“Sao ta lại dạy dỗ ra một đứa học trò như ngươi!”
***
Thiên Lũng Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên bụng mình, đột nhiên duỗi tay phản công, ấn thẳng đối phương lên cửa phòng. Sau đó y lạnh lùng dùng chưởng phong ép Nghiệp Liên ra khỏi cơ thể Hoang Tịch.
Hoang Tịch không dự đoán được Thiên Lũng Cảnh lại đột ngột ra tay với mình nên không hề phòng bị. Nghiệp Liên trong cơ thể gã lập tức bị Thiên Lũng Cảnh nắm trong lòng bàn tay.
Đóa Nghiệp Liên kia đã khác hẳn lúc xưa, không còn tuyền một màu tím đen nữa, mà là tím ngả sang trắng. Tuy tim sen vẫn tím sậm u ám, nhưng những cánh sen xung quanh đã hoàn toàn hóa thành màu trắng muốt. Nó lẳng lặng nở rộ trong tay Thiên Lũng Cảnh, tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt.
“Sư tôn, người!” Hoang Tịch thấp thỏm nhìn đóa Nghiệp Liên trong tay Thiên Lũng Cảnh.
Thiên Lũng Cảnh liếc thoáng Nghiệp Liên, rồi lại quay sang Hoang Tịch, hỏi với giọng điệu lạ lẫm: “Hoang Tông chủ, không định giải thích gì à?”
Miệng Hoang Tịch mấp máy, nét mặt có vẻ hơi do dự, gã nói đầy kìm nén: “Nghiệp Liên hấp thu thiện niệm, tất nhiên sẽ chuyển từ Tà Nghiệp Liên sang Thánh Nghiệp Liên, giờ nó chỉ đang lột xác thôi.”
“Ngươi đã hấp thu thiện niệm của ai?”
Hoang Tịch mím môi, không trả lời.
“Có phải, là thiện niệm của dân chúng không?”
Hoang Tịch né tránh câu hỏi này, chỉ nói: “Con có lý do cần phải tinh lọc Nghiệp Liên, người đừng xen vào.”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày: “Nhưng đó đều là bá tánh bình thường! Sao ngươi có thể…”
“Thì đã sao?” Hoang Tịch nhìn Thiên Lũng Cảnh, hẵng còn khá bình tĩnh, “Đó chỉ là chút suy nghĩ tốt lành, cũng chẳng hại đến sức khỏe họ, càng không gây nguy nan cho tánh mạng. Con cũng đâu chỉ chăm chăm hút thiện niệm của mỗi một nơi.”
“Hoang đường, ngươi còn không biết hối cải ư?” Thiên Lũng Cảnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoang Tịch, “Ngoài thôn Đào Nguyên, ngươi còn hấp thu thiện niệm ở đâu nữa? Có phải huyện Khanh Lâu cũng bị ngươi…”
“Sư tôn, người đừng nhúng tay vào chuyện này, coi như con van người được không?” Hoang Tịch duỗi tay lấy lại đóa Nghiệp Liên Thiên Lũng Cảnh đang cầm, thu vào trong cơ thể mình.
“Biết rõ là sai, mà ngươi vẫn muốn tiếp tục ư?”
“Sai hay đúng, chỉ là tương đối thôi. Trong góc nhìn của sư tôn, con đang hãm hại dân lành. Nhưng đối với con, đây là cách duy nhất để con cứu… Người đừng hỏi nhiều nữa, con không thể giải thích rõ chuyện này cho người được.”
Thiên Lũng Cảnh thấy thái độ kiên quyết của Hoang Tịch thì bình tĩnh hỏi: “Có liên quan đến Triền Tình Ti đúng không?”
“… Không, chẳng dây mơ rễ má gì đến Triền Tình Ti cả.” Hoang Tịch quay đầu đi, không nhìn Thiên Lũng Cảnh nữa.
“Ngươi nhìn thẳng vào ta mà nói.”
Hoang Tịch nghe vậy thì quay lại nhìn Thiên Lũng Cảnh, đôi mắt đã hơi hoe đỏ: “Sư tôn, mình đừng nói chuyện này nữa được không? Lâu lắm rồi không gặp nhau, con không muốn cãi cọ với người vì mấy chuyện vặt vãnh này.”
“Chuyện vặt vãnh?” Ánh kiếm Uyên Quang lóe sáng trong tay Thiên Lũng Cảnh, y lập tức đặt kiếm lên họng Hoang Tịch, “Đám bạn cùng trường cậu út phủ họ Quan ở huyện Khanh Lâu bỗng dưng trở nên cực kỳ thô bạo, lấy việc bắt nạt kẻ vô tội làm thú vui… họ cũng bị Nghiệp Liên ảnh hưởng đúng không?”
Mặt Hoang Tịch tái nhợt ngay tức khắc: “Lần đó là tai nạn ngoài ý muốn thôi! Lúc ấy con không thể khống chế Nghiệp Liên, đành phải giấu nó trong hang núi, nhưng họ tự tiện xông vào… Đến khi con phát hiện thì đã muộn rồi! Cái thiện của họ… đã bị Nghiệp Liên nuốt sạch.”
Hóa ra vào buổi tối trong hội đạp thanh của trường tư thục, mấy cậu choai choai rảnh quá nên cược nhau đi vào vùng cấm để thử thách lòng can đảm. Dân núi này từng nhắc họ đừng tự tiện đi vào cấm địa, nhưng đám học sinh trẻ dại ngông nghênh đâu thèm để ý. Cuối cùng đi bừa thế nào, họ lại tình cờ vào đúng hang núi cất giấu Nghiệp Liên đang mất khống chế, lập tức bị Nghiệp Liên xơi tái toàn bộ lương tâm và những suy nghĩ thiện lành! Lần đạp thanh đó, lại đúng lúc Quan Dã đổ bệnh, Đào Nhiên ở lại chăm sóc chàng ta… Nên hai người mới nhận ra tính cách của đám bạn chung trường đã thay đổi hẳn sau dịp này!
Nhưng tới lúc Hoang Tịch phát hiện sự việc, thì thảm kịch đã phát sinh, gã không kịp ngăn cản nữa.
“Ngươi có biết tất cả học sinh trường tư thục đó đều bỏ mạng vì chuyện ấy, chết rồi còn hóa thành oán linh, tiếp tục bắt nạt kẻ khác không!” Thiên Lũng Cảnh phẫn nộ nói, “Ngươi còn dám nói hấp thu thiện niệm sẽ không hại tới mạng người ư?”
…
Căn phòng lặng thinh mất một lúc.
Hoang Tịch đột nhiên bỏ cuộc: “Đúng đấy, ta chính là loại tà ma vặn vẹo, là tên đại ma đầu mà lũ chính phái các người có thể trừng phạt đấy! Chuyện này chẳng là cái thá gì với ta, dù sao ở trong mắt người, ta đã là kẻ tội ác tày trời, làm đủ chuyện xấu… Vu Nguyệt Thượng nhân dẫn đầu chính đạo, là Tiên Tôn công chính quang minh được vạn người kính trọng. Loại đồ đệ nham hiểm dơ dáy cùng cực như ta, người cứ giết quách đi!”
Dứt lời, gã bước một bước về phía Uyên Quang.“Ngươi!” Thấy mũi kiếm Uyên Quang vạch ra một vết máu trên cổ Hoang Tịch, Thiên Lũng Cảnh toan thu vũ khí, nhưng lại bị Hoang Tịch giữ chặt mũi kiếm.
Tay gã lập tức nhoe nhoét máu!
“Nếu hôm nay Vu Nguyệt Thượng nhân không giết ta, thì ta vẫn sẽ cắn nuốt thiện niệm của kẻ khác, cho tới khi nào Nghiệp Liên lột xác thành công! Người nghĩ kỹ đi, muốn thả hổ về rừng không? Hay là sợ dòng máu dơ dáy của ta vấy bẩn kiếm Uyên Quang của Thượng nhân?”
“Chát –”
Thiên Lũng Cảnh cho Hoang Tịch một cái bạt tai nảy lửa, năm vết đỏ như máu lập tức xuất hiện trên má Hoang Tịch.
“Nghiệp chướng! Sao ta lại dạy dỗ ra một đứa học trò như ngươi!”
Hoang Tịch ôm bên má bỏng rát, không hề lên tiếng.
“Ngươi đi đi.” Thiên Lũng Cảnh nhíu mày nói, “Nếu để ta phát hiện ngươi làm trò xằng bậy bằng Nghiệp Liên lần nữa, đừng trách ta không niệm tình thầy trò.”
Tuy đã trở thành bá chủ của ba châu Huyền Sát, luôn ương ngạnh ngông nghênh, kênh kiệu vô lối trước kẻ khác, nhưng mỗi khi đối mặt với Thiên Lũng Cảnh, Hoang Tịch lại không xấc xược nổi. Tựa như trăm năm trước, gã bị đồng môn khiêu khích nên ẩu đả với họ, nhưng lúc Thiên Lũng Cảnh quất roi phạt mình, gã vẫn không hề mở miệng bào chữa cho bản thân, chỉ yên lặng chịu đựng.
Dẫu thân phận địa vị đã thay đổi đến đâu, gã vẫn chẳng đời nào hỗn láo với sư tôn, mãi mãi không bao giờ.
Thật ra, sau khi nghe Thẩm Tam Xuyên kể lại chuyện xảy ra ở huyện Khanh Lâu, Thiên Lũng Cảnh cũng từng hoài nghi Hoang Tịch, nên mới tự chạy tới tận nơi để điều tra. Nhưng tất cả những chỗ y đi điều tra đều đã bị dọn dẹp trước, y hoàn toàn không tìm được tin tức hữu dụng gì, như thể có kẻ cố tình xóa vết vậy.
Hiện trường càng như thế, thì lại càng khả nghi.
Bất kể năm nhánh Thần Phong có can dự hay không, thì việc Hoang Tịch vận dụng Nghiệp Liên để gặm nhấm thiện niệm của bá tánh cũng là sự thật không thể chối cãi! Tuy gã không chịu tiết lộ nguyên nhân cốt lõi, nhưng Thiên Lũng Cảnh đã ngẫm ra gần hết. Hoang Tịch có chịu nói hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Hoang Tịch đi rồi, Thiên Lũng Cảnh suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định kể hết với Thẩm Tam Xuyên.
Dù sao, một số việc không thể kéo dài mãi được.
…
“Cái gì?! Sư tôn, thầy đã gặp Hoang sư huynh, hơn nữa ngài ấy còn thừa nhận hết sao?” Thẩm Tam Xuyên tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt, nhìn Thiên Lũng Cảnh đang khoan thai ngồi uống trà trước bàn.
“Ừ, thật ra hồi xưa thầy đã quá cố chấp, cứ nhất quyết trái ý trời sửa lại số mệnh cho Hoang sư huynh của con, còn ép Triền Tình Ti trên cơ thể nó qua người mình. Nếu không, Hoang sư huynh của con đã chẳng thành ra thế này.” Thiên Lũng Cảnh ngập ngừng một thoáng, rồi bỗng lên tiếng, “Đúng rồi, thầy còn chưa kể cho con nghe chuyện Triền Tình Ti…”
“Thật ra con biết cả rồi ạ, sư tôn. Trước kia con đã tự trải nghiệm tất cả quá khứ giữa thầy và Hoang sư huynh trong ảo cảnh Nghiệp Liên bằng thân phận của sư tôn… Dù là Triền Tình Ti, hay ràng buộc trăm năm giữa hai người, con đều hiểu rõ…” Thẩm Tam Xuyên nghẹn lời, “Xin lỗi thầy, đấy là chuyện riêng tư của thầy, đáng lẽ con không nên biết…”
Thiên Lũng Cảnh cười lắc đầu: “Không sao, vậy thì thầy đỡ phải kể lại quá trình cho con.”
“Sư tôn, lý do Hoang sư huynh dùng Nghiệp Liên hấp thu thiện niệm, là để giảm tác hại của Triền Tình Ti trên người thầy đúng không?”
Thiên Lũng Cảnh ấn trán: “Cái tên ngốc kia, cứ tự cho là mình đúng, không chịu nói với thầy, còn nhất quyết phủ nhận. Thật ra thầy biết hết, tất cả là vì Triền Tình Ti trên người thầy, nên thằng nhỏ mới tìm mọi cách để cứu thầy.”
“Nếu đã vậy, thầy còn trách ngài ấy không ạ?”
“Thầy có tư cách gì để tha thứ đâu?”
“…” Thẩm Tam Xuyên lặng lẽ nhìn Thiên Lũng Cảnh trước mặt mình, sau đấy tha thiết khuyên y, “Sư tôn, mình không thể ngồi xuống với nhau, thương lượng chuyện này tử tế được sao? Hay là còn cách gì để cứu vãn không, Triền Tình Ti… biết đâu vẫn giải được ạ?”
“Triền Tình Ti không thể hóa giải, nếu không thầy đã chẳng khổ sở suốt trăm năm.” Thiên Lũng Cảnh thờ ơ nói, “Huống chi, hiện giờ Triền Tình Ti đã khác xưa, không còn phát tác mỗi năm một lần nữa, mà lúc nào cũng có thể…”
“Sao lại thế được?!”
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu còn nhớ cốt truyện ban đầu không? Theo truyện gốc, đáng lẽ bây giờ Yển Ma Chân quân phải cướp Vu Nguyệt Thượng nhân về Tông Long Dã rồi, vì Triền Tình Ti bắt đầu thoát khỏi giới hạn thời gian. Bề ngoài, Yển Ma Chân quân mang đại quân tới bắt ép Vu Nguyệt Thượng nhân làm theo ý mình, chứ thực ra đang cứu mạng Vu Nguyệt Thượng nhân đó… 】
【 Hệ thống: Giờ cậu đã thay đổi rất nhiều tình tiết, tuy Yển Ma Chân quân không cướp Vu Nguyệt Thượng nhân đi, nhưng Triền Tình Ti trong cơ thể Vu Nguyệt Thượng nhân vẫn sẽ bắt đầu vuột khỏi tầm kiểm soát, chuyện này thì cậu không thay đổi được 】
Thẩm Tam Xuyên ngẩn ngơ. Trước kia anh chàng chỉ muốn ngăn cản Hoang Tịch làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng lại quên mất lý do khiến gã bắt buộc phải làm thế!
“Qua trăm năm ròng, Triền Tình Ti đã không còn an phận với hiện trạng nữa, bằng không Hoang Tịch cũng chẳng phải cố chấp với chuyện thanh lọc Nghiệp Liên. Thầy đã áp chế nó nhiều lần bằng tu vi, nhưng mỗi lúc một khó khăn hơn.” Thiên Lũng Cảnh nói rất thờ ơ, như thể không phải chuyện của mình, “Tam Xuyên, con nói con từng tự trải nghiệm chuyện của chúng thầy trong ảo cảnh Nghiệp Liên, vậy con có biết, điều kiện mà thầy đã trao đổi để cứu Hoang sư huynh của con là gì không?”
Thẩm Tam Xuyên lặng lẽ gật đầu: “Con biết ạ.”
Trăm năm trước, Thiên Lũng Cảnh mang thi thể đầu một nơi thân một nẻo của Hoang Tịch đến nhờ vả Thiên Nguyệt lão lão của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Lúc ấy, ngoài Triền Tình Ti, thầy còn phải trả một cái giá đắt khác cho việc làm trái ý trời thay đổi số mệnh.
Đến Hoang Tịch cũng không biết chuyện này, còn Thẩm Tam Xuyên thì chưa bao giờ tiết lộ điều ấy với bất cứ ai.
Thiên Lũng Cảnh đã mất đi tiên cốt.
Mất tiên cốt rồi, dẫu sau này có tu luyện tới trình độ nào, cũng không thể độ kiếp phi thăng được nữa.
Không thể độ kiếp phi thăng, thì không kéo dài tuổi thọ mãi mãi được, chỉ có thể chống đỡ bằng tu vi của chính mình.
Đó là cái giá rất đắt mà y đã trả để thay đổi số mệnh cho Hoang Tịch.
Vậy nên lúc ở trong ảo cảnh, Thẩm Tam Xuyên mới vô cùng đau khổ khi hai người từ mặt nhau.
“Tam Xuyên, có lẽ con sẽ cảm thấy chuyện này hơi đột ngột, nhưng nếu một ngày nào đó thầy đây không còn, thì con phải gánh vác trách nhiệm Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt…”
“Không đâu, sư tôn!” Thẩm Tam Xuyên kích động nói, “Dù mất đi tiên cốt, nhưng với linh lực của thầy, thì ít nhất vẫn sống thêm được mấy trăm năm, thầy không thể tự dưng biến mất được!”
“Ừ, đáng lẽ là vậy đấy. Nhưng phải tranh đấu với Triền Tình Ti, nên ta đã hao phí quá nhiều linh lực, có lẽ không sống lâu được vậy nữa đâu.”
“Nhất định sẽ có cách thôi, sư tôn! Thầy đừng hao phí linh lực để chống chọi với Triền Tình Ti nữa, con sẽ tìm Hoang sư huynh về. Thầy không phải bận tâm ánh nhìn của người đời đâu, cứ ở bên ngài ấy đi, ít ra ngài ấy có thể ức chế nó…”
“Tam Xuyên, con đừng nói linh tinh.” Thiên Lũng Cảnh cắt ngang lời nói lộn xộn của Thẩm Tam Xuyên, vẻ cô đơn hiện ra trong ánh mắt, “Hai chúng ta, tuyệt đối không thể thành đôi được.”
Thẩm Tam Xuyên sững sờ tại trận, như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, toàn thân run bắn vì sợ! Sau đấy, dường như anh chàng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, chợt quỳ sụp trước mặt Thiên Lũng Cảnh, thưa: “Sư tôn, con có cách cứu được thầy ạ!”
Dứt lời, anh chàng lấy túi gấm Bạch Đế cho mình ra: “Thầy từng nói Thần Khí trong này có thể gọi người chết dậy, tái tạo xương thịt mà! Nó sẽ cứu được thầy đúng không ạ?!”
Thiên Lũng Cảnh từ chối: “Thứ này quý giá quá, con giữ lấy mà dùng, chứ đừng…”
“Sư tôn, thầy cũng như sư đệ, là những người còn quan trọng với con hơn chính tính mạng con. Con tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn thầy gặp chuyện bất trắc được! Nếu thầy còn coi con là học trò, thì đừng từ chối con ạ, có được không thầy!”
“…”
Trong kiếp này, Thiên Lũng Cảnh chỉ nhận hai đồ đệ, là Hoang Tịch và Tam Xuyên.
Y luôn cảm thấy mình không xứng làm thầy kẻ khác vì không dạy dỗ nổi Hoang Tịch. Nhưng sự tồn tại của Tam Xuyên lại khiến y vô cùng tự hào. Rõ ràng chưa ở bên nhau bao lâu, nhưng đứa học trò này của y quả thực có một không hai trên đời, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành cây cao bóng cả vượt qua y.
…
Hôm sau, vòng thi cuối cùng của Tiệc chung Năm nhánh chính thức bắt đầu.
Nội dung ván đấu lần này là – cứu thế.
Giải thích đơn giản, thì là càn quét ma vật quanh địa phương này, cứu lê dân bá tánh khỏi thảm cảnh.
Biết được nội dung thi, ai nấy đều ghé tai nhau xì xào.
“Sao lại thế nhỉ, trước kia làm gì có tin đồn ở đây có ma vật? Chẳng lẽ lại là ảo cảnh do các Chưởng môn hợp sức tạo ra?”
“Nghe nói nội dung thi ban đầu không phải cái này đâu. Hôm qua sau khi tụi mình tới đây, quan phủ bên này quan tâm lắm. Trời vừa tối là họ tới trình bày dạo gần đây chỗ họ bị yêu ma quấy nhiễu rất nặng nề, mong năm nhánh Thần Phong ra tay giúp đỡ, nên cuộc thi mới đổi kịch bản bất chợt đấy.”
“Uầy, còn thế nữa cơ!”
“Vậy rốt cuộc là ma vật gì á?”
“Không rõ lắm, nghe bảo dạo này cứ ai vào núi là lại bị ma bắt, không ai trở về được cả. Sau này quan phủ có nhờ vài người tu chân tới giúp. Ai dè mấy tiên tu vào, mà cũng không thể trở ra… Chắc hẳn không phải yêu ma bình thường đâu!”
“Ờm… Tiệc chung Năm nhánh về cơ bản đều là đệ tử mới nhập môn trong vòng mười năm, liệu có đấu lại được thứ quái quỷ kia không?”
“Sợ gì, lần này người dẫn đội đều là đệ tử thân truyền của các Chưởng môn, không cần lo lắng vụ thực lực đâu… Vả lại, các Chưởng môn của năm nhánh Thần Phong ở đây cả, làm sao nên cơ sự gì được! Thật ra ta còn thầm mong có vụ gì hay ho, để Vu Nguyệt Thượng nhân đứng đầu năm nhánh Thần Phong tự mình ra tay, hê hê, cho ta được mở mang tầm mắt!”
“Ông suy nghĩ cái kiểu gì đấy! Nhưng mà, bao năm rày, đây mới là lần đầu Vu Nguyệt Thượng nhân tự mình tham dự Tiệc chung Năm nhánh, quả thực làm mọi người chờ mong ngài ra tay! Dù sao ngài cũng là biểu tượng sức mạnh đỉnh cao của năm nhánh Thần Phong ta mà!”
“Mới lại, mấy người không thấy tò mò về lý do Vu Nguyệt Thượng nhân xuất quan à? Ta nghe nói ngài đã không rời Ải Phong Nguyệt trăm năm nay, sao tự dưng lần này lại xuất hiện?”
“Cái đấy mà đệ cũng không biết hả? Vu Nguyệt Thượng nhân vừa nhận đệ tử thân truyền đầu tiên sau trăm năm mà. Ta nghe đứa bạn trong Ải Phong Nguyệt bảo, Vu Nguyệt Thượng nhân chiều cậu học trò nhỏ này hết nấc, còn giao cả kiếm Uyên Quang không bao giờ rời thân cho tên đó dùng! Nên lần đầu học trò cưng tham dự cuộc thi quan trọng thế này, tất nhiên ngài phải đích thân có mặt để ủng hộ thôi!”
“Cái gì, cho cả Thần Khí Uyên Quang cơ á?!”
“Người mà mấy anh em đang nhắc tới là Thẩm Tam Xuyên nhỉ! Nghe nói tên đó mới vào Ải Phong Nguyệt một năm mà đã lên tới cấp 6, quả là đấng kỳ tài, thảo nào lại được Vu Nguyệt Thượng nhân ưu ái. Gã Thủ Tịch nhiệm kỳ trước cũng bị răn dạy làm gương rồi, e là để lót đường cho cậu Thẩm sư đệ này đấy!”
“Một năm mà lên tận 6 bậc? Sao làm được hay vậy?! Ngày xưa chỉ mình Vu Nguyệt Thượng nhân là có thực lực như thế thôi!”
“Ta thấy các tiên hữu trong Ải Phong Nguyệt đều rất tin cậy cậu Thẩm Tam Xuyên kia, tình cảm đồng môn cũng thắm thiết lắm. Hơn nữa, sở dĩ Ải Phong Nguyệt có thể giành thắng lợi trong hai vòng thi trước, hình như đều là nhờ công lao của cậu ta. Mấy người chớ tị nạnh, người ta giỏi thật đấy.”
“Tị nạnh thì không đâu, nhưng ta rất muốn làm quen với Thẩm huynh! Có điều Ải Phong Nguyệt cơ man là tiên hữu, rốt cuộc ai mới là…”
“Ha ha ha, cái này thì đơn giản lắm. Ngoài thực lực, thì xưa nay Ải Phong Nguyệt còn nổi tiếng đông người đẹp. Nhưng dù giữa muôn vàn mỹ nhân, anh chàng Thẩm Tam Xuyên kia vẫn sở hữu nhan sắc thần tiên không thể bỏ lỡ! Nếu muốn làm quen với y, thì cứ qua bên Ải Phong Nguyệt, liếc xem ai đẹp nhất, được săn đón nhất thì người đó chính là y!”
…
Ở bên kia, Thẩm Tam Xuyên hẵng còn suy nghĩ về chuyện của sư tôn. Lục Lâm Trạch đi tới thì thầm: “Tối qua sư huynh trò chuyện cùng sư tôn suốt đêm, đệ thấy quầng mắt huynh hơi thâm, nếu huynh mệt quá, thì nên nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo lại, nói: “Ta không sao, hôm qua đệ đợi ta suốt đêm à?”
“Vâng, huynh với sư tôn tâm sự lâu vậy, hai người đã nói gì thế?”
“Không có gì đâu, chủ yếu là về cuộc thi lần này thôi.”
Không thể để sư đệ biết chuyện này được. Vụ đi điều tra huyện Khanh Lâu trước đó, rất có thể chính sư đệ đã báo cho Hoang sư huynh, nên Hoang sư huynh mới phòng bị, xóa sạch dấu vết từ trước.
Tuy bình thường sư đệ hay cãi vã cự nự với Hoang sư huynh, nhưng thật ra hai cha con rất thân thiết, chẳng giấu nhau điều gì.
Nếu kể chuyện của thầy cho em mình, chắc chắn 100% ẻm sẽ đi mách Hoang sư huynh. Hoang sư huynh mà biết sức khỏe của sư tôn có vấn đề, với cái tính cực đoan ấy, biết đâu ổng lại làm gì dại dột! Dù sao trong nguyên tác, ổng đã cấu kết với năm nhánh Thần Phong xâm chiếm Ải Phong Nguyệt, còn cướp sư tôn về giam giữ ngay trước mặt mọi người…
“Huynh đừng đặt áp lực quá lớn lên bản thân, Tiệc chung Năm nhánh vốn không phải việc của mình huynh.”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Ta biết rồi, đệ không phải lo cho ta quá đâu.”
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Lạ nhỉ, hình như bắt đầu từ vừa nãy, đám người xung quanh tự dưng đông dần lên…
“Hai sư đệ, sẵn lúc tình tứ thế này, hay hôn nhau cái đi?”
“Đứng bên cạnh hai đệ, bỗng thấy không khí quanh mình ngọt lịm.”
“Ngọt… ngọt khé cả cổ! Càng ngọt càng muốn hít nhiều hơn!”
“Thẩm sư đệ, trông đệ hơi bơ phờ nhỉ. Dạo này ban ngày phải thi thố vất vả, buổi tối còn song tu cật lực như thế, quả là làm người ta phải bội phục!”
“Lục sư đệ nhòm tươi tỉnh đáo để, xem ra thể lực của Lục sư đệ mạnh dữ!”
Thẩm Tam Xuyên:?
Ủa không phải chớ, gợm đã, mấy anh mấy chị ơi, các anh chị đang tưởng tượng ra cảnh tầm bậy gì vậy!!!
[HẾT CHƯƠNG 95]