“Loại phản diện nhãi nhép kiểu Boss phụ bản này thường không sống quá 3 tập đâu.”
***
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, bầu không khí hơi ngột ngạt dưới cái nóng của củi lửa.
Thẩm Tam Xuyên cảm giác được sư đệ đã bôi thuốc xong, nhưng chẳng rõ vì sao lại không kêu anh chàng ngồi dậy. Ngón tay hơi lạnh lẽo cũng nóng rực lên vì bôi thuốc. Anh chàng cứ nằm sấp đấy, đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí hiện tại, thì bỗng nghe thấy tiếng Dã Thích Thượng nhân vọng vào từ ngoài phòng.
“Này, sao con nhóc nhà mi lại tới nữa? Hôm nào cũng qua, mi cần mẫn thật đấy.”
“Thái sư tôn, Thẩm sư đệ tỉnh chưa ạ?”
Giọng nói này hơi quen tai…
“Tỉnh rồi, giờ đang chế thuốc cho nó đây.” Tiếng giã thuốc bỗng vang lên.
“Thật ạ? Thế thì tốt quá, để con vào thăm sư đệ!”
Giây tiếp theo, khi tiếng đẩy cửa vang lên, chiếc chăn chợt đắp kín tấm lưng trơn bóng của Thẩm Tam Xuyên. Anh chàng còn chưa kịp phản ứng, Lục Lâm Trạch đã đứng dậy nói với người vừa đẩy cửa vào: “Nguyễn sư tỷ, sư huynh vừa bôi thuốc, giờ chưa nên cử động vội.”
Hóa ra là cái cô Nguyễn Thanh Linh có gương mặt đúng kiểu nữ chính kia.
Thẩm Tam Xuyên quay đầu, chỉ thấy bóng dáng qua tấm bình phong. Anh chàng toan đứng dậy, nhưng bị Lục Lâm Trạch ấn nhẹ vai xuống.
Cái bóng xinh đẹp trên bức bình phong tần ngần: “Vậy ta có nên vào không…”
“Không tiện lắm ạ.” Lục Lâm Trạch quay lưng về phía Thẩm Tam Xuyên, đáp ngay chẳng chút do dự, “Giờ sư huynh đang không mặc gì.”
Người nào đó rõ ràng đang trùm chăn kín mít im thin thít. Nhưng anh chàng cũng lười giả lả với cô sư tỷ này, không phải gặp thì càng đỡ.
Nguyễn Thanh Linh nghe vậy, đứng ngoài bình phong, nói với vẻ hơi thất vọng: “Vậy chốc nữa ta lại qua hỏi thăm sư đệ… Đúng rồi, ta tự tay làm chút điểm tâm, để lại đây trước. Nếu đệ đói thì có thể lót dạ.”
Thẩm Tam Xuyên vừa định cất tiếng cảm ơn, Lục Lâm Trạch lại giành trả lời: “Sư tỷ có tâm quá.”
Nguyễn Thanh Linh ngập ngừng một thoáng rồi vẫn xoay người bỏ đi. Sau khi đóng cửa phòng lại, họ vẫn nghe thấy tiếng nàng chào tạm biệt Dã Thích Thượng nhân.
Thẩm Tam Xuyên thì thầm: “Sư đệ, thật ra ta không yếu như đệ tưởng đâu, tỉnh dậy là ta thấy mình đã khỏe hẳn rồi á…”
Lục Lâm Trạch đang quay lưng về phía Thẩm Tam Xuyên đột nhiên xoay người, rõ ràng mang gương mặt đẹp trai tươi cười dịu dàng, nhưng tự dưng lại làm lòng Thẩm Tam Xuyên giật thon thót: “À? Vậy là Thẩm sư huynh đang trách đệ vì đã ngăn không cho sư tỷ vào ạ?”
Đen tối!
Đen chắc củ luôn!
Cu cậu này chỉ dùng một nụ cười mà đã giải thích tường tận ý nghĩa của cụm “bụng dạ đen tối” cho Thẩm Tam Xuyên!
“Cái… cái đấy thì cũng không phải…” Tại sao mình nói năng xìu hẳn đi thế này, “Chủ yếu là ta thấy trước kia đệ cư xử khá tốt với hai sư tỷ. Ta sợ đệ đuổi người ta như thế, lại làm hỏng hình tượng của đệ trong lòng người ta.”
Lục Lâm Trạch im lặng, hệ thống ngồi ngoài lề cũng im lặng.Thẩm Tam Xuyên lấy quần áo vắt bên cạnh, vừa mặc vừa nói: “Đệ với ta đều là anh em, đệ không phải giấu giếm đâu, ta đã nhận ra rồi. Đệ có ý với Nguyễn sư tỷ đúng không? Phải chăng đệ lo ta cứu tỷ ấy, tỷ ấy sẽ để mắt đến ta, nên mới không muốn cho tỷ ấy vào? Đệ yên tâm, ta hiểu đạo lý quân tử không cướp người tình của kẻ khác mà!”
【 Hệ thống (nói bằng giọng run rẩy): … Ký chủ, cậu nghiêm túc đấy à??? 】
Thẩm Tam Xuyên: Đương nhiên rồi, nói cho đằng ấy biết nhá, tớ liếc sơ đã biết cu cậu đang ghen, đàn ông chẳng lẽ lại không hiểu đàn ông? Vả lại, đằng ấy từng bảo Ma Tôn mà yêu rồi lú là sẽ không muốn phá hủy thế giới nữa mà! Vậy cứ có bồ là ngon rồi á! Chỉ cần tớ tác hợp cho họ, thì không những kết về HE, mà còn bẻ thẳng được xu hướng tính dục của nó luôn, pơ phệch quá còn gì?!
【 Hệ thống: … 】
Hệ thống nhất thời không biết nên bắt đầu cằn nhằn từ đâu.
Thẩm Tam Xuyên đang đắc ý vì kế hoạch hoàn hảo của mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lục Lâm Trạch bật cười khẽ khàng. Sau đấy ai kia quen cửa quen nẻo đến gần sửa sang xiêm áo cho Thẩm Tam Xuyên: “Không ngờ sư huynh lại có con mắt tinh tường đến vậy, chưa gì đã phát hiện đệ thích sư tỷ… Vậy thì sư huynh à, nếu Nguyễn sư tỷ phải lòng huynh, chắc hẳn huynh sẽ quả quyết từ chối ngay, đúng chứ?”
“Cái đấy là tất nhiên, hai mình thân nhau như thế, ta chẳng những không cướp người của đệ, mà còn phải se duyên giúp đệ ấy chứ!”
Thẩm Tam Xuyên: Thấy chưa? Đã thấy chưa! Thằng nhỏ thừa nhận rồi nhé, dù hint có tí tẹo, nhưng chỉ cần tớ cố gắng làm mai, thì tớ không tin mình lại không nên chuyện!
【 Hệ thống: … Ha ha 】
Lúc này, Thẩm Tam Xuyên vừa mặc quần áo tử tế xong, chợt nghe thấy giọng Vạn Trọng Sơn vang lên bên ngoài: “Thái sư tôn, Thẩm sư đệ sao rồi ạ?”
“Tỉnh rồi, con nhóc kia mới đến thăm thằng nhỏ, nó đi thì mi tới.” Dã Thích Thượng nhân giã thuốc “bộp bộp bộp”, “Mi tay xách nách mang gì đấy?”
“À, chỗ này ạ, Lục sư đệ than nhà bếp cách lầu Thuốc xa quá, nhờ con mang ít rau dưa thức ăn qua. Dù sao lầu Thuốc có đủ nồi niêu xoong chảo mà, đệ ấy sẽ tự nấu.”
Dã Thích Thượng nhân lẩm bẩm: “Thằng lỏi này chu đáo phết, còn biết nấu riêng cho ta. Được cái đồ nó nấu đúng là ngon hơn bên nhà bếp nhiều…”
Vạn Trọng Sơn: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, mau đi vào đi!”
“Vầng vầng vầng!”
Vạn Trọng Sơn đẩy cửa bước vào, quả nhiên đang xách hai cái túi to căng phồng đựng đầy đồ ăn. Thấy Thẩm Tam Xuyên tươi tỉnh sáng láng đi ra từ sau bình phong, anh ta vui vẻ nói: “Thẩm sư đệ tỉnh rồi đấy à, làm mấy nay ta lo quá chừng!”
Anh ta đặt hai cái túi to qua một bên, đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên ngó trái ngó phải nói: “Xem ra Lục sư đệ chăm sóc đệ không tồi, trông trạng thái của đệ thì chẳng bao lâu nữa có thể quay về tu luyện ngay thôi.”
Thẩm Tam Xuyên khách khí nói: “Đa tạ Vạn sư huynh quan tâm.”
Có lẽ tại hồi đi làm ai cũng lạnh nhạt với nhau, ngoài tiếp xúc trên cơ quan thì không qua lại gì nữa, xin nghỉ ốm cũng chẳng ai thăm hỏi một câu anh ốm đau thế nào. Vậy nên được Vạn Trọng Sơn quan tâm như vậy, Thẩm Tam Xuyên hơi cảm động.
Anh chàng nhận ra Vạn Trọng Sơn không khách sáo lấy lệ, mà thực sự đang quan tâm đến bệnh tình của mình. Bằng không, thân là đệ tử thân truyền của trưởng lão đỉnh Vô Quan, việc gì anh ta phải cam tâm nghe lời một đứa lính mới tò te, lặn lội xa xôi hổn hà hổn hển tha lôi cả đống đồ ăn thế này.
“Tuy vậy, dù đệ đã khỏe lên nhiều, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày…” Sau đấy anh ta ghé lại gần tai Thẩm Tam Xuyên thì thầm, “Chỗ này của Thái sư tôn nhiều linh đan diệu dược cực, đừng khách khí với ông cụ. Giờ uống thuốc bổ củng cố căn bản bồi dưỡng nguyên thần có ích cho đệ lắm!”
Nghe vậy, Thẩm Tam Xuyên bất giác liếc sang Lục Lâm Trạch bên cạnh mình, nghĩ thầm hình như Lục sư đệ cũng rất rành dược liệu trong lầu Thuốc này, lại biết cách bẫy Thái sư tôn… Nhưng Thẩm Tam Xuyên chỉ là một đứa dân thường, vả lại mới hôn mê mấy hôm, sao dám mặt dày xin thuốc của cụ Thái sư tôn? Thuốc nhà người ta quý giá lắm, mắc gì phải lãng phí cho anh chàng?
Có lẽ đã nhận ra suy nghĩ của Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch bèn nói: “Thuốc trong lầu Thuốc để lâu cũng hỏng, chi bằng dùng hết tác dụng của nó đi.”
Thẩm Tam Xuyên nghi hoặc: “Linh đan diệu dược mà cũng có hạn sử dụng tốt nhất trước ngà… Khụ khụ, ý ta là, cũng sẽ biến chất ư?”
“Loại để tám chục trăm năm… “Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm cất cao giọng nói, “là có hiệu quả trị liệu tốt nhất. Loại để lâu hơn, e là thân thể hiện giờ của sư huynh chưa chịu được đâu.”
“Này, thằng nhóc họ Lục, bao năm qua chỉ mình mi là dám dòm ngó lầu Thuốc của ta trắng trợn thế thôi đấy! Còn cố ý nói to vậy luôn, ngứa đòn rồi đúng không?!”
Giọng Dã Thích Thượng nhân vọng vào từ bên ngoài, Lục Lâm Trạch lại chỉ cười, không có vẻ gì là sợ sệt.
Vạn Trọng Sơn còn trưng vẻ mặt “Sư đệ hổ báo thế”, yên lặng giơ ngón cái với Lục Lâm Trạch.
“Đỉnh Vô Quan hẵng còn việc, ta phải về trước đây… À, đúng rồi, sư đệ!” Anh ta đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhíu mày nhìn Thẩm Tam Xuyên nói, “Lần sau gặp phải tà linh thì đừng có liều. Giờ đệ vẫn chưa phải đối thủ của chúng, lỡ đụng phải lần nữa nhất định phải chạy đi, biết chưa? Vừa chạy vừa gọi tên ta, ta luôn ở gần khi các đệ tử mới tu hành, nghe thấy tiếng la ta sẽ tới liền. Bảo vệ các đệ là trách nhiệm của sư huynh, đệ mới vừa chân ướt chân ráo đến đây, chưa tới lượt đệ xả thân bảo vệ người khác đâu, biết chưa?”
Thấy Vạn Trọng Sơn dặn dò mình trịnh trọng như thế, Thẩm Tam Xuyên vội vàng ngoan ngoãn gật đầu. Vẻ mặt “đệ tuyệt đối sẽ không tái phạm” của anh chàng khiến Vạn Trọng Sơn rất đỗi hài lòng. Anh ta vỗ vai anh chàng rồi bỏ đi.
Vạn Trọng Sơn đi khuất, Thẩm Tam Xuyên bí bích vì nằm hai ngày liền định ra sân lầu Thuốc đi lại cho thoáng. Còn chưa ra khỏi cửa, anh chàng đã nghe thấy tiếng bước chân rộn rã vang lên ngoài. Sau đấy, có kẻ cất giọng cao vút: “Thái sư tôn, con thay mặt chưởng môn sư tôn tới thăm sư đệ, nó đã tỉnh chưa?”
Dã Thích Thượng nhân “Tặc” lưỡi bảo: “Làm sao, Thiên Lũng Cảnh chết rồi à, mà cần mi tới thay mặt?”
Người tới không lên tiếng, ai đó đứng sau đối đáp thay hắn ta: “Thái sư tôn, chưởng môn sư tôn trăm công ngàn việc, Nhan sư huynh của con là đệ tử thủ tịch, tới thăm người mới thay chưởng môn sư tôn, cũng là lẽ thường tình thôi!”
Dã Thích Thượng nhân “ừ hử”: “Đưa hơn chục đứa đi tay không đến thăm hỏi người mới, tụi bay làm màu dữ đấy.”
Bên kia xem chừng nghẹn họng mất một lúc, lát sau, kẻ tới mới cất giọng nhẹ nhàng từ tốn:
“Mấy người các ngươi, ở lại đây giúp đỡ Thái sư tôn! Cẩu Tuân, ngươi theo ta vào nhà.”
“Dạ, Nhan sư huynh!”
Sau đấy, tiếng bước chân vang lên, ai đấy mở cửa phòng ra. Cánh cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt vì bị đẩy mạnh. Chỉ thấy một kẻ ăn mặc khác hẳn đệ tử bình thường kiêu căng bước vào. Tên đàn em mở cửa hộ hắn vừa vào phòng là mang ghế ra ngay, còn nịnh đầm phủi bụi giúp hắn. Nhưng gã khoác vẻ mặt ngạo mạn kia lại không ngồi xuống, chỉ quét mắt qua Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch, đúng kiểu chúa trời hạ phàm cứu vớt dân đen, nói: “Hai đứa tụi bay, đứa nào là đứa đã không cứu được ai còn để mình bị thương?”
【 Hệ thống: Nhan Hoán Chu, đệ tử thủ tịch đương nhiệm của Ải Phong Nguyệt. Vốn cũng là một anh tài tự nỗ lực giành lấy ghế đầu. Có điều sau khi lên chức Thủ tịch, hắn càng ngày càng chẳng coi ai ra gì, kiêu ngạo tự phụ, thường coi mình là Chưởng môn, tự nhận định mình sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Đàn em thân thiết Cẩu Tuân, giúp Nhan Hoán Chu kéo bè kéo cánh trong Ải Phong Nguyệt, chèn ép những người gây bất lợi cho mình 】
Thẩm Tam Xuyên: Loại phản diện nhãi nhép kiểu Boss phụ bản này thường không sống quá 3 tập đâu.
【 Hệ thống: Cậu là nhân vật chính nhưng lại đâm đầu vào chỗ chết ngay trong thời kỳ newbie, còn định lợi dụng bug hồi sinh liên tục, thế mà dám trơ trẽn nói móc người khác hả? 】
Thẩm Tam Xuyên: …
Thấy hai người không lên tiếng, Cẩu Tuân đứng cạnh xổ toẹt ngay: “Này, người mới, đây chính là Nhan Hoán Chu – Nhan sư huynh – Thủ tịch của Ải Phong Nguyệt, còn không mau tham kiến đại sư huynh!”
Thẩm Tam Xuyên cũng không có ý định gây gổ với người ta, đỡ bị hệ thống lải nhải, vì thế anh chàng ngoan ngoãn hành lễ với đối phương, gọi đại sư huynh.
Ban đầu Nhan Hoán Chu cũng không để mắt đến Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên hành lễ xong, hắn ta mới phát hiện tay lính mới này chẳng những không dạ vâng tươm tướp với mình, mà vẻ mặt còn rõ là lạnh nhạt xa cách. Nhưng dù mặt mũi nó lạnh tanh, diện mạo và khí chất lại hoàn toàn xứng đáng với danh xưng nhân tài kiệt xuất trong các nhân tài kiệt xuất, khiến hắn ta không dời mắt nổi.
Hắn ta luôn hơi tự phụ về dung mạo của mình. Ngoài Chưởng môn Vu Nguyệt Thượng nhân, thì hắn chẳng để mắt tới ai bao giờ. Nhưng hôm nay thấy đứa tay mơ này, hắn ta lại không khỏi âm thầm so bì, tự dưng thấy mình kém người ta. Lòng hắn ta chợt trào dâng hiềm khích và bất mãn, ánh mắt càng lộ vẻ khinh thường.
“Ngươi tên là gì?”
“Đệ tử họ Thẩm, tên Tam Xuyên.”
“Thẩm Tam Xuyên…” Hắn ta lặp lại, rồi như thể nhớ ra chuyện gì, hắn lại rằng, “Ngươi chính là Thẩm sư đệ mà Nguyễn sư muội nhắc tới à. Ờ, lần này ngươi hẵng còn may đấy, ma mới đụng phải tà linh mà chỉ bị thương nhẹ. Mới nhập môn đã sốt sắng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ngay, chẳng biết nghĩ mình có bản lĩnh ấy không. Không cứu nổi ai mà còn chuốc vạ cho người, đấy chính là dòng giống nhà ngươi đấy.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu nói: “Sư huynh dạy dỗ chí phải, đệ không nên thể hiện quá đà.”
Cẩu Tuân đứng ngoài lại chống nạnh nói: “Sư huynh cái gì, phải gọi là đại sư huynh hoặc Thủ tịch! Lũ người mới đúng là thiếu tinh tế! Quả là lãng phí thuốc của Thái sư tôn!”
Vãi, cái thằng ton hót này, đúng là đang điên cuồng chồng debuff cho sếp đây mà!
(debuff: thuật ngữ game, chỉ trạng thái xấu. Trong game, nếu được thêm trạng thái mạnh thì gọi là buff, bị thêm trạng thái xấu thì gọi là debuff.)
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp đáp, Lục Lâm Trạch đứng cạnh đã cất lời: “Đại sư huynh nói phải lắm. Nhưng lúc đấy mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, đám tay mơ chúng ta lại mới gặp tà linh lần đầu, đều ngây người vì sợ. Nếu không có Thẩm sư huynh xả thân vì nghĩa kéo dài đòn tấn công của tà linh, e là sẽ càng có nhiều người bị thương hơn.”
Lục Lâm Trạch nói vô cùng rõ ràng rành mạch, Cẩu Tuân chịu chết không phản bác được, chỉ có thể ỷ mình là người bề trên, chỉ trỏ mắng: “Ngươi là đứa nào, chúng ta đang nói chuyện, đâu đến lượt ngươi mở miệng?”
“Đệ tử Lục Lâm Trạch, Thẩm sư huynh là bạn chung phòng của ta, cũng là người đã cứu ta.”
Hắn thốt ra câu này xong, Nhan Hoán Chu mới để ý lứa người mới này đúng là ngọa hổ tàng long. Đầu tiên là Nguyễn Thanh Linh, khiến người ta liếc một lần là không thể nào quên, sau đấy tới gã họ Thẩm này, khí chất như tiên xuống cõi phàm, giờ tên Lục Lâm Trạch đây cũng chẳng hề kém cạnh… Chậc chậc!
Cẩu Tuân thấy Nhan Hoán Chu không nói gì, thì “Hứ” một tiếng rồi lại nhòm ngó xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy hộp cơm tinh xảo trên bàn. Móc khóa của hộp cơm còn khắc một chữ “Nguyễn”. Gã ta đang định lên tiếng, thì chợt nghe thấy đám người chúng mang tới đồng thanh hô hoán bên ngoài –
“Chưởng… Chưởng môn… tới!”
“Chưởng môn sư tôn!!!”
“Tham kiến Chưởng môn sư tôn!”
Tiếp đến là giọng nói châm chọc của Thái sư tôn: “Ái chà, mặt trời mọc từ đằng Tây thật rồi, con cũng tự tới đây cơ đấy. Chu choa, hôm nay lầu Thuốc của thầy náo nhiệt đáo để nhỉ! Cũng tốt, đỡ để lũ nít ranh bày trò cáo mượn oai hùm mãi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Thẩm Tam Xuyên: Vãi lò, chính chủ tới vả mặt rồi!
【 Hệ thống: … Cái cốt truyện lệch sấp mặt này lại bị đảo tình tiết lên trước, sao Vu Nguyệt Thượng nhân xuất hiện sớm thế 】
Thẩm Tam Xuyên:???
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu tự lo thân mình nhé, đừng có nói năng lung tung. Thanh kiếm Uyên Quang của ổng chém được cả tool hack đấy, tui chuồn trước đây! 】
Thẩm Tam Xuyên: Ơ đậu… giờ tớ quỳ xuống có còn kịp không?! Hệ thống, hệ thống! Hệ thống?!
【 Hệ thống: Tổng đài đang bận, xin gọi lại sau ~】
Thẩm Tam Xuyên: …
[HẾT CHƯƠNG 14]