Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 133

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Muốn ở bên cạnh người mình thích thôi, có gì mà không được?”

***

“Còn không buông ta ra?” Minh Sơ quay đi, không dám nhìn vào mắt Hoang Tịch.

Hoang Tịch quan sát người dưới thân mình, im lặng một thoáng, rồi mở miệng hỏi: “Tại sao tự dưng em lại muốn tu luyện tử tế?”

Minh Sơ nói với không khí: “… Sức ta yếu, giờ muốn tập cho khỏe.”

Lý do này tuy nghe không uy tín lắm, nhưng trước đó Hoang Tịch từng dùng rồi.

Hoang Tịch tiếp tục ấn tay y, giằng co trên giường với y: “Là để lấy lại Uyên Quang chứ gì.”

Gã nói câu này bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn, không chút hoài nghi.

Thiên Lũng Cảnh chiều Thẩm Tam Xuyên vô cùng, nói thật chiều đến độ gã cũng phải ghen tỵ. Nếu hồi xưa Lục Lâm Trạch không bảo A Lam đi thông báo trước, có lẽ gã sẽ thực sự ngáng chân đứa học trò mới của Thiên Lũng Cảnh mọi lúc mọi nơi. Dầu sao ngày xưa, Thiên Lũng Cảnh chỉ có một đệ tử thân truyền duy nhất là Hoang Tịch gã đây! Dạo ấy Thiên Lũng Cảnh tốt với Thẩm Tam Xuyên thế nào, ai ai cũng rõ. Giờ hay tin Thẩm Tam Xuyên có thể bị uy hiếp bởi sức mạnh duy trì cân bằng vì sở hữu đồng thời hai thanh Thần Khí, kẻ làm thầy như y sao có thể làm ngơ. E là y đã sớm nghĩ cách lấy lại Uyên Quang để đồ đệ mình không phải khó xử rồi!

Minh Sơ căng thẳng: “Làm gì có…”

Hoang Tịch nói: “Người còn định phủ nhận mình là Thiên Lũng Cảnh sao, sư tôn.”

Y khẽ cắn môi: “… Đã bảo ta không phải rồi.”

Vẫn bướng ghê cơ, mà rõ ràng đâu có giỏi nói dối.

Nếu đã vậy, thì con sẽ vạch trần lời dối trá vụng về của người…

“Ban nãy người toàn gọi sư phụ mình là “Tam Xuyên” đúng không? Đó chính là cách Thiên Lũng Cảnh hay gọi đồ đệ út Thẩm Tam Xuyên. Minh Sơ chắc chắn sẽ không thiếu tôn sư trọng đạo, gọi thẳng tên riêng của thầy như thế đâu nhỉ?”

Vừa hay tin Phách Gia Ẩn Hồn là y sốc quá, quên luôn bản thân là Minh Sơ, cứ gọi thẳng “Tam Xuyên” như ngày xưa, không ngờ Hoang Tịch lại để ý…

“Bé cưng, chính người đã nói sẽ không để tâm chuyện quá khứ nữa, tại sao còn không chịu thừa nhận thân phận của mình với con?” Hoang Tịch nhìn y, chậm rãi nói, “Người sợ con lại ép buộc người như trước kia sao?”

Minh Sơ không lên tiếng.

Hoang Tịch thở dài: “Dạo này, con có bao giờ ép người điều gì chưa, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt người, đặt trái tim mình dưới chân người thôi.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Minh Sơ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn gã, hàng mi chớp nhẹ hệt Thiên Lũng Cảnh hồi xưa: “… Con đã biết thân phận của ta lâu rồi đúng không, rốt cuộc con phát hiện ra thế nào?”

Y thừa nhận mình giấu giếm dở tệ, nhất là khi ở cạnh gã, y quả thực như một đứa con nít vô lý.

Hoang Tịch dịu dàng cười nói: “Vào đêm sắp nhỏ lấy nhau, người uống say, gọi con là “Tịch Nhi”, còn… hôn con. Từ hôm đó trở đi, con đã biết thân phận thật sự của bé cưng rồi.”Đêm trong tiệc cưới ư?

Y nhớ đúng là mình đã uống một chén rượu do hai đứa nhỏ kính, sau đó thì không nhớ nổi rốt cuộc còn gì nữa… Mình say xỉn rồi làm những chuyện ấy ư?!

Hoang Tịch nhìn y chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc: “Người không biết đâu, tối hôm đó con vui muốn phát rồ. Con đã ôm người say bất tỉnh nhân sự, vừa khóc vừa cười đấy…”

Hốc mắt gã bắt đầu hoe đỏ: “Sư tôn, cuối cùng người đã quay về rồi… báu vật của con rốt cuộc cũng trở lại…”

Nói xong gã cúi người ôm chặt Minh Sơ: “Người không muốn nói, nên con giả vờ không biết hùa theo người, nhưng người đã ở cạnh con rồi… Người đã toàn vẹn bên con đây, làm sao trái tim con có thể không rung động vì người được?

“Sư tôn, người đang thử thách con, đúng không?” Gã tiếp tục ghì chặt y, giọng hơi nghẹn ngào, “Trước kia con đã dùng Nghiệp Liên làm quá nhiều chuyện sai trái, nên người chưa tha thứ cho con sao?”

Minh Sơ do dự một lát, phát ra một tiếng “Ừ” bằng giọng mũi.

Trước kia hai người quả thực đã lầm lỡ rất nhiều, gã phạm lỗi sai vì y, y chuộc tội thay gã…

Về lý thuyết coi như đã sòng phẳng sạch sẽ, nhưng y vẫn còn luyến tiếc gã, vừa nhìn thấy gã, là lại vô thức muốn níu chân.

“Vậy bây giờ con đã vượt qua thử thách chưa? Sau lần đó, con không còn dùng đến Nghiệp Liên nữa. Người cũng thấy Tông Long Dã rồi đấy, con đã đuổi gần hết chúng đi rồi… Con chỉ canh xác người trong biệt viện Sùng Phùng ngày ngày thôi, con nghe lời lắm đúng không?”

Minh Sơ không nói gì, bàn tay không bị đè nhẹ nhàng vỗ về bả vai Hoang Tịch, như ngày xưa y dịu dàng an ủi đồ đệ.

Hoang Tịch được Minh Sơ vỗ vài cái trấn an ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Minh Sơ, sau đấy nhắm mắt hôn thật khẽ lên môi y: “Sau này, con sẽ ở bên người mãi mãi nhé, được không?

“Năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát có hai đứa nhỏ cáng đáng rồi, chúng ta không phải lo lắng gì nữa. Về sau, dù sư tôn có muốn đi đâu, muốn làm gì, người đều có thể làm tùy ý, không bị ai thúc ép cấm cản… Nhưng, xin đừng rời xa con, con thật sự sẽ không chịu nổi…”

Hóa ra đứa học trò này của y đã tính toán tất cả, đã nghĩ tới mọi điều…

Y còn cố chấp làm gì nữa, họ đã chẳng thể rời xa nhau từ rất lâu rồi!

“… Được.”

Hoang Tịch nhận được câu trả lời, gã trợn tròn mắt, vô cùng kích động nói: “Sư tôn, người thật sự… thật sự đồng ý ở bên con sao?”

“Ta đã nói ta không còn là Thiên Lũng Cảnh nữa, chẳng điều gì có thể trói buộc được ta.” Y đưa tay vuốt v e gò má Hoang Tịch, “Muốn ở bên người mình thích thôi, có gì mà không được?”

Ở bên người mình thích…

Sư tôn rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi sao?!

Tim gã đập điên cuồng. Trăm năm, gã đã lưu luyến si mê Thiên Lũng Cảnh suốt trăm năm, cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của y!

Hoang Tịch vô cùng xúc động nhìn y. Minh Sơ bị ngắm kỹ quá thì hơi e lệ. Y đang định ngoảnh đi tránh né, Hoang Tịch đã hôn y bất chấp. Nụ hôn của gã cực kỳ cẩn thận, mà cũng rất đỗi thong thả. Bàn tay đang ấn cổ tay Minh Sơ từ từ di lên, cho đến khi chuyển thành mười ngón đan nhau. Cuối cùng gã cũng có được báu vật quý giá nhất đời mình.

Thân thể bắt đầu nóng lên, gã buông đôi môi y ra, vừa rụt rè lại ngập tràn khát vọng hỏi: “Con tiếp tục được không ạ?”

Một thoáng căng thẳng chợt lướt qua đáy mắt Minh Sơ: “Chẳng phải con đã nói, chờ ta qua kỳ Luyện Thể thì mới…”

“Có lẽ con đánh giá khả năng nhẫn nại của mình hơi cao,” Mùi hương Nghiệp Liên trên người gã đã ngập khắp căn phòng, “Nếu người không muốn, thì con sẽ ra ngoài tự giải quyết ngay bây giờ, tuyệt đối không làm chuyện gì mà người không chịu…”

Minh Sơ tựa vào người gã, im lặng không nói, một bên tay hơi siết phần áo trên vai Hoang Tịch.

Lát sau, y khép hàng mi, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Đừng sợ, con sẽ dịu dàng.”

Hôm sau, sáng sớm.

“A Trạch, sức khỏe Minh Sơ sao rồi? Có ốm nặng lắm không? Sao cứ sốt cao li bì thế?”

Lục Lâm Trạch nhìn Hoang Tịch đang lo ngay ngáy: “Người biết rõ thầy còn chưa qua kỳ Luyện Thể, sao tối qua không kìm lại?”

Hoang Tịch hối hận nói: “Tối qua hai chúng ta trải lòng lần đầu, người cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình chính là Thiên Lũng Cảnh. Ta nhất thời không khống chế nổi cảm xúc, nên hơi quá đà… Tóm lại, tất cả là lỗi tại ta hết, con nhất định phải nghĩ cách giúp ta, đừng để người ốm quá!”

Lục Lâm Trạch lấy một lọ thuốc mỡ ra từ túi Bát Bảo Linh Lung, đưa cho Hoang Tịch: “Chắc thầy chưa hạ sốt ngay được đâu, phải nghỉ ngơi mấy bữa. Người cứ chăm sóc thầy cẩn thận là được, đừng có bắt thầy vận động mạnh nữa. Vả lại, có mấy chỗ con không tiện bôi thuốc, người tự cầm bôi cho thầy đi.”

“Đa tạ.” Hoang Tịch nhận thuốc mỡ, cảm kích nói, “A Trạch, quả nhiên thuốc gì con cũng có! May mà còn con!”

Lục Lâm Trạch đáp: “Thuốc dự phòng đấy. Lần nào xong việc con cũng tự tay thoa thuốc cho sư huynh.”

Hoang Tịch: “… Chuẩn bị thêm một ít hộ ta với.”

Lục Lâm Trạch: “… Người coi lời con nói là gió thoảng bên tai đúng không?”

Hoang Tịch vội bảo: “Nào có nào có, ta đã quyết tâm không động vào sư tôn cho đến khi người qua kỳ Luyện Thể rồi. Nhưng, về sau kiểu gì chả có lúc phải dùng, cẩn tắc vô áy náy mà! Hơn nữa con cũng biết đấy, với tư chất của Thiên Lũng Cảnh, đột phá kỳ Luyện Thể chả đơn giản quá?”

Lục Lâm Trạch: “…”

Sau đấy, gã mở cửa đi vào với Minh Sơ. Thẩm Tam Xuyên vừa thay khăn lạnh trên trán Minh Sơ, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lục Lâm Trạch lôi đi.

“Đệ kéo ta ra làm gì, ta đang chăm sư tôn mà…”

Lục Lâm Trạch ho đánh khụ: “Cha đệ muốn bôi thuốc cho sư tôn, huynh ở lại đó không tiện.”

Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu ra làm sao: “Bôi thuốc thôi có gì không tiện? Tối qua sư tôn ngâm suối nóng xong lên trúng gió nên bị sốc nhiệt thôi mà?”

Lục Lâm Trạch túm cằm Thẩm Tam Xuyên: “Không đơn giản là sốc nhiệt thôi đâu, lão dùng cái loại thuốc mà đệ toàn bôi giúp huynh sau mỗi lần ấy ấy đó.”

“Đệ bôi cho ta sau mỗi lần ấy ấy…”

Mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ phừng phừng: “Tối qua, chẳng lẽ…”

“Ừ, cha đệ bảo, tối qua rốt cuộc họ cũng nói chuyện với nhau rồi, sư tôn đã thừa nhận thân phận của thầy với lão.”

“Thế thì tốt quá!” Thẩm Tam Xuyên phấn khởi nói, “Họ đã dắt díu nhau suốt trăm năm, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận về bên nhau rồi!”

“Đúng vậy, cũng nhờ nỗ lực của huynh đấy.” Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên, “Huynh luôn cố gắng viết lại kết cục của chúng ta, nếu không mình cũng chẳng được như bây giờ.”

Lục Lâm Trạch không nói ra, nhưng từ những ảo cảnh hắn đã đi qua vô số lần tới kết cục nguyên tác, vận mệnh của bốn người có thể nói là vinh thì cùng vinh, hỏng thì cùng hỏng. Giờ cha già và sư tôn đã có cái kết viên mãn như vậy, hắn tin bản thân và sư huynh cũng nhất định có thể thoát khỏi lời nguyền bi kịch của nguyên tác!

“Nhưng đêm qua Hoang sư huynh có hơi quá đáng không thế, làm sư tôn ra nông nỗi này!”

“Dù sao cũng là người tình mình đợi suốt trăm năm mà. Đệ thấy lão đã kiềm chế lắm rồi. Không thì với sức của cha đệ, sư tôn không chỉ bị sốt vậy thôi đâu. Nhưng sau này chắc hẳn lão sẽ không bốc đồng thế nữa, ít nhất là trước khi sư tôn qua kỳ Luyện Thể…”

“Trước khi sư tôn qua kỳ Luyện Thể ư? Là sao?”

Lục Lâm Trạch nói: “Đệ nghe cha đệ bảo sư tôn chuẩn bị tu luyện nghiêm túc, lấy Uyên Quang về.

“Lão kể ngày xưa có khuyên cách mấy Minh Sơ cũng không chịu tu luyện, hôm qua chúng ta vừa nhắc đến chuyện Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng, là sư tôn lập tức nói sẽ tu luyện tử tế ngay. Quả nhiên thầy vẫn quý huynh nhất.”

Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Tuy Hoang sư huynh cũng là đệ tử thân truyền của sư tôn, nhưng đúng là thầy thương ta hơn một tẹo, chắc Hoang sư huynh phải ghen tỵ lắm.”

“Huynh còn chấp nhặt chuyện đấy nữa, đệ thương huynh chưa đủ nhiều sao?”

“Hai cái này có giống nhau đâu?”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Nhưng muốn khống chế được Uyên Quang, thì bét ra cũng phải tới cấp 5 Ngự Khí, người bình thường chắc cần hơn mười năm. Còn sư tôn, có khi mấy tháng là được… Mong là không có chuyện gì lớn xảy ra trong mấy tháng này. Phách Gia Ẩn Hồn đã ngủ Đông hơn ngàn năm, cũng chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, chờ thêm mấy tháng chắc không vấn đề gì.”

“Đệ đừng lo lắng thế, có gì mà hai đứa mình không chung tay đối phó được đâu?”

“Huynh tự tin gớm nhỉ, bị lây cha đệ với sư tôn à?”

Thẩm Tam Xuyên nói rất đỗi thờ ơ: “Ta tin vào bản thân, tin vào đệ, tin vào tương lai của chúng mình, đấy không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Lục Lâm Trạch nghe vậy thì kéo tay Thẩm Tam Xuyên ôm anh chàng vào lòng: “Sư huynh…”

Thẩm Tam Xuyên tự dưng bị ôm: “Sao thế?”

Lục Lâm Trạch lắc đầu: “… Đệ muốn ôm huynh vậy thôi.”

[HẾT CHƯƠNG 133]

Truyện Chữ Hay