng!
Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, nhược điểm của con này là gì?
【 Hệ thống: Thấy cái mặt người bự chảng trên trán nó không? Đôi mắt nhắm nghiền của khuôn mặt ấy là chỗ hiểm của nó đấy, móc mắt sẽ không khác gì phá hủy hệ thống thần kinh trung ương của nó 】
Thẩm Tam Xuyên: Thì ra là thế, vậy tớ sẽ đi chọt mắt nó!
【 Hệ thống: Nhưng cậu phải cẩn thận đấy. Nó khác với rết mặt người bình thường, con này không có nọc độc, nhưng cái mặt người của nó lại phủ đầy chất lỏng có tính ăn mòn, một khi dính vào da, cậu sẽ bị ăn mòn đấy 】
Thẩm Tam Xuyên: Được, tớ hiểu rồi!
Kể từ trận chiến với Huyền Phong lão tổ, Ứng Kiếp chủ động hao tổn thần lực tới cứu Thẩm Tam Xuyên, người và kiếm đã thành lập tình hữu nghị cách mạng sâu đậm! Ứng Kiếp cuối cùng cũng không còn ghét bỏ Thẩm Tam Xuyên quá nữa, coi như thừa nhận anh chàng một nửa. Thẩm Tam Xuyên đã có thể triệu hồi Ứng Kiếp tùy ý, phối hợp cùng Ứng Kiếp cũng ngày một nhuần nhuyễn. Vậy nên dáng dấp anh chàng cầm kiếm bây giờ quả thực như được thần tiên độ! Dù gì cũng là học trò do Vu Nguyệt Thượng nhân tự tay chỉ dạy, khí thế của anh chàng cũng ngang ngược độc đoán hao hao Thiên Lũng Cảnh mỗi lúc giết địch, khiến người ta không rét mà run!
Mặt thì tuyệt mỹ, xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn!
Mọi người đang ngồi dưới đất điều hòa nhịp thở dưỡng thương, thấy Thẩm Tam Xuyên tựa như một vị thần yêu nghiệt, bóng dáng dứt khoát, chìm giữa muôn vàn ánh kiếm xa xôi. Con Rết Chúa khổng lồ cao như núi vụng về chống đỡ, không thể địch lại những đòn tấn công của anh chàng, cuối cùng bị anh chàng chiếm thế chủ động, trèo lên cái mặt người to cồ cộ!
Thẩm Tam Xuyên xọc một kiếm, đẩy mí mắt đang nhắm chặt ra kia. Nhát kiếm tiếp theo đâm thẳng vào đồng tử quái dị của con quái vật, giật một bên nhãn cầu tổ chảng của nó ra!
Rết Chúa đau đến độ người rung ầm ầm, chất lỏng ăn mòn lập tức ồ ạt trào ra từ bên mắt trống hoác. Thẩm Tam Xuyên vội vàng né tránh. Anh chàng lùi vài bước về sau định xử lý con mắt còn lại của Rết Chúa, bỗng nghe thấy tiếng hô của Vi Hàm Dạ: “Thẩm huynh, cẩn thận đằng sau!”
Thẩm Tam Xuyên vừa quay đầu lại, chợt thấy lũ rết con đông nghìn nghịt bò lên mặt người của Rết Chúa, muốn ngăn cản anh chàng móc nốt bên mắt còn lại của nó. Tuy rết con không phải là đối thủ của Thẩm Tam Xuyên, nhưng địch đông đối phó cũng nhọc. Vi Hàm Dạ thấy thế, vội vàng phi thân đến hỗ trợ!
Thẩm Tam Xuyên sốt sắng muốn khoét nốt mắt kia, nên nhất thời chỉ chăm chăm vào con mắt đó, mà không để ý chất lỏng ăn mòn phun ra từ mồm Rết Chúa đang ập vào lưng mình. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Vi Hàm Dạ kéo mạnh Thẩm Tam Xuyên lại. Hai người lăn qua một bên. Chất lỏng ăn mòn lập tức làm tan chảy hoàn toàn xương thịt của một con rết nhỏ.
Thẩm Tam Xuyên thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, quả ấy mà trúng mình chắc chả khác nào bị tạt axit!
Sau đó, anh chàng thấy cánh tay của Vi Hàm Dạ bắt đầu bốc khói. Nhận ra tay Vi Hàm Dạ bị dính chất lỏng, tim anh chàng giật thót. Đoạn, anh chàng bình tĩnh xé ống tay áo của Vi Hàm Dạ ra để phòng ngừa chất lỏng ăn mòn xâm nhập sâu hơn, sau đấy nhanh chóng dùng nước lạnh hòa tan từ băng của Ứng Kiếp xối lên cánh tay Vi Hàm Dạ. Nhưng tác dụng ăn mòn của chất lỏng này quá mạnh, cánh tay chàng ta vẫn nhoe nhoét máu thịt. Thẩm Tam Xuyên xé áo của mình, lẹ làng băng bó lại cho Vi Hàm Dạ.
Vi Hàm Dạ luôn nhìn Thẩm Tam Xuyên từ đầu đến cuối. Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, mà y có thể giải quyết với hiệu suất cao đến vậy, có thể nói là vô cùng bình tĩnh.
“Thẩm huynh, đa tạ!”
Thẩm Tam Xuyên liếc con Rết Chúa đang quằn quại giãy giụa, mở miệng hỏi Vi Hàm Dạ: “Huynh còn cầm kiếm được không?”
Vi Hàm Dạ gật đầu, những tưởng Thẩm Tam Xuyên bảo mình đánh tiếp, nào ngờ chàng ta lại nghe thấy Thẩm Tam Xuyên thì thầm: “Chỗ hiểm của nó là hai mắt, huynh khoét con mắt còn lại của Rết Chúa đi, vòng này Cổng Phá Trần của huynh sẽ thắng.”
Vi Hàm Dạ ngẩn người: “Huynh… huynh muốn nhường cho ta thắng ư?”
【 Hệ thống: Ui ui, ký chủ, cậu tính nghe theo lời Thương Viêm, để Vi Hàm Dạ thắng ván này thật à? 】
Thẩm Tam Xuyên: Có sao đâu, dù vòng này tớ về nhì, thì so điểm tổng vẫn hạng nhất, chẳng ảnh hưởng gì.
【 Hệ thống: Tuy đúng là vậy thật, nhưng mà, nhưng mà… 】
Vi Hàm Dạ vẫn ngỡ ngàng nhìn Thẩm Tam Xuyên chằm chằm không chớp mắt: “Rõ ràng huynh có thể thắng… nhưng lại nhường ta ư? Tại sao?”
…
Vậy chi bằng chúng ta cược đi, cược ngay ván đấu thứ ba này. Chỉ cần huynh đối xử nhiệt tình hết lòng với y, Thẩm Tam Xuyên nhất định sẽ cố ý thua huynh, giúp huynh thắng ván này để báo ơn.
Huynh và Lục Lâm Trạch, chỉ kém nhau một cơ hội cứu y thôi.
…
Nhớ tới câu nói lúc trước của người nào đó, trái tim Vi Hàm Dạ lập tức loạn nhịp!
Chàng ta chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt thế này, như thể thứ gì sắp nhảy ra ngoài vậy.
Thẩm Tam Xuyên vặc: “Giờ không phải lúc để xét nét mấy chuyện này, ta chặn quái nhỏ giúp huynh, huynh mau ra tay đi! Kẻo không đến lúc Rết Chúa tỉnh dậy, nó sẽ không dễ đối phó thế này nữa đâu.”
“Ta nghe Thẩm huynh.”
Chàng ta nhìn Thẩm Tam Xuyên chằm chằm, chút tình cảm mơ hồ lạ lẫm hiện lên trong ánh mắt, có điều Thẩm Tam Xuyên hoàn toàn không phát hiện ra.
Sau đấy, Vi Hàm Dạ lại rút kiếm vào trận lần nữa. Chàng ta trèo lên mặt Rết Chúa, đâm kiếm móc con mắt còn lại của nó ra. Chỉ trong khoảnh khắc, Rết Chúa như mất đi sinh mệnh, hàng ngàn hàng vạn cái chân đổ ầm xuống đất, thân hình khổng lồ cũng từ từ im lìm!
Mọi người ngơ ngác nhìn Vi Hàm Dạ, mãi lâu sau, tiếng hoan hô mới vang dội khắp hang núi.
Những con rết nhỏ cũng đột ngột chết ngắc sau khi Rết Chúa đi đời.
Thẩm Tam Xuyên thở phào. Đại chiến qua đi, cơn đau ở bụng lại ập đến lần nữa. Anh chàng đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, thì ai đó bỗng ôm chặt anh chàng từ đằng sau.
Thẩm Tam Xuyên quay đầu lại, thấy Lục Lâm Trạch mặt siêu sầm sì, không thèm nhìn mình.
“Sư đệ?”
Nghe tiếng gọi này, ánh mắt Lục Lâm Trạch mới lia từ Vi Hàm Dạ về Thẩm Tam Xuyên, hắn nhíu mày nói: “Tại sao huynh phải…”
Sau đấy hắn cảm nhận được thân thể Thẩm Tam Xuyên không ổn. Hắn nghẹn lời, lắc đầu nói: “Thôi, đệ đưa huynh về chữa trị đã.”
Thẩm Tam Xuyên ôm bụng: “Chỉ hơi đau thôi, không sao đâu, đệ đừng lo lắng.”
“Người sư huynh chỗ nào cũng mềm, nhưng mỏ thì cứng lắm, rõ ràng đau gần chết kia kìa.”
Thẩm Tam Xuyên chủ động hôn Lục Lâm Trạch một lần hiếm hoi, còn cố gắng tạo dáng tay chiến thắng: “Tiệc chung Năm nhánh cuối cùng cũng kết thúc rồi, ta có thể thành công rút lui, vết thương mọn này có đáng gì… Cho nên, bao giờ về mình lập khế ước luôn nhé?”
Lục Lâm Trạch bỗng dưng đỏ mặt, nhưng vẫn giả bộ tức giận hững hờ: “Đương nhiên là phải thế rồi!”
Thẩm Tam Xuyên bật cười: “Ừ, phải thế chứ.”
“Còn nữa, đệ không cần biết chuyện gì vừa xảy ra giữa hai người… Tóm lại, về sau huynh không được gặp riêng Vi Hàm Dạ nữa, biết chưa?”
Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu: “Tại sao?”
Tuy rằng bình thường anh chàng cũng chẳng cần gặp riêng Vi Hàm Dạ làm gì.
Lục Lâm Trạch gằn giọng: “Đệ không thích ánh mắt hắn nhìn huynh bây giờ.”
“Hả?”
…
Tất cả mọi người đều đang ăn mừng Cổng Phá Trần và Ải Phong Nguyệt giành được hạng một hạng hai trong ván thứ ba. Chẳng ai để ý là, một cánh hoa Nghiệp Liên tím đen lặng lẽ rơi xuống người Rết Chúa.
Một lát sau, những cái chân của nó khẽ động đậy.
[HẾT CHƯƠNG 98]