“Ta không cho phép con đi.”
***
Người từng là nhân vật cấp thần đứng đầu năm nhánh Thần Phong không đời nào ngờ được rằng, lại có một ngày y bị người ta đánh ngất!
Nếu phải ngày xưa, thì chẳng ai có thể tiếp cận y! Y bị chặt tay vào cổ, đầu quay mòng mòng, không thể mở mắt ra nổi. Cho đến khi cảm nhận được có kẻ đang tháo ủng giúp y, sau đấy tính c ởi quần áo của y, bấy giờ y mới bừng tỉnh, đè đôi tay đang định cởi áo tháo thắt lưng mình lại.
“Ngươi làm gì thế!”
Ánh mắt Minh Sơ như dao sắc, tựa có thể tùng xẻo kẻ trước mặt ngay trong giây lát.
Tay Hoang Tịch khựng lại giữa không trung, ánh mắt dữ dội của thằng nhóc này trông y hệt sư tôn mình ngày xưa!
Mỗi lần gã định bắt nạt chơi xấu sư tôn, Thiên Lũng Cảnh lại trưng ra vẻ mặt cáu kỉnh tức giận thế này.
Chắc chắn là con của sư tôn rồi, biểu cảm giận dữ cũng không lệch đi đâu được.
“Bé cưng, ta sợ con ngủ khó chịu, nên muốn cởi áo ngoài đắp chăn cho con thôi…”
Minh Sơ đờ người, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Bé cưng đó!”
Hoang Tịch tươi cười ngồi lại gần, kéo Minh Sơ đang đần mặt vào lòng mình, thương yêu thơm lên trán y: “Con là con của ta và người mà ta yêu nhất, tất nhiên phải là châu báu đời ta rồi! Nào, gọi một tiếng cha ta nghe coi!”
Minh Sơ: “?”
Đứa đồ đệ ngu ngốc của y đang nói gì thế?! Coi y là gì cơ?!
Minh Sơ điên tiết, đẩy mạnh kẻ đang ôm mình ra: “Ngươi đừng có nhận người thân linh tinh! Ai là con ngươi chứ!”
Chẳng lẽ sau khi mình chết, thằng nhỏ hóa điên rồi hả?!
Hoang Tịch biết thừa Minh Sơ không tin, nên phân tích cực kỳ hợp lý hợp tình cho y: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Minh Sơ nhìn gã: “18 tuổi, làm sao?”
“Vậy thì đúng rồi, sinh nhật con có phải vào tháng Năm hay tháng Sáu gì đấy không?”
Minh Sơ nghĩ đến khoảng thời gian mình sống lại, không hé răng.
Quả nhiên, trúng phóc rồi! Hoang Tịch bụng bảo dạ, thói quen bị nói trúng tim đen là im thin thít của cu cậu cũng giống hệt sư tôn!
“Mười chín năm trước, ngày Mồng 9 Tháng 9, ta đã ân ái với người ấy khoảng bảy ngày bảy đêm trong bí cảnh U Tuyền, nhất định là con được thụ thai sau bảy ngày đó! Mang thai mười tháng… tính ra, thì đúng là tháng con ra đời đấy!”
Lần này thì Minh Sơ đỏ mặt tía tai cáu tiết lắm rồi. Cái… cái đứa học trò đần độn của y đang nói bá láp ba xàm gì thế? Nó cho rằng y mang bầu sinh nở bằng thân thể đàn ông này ư?! Thiên Lũng Cảnh y đây mà lại sinh con cho nó?!
Đồ đệ của y gặp cú sốc lớn quá nên hỏng đầu rồi hả?!!
“Con đang mặc đồng phục tu tiên của Ải Phong Nguyệt nhỉ? Có phải con lớn lên trong Ải Phong Nguyệt từ nhỏ, không cha không mẹ đúng không? Chưa ai kể cho con biết cha mẹ ruột của con là ai bao giờ nhỉ?”
Có lẽ Minh Sơ đã đoán ra Hoang Tịch định nói gì, y đỡ trán cạn lời nói: “Ngươi đừng nói nữa…”
“Ta biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, con rất khó đối mặt với sự thật. Nhưng người sinh con ra đời, chính là Chưởng môn Ải Phong Nguyệt năm xưa – Vu Nguyệt Thượng nhân! Con là con của ta và Thiên Lũng Cảnh, là con vàng con bạc mà người ấy đã mang nặng đẻ đau vì ta! Con kế thừa hoàn toàn dung mạo của người cha xinh đẹp nhà con đó, con có biết không?”
Đương sự bị cho là được di truyền hết dung mạo thấy sắp tắt thở tới nơi: “… Chuyện hoang đường như thế mà ngươi cũng có thể nói ra mồm được ư? Vu Nguyệt Thượng nhân là đàn ông mà! Làm sao đẻ con nổi!”
“Thiên hạ này cơ man là thuật pháp lạ lùng, biết đâu lại có cách khiến đàn ông sinh nở? Ta biết chuyện này rất khó tin, nhưng đấy là thân thế của con đó.”Minh Sơ: “…”
Nói thật, nếu có Uyên Quang trong tay, giờ y sẽ chém gã ngay lúc này.
Tuyệt đối không nương tay!!!
Nói vớ nói vẩn gì thế! Thằng đồ đệ chết tiệt này!
Hoang Tịch nói một lát mà mắt đỏ quạch què, dòng lệ trào dâng không ngừng, đong đầy nhưng không rớt xuống, chỉ ầng ậng trong hốc mắt đỏ ngầu của gã: “Đúng rồi, con còn chưa được thấy dáng dấp người cha xinh đẹp của con nhỉ! Con không biết con đẹp nhường nào, giống người ấy đến thế nào đâu! Con nghỉ cho khỏe, rồi ta sẽ dẫn con đi gặp người ấy. Chỉ cần con thấy dung mạo người ấy, là sẽ biết lời cha nói không sai! Người cha xinh đẹp của con là kẻ đẹp nhất, hoàn hảo nhất, cũng mạnh mẽ nhất trên đời! Con gặp rồi, chắc chắn cũng sẽ thích người ấy thôi!”
Minh Sơ không lên tiếng. Rõ ràng ban nãy y còn tức muốn chết, chỉ mong được tự tay chém bay đứa học trò hư đốn này! Nhưng thấy đôi mắt đỏ hoe và hai hàng lệ chực chờ lăn xuống của Hoang Tịch, nơi m3m mại nhất trong tim y dường như bị thứ gì siết lại, chua xót và nhức nhối.
Thằng bé chung thủy ở vậy bên mình suốt 18 năm sao?
Rõ ràng ngày xưa nó hừng hực khí phách bao nhiêu.
Hóa ra lúc muốn khóc mà không khóc được, trông nó lại xấu xí nhường này ư?
Thôi vậy.
Minh Sơ ôm chân, lí nhí nói: “Ta khỏe lại rồi, ngươi dẫn ta đi gặp y đi.”
“Được, được!” Hoang Tịch khụt khịt mũi, quay đi quẹt nhanh nước mắt, bước đến định bế Minh Sơ lên, “Bé cưng, đầu con còn choáng không, cha bế con qua đó nhé?”
“… Ta tự đi được.”
“Đừng ngại với cha mà, ta bỏ lỡ 18 năm của con trong mơ hồ, sau này nhất định sẽ bù đắp 18 năm đó đủ đầy cho con. Con muốn gì, ta cũng cho con hết…
“Cho cha bế con qua đó nhé, được không?”
Minh Sơ thở dài: “Ngươi muốn bế thì bế đi, nhưng ta không thể gọi ngươi là cha được.”
“Không sao, lỗi tại ta không xứng làm cha. Con không chịu gọi ta là cha cũng chẳng sao. Hay là con cứ làm như hồi nãy đi, gọi ta là ca ca nhé?” Nói đoạn, Hoang Tịch quỳ một chân trước Minh Sơ, nâng cẳng chân y lên, dịu dàng đeo lại đôi giày mình vừa cởi ra cho Minh Sơ.
Minh Sơ không rành nói dối, nghẹn ngào mãi. Mới nãy gặp nhau, y giả vờ khóc chỉ để diễn kịch cho ai đấy xem thôi, mục đích là không muốn gã phát hiện mình là Thiên Lũng Cảnh, vậy nên y mới cố ý vờ vịt khóc lóc tỏ vẻ yếu thế. Dù sao Thiên Lũng Cảnh thời xưa sẽ chẳng bao giờ bật khóc trong hoàn cảnh đó!
Nếu không, với vai vế của hai người, sao y có thể gọi Hoang Tịch là ca ca được?
…
“… Ca ca.”
Thôi, vẫn đỡ hơn gọi cha.
Hoang Tịch vui vẻ đến độ bế ngang Minh Sơ đang ngồi trên giường lên, làm Minh Sơ cả kinh ôm lấy cổ Hoang Tịch. Gã đồ đệ này của y có thân hình cao lớn, bế y lên là cách mặt đất rõ xa, khiến người ta chưa thích ứng được ngay!
“Bé cưng, con nhẹ quá, còn nhẹ hơn người cha xinh đẹp của con nhiều. Có phải con cũng khảnh ăn như cha xinh đẹp của con, toàn tích cốc nên mới gầy vậy không?”
Minh Sơ: “Ta ăn đầy đủ lắm, lượng ăn cũng bình thường.”
Còn chưa qua kỳ Luyện Thể, không thể tích cốc được.
Đồ đệ của y quả nhiên lủng óc rồi, quên cả kiến thức bình thường.
Hoang Tịch bế y, vừa đi vừa hỏi: “Vậy bé cưng tu hành bao lâu rồi? Ta thấy giờ con vẫn đang ở kỳ Luyện Thể, vừa nhập môn tu luyện à?”
“Tu gần ba năm rồi.”
“Cái gì, ba năm mà vẫn ở kỳ Luyện Thể! Ngày xưa người cha xinh đẹp của con đột phá kỳ Luyện Thể trong chưa đến một tháng, luôn là thần thoại không thể vượt qua trong năm nhánh Thần Phong đấy! Sư phụ con là ai, ta nhất định phải đi thăm hỏi xem hắn dạy dỗ con thế nào!”
Minh Sơ nói ngay chẳng chút e dè: “Sư phụ ta là Hàn Diễn Tiên Tôn, ta là đệ tử thân truyền của thầy.”
“Hàn Diễn Tiên Tôn? Hàn Diễn Tiên Tôn thì đã sao, không dạy được bé cưng của ta thì cũng…” Hoang Tịch đang định chửi bới, đột nhiên khựng lại như nhớ ra điều gì đó, “Chờ chút, Hàn Diễn Tiên Tôn chính là Thẩm Tam Xuyên còn gì nữa, con là đệ tử thân truyền của Tam Xuyên ư?!”
“Ừ.”
“Thằng ranh ấy, dám giấu giếm sự tồn tại của con với ta, làm ta bỏ lỡ 18 năm của con vô ích! A Trạch quản vợ kiểu gì vậy!” Hoang Tịch cau mày, “Quan trọng nhất là nó làm thầy tắc trách quá, dạy con ba năm, mà còn chưa qua nổi kỳ Luyện Thể! Thôi thôi, con đừng học nó nữa, sau này ta sẽ tự dạy con!”
“Không phải tại sư phụ đâu, là do tư chất của ta kém thôi.”
Thật ra cũng chẳng phải tư chất của y kém, chủ yếu là, y toàn chơi tít mít.
Hơn nữa trước tuổi 20, vì cơ thể có quá nhiều giới hạn, nên cố cách mấy cũng không thể lên thẳng cấp 9 được, nên y cũng lười tu luyện, cứ đợi 20 rồi tính tiếp. Giờ ngày nào y cũng chỉ ăn với uống, dù sao chẳng ai trong Ải Phong Nguyệt chê y tu luyện chậm cả.
“Bé cưng, con là con của ta và Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh, sao tư chất kém cho được!” Hoang Tịch căm giận nói, “Mình đừng học nó nữa, ta sẽ dạy con!”
“… Không cần, sư phụ ta tốt lắm.”
Bấy giờ Hoang Tịch mới như nhớ ra chuyện gì: “Chỉ vội giới thiệu người cha xinh đẹp của con, mà ta quên nói thân phận mình cho con. Thật ra ta cũng như sư phụ con, đều là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Tính ra ta còn là sư huynh của sư phụ con. Tên ta là “Hoang Tịch”. Hồi nhỏ ta bị kẻ khác bắt nạt, chính Vu Nguyệt Thượng nhân đã ra tay cứu…”
“Ta biết.”
Ta biết con rõ, hiểu con nhiều hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
“Hả? Con biết à?” Hoang Tịch ngẫm ngợi, rồi tự hiểu ra, “Xem ra sư phụ con đã nhắc đến ta cho con biết rồi. Vậy chắc hẳn con cũng rõ, ta chẳng hề thua kém sư phụ con. Chẳng qua mười tám năm qua, ta luôn ở cạnh người cha xinh đẹp của con, lười quan tâm đ ến những chuyện khác thôi. Khà, nếu ta và người cha xinh đẹp của con hẵng còn tại vị, thì thiên hạ này đâu đã đến lượt đứa nhóc tỳ như sư phụ con lên sân khấu!”
Minh Sơ đốp chát: “Sư phụ ta rất lợi hại, linh lực đã vượt qua Vu Nguyệt Thượng nhân năm xưa rồi.”
“Vớ vẩn, con nít con nôi biết gì! Người cha xinh đẹp của con mới là kẻ đứng đầu thiên hạ thực sự, chẳng ai bằng người ấy hết! Năm xưa người cầm Uyên Quang, một mình một kiếm dẹp yên cả Núi Phù Linh, được thiên hạ tán thưởng, bốn bể bội phục, mới huy hoàng vinh quang làm sao…” Hoang Tịch đang giở tính trẻ con ăn thua với Minh Sơ. Nhưng nói đến đây, giọng gã bắt đầu nghẹn ngào, sau đấy gã liếc Minh Sơ, “Hầy, đừng nói nữa, vừa nhắc là ta lại nhớ người ấy quá chừng.”
Minh Sơ: “…”
Hoang Tịch bế y vào phòng ngủ, Minh Sơ hơi ám ảnh với căn phòng này. Nhớ lại ngày xưa Hoang Tịch lấy tim sen của Nghiệp Liên làm vật dẫn, nhốt y trong phòng chèn ép y, cuối cùng hai người đã đưa ra ước hẹn bên nhau ba ngày. Ngẫm đến việc này, y chợt buồn hiu, nhẹ nhàng vỗ vai Hoang Tịch: “Thả ta xuống đi.”
“Được, chúng ta cũng tới rồi, người ấy ngủ ngay bên trong.” Hoang Tịch thả Minh Sơ xuống, thở hắt ra, rồi mới chậm rãi mở cửa, kéo Minh Sơ vào.
Chiếc giường ban đầu đã đổi thành giường làm bằng ngọc Hàn Băng. Ngọc Hàn Băng chỉ xuất hiện sâu trong núi tuyết mãi tận cực Bắc. Hơn nữa ngọc Hàn Băng bình thường vừa rời núi tuyết là sẽ mất đi công hiệu. Chỉ có ngọc Hàn Băng ngàn năm mới có thể giữ được công hiệu sau khi xa rời núi tuyết, hơn nữa người nằm lên đó sẽ không cảm thấy lạnh lẽo. Có điều ngọc Hàn Băng ngàn năm vô cùng khó tìm, vận chuyển cũng cực kỳ khó khăn. Để tìm ra một khối ngọc Hàn Băng ngàn năm lớn nhường này tạc thành giường, chắc hẳn gã đã phải trả một cái giá rất lớn.
Minh Sơ đi đến trước cơ thể ngày xưa của mình.
Xác Thiên Lũng Cảnh được giữ gìn rất tốt, đẹp như một pho tượng ngọc được đẽo đục tỉ mẩn, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ, tinh tế cực kỳ, không tìm ra chút khiếm khuyết nào. Dẫu nó chỉ là một cái xác.
Nói thật, cảm giác này rất kỳ quái. Kẻ nằm đó chính là y, nhưng y lại có thể đứng ở góc độ này quan sát bản thân.
Ngọc Hàn Băng ngàn năm có thể trì hoãn xác chết mục ruỗng, nhưng làm chậm lại thôi chứ không phải ngừng hẳn. Nhưng tại sao 18 năm đã qua, mà thân thể này vẫn như say ngủ, hoàn toàn không giống người chết nhỉ?
Minh Sơ không nhịn nổi, chạm vào tay Thiên Lũng Cảnh. Cảm giác còn y hệt lúc sống, chỉ là nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường mà thôi.
Chẳng lẽ là…
“Ngọc Định Nhan?”
Hoang Tịch cười nói: “Bé cưng giỏi quá, còn biết cả bảo vật độc nhất thế gian là ngọc Định Nhan nữa.”
Ngọc Định Nhan, nếu cho người sống uống, thì sẽ giữ được tuổi Xuân vĩnh viễn; còn người chết ăn vào, sẽ mãi mãi như lúc còn tại thế.
Giữ mãi thanh xuân, không già không chết; không bao giờ héo úa, tuy chết nhưng như vẫn còn thở.
Những tưởng chỉ là truyền thuyết, hóa ra ngọc Định Nhan thật sự tồn tại sao?
Nhưng trên đời chỉ có một viên ngọc Định Nhan duy nhất, vậy mà thằng bé lại đút cho một cái xác không hồn, đúng là hơi bừa bãi.
…
Hoang Tịch nhìn mỹ nhân nằm trên ngọc Hàn Băng không chớp mắt. Như thể sợ quấy nhiễu giấc ngủ của y, gã hỏi rất nhỏ nhẹ: “Sao, người ấy đẹp đến độ không tưởng tượng nổi đúng không?”
Minh Sơ bình tĩnh đáp: “Bình thường thôi, ta cảm thấy sư phụ ta còn đẹp hơn một tẹo.”
“Sao cái gì con cũng tâng sư phụ con là nhất vậy.” Hoang Tịch cực kỳ phản đối, “Thẩm Tam Xuyên chỉ một thằng nhóc ngớ ngẩn. Dù có đẹp mấy, khí chất của nó vẫn là của tụi nhãi ranh, sao có thể đánh đồng với người cha xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của con chứ!”
Minh Sơ ngoái lại nhìn gã: “Huynh không gặp sư phụ ta bao lâu rồi?”
“Sau sự kiện 18 năm trước thì ta chưa từng gặp lại nó, làm sao?”
Minh Sơ cười khẽ: “Khi nào gặp được thầy bây giờ, huynh sẽ biết lời ta nói không sai.”
Y nói xong thì đợi một lát, nhưng không nghe thấy Hoang Tịch cất lời, bèn tò mò ngoái lại nhìn gã. Ai dè y lại thấy Hoang Tịch ngẩn ngơ nhìn mình chằm chằm, mặt còn như sắp khóc.
Minh Sơ bối rối nói: “Ta chỉ khen sư phụ mình đẹp một câu thôi mà, huynh đâu cần tức tới nỗi phát khóc?”
Đứa học trò này của y yếu ớt như vậy từ bao giờ? Vả lại từ trước đến nay, Thiên Lũng Cảnh có để ý đến mã ngoài bao giờ.
Hoang Tịch khụt khịt, chóp mũi bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt gã trở nên xa xăm: “Không phải, mới nãy con cười trông giống hệt người ấy, khoảng khắc đó, ta bỗng có cảm tưởng người ấy đã quay về.”
Gã quay đi, hít sâu rồi mới lắp bắp nói: “… Mười tám năm, chỉ ở trong mơ, ta mới có cơ hội được thấy người ấy cười.”
Minh Sơ hơi bó tay. Y lấy chiếc khăn mình luôn mang theo bên cạnh ra, nhón chân, duỗi tay lau nước mắt giúp Hoang Tịch: “Đừng khóc, huynh khóc trông xấu lắm.”
Y vừa nói vậy, Hoang Tịch lại không kìm nổi nước mắt, từng giọt lệ bự chảng rớt xuống, sau đấy giọng gã bắt đầu tức tưởi: “Ta… thật sự, thật sự rất nhớ người ấy…”
Minh Sơ nhíu mày, dứt khoát kéo đầu Hoang Tịch xuống ấp vào lòng mình: “Được rồi, đừng khóc nữa, y không muốn thấy huynh khóc đâu.”
“Được, được rồi… Ta sẽ lập tức, ngưng khóc ngay…” Gã nức nở khổ sở, toàn thân run nhè nhẹ.
Mãi lâu sau, Hoang Tịch mới rốt cuộc lấy lại bình tĩnh. Quần áo của Minh Sơ đã ướt thành vũng.
Y ngẫm ngợi một lát, vẫn mở miệng nói: “Huynh nhầm lẫn một chuyện rồi, ta không phải con của Thiên Lũng Cảnh, chỉ trùng hợp trông giống y thôi, mong huynh đừng hiểu lầm.”
Hoang Tịch ngẩn người, đôi mắt vẫn đỏ quạch: “Không sao, dù con có là con của y với người phụ nữ khác, con vẫn là bé cưng của ta.”
“Huynh thật là…”
Minh Sơ cáu điên lên, y có người phụ nữ khác bao giờ?!
Y lảng tránh ánh mắt của gã: “Tóm lại, ta không liên quan gì tới Thiên Lũng Cảnh!”
Hoang Tịch lấy chiếc khăn y vừa lau nước mắt giúp gã qua, lại nâng chiếc khăn buộc trên cổ tay mình lên: “Khăn tay còn y hệt, mà dám bảo không liên quan à?”
“Khăn nào màu trắng trông chẳng thế!” Minh Sơ quyết định không dây dưa với gã nữa, “Khuya rồi, ta phải về đây, kẻo sư phụ ta lại lo.”
Hoang Tịch bướng bỉnh kéo tay y lại: “Quần áo của con bị ta làm bẩn rồi, cởi ra ta sai người giặt sạch cho.
“Còn nữa, đêm nay con ở lại đây đi, ta sẽ không cho phép con đi đâu.”
[HẾT CHƯƠNG 103]