Từ khi Diệp Giai Uẩn nuôi thỏ, mỗi ngày tan học đều nôn nóng muốn về nhà xem thỏ.
Trước cửa trường học có nhiều xe, tài xế không dám chạy quá nhanh, Diệp Giai Uẩn ngồi ghế sau rướn cổ lên hỏi tài xế: “Chú Lý ơi có thể lái xe nhanh hơn được không ạ, con muốn về nhà xem thỏ.”
Thẩm Tâm ngồi bên cạnh bé con chỉnh bé ngồi lại ngay ngắn: “A Uẩn ngồi yên nào, xe hơi không phải là máy bay mà đi nhanh được.”
Diệp Giai Uẩn hỏi mẹ: “Tại sao ạ?”
Thẩm Tâm đáp: “Bởi vì lái nhanh sẽ không an toàn.”
Diệp Giai Uẩn lại hỏi tiếp: “Tại sao máy bay có thể đi nhanh ạ?”
“Bởi vì máy bay bay trên trời.”
“Vâng…” Diệp Giai Uẩn nghĩ ngợi, hỏi Thẩm Tâm, “Vậy cha có thể lái máy bay đến đón con không?”
Thẩm Tâm: “…”
Cô nhớ lúc trước khi đang hẹn hò với Diệp Tri Du, anh đúng là có dùng máy bay riêng đến đón cô về thành phố A. Chuyện lái máy bay đến đón con gái có lẽ Diệp tiên sinh còn làm được.
“Việc này A Uẩn đi hỏi cha nhé.”Thẩm Tâm thông minh đẩy một ngàn câu hỏi vì sao của bạn nhỏ đi.
“Vâng.” Diệp Giai Uẩn gật đầu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Giai Uẩn chơi với thỏ một lúc lại đi tìm Diệp Tri Du. Gần đây công ty của Diệp Tri Du rất nhiều việc, về nhà cũng vào thư phòng làm việc tiếp. Diệp Giai Uẩn tìm được anh trong thư phòng, lúc này anh đang tựa lên ghế đắp mặt nạ.
Diệp Giai Uẩn đã từng thấy mẹ đắp mặt nạ nhưng đây là lần đầu cô bé thấy cha mình đắp mặt nạ. Cô bé chạy đến nhìn anh một lúc, mới mở miệng hỏi: “Cha ơi, có phải cha trộm mặt nạ của mẹ để đắp không?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh vừa mới chợp mắt một lúc nên không phát hiện ra Diệp Giai Uẩn đi vào, anh mở mắt nhìn bé con bên cạnh: “A Uẩn ơi, cha không trộm mặt nạ của mẹ, đây là mặt nạ của cha.”
Không ngờ Diệp Giai Uẩn không tin, còn ra vẻ bảo đảm như người lớn: “Cha yên tâm A Uẩn sẽ không mách mẹ cha trộm mặt nạ đâu.”
Diệp Tri Du: “..”
Vậy thì cảm ơn A Uẩn rồi.
Anh lấy mặt nạ xuống ném vào thùng rác cạnh bàn, rồi ngoắc A Uẩn đến: “A Uẩn đến đây.”
Diệp Giai Uẩn đứng yên không nhúc nhích: “Cha vừa đắp mặt nạ dính lắm, A Uẩn không nên qua đó.”
“..” Ông bố già bị con gái ruột chê, đành cười hỏi: “Vậy A Uẩn tìm cha có việc gì không?”
Diệp Giai Uẩn gật đầu: “Sau này con tan học, cha có thể lái máy bay đến đón con không?”
Diệp Tri Du: “…”
Điều gì khiến con bé có suy nghĩ đáo để như vậy??
Diệp Tri Du tiếp tục giữ nụ cười ôn hòa: “A Uẩn nói cho cha nghe tại sao con muốn cha dùng máy bay đón con?”
“Vì A Uẩn thấy xe hơi đi chậm quá ạ, A Uẩn muốn tan học xong được về nhà sớm để gặp Thố Thố ạ.”
“À…” Diệp Tri Du gật đầu, anh còn tưởng ở trường A Uẩn bị bạn bắt nạt, không có thì tốt, “Nhưng máy bay rất đắt, cha và mẹ không mua nổi đâu.”
“Vâng…” Diệp Giai Uẩn tuổi nhỏ buồn vì nhà khó khăn, “Không sao ạ, A Uẩn có tiền, A Uẩn cho cha mua máy báy nhé.”
Diệp Tri Du bị cô bé chọc cười: “A Uẩn làm gì có tiền?”
Diệp Giai Uẩn nói: “Quà sinh nhật A Uẩn đều giữ lại, bán đi lấy tiền ạ. Còn heo nhỏ của con nữa, trong đó có rất nhiều tiền.”
Diệp Tri Du cười nói: “Không ngờ A Uẩn nhà chúng ta là một tiểu phú bà nha.”
Diệp Giai Uẩn xấu hổ cười: “Ha ha.”
“Nhưng quà A Uẩn giữ là gì vậy, bán đi rồi con có buồn không.” Diệp Tri Du cúi người xoa đầu bé con, nói: “Cha mẹ mặc dù không đủ tiền cho A Uẩn mua máy bay nhưng có thể dẫn A Uẩn đến công viên chơi đó.”
“Thật không ạ?” Mặc dù hai chuyện không liên quan nhau nhưng bé con đã nhanh chóng bị công viên hấp dẫn, “A Uẩn muốn đến công viên!”
“Được, cuối tuần này cha mẹ dẫn con đi nhé.”
“Oa, thật tuyệt!” Diệp Giai Uẩn tưởng tượng ra cuối tuần đi chơi, quên mất chuyện máy bay.
Cuối tuần Diệp Tri Du dẫn Thẩm Tâm và Diệp Giai Uẩn đến thành phố H, Diệp Giai Uẩn được như ước nguyện ngồi máy bay. Vừa lên máy bay bé con rất phấn khích, nhưng chẳng được bao lâu, chơi mệt xong đã ngủ mất.
Sau khi đến thành phố H thì Diệp Tri Du và Thẩm Tâm mới đánh thức bé con. Diệp Giai Uẩn ngủ một giấc tỉnh dậy tinh thần càng phấn chấn hơn, dọc trên đường đi đến công viên Rừng Rậm, bé con hỏi Thẩm Tâm đủ thứ trên đời, hỏi đến mức cô quyết định khi về cô sẽ lái xe, còn Diệp Tri Du thì phụ trách việc trả lời câu hỏi của con.
Điểm nổi bật trong công viên Rừng Rậm ở thành phố H là vườn nai, Diệp Tri Du và Thẩm Tâm hiển nhiên dẫn cô bé đến đây trước. Thấy nai đang ăn cà rốt, Diệp Giai Uẩn ngạc nhiên nói: “Mẹ ơi, Nai Nai cũng ăn cà rốt kìa, sau khi Thố Thố lớn lên có biến thành nai không ạ?”
Thẩm Tâm nói: “Không đâu con, Thố Thố là thỏ, sẽ không biến thành nai đâu.”
Diệp Giai Uẩn nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: “Thố Thố sẽ không biến thành nai sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao vịt con xấu xí lại biến thành thiên nga trắng ạ?”
“…” Nếu nói thật cho con bé biết vịt con xấu xí vốn là thiên nga thì có tàn nhẫn quá không? Gặp phải vấn đề cô không trả lời được hoặc không muốn trả lời thì Thẩm Tâm lại dùng tuyệt chiêu: “Hỏi cha con nhé.”
Diệp Tri Du: “…”
Diệp Giai Uẩn nhìn Diệp Tri Du chằm chằm.
Diệp Tri Du chống đỡ áp lực, cười với bé con: “Bởi vì vịt con xấu xí tuy không đẹp nhưng nó luôn cố gắng, cuối cùng nhờ sự cố gắng mới biến thành thiên nga trắng.”
Diệp Giai Uẩn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thố Thố không thể biến thành nai là vì nó không cố gắng sao?”
“…” Tra tấn linh hồn quá.
Thẩm Tâm bên cạnh nghe thế thì cười, Thố Thố thật khó khăn quá.
Diệp Giai Uẩn kéo Thẩm Tâm sang hỏi: “Mẹ ơi, cho Thố Thố đắp mặt nạ thì Thố Thố có đẹp hơn không?”
“..Ờ, mặt Thố Thố quá nhỏ, không thể dùng mặt nạ được.”
Diệp Giai Uẩn giơ tay: “A Uẩn có thể làm mặt nạ nhỏ, như vậy Thố Thố có thể đắp rồi!”
“…Được chứ.”
Được Thẩm Tâm khẳng định, Diệp Giai Uẩn vui vẻ nói: “Hay quá, về nhà A Uẩn sẽ cho Thố Thố đắp mặt nạ!”
“Được con.”
Diệp Giai Uẩn nắm tay Thẩm Tâm, vô cùng thân thiết nói với cô: “A Uẩn biết mẹ cũng đắp mặt nạ, A Uẩn sẽ không lấy mặt nạ của mẹ đâu ạ. Cha có mặt nạ trộm của mẹ đó, con sẽ lấy của cha.”
Diệp Tri Du: “…”
Chẳng phải đã hứa không nói cho mẹ à? Mặc dù anh không hề trộm mặt nạ.
Anh cố tỏ ra buồn lòng nói với Diệp Giai Uẩn: “A Uẩn à, cha đã nói đó là mặt nạ của cha mà, không phải trộm từ mẹ.”
Diệp Giai Uẩn nhìn mẹ, gật đầu nói: “Được ạ, vậy con sẽ xem như cha không trộm.”
“..” Cái gì gọi là xem như? “Cha cũng phải đắp mặt nạ, A Uẩn thiên vị quá nha.”
Diệp Giai Uẩn nói: “Mẹ đắp mặt nạ có thể xinh đẹp hơn, còn cha thì không cần đẹp hơn đâu.”
“Tại sao cha không cần đẹp hơn?”
“Cha đẹp hơn cũng không ai nhìn đâu.”
Diệp Tri Du: “…”
Tốt.
Lời Diệp Giai Uẩn nói ra chọc Thẩm Tâm bật cười, cô vui vẻ dẫn Diệp Giai Uẩn về phía trước: “A Uẩn bên kia có bán đồ ăn vặt, mẹ dẫn con đi mua nhé?”
“Vâng ạ.”
Diệp Giai Uẩn chọn kẹo bông gòn trắng trắng mềm mềm, vui vẻ ăn. Ăn xong thì hỏi Thẩm Tâm: “Mẹ ơi, A Uẩn ăn kẹo bông gòn, con sẽ giống con nhện giăng tơ phải không ạ?”
“À…” Là vì kẹo bông gòn giống tơ nhện sao, nên mới khiến con bé có suy nghĩ này?
Diệp Giai Uẩn: “Nhả tơ sẽ bay được lên trời, cha mẹ không cần mua máy bay cho con nữa.”
“À…” A Uẩn hiếu thảo quá.
Dẫn Diệp Giai Uẩn đến công viên Rừng Rậm chơi cả ngày, Thẩm Tâm và Diệp Tri Du rất mệt nên tối nay cả nhà ở lại đây luôn, Diệp Giai Uẩn chơi đùa cả ngày nên khi rửa mặt xong bèn ngủ ngay. Thẩm Tâm ra khỏi phòng tắm, nằm tê liệt trên sô pha: “Mệt quá, mệt như lúc dẫn đoàn ngày trước vậy.”
Diệp Tri Du ở bên cạnh chuẩn bị đi tắm, nói với cô: “A Uẩn vậy là ngoan rồi, em mệt thì ngủ sớm đi.”
“Ừm.” Thẩm Tâm đáp, nhưng vẫn làm ổ trên sô pha không muốn động đậy, “Mặc dù A Uẩn không nghịch ngợm chạy phá nhưng con bé hỏi rất nhiều! Chính là kiểu một ngàn câu hỏi vì sao!”
Diệp Tri Du khẽ cười, đi tới cạnh cô: “Trẻ con luôn tò mò với mọi chuyện trên thế giới này, đây là chuyện tốt.”
“Vâng, dù gì lúc về em sẽ lái xe, anh trả lời các câu hỏi của con bé đi.” Thẩm Tâm sinh A Uẩn xong, cảm xúc lớn nhất của cô là ở chung với A Uẩn vài ngày sẽ biết mình ngu ngốc đến cỡ nào.
Diệp Tri Du khom người, xoa đầu cô: “Mệt chưa? Đi ngủ đi.”
“…Không muốn nhúc nhích.”
“Vậy anh ôm em qua đó nhé?”
“Đừng như vậy, A Uẩn đang ngủ ở đây đó.”
“Không sao, con bé ngủ rồi.” Diệp Tri Du vòng tay qua lưng cô, ôm lấy eo cô, bế lên. Thẩm Tâm theo bản năng ôm cổ Diệp Tri Du, hai người lập tức kéo gần khoảng cách.
Diệp Tri Du cong môi, cúi người hôn cô một cái.
Thẩm Tâm trợn mắt nhìn anh: “Đã bảo đừng ôm ôm hôn hôn trước mặt A Uẩn, ảnh hưởng không tốt đâu.”
“Thật không? Anh không nghĩ như vậy.” Diệp Tri Du ôm Thẩm Tâm, không có ý định mang cô về giường, chỉ đứng yên nhìn cô, “Tình cảm của cha mẹ tốt là điều quan trọng trong việc xây dựng gia đình hạnh phúc, cho A Uẩn thấy chúng ta đối xử tốt với nhau sẽ giúp con bé lớn lên khỏe mạnh.”
“…Anh nói gì mà chả có lý.”
Diệp Tri Du nhướng mày cười: “Vậy chúng ta hôn một cái nữa nhé?”
“Không muốn đâu.”
“Thật sự không muốn sao?” Diệp Tri Du nhìn Thẩm Tâm, lại cúi xuống hôn lên môi cô một cái. Lần này không chỉ lướt qua như vừa rồi, môi lưỡi hai người dây dưa một lúc, Diệp Tri Du đang định tiến thêm một bước, giữa nụ hôn sâu, Diệp Giai Uẩn ngồi dậy từ trên giường, nhìn sang hướng hai người: “Cha mẹ, hai người cũng bế A Uẩn rồi hôn hôn.”
Diệp Tri Du và Thẩm Tâm: “…”
Hai người dừng động tác, một lúc lâu không lên tiếng. Mặc dù vừa rồi Diệp Tri Du ra vẻ hiểu biết nhưng khi bị A Uẩn bắt gặp khiến anh hơi lúng túng. Cũng may A Uẩn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đưa tay ra nói với hai người: “A Uẩn cũng muốn hôn hôn.”
Diệp Tri Du cười khẽ, ôm Thẩm Tâm đến đặt xuống cạnh A Uẩn, rồi khom người hôn lên má cô bé: “A Uẩn ngoan, ngủ sớm nhé con.”
Thẩm Tâm cũng hôn lên mặt con bé một cái, xoa đầu nó: “A Uẩn ngủ ngon,”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
A Uẩn: Thố Thố không thể biến thành nai vì nó không cố gắng sao?
Thố Thố:?????
A Uẩn: Mình sẽ đắp mặt nạ cho Thố Thố.
Thố Thố:?????