Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 120

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bây giờ ta cần bé cưng tắm hộ ta luôn.”

***

Bé Lâm Trạch hớn hở mua đồ ăn về, ôm Thẩm Tam Xuyên làm nũng thật lâu. Nó đang định chớp thời cơ thơm trộm một cái, thì đã bị Lục Lâm Trạch túm cổ kéo xuống.

“Người này thuộc về ta.” Lục Lâm Trạch nói chẳng khách khí tẹo nào, “Nhóc dám hôn huynh ấy ngay trước mặt ta à?”

Bé Lâm Trạch nói rất là oách xà lách: “Ta đã bàn với ca ca rồi, ta bảo huynh ấy giải khế ước với huynh, bao giờ lớn ta sẽ cưới huynh ấy liền!”

Ai đấy tức muốn xì khói: “Ta thấy mi nhây nhớt lắm rồi đấy! Sao cứ phải ngứa đòn thế nhỉ!”

Nhắc mới nhớ, thời nhỏ hắn luôn không hiểu tại sao cha già lại hay cáu mình. Giờ hắn chợt cảm thấy, năm xưa Hoang Tịch chưa đét mình cái nào là vẫn còn lành tính chán!

Chứ hắn thì không nhịn nổi nữa rồi!

“Ca ca, huynh xem hắn dữ dằn thế này, chắc chắn về sau đối xử với huynh chẳng ra gì đâu. Huynh nên chuyển qua thích đệ đi, được không ạ?”

Thẩm Tam Xuyên cười gật đầu: “Được thôi, bao giờ đệ lớn, chắc chắn huynh sẽ thích đệ vô cùng.”

Bao giờ đệ lớn, chắc chắn huynh sẽ thích đệ vô cùng.

Lục Lâm Trạch đang tức xì khói, gân trán nảy thình thịch. Nghe được câu ấy của Thẩm Tam Xuyên, tim hắn bỗng hẫng một nhịp. Sau đấy mặt hắn chậm rãi đỏ lên, hắn thôi cáu gắt, chỉ quay mặt đi không nhìn hai người nữa.

Bé Lâm Trạch vui vẻ phấn chấn mang đống măng tươi vừa mua đi chuẩn bị nấu cơm.

Thẩm Tam Xuyên đang định qua giúp, thì lại bị Lục Lâm Trạch đứng đằng sau túm chặt vạt áo.

Bé Lâm Trạch đã ra đến ngoài cửa, thấy Thẩm Tam Xuyên không đuổi kịp mình, cu cậu lại thò đầu vào nhìn anh chàng: “Ca ca không đi chung ạ?”

Ở góc nhìn của thằng bé, nó không thấy Thẩm Tam Xuyên bị ai kia túm áo. Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn anh chàng đầy vẻ chờ mong.

Thẩm Tam Xuyên nghẹn đứ, nói: “Đệ đi trước đi, lát ta qua sau.”

“Vâng ạ, vậy ca ca cẩn thận kẻo bị hắn bắt nạt nha!”

Bé Lâm Trạch nói xong thì vui vẻ bỏ đi.

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Chờ cu cậu đi khuất, Thẩm Tam Xuyên mới quay đầu lại nói: “Còn không buông ta ra à?”

Lục Lâm Trạch vẫn không thả tay, chỉ chậm rãi kéo dần theo vạt áo, rồi lại ôm chặt Thẩm Tam Xuyên từ đằng sau: “Sư huynh có biết đệ đã trải qua tối qua một mình thế nào không?”

Thẩm Tam Xuyên bị ai đó kéo vào lòng, tim đập không thôi: “Trải qua thế nào?”

“Xem cảnh lần đầu của huynh và đệ 18 năm trước, tự xử đến hửng sáng mới xìu được đấy…”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Lần đầu 18 năm trước?

Hệ thống chết tiệt, còn quay lại cả thứ ấy hả?!

【 Hệ thống: Hê hê hê, tất nhiên phải quay lại lần đầu để gìn giữ kỷ niệm cho hai người chứ. Tui đã cố tình tăng dung lượng cho các cậu, sau này quay HD cũng không lo thiếu RAM 】

Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên: “Quay mấy cái đấy làm chi, mau xóa đi!”

【 Hệ thống: Tối qua nó có ích với Tôn thượng thế còn gì? 】Thẩm Tam Xuyên: “…”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Sư huynh dứt áo đi luôn như thế, không xót thương đệ tẹo nào sao?”

Xót cái gì, xót con kiu sừng sững không đổ dưới ánh trăng của em hả?

Thẩm Tam Xuyên lảng mắt đi, nói: “Có gì mà phải tiếc xót đâu, 18 năm qua đệ vẫn chịu đựng một mình ngon lành cơ mà?”

“Mười tám năm trước đệ một mình, nhưng giờ hai ta đã lấy nhau, đệ đâu còn đơn chiếc nữa… Huống chi huynh và đệ vừa mới cưới, đương nhiên bây giờ lúc nào đệ cũng khao khát huynh, chỉ ước được ôm huynh bất kể đêm ngày!”

Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ rần rần tim đập thình thịch vì lời ai kia nói, không dám lên tiếng nữa.

“Sư huynh không xót đệ, nhưng đệ thương sư huynh lắm, dù sao tối qua… sư huynh cũng có cảm giác mà?”

Nhớ lại cảnh tượng trong đình hóng gió đêm qua, giọng Thẩm Tam Xuyên hơi khô khốc: “… Có thì làm sao?”

Đã đến bước đấy rồi, sao có thể không cảm thấy gì được?

“Đệ thương sư huynh như thế, tất nhiên là muốn giúp sư huynh rồi. Huynh ngoan ngoãn đừng cử động, để đệ hầu hạ huynh được không?”

Thẩm Tam Xuyên lo lắng nói: “Không được thác loạn giữa ban ngày…”

Anh chàng còn chưa nói hết thì đã bị Lục Lâm Trạch ép vào góc tường đằng sau cửa. Lục Lâm Trạch tiện tay khóa cửa lại, nâng vạt áo lên quỳ trước người Thẩm Tam Xuyên. Sau đấy hắn giữ eo anh chàng, quen cửa quen nẻo dùng răng c ởi thắt lưng anh chàng ra…

Hiểu ra người nào đó định làm gì, Thẩm Tam Xuyên hoảng loạn ấn đầu Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, đừng…”

Lục Lâm Trạch hà hơi: “Nếu sư huynh không muốn bị kẻ khác phát hiện, thì gắng nhịn đừng phát ra tiếng gì nhé, ngoan.”

… (Lược bớt cảnh này)

Xong cuộc vui, mắt Thẩm Tam Xuyên ầng ậng nước, vẻ mặt hây hây đượm tình Xuân.

Bé Lâm Trạch bưng bữa trưa đã nấu xong xuôi vào, thấy mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ ửng thì còn tưởng anh chàng ốm, cực kỳ quan tâm thăm hỏi anh chàng có thấy khó chịu ở đâu không.

Thẩm Tam Xuyên ngồi trước bàn, thẹn thùng xấu hổ trả lời: “Tại dạo này trời oi thôi, chứ ta không ốm.”

“Ồ, thế thì tốt ạ, ca ca mau nếm thử món đệ mới nấu cho huynh đi, coi có ngon không ạ!”

“Được.”

Lục Lâm Trạch ngồi cạnh đấy cười trộm, cái chân dưới bàn còn nghịch ngợm, cố tình rướn qua cọ chân sư huynh, khiến mặt Thẩm Tam Xuyên càng đỏ rần rần.

Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi nữa, gắp thức ăn bỏ vào bát Lục Lâm Trạch: “Mau ăn đi!”

Lục Lâm Trạch cười xấu xa đáp: “Vừa ăn rồi, ăn no lắm ạ.”

“Đệ ăn hồi nào…” Ai kia nói được nửa chừng mới hiểu ra ý tên d3 xồm này, lập tức im bặt, bắt đầu và cơm lia lịa.

Nhưng điều khiến anh chàng không ngờ được là, đồ ăn hôm nay toàn món cay. Mới nãy anh chàng hoảng hốt quá nên không nhìn kỹ, cứ ăn luôn thôi!

“Khụ khụ, cay quá…”

Thẩm Tam Xuyên bị dị ứng đồ cay đó giờ, ăn một tẹo là nổi đốm đỏ khắp người. Nhưng từ khi sư đệ chế ra thuốc kháng dị ứng cho anh chàng, thì anh chàng nổi mẩn nhanh rồi lặn mẩn cũng nhanh. Chỉ lúc đầu trông rất ghê, chứ nửa ngày sau là lặn hết, không gây trở ngại gì. Khác hẳn ngày xưa, đã ngứa còn đau, mất vài hôm mới tiêu sạch được.

Hiện giờ, cảm giác bỏng rát vì cay trong cổ họng còn khiến anh chàng khó chịu hơn, Thẩm Tam Xuyên chưa thích ứng được ngay nên ho sặc sụa mất một lát.

Bé Lâm Trạch thấy thế thì rất lấy làm lo lắng: “Ca ca, huynh sao thế?”

Anh chàng che miệng ho không ngừng, mu bàn tay đã nổi từng mảng mẩn đỏ: “Không sao, khụ khụ khụ khụ… Ta nhất thời không để ý, đồ ăn đệ chuẩn bị toàn món cay, mà ta lại hơi dị ứng đồ cay…”

Lục Lâm Trạch ngồi cạnh đỡ Thẩm Tam Xuyên, nhìn về phía cu cậu, bảo: “A, thằng oắt thối tha, sư huynh ta cứ ăn cay là dị ứng nổi đốm đỏ khắp người. Mi toi đời rồi, sư huynh nhất định sẽ ghét mi, không bao giờ thích mi nữa.”

“Huynh! Rõ ràng huynh nói với ta là thần tiên ca ca thích ăn cay!” Bé Lâm Trạch nổi giận đùng đùng.

Đúng là hạng bịp bợm, nhất định hắn đã biết Thần tiên ca ca không ăn được cay, vậy mà còn cố ý bảo mình nấu càng cay càng tốt!

Lục Lâm Trạch lại phản đối: “Không ngờ mi bé tí mà đã điêu toa, làm sao ta có thể nói với mi là sư huynh thích ăn cay được chứ…”

“Được rồi, khụ…” Thẩm Tam Xuyên đè tay Lục Lâm Trạch lại, mí dưới đỏ hoe, khóe mắt còn rơm rớm hạt lệ vì ăn phải đồ cay. Anh chàng gãi đốm mẩn đỏ trên cần cổ thon trắng. Phần cổ mảnh dẻ trắng như tuyết kia như nở những đóa mai hồng, khiến người ta không nhịn nổi chỉ muốn cắn một cái. Anh chàng tỏ vẻ bực bội nói với Lục Lâm Trạch, “Sao đệ cứ gây nhau với bé Lâm Trạch thế, rõ ràng hai đứa đều là…”

Đều là chính em thôi mà!

“Ai bảo nó cứ tranh cướp huynh với đệ, huynh chỉ là sư huynh của mình đệ thôi.” Lục Lâm Trạch nói xong thì lừ mắt nhìn bé Lâm Trạch, đoạn ôm chầm lấy Thẩm Tam Xuyên, “Huynh ấy là của ta, đợi sau này, nhóc cũng sẽ có sư huynh của chính mình thôi.

“Cho nên, đừng cướp người của ta, biết chưa?”

Bé Lâm Trạch tủi thân rơm rớm nước mắt. Nó siết chặt nắm tay túm vạt áo mình, còn cắn môi nhìn Thẩm Tam Xuyên với vẻ bất lực. Mắt vừa chớp là những giọt lệ to bằng hạt đậu như sắp rớt xuống đến nơi.

Thẩm Tam Xuyên thấy thế, lập tức xót xa quá chừng, kéo tay Lục Lâm Trạch ra nói: “Nói linh tinh gì với trẻ con thế!”

Bé Lâm Trạch ấm ức đến độ nhào vào lòng Thẩm Tam Xuyên ngay: “Thần tiên ca ca, đệ xin lỗi mà, đệ thật sự không biết, huynh đừng ghét đệ nhé, được không?”

“Ta sẽ không ghét đệ đâu… Khụ khụ…” Sau đó anh chàng liếc Lục Lâm Trạch, cảnh cáo hắn, “Đệ không được phép bắt nạt bé Lâm Trạch nữa!”

Cu cậu chui vào lòng anh chàng, đáng thương như một chú mèo con sắp bị vứt bỏ, cứ khóc tu tu mãi không ngừng được.

Lục Lâm Trạch chống đầu, hắn thật sự không nhớ hồi bé mình lại giỏi trò giả bộ đáng thương đến vậy? Tự dưng làm hắn bây giờ đúng kiểu mất cả chì lẫn chài…

Tức thật! Chẳng lẽ hắn lại không thắng nổi bản thân thuở nhỏ?!

“Thần tiên ca ca, huynh nổi nhiều mẩn đỏ thế này, đau không ạ, ngứa không ạ, có khó chịu lắm không ca ca? Tất cả là tại đệ hết…”

“Không đau cũng không ngứa, lát là lặn sạch thôi, đệ chớ có lo!”

Thẩm Tam Xuyên đang định xoa đầu thằng nhỏ, thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc, anh chàng sửng sốt nói: “Chờ đã, nãy đệ gọi ta là gì cơ?”

Bé Lâm Trạch lau nước mắt, đôi môi chúm chím hẵng còn run bần bật: “Thần tiên ca ca ạ!”

“Sao, sao đệ lại gọi ta là Thần tiên ca ca?”

“Huynh đẹp nhường này, không phải thần tiên thì là gì?”

Thẩm Tam Xuyên đần mặt ra: “Đâu có đâu, ta không phải là Thần tiên ca ca của đệ, Thần tiên ca ca của đệ là người khác cơ, ta từng gặp y rồi…”

Sau đó anh chàng quay sang nhìn Lục Lâm Trạch: “Đệ dạy thằng bé thứ kỳ quái gì à? Sao nó lại gọi ta là Thần tiên ca ca?!”

“…”

Đã đến nước này rồi… mà sư huynh hẵng còn chưa nhận ra!

Lục Lâm Trạch đỡ trán, thở dài đánh thượt: “… Đồ ngốc.”

Tông Long Dã.

Tự hôm ấy trở đi, Minh Sơ và Hoang Tịch đều ngậm miệng không đề cập đến vụ quả Mê Hoặc nữa, vẫn ngủ chung phòng hằng đêm, chẳng qua là khác giường thôi. Nhưng dạo này càng lúc Minh Sơ càng cảm thấy có điềm, bởi vì cứ đến đêm là mùi hương Nghiệp Liên lại bắt đầu trở nên nồng nặc…

Rõ ràng trước hôm ấy, người Hoang Tịch chưa từng tỏa ra mùi Nghiệp Liên bao giờ!

Sao dạo này mùi mỗi lúc một nồng hơn vậy, nồng đến độ gần như sắp đánh thức Triền Tình Ti đã không còn tồn tại trong cơ thể y từ lâu…

“Chúng ta chia phòng ngủ riêng đi.”

Hoang Tịch đang chuẩn bị nằm xuống, nhìn về phía Minh Sơ: “Chính em bảo không thích ngủ riêng mà, sao tự dưng lại đòi chia phòng?”

Minh Sơ nói: “Ta cảm thấy mình có thể thích ứng với việc ngủ riêng một phòng được rồi.”

Hoang Tịch cười: “Vậy à, liệu tới nửa đêm em có nước mắt nước mũi tèm lem ôm gối qua phòng ta đòi ta bế nữa không?”

Minh Sơ đỏ mặt lên: “Sao lại thế được!”

“Nhưng ta đã quen ngủ cùng em mỗi đêm rồi, cho nên, bé cưng à, em đừng đuổi ta được không?”

“…”

Minh Sơ lắc đầu.

Hoang Tịch quan sát Minh Sơ có vẻ đang hơi căng thẳng, híp mắt lại nói: “Hay là, em có lý do gì để một mực từ chối ta? Em nói thử ra coi, biết đâu ta lại chuyển qua phòng khác luôn.”

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

“… Mùi hương,” Minh Sơ mím môi, chậm rãi nói, “Mùi hương trên người huynh dạo này càng ngày càng nồng nặc, nồng đến độ ta không ngủ nổi…”

Mùi hương? Ý là mùi Nghiệp Liên à?

Sư tôn biết chỉ những lúc hưng phấn kích động mình mới tỏa ra hương sen Nghiệp Liên nồng nàn. Ngày xưa, mỗi lần ép buộc sư tôn làm chuyện kia, mình đều vô thức tỏa ra mùi Nghiệp Liên đậm đặc, nhất định người rất nhạy cảm với mùi hương này…

Vậy là… người đang sợ ư? Sợ một tối nào đấy mình hứng lên nhất thời đè người ra?

Gã nhìn Minh Sơ cúi gằm mặt nãy giờ, phát hiện tai y cũng dễ dàng ửng đỏ khi tưởng tượng đến chuyện kia, y như Thiên Lũng Cảnh vậy.

Thì ra là thế.

“Đó là mùi hương của Nghiệp Liên, chắc hẳn em đã biết tiên khí bản mệnh của ta là Nghiệp Liên. Thi thoảng nó sẽ tỏa ra mùi, nếu em không thích mùi hương ấy, thì ta sẽ ngâm mình mỗi ngày trước khi đi ngủ, để hương nhạt đi một chút nhé, chịu không?”

Mùi hương của Nghiệp Liên không tan biến nhờ tắm gội được, nhưng Minh Sơ lại không thể mở miệng vạch trần sự thật ấy. Vì dẫu sao nói ra, thì chẳng khác nào thừa nhận mình là Thiên Lũng Cảnh cả!

“Nếu em vẫn không yên tâm, chi bằng em tắm giúp ta đi, tẩy mùi đến bao giờ vừa ý em thì hẵng thả ta ra, được chứ?”

Minh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Hoang Tịch. Dù y rất muốn vạch trần chân tướng về Nghiệp Liên, nhưng vẫn cố nhịn: “Nếu tắm mãi không nhạt mùi, thì ngủ riêng nhé?”

“Nếu không nhạt mùi thật, tất nhiên không thể để bé cưng của ta chịu khổ rồi, ta xin cuốn xéo ngay được chưa?”

Minh Sơ gật đầu: “Được, quyết định vậy đi!”

Hoang Tịch cười nói: “Vậy thì đi nào, bây giờ ta cần bé cưng tắm hộ ta luôn.”

“…”

[HẾT CHƯƠNG 120]

Truyện Chữ Hay