“【 Hệ thống: Ding! Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện Yêu nhau lắm cắn nhau đau 】”
***
Thẩm Tam Xuyên vừa đồng ý, ba vị trưởng lão đằng sau đều ngạc nhiên quay ra nhìn anh chàng, Phù Nhất Bạch hỏi: “Ta còn nhớ ngày xưa con chưa đấu với sư đệ con bao giờ đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Đúng là chưa bao giờ ạ.”
Hàn Vãn Lâu căng thẳng nói: “Chưởng môn, tuy thực lực của con đã hơn xưa nhiều, còn sở hữu hai thanh Thần Khí, nhưng trong 18 năm con bế quan, Ma Tôn đã giải quyết cả ba châu Huyền Sát đó. Nó gần như chỉ dựa vào sức bản thân để xoay chuyển ba châu Huyền Sát đang chia năm xẻ bảy. Xét về kinh nghiệm thực chiến và âm mưu quỷ kế, có lẽ nó phải hơn con mấy lần, con… Ôi chao, nói đến nước này, ta chỉ lo con sẽ thành dê vào miệng cọp, không còn đường ra!”
Phù Nhất Bạch cũng tán đồng: “Chưởng môn, trước kia thời hai đứa còn ở đỉnh Vô Quan, ta đã quan sát Ma Tôn rồi. Nó là loại người không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc. Dù thực lực của đối thủ có trội hơn mấy lần, nó cũng tìm được mánh lới người thường khó phát hiện ra để giành phần thắng… Cho nên không phải chúng ta lo thực lực của con không bằng nó, mà lo con mềm lòng nhất thời, trúng kế của nó!”
Hoa Bất Dương cũng nói: “Quan trọng nhất là, ai sáng suốt đều có thể nhận ra, thằng oắt kia vẫn còn luyến lưu tình cũ với con. Con mà thua nó, thì khác nào để nó danh chính ngôn thuận bắt con về Núi Phù Linh?”
Hàn Vãn Lâu hùa vào: “Đúng đấy! Tam Xuyên, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta không muốn con bị bắt nạt! Nhỡ con bị nó mang về Núi Phù Linh, ôi, lũ người tu ma ấy bi3n thái lắm, biết đâu chúng lại xúi giục Ma Tôn này nọ con ngay trước mặt đám đông. Con xem giờ chúng hưng phấn thế này, chỉ mong con bị Tôn thượng của chúng lột tr@n ngay tại đây còn gì!”
Hoa Bất Dương nhíu mày: “Thay vì làm thế, chi bằng năm nhánh Thần Phong chúng ta đánh thẳng một trận với ba châu Huyền Sát, đánh đến khi nào chúng chịu phục tùng mới thôi!”
Thẩm Tam Xuyên xua tay: “Không sao, con sẽ không thua đâu ạ.”
Anh chàng và sư đệ không muốn đại chiến Tiên Ma nổ ra, khiến chúng sinh lầm than, nên mới vạch ra kế hoạch hai người tỷ thí, tất nhiên họ không thể đồng ý cho ba châu năm nhánh choảng nhau vì vụ này được!
Ba người đều nhìn anh chàng bằng vẻ mặt bố già trông đóa hoa nhài xinh xắn nhà mình sắp cắm toẹt vào phân mà còn chưa tự biết.
“Từ cung cách ăn ở của hai đứa trong Ải Phong Nguyệt ngày xưa, con toàn là đứa bị nó dắt mũi thôi.”
Thẩm Tam Xuyên hơi khựng lại: “Đấy là chuyện quá khứ rồi.”
…
Ba người còn đang vây quanh anh chàng lải nhà lải nhải, Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ cũng chạy tới, nói với Thẩm Tam Xuyên: “Tiểu Xuyên Nhi, em có chắc thắng không? Ờm, không phải ta nghi ngờ thực lực của em đâu, mà chủ yếu là Lục Lâm Trạch thật sự rất lắm mưu nhiều kế đấy!”
Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm, xem ra trong cảm nhận của mọi người, em mình là một đứa rất giảo hoạt quỷ quyệt, còn mình lại là một thằng không rành thế sự, chỉ được mã ngoài.
Rốt cuộc thành kiến to đùng ấy ở đâu ra?
Lạc Dao Quân đứng cách đó không xa cười nhạo, trêu ghẹo Tề Thừa Chưởng môn Đài Yên Vân bên cạnh mình: “Biết đâu Hàn Diễn Tiên Tôn nhà mình lại thích làm lẽ cho người ta thì sao?”
Cô ả vừa thốt ra câu này, thì đã bị chưởng pháp từ xa vả cho sưng vêu nửa mặt. Ả giật mình nhìn Giáng Dạ Chân nhân – Vi Hàm Dạ đang khoan thai bước về phía mình. Áp lực khổng lồ ập đến khiến cô ả sợ hãi khôn cùng, gần như quỳ rạp xuống đất.
“Cẩn thận cái miệng cô đấy.” Vi Hàm Dạ nhìn cô ả với vẻ mặt ko cảm xúc, “Hàn Diễn Tiên Tôn dĩ nhiên không thể thua được rồi.”
Chàng ta nói xong thì bỏ đi. Bấy giờ Lạc Dao Quân mới thở phào nhẹ nhõm, áp lực tinh thần mạnh mẽ kia cũng biến mất theo. Nhưng cô ả cũng chẳng dám nói lung tung nữa. Ban nãy quả thật như bị ai đấy siết họng vậy, đây là lần đầu ả nghĩ mình sẽ chết!
Vi Hàm Dạ… mạnh như thế từ bao giờ?
Đáng sợ nhất là, ban nãy hắn đâu có dùng linh lực, mà đã khiến ả cảm thấy rợn ngợp vậy rồi?!Sao lại như thế được?!
…
Thẩm Tam Xuyên cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, bèn ra khỏi điện trước. Lục Lâm Trạch cũng đi theo. Mọi người đều kích động chạy ra hóng hớt trận chiến thế kỷ này. Dù sao bây giờ họ chính là hai kẻ mạnh nhất ba châu năm nhánh mà!
Hai người đứng trên quảng trường rộng rãi khoáng đạt trước điện, một trái một phải nhìn nhau từ xa.
Thẩm Tam Xuyên gọi Uyên Quang ra cầm trong tay. Vô số ánh kiếm như tia chớp vờn quanh anh chàng như Cù Long. Theo từng tia điện chớp chói mắt, tầng không xung quanh chớp tắt, khiến anh chàng như một vị thần giáng thế.
Mọi người đều phải hít vào, đây chẳng phải là thanh kiếm bản mệnh Uyên Quang của Vu Nguyệt Thượng nhân từng đứng đầu năm nhánh Thần Phong ngày xưa đó sao?! Không hổ là Thần Khí trong Thần Khí, dù đã vắng bóng nhiều năm, nhưng hào quang vẫn chói lòa như xưa! Quả là sáng muốn đui con mắt!
Lục Lâm Trạch nhìn thanh Uyên Quang trong tay anh chàng, hơi hếch quai hàm tinh xảo lên: “Tiên Tôn không cảm thấy chỗ này hơi bé à? E là không trổ hết tài nghệ được đâu.”
Thẩm Tam Xuyên trả lời: “Nếu Tôn thượng cảm thấy chỗ này không ổn, thì trên trời dưới đất, tại hạ xin theo đến cùng.”
Hàn Vãn Lâu đứng ngoài lề quan sát hai người, nhìn Uyên Quang trong tay Thẩm Tam Xuyên, lại ngẩn ngơ: “Đó là… Uyên Quang của Lũng Cảnh. Không phải trước nay Chưởng môn toàn dùng Ứng Kiếp à, sao hôm nay lại chuyển sang dùng Uyên Quang?”
Hoa Bất Dương nói: “Ứng Kiếp có khả năng thanh lọc, còn Uyên Quang thiên về giết chóc… Dùng Uyên Quang chứ không xài Ứng Kiếp, xem ra thằng nhóc này nghiêm túc thật rồi!”
Phù Nhất Bạch rút nút bịt hồ lô ra, tu một hớp rượu cảm thán: “Àiiii, trận quyết đấu tuyệt vời xuất sắc giữa hai kẻ mạnh, sao lại bỏ qua rượu được!”
…
“Trên trời dưới đất, xin theo đến cùng?” Cây roi dài Tức Ảnh phủ đầy khí đen chợt xuất hiện trong tay Lục Lâm Trạch, những chiếc gai hung hãn dựng tua tủa như vảy giáp của loài quái vật, “Câu này của Tiên Tôn, là lời thổ lộ với ta đấy à?”
Thẩm Tam Xuyên: “… Tôn thượng đừng nói linh tinh.”
Ánh mắt Lục Lâm Trạch rất lộ liễu phong lưu, nhìn Hàn Diễn Tiên Tôn trước mắt mình như đang nhòm ngó con mồi: “Hử, nói linh tinh? Ta thấy Tiên Tôn đã chuẩn bị sẵn tinh thần lấy chồng rồi đó chứ.”
Bè lũ tu ma quanh đó nghe được câu này, tiếng huýt sáo, hoan hô lại vang lên hết đợt này đến đợt khác, ai nấy đều hưng phấn hết ý!
“Tiên Tôn, đánh làm gì nữa, ngài xinh đẹp nhường ấy, có đánh cũng phải đánh nhau trên giường với Tôn thượng nhà bọn này cơ!”
“Ha ha ha ha, ông đây thích xem vật nhau trên giường lắm! Tiên Tôn, dạo trước Tôn thượng nhà chúng ta làm hôn lễ, có chiến tích động phòng liên tục mười lăm ngày không ra khỏi cửa đấy. Nếu ngài về đây làm dâu, thì ít nhất phải ở trong phòng một tháng! Ha ha ha ha!”
“Ý chà, thế thì sức Hàn Diễn Tiên Tôn kham nổi không? Tôn thượng, ngài thương người ta tí, chơi hỏng luôn thì đáng tiếc lắm!”
“Lũ các người là một đám láo toét, nói năng tục tĩu! Quả thật không biết liêm sỉ là gì!”
“Tiên Tôn của chúng ta tài sắc vẹn toàn, hạng nhất thời nay, sao có thể thua Tôn thượng của chúng bay được!”
“Lũ tu ma các người, giờ nói năng xốc nổi, chốc nữa lại chả quắp đuôi chạy thẳng!”
Thấy hai bên ba châu Huyền Sát và năm nhánh Thần Phong lời qua tiếng lại cấu véo lẫn nhau, Thẩm Tam Xuyên thầm thở dài. Cái đứa em mình, đúng là khoái làm trò con bò ghê… Thôi, không nói nhiều nữa, nhào vô luôn đi!
Anh chàng di chuyển cực nhanh, ánh chớp từ kiếm Uyên Quang lập tức hóa thành dư ảnh. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ Thẩm Tam Xuyên đi đâu, chỉ thấy những nơi dư ảnh dòng điện dừng lại. Ngay sau đó tiếng vũ khí va chạm vang lên, bóng dáng cả hai đụng độ với nhau. Cây roi gai như một con rắn độc, vặn vẹo muốn cuốn lên người Thẩm Tam Xuyên, nhưng lần nào anh chàng cũng tránh được!
Trong khoảnh khắc họ tiếp cận nhau, Lục Lâm Trạch nói bằng giọng chỉ mình Thẩm Tam Xuyên nghe thấy: “Sư huynh, nhắc mới nhớ, đây là lần đầu đôi ta tỷ thí đấy.”
“Ừ, trước kia ta không muốn đánh với đệ.” Thẩm Tam Xuyên thì thầm, “Chủ yếu là không muốn làm đệ bị thương.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy, phải bình tĩnh lại một lát rồi mới đáp: “Đóng kịch tử tế đi, huynh còn tán tỉnh đệ như thế nữa, là đệ sẽ muốn bắt nạt huynh đó.”
…
Quay ngược lại mấy ngày trước, lúc đó Lục Lâm Trạch còn chơi trò mỹ nhân náu lầu vàng với Thẩm Tam Xuyên ở các Lâm Uyên Thủy. Hai người đang bàn kiểu gì cũng không tránh khỏi đại chiến Tiên Ma, Lục Lâm Trạch bỗng dưng nghĩ ra. Cốt truyện nhất quyết đòi đại chiến Tiên Ma, chính là để hai người đánh nhau thừa sống thiếu chết đúng không?
Trước kia hắn từng trải qua cốt truyện cả ngàn vạn lần, cứ tới đoạn đại chiến Tiên Ma là lại điên cuồng tránh quyết đấu với sư huynh, chỉ sợ hai người bị lằn ranh sinh tử chia lìa mãi mãi. Nhưng bao nhiêu lần thử bấy nhiêu lần thất bại. Dù hắn có không đấu với sư huynh, thì cuối cùng sư huynh vẫn sẽ hy sinh vì đại nghĩa, vì năm nhánh Thần Phong…
Có mấy lần, để sư huynh không phải hy sinh, hắn thậm chí còn kích động tự để Ứng Kiếp đâm xuyên cơ thể mình, chết trước mặt sư huynh… Nhưng cũng vô dụng, dù sư huynh chết trước, hay hắn chết trước, kết cục vẫn là BE, không thể thay đổi!
Nhưng nếu đại chiến Tiên Ma chỉ là thủ đoạn mà cốt truyện lợi dụng để thúc đẩy hai người quyết đấu, thì nói cách khác, chỉ cần họ đánh nhau trước, là có thể tránh chiến tranh giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát. Bởi vì đối với cốt truyện, đấy chỉ là thứ râu ria!
【 Hệ thống: Về lý mà nói thì đúng, nhưng nếu trận chiến giữa hai người không đi đến bước đường kẻ chết người sống, thì cốt truyện vẫn sẽ tiếp diễn, cho đến khi nào nổ ra đại chiến Tiên Ma mới thôi 】
Lục Lâm Trạch nói: “Nếu ta giả chết để lừa cốt truyện thì sao?”
Câu nói “Nếu cốt truyện cũng dễ lừa như những kẻ khác” của sư huynh đã khiến hắn tỉnh ra!
【 Hệ thống: Ơ, làm thế… có lừa được nó không nhỉ? 】
Lục Lâm Trạch tiếp lời: “Ví dụ diễn theo kiểu bị kiếm đâm xuyên người chết là cái chắc thì sao?”
【 Hệ thống (đỡ trán): Tôn thượng, nếu ngài bị kiếm của ký chủ đâm thủng, thì đấy không phải diễn đâu, mà là thật luôn đó! Ngài biết Ứng Kiếp tồn tại là để khắc chế ngài mà, nó là thiên địch khó tránh của ngài đấy 】
Lục Lâm Trạch nói: “Trong cốt truyện gốc sư huynh chỉ có Ứng Kiếp thôi, nhưng bây giờ huynh ấy sở hữu cả Uyên Quang nữa mà?”
… Uyên Quang?
Uyên Quang!!!
【 Hệ thống (chợt hiểu ra): … Vờ lờ, Uyên Quang không xi nhê với Tôn thượng hả?! Thảo nào nó lại ghét ngài như thế! 】
Lục Lâm Trạch nói: “Uyên Quang cũng không hẳn không làm gì được ta, mà chỉ là vết thương sẽ khép miệng rất nhanh thôi. Bị Ứng Kiếp đâm ta khó phục hồi lắm, vết thương nhỏ còn đỡ, thương lớn là nguy đến tính mạng ngay.”
Thẩm Tam Xuyên nhớ lại cảnh tượng ngày xưa mình từng cầm Ứng Kiếp chém vào Tức Ảnh của sư đệ, khiến cổ tay hắn bị thương, nhất thời nhíu mày lại.
【 Hệ thống: Vậy Tôn thượng ơi, nếu ngài bị Uyên Quang xiên ngang người, thì có lành lại được không? 】
Lục Lâm Trạch gật đầu: “Sẽ chết lâm sàng một lát, rồi Tức Ảnh sẽ tự lành, giúp ta sống tiếp… Nếu làm thế, thì có lừa được cốt truyện không?”
【 Hệ thống (kích động): Tui thấy rất là được luôn đó! Tôn thượng, sao ngài thông minh thế chứ, rõ ràng là nhân vật trong sách mà lại có thể tự nghĩ ra cách chống đối cốt truyện ban đầu, hoàn toàn không theo lối mòn cũ. Uiiii, yêu ngài chết mất!!! Sao ngài xịn quá zịịịị!!! 】
Lục Lâm Trạch nghe thế thì vui vẻ nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh!”
“Ta nghe được cả rồi, sư đệ, đệ giỏi thật luôn!” Thẩm Tam Xuyên tán dương, “Vậy thì mình cứ tiến hành theo kế hoạch đi. Mình không chỉ cần giành lấy kết cục HE, mà còn phải giúp năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát chấm dứt thù oán cũ, không bao giờ bị chia rẽ nữa!”
“Được!”
…
Hai người đã giao chiến mấy trăm hiệp, quyết chiến từ quảng trường ban đầu đến đỉnh núi cao ngoài điện Thánh. Đám đông cũng hớn hở cưỡi pháp khí của mình bay theo xem. Trận đấu hết sức xuất sắc, chẳng ai ngờ rằng cặp đôi Thẩm Lục đang diễn kịch!
Tới thời khắc mấu chốt, Lục Lâm Trạch gọi Tức Ảnh, muôn vàn dây gai đen chắc nịch đột ngột mọc ra từ trong núi, rối ren nhung nhúc bổ nhào về phía Thẩm Tam Xuyên. Mọi người bị dây gai che mắt, lập tức chẳng nhìn thấy gì!
Ngay sau đó, đám đông đều nghe thấy tiếng Uyên Quang xuyên qua cơ thể ai đấy!
Thẩm Tam Xuyên đứng trên bụi mây khổng lồ, dây gai xung quanh gần như giam anh chàng và sư đệ vào một không gian khép kín. Anh chàng thở hổn hển, nhìn Uyên Quang đã đâm xuyên trái tim sư đệ, không dám cử động dù chỉ chút ít!
Lục Lâm Trạch bị Uyên Quang đâm thủng tim quỳ rạp dưới đất, máu tươi ồ ạt chảy theo Uyên Quang, toàn thân không còn sinh khí, tựa như một cái xác thua cuộc…
Vậy là, kết thúc rồi sao?
Họ đã lừa được cốt truyện rồi!
Giờ thì, chỉ cần đợi sư đệ tỉnh lại là xong thôi nhỉ? Sau đó sư đệ sẽ tuyên bố với người đời là ẻm đã thua, từ nay về sau ba châu năm nhánh ký hiệp ước ba điều khoản, không còn đụng độ tối ngày nữa…
Anh chàng im lặng chờ đợi…
Cho đến khi nghe thấy tiếng nhắc nhở quen thuộc vọng lại từ tầng không –
【 Hệ thống: Ding! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành cốt truyện Yêu nhau lắm cắn nhau đau 】
Hoàn thành thật hả?!
Họ thực sự làm được rồi ư?
Nhưng mà…
Không biết tại sao, anh chàng cứ cảm thấy bất an, như thể có chỗ nào không ổn lắm…
Trái tim anh chàng nảy thình thịch, cảm giác lo sợ bứt rứt này khiến anh chàng vô cùng khó chịu…
Giây tiếp theo, Ứng Kiếp bỗng dưng vụt khỏi cơ thể anh chàng khi chưa được triệu hồi, phân thành hàng trăm thanh kiếm y hiện nhau, phi về phía Lục Lâm Trạch!!!
[HẾT CHƯƠNG 139]