Diệp Tri Du nói xong câu này thì nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ. Dường như khuôn mặt luôn nở nụ cười của Âu Dương Thiên cũng bị đông lại một chút, sau đó anh ta vô cùng thức thời mở miệng đáp: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Tôi còn ra sân bay cho kịp giờ nên không quấy rầy Diệp tổng nghỉ ngơi nữa.”
Anh ta nói xong thì rời khỏi phòng bệnh của Diệp Tri Du, không nấn ná thêm chút nào cả. Thẩm Tâm liếc nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cũng không tiễn.
Sau khi Âu Dương Thiên đi, sắc mặt Diệp Tri Du mới dễ nhìn hơn một tí. Thẩm Tâm đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống. Cô thấy có hơi buồn cười: “Anh với Âu Dương Thiên từng xích mích à?”
Diệp Tri Du ngước mắt nhìn cô: “Không xích mích gì cả, nhưng anh không thích anh ta thôi. Em cũng không được thích anh ta.”
Thẩm Tâm không nhịn được cười rộ lên: “Lúc nào thì em bảo em thích anh ta vậy? Anh ta là nhân viên mới của công ty thôi.”
“Nhân viên mới.” Diệp Tri Du nói: “Giờ anh tuyên bố anh ta bị sa thải.”
Thẩm Tâm: “………….”
Thật sự hai người họ không có xích mích à??
Âu Dương Thiên đi ra khỏi tòa nội trú, không hề biết bản thân bị sếp tổng sa thải. Anh ta đang nói chuyện điện thoại với Lý Mộc Dao:
“Gặp người chưa? Thế nào rồi?”
Giọng Lý Mộc Dao vang lên có hơi gấp gáp. Âu Dương Thiên cong môi giễu cợt, trả lời cô ta: “Yên tâm đi, Diệp tổng trông có tinh thần lắm.”
“Vậy là tốt rồi. Thẩm Tâm đâu?”
“Đương nhiên là ở bên cạnh Diệp tổng rồi.”
Lý Mộc Dao vừa nghe thấy lời này thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu: “Sao cậu đã đi rồi? Tôi bảo cậu đi một quãng đường dài đến thành phố A xong cậu đến nhìn Diệp Tri Du một cái rồi đi luôn à?”
Khóe môi Âu Dương Thiên nhếch lên mỉa mai: “Không thế thì cô còn muốn tôi làm thế nào? Tôi chỉ vừa mới mời Thẩm Tâm một bữa cơm mà Diệp tổng đã làm bộ muốn giết người rồi. Chẳng lẽ tôi không nhanh chạy chắc?”
Ở đầu máy bên kia, Lý Mộc Dao cười khẩy: “Cậu hèn thế? Diệp Tri Du đã nằm viện rồi thì sao cậu phải sợ nữa?”
“Được, cô không sợ, cô không hèn thì tự cô đến đi.”
Lý Mộc Dao bị nói đến nghẹn lời.
“Mỗi ngày cô ở đầu máy chỉ huy, tất nhiên là thoải mái rồi. Người bị đánh là tôi, bị ghét cũng là tôi. Cô có ở trong chăn đâu mà biết chăn có rận.”
Lý Mộc Dao chế giễu đáp: “Đừng có mà nói như thể anh không cầm tiền của tôi vậy.”
Âu Dương Thiên xoa xoa khóe miệng vẫn còn đau, nói với cô ta: “Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Diệp tổng thôi. Tôi sợ tiền cô cho tôi, cuối cùng còn chả đủ trả tiền thuốc men cho tôi ấy.”
Lý Mộc Dao còn muốn nói thêm vài câu với Âu Dương Thiên thì người đại diện đùng đùng bước vào. Cô ta đành cúp điện thoại trước. Cộng thêm vẻ tức giận không giấu được trên khuôn mặt đối phương, trong lòng Lý Mộc Dao biết chắc chắn là không phải là chuyện tốt rồi.
Cô ta đứng lên, cười với chị ta, hỏi: “Chuyện gì thế ạ? Sao chị gấp vậy?”
Người đại diện nhìn thấy cô ta, cơn giận tích tụ chợt bùng nổ: “Cô còn có tâm trạng cười à? Chủ tịch vừa nói với tôi, từ giờ trở đi công việc của cô đều bị đóng băng, dừng hoạt động.”
Lý Mộc Dao sửng sốt, có thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy: “Vì sao? Công ty dựa vào đâu đòi đóng băng hoạt động của em?”
Giờ cô ta đang vô cùng nổi tiếng. Công ty sắp xếp cho cô ta rất nhiều hoạt động, dựa vào cô ta để kiếm thêm rất nhiều tiền. Bọn họ có đóng băng hoạt động của ai cũng không thể là cô được.
“Sao tôi biết? Chắc chắn là cô đã làm gì không đúng rồi!”
Người đại diện vừa nói xong, sắc mặt của Lý Mộc Đao lập tức đổi sắc. Chẳng lẽ chủ tịch biết mối quan hệ giữa mình và Đào Hạo Nhiên?
Người đại diện thấy sắc mặt cô ta không ổn lắm, thì nhận ra một chút manh mối: “Mộc Dao, em nói thật cho chị biết. Rốt cuộc em đã làm gì?”
Dù gì thì Lý Mộc Dao cũng là diễn viên. Cô ta chỉ sững sờ trong một giây rồi lại nhanh chóng che giấu đi sự hoảng hốt của bản thân: “Chị Hoan, em làm gì chứ? Công ty giao việc gì cho em, thì em đều hoàn thành vô cùng cẩn thận đấy thôi?”
Người đại diện nhíu mày, nhìn cô ta nói: “Không phải việc công thì chắc chắn là việc tư. Quan hệ giữa em với Đào Hạo Nhiên, có phải em đã giấu chị việc gì đúng không?”
“Không có chị ơi.” Lý Mộc Dao liều chết không nhận.
“Được, cô không nói cũng không sao. Dù sao công ty cũng đóng băng hoạt động của cô rồi, tiếp theo còn không biết là làm gì nữa đâu. Cô tự cầu phúc cho bản thân đi.” Người đại diện để lại câu này rồi quay người ra khỏi phòng Lý Mộc Dao.
Sau khi chị ta đi, Lý Mộc Dao nổi giận đùng đùng đạp một cái vào sô pha. Cô ta đi vài bước trong phòng, rồi lôi điện thoại của mình ra, gọi cho Đào Hạo Nhiên.
Đào Hạo Nhiên không nghe máy.
Sau khi Diệp Tri Du bị tai nạn giao thông, gần như ngày nào cảnh sát cũng gọi điện cho Đào Hạo Nhiên muốn anh ta hỗ trợ điều tra. Điều này khiến anh ta cảm thấy phiền không chịu nổi, nhanh chóng tắt điện thoại. Tuy cảnh sát vẫn chưa có bằng chứng chứng minh anh ta chủ mưu chuyện này, nhưng cứ thường xuyên bị cảnh sát gọi thì mọi người xung quanh cũng sớm đoán được. Tin cứ thế lan truyền nhanh hơn.
Giờ người đang thoải mái nhất, chắc chỉ có mình bệnh nhân Diệp Tri Du.
Về cơ bản là Thẩm Tâm ngày ngày ở bên cạnh anh, ăn cơm thì được Thẩm Tâm đút, đi dạo thì có Thẩm Tâm đi cùng, đến ngủ cũng được Thẩm Tâm trông cho. Thậm chí Diệp Tri Du có hơi muốn mãi ở bệnh viện, không muốn xuất viện.
Nhưng bác sĩ lại có ý của họ.
“Diệp tiên sinh, thân thể của anh hồi phục vô cùng tốt, không cần phải nằm viện tiếp nữa rồi. Có thể làm thủ tục xuất viện bất cứ lúc nào.”
Khi Diệp Tri Du nghe thấy như vậy, có hơi phản ứng không kịp: “Nhanh thế à?”
Bác sĩ gật đầu đầy lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Diệp Tri Du: “…………..
Thẩm Tâm nghe được tin như vậy, thật sự vô cùng vui: “Tốt quá rồi. Cơ thể anh ấy không còn gì đáng lo nữa đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng sau khi người bệnh xuất viện, cần tiếp tục ở nhà tĩnh dưỡng, không thể để bản thân mệt mỏi quá mức. Về phương diện ăn uống, nên ăn những đồ ăn nhẹ.”
“Được, được. Cảm ơn bác sĩ.”
“Vẫn cần vận động mỗi ngày. Việc này có thể giúp bản thân hồi phục lại. Tất nhiên là cũng phải đến bệnh viện khám định kì nữa.”
“Vâng. Bọn tôi sẽ chú ý. Giờ tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho anh ấy.”
Diệp Tri Du: “…………….”
Ngày Diệp Tri Du ra viện, người cùng anh nhập viện – Giản Hàng đã ra viện sớm hơn anh một ngày, đặc biệt đến đây đón anh. Thẩm Tâm cảm thấy trợ lý Giản thật sự không dễ dàng chút nào. Bản thân còn chưa khỏe mạnh hoàn toàn đã chạy đến chăm sóc cho sếp rồi. Cũng may Diệp Tri Du vẫn còn chút nhân tính, để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi, còn bảo Đinh Dật tìm người đưa cậu ấy về.
Dù đã ra viện, nhưng bác sĩ cũng dặn dò là không thể làm việc vất vả, nên tạm thời việc công ty Diệp Tri Du cũng không quản lý được. Anh về căn biệt thự ở cùng khu nhà với Lý Thù Đường, rồi cũng gọi Thẩm Tâm qua.
“Vốn là trước khi về thành phố A thì sẽ mang cho em nhiều đồ lắm. Kết quả là xảy ra tai nạn xe, đống đồ ấy cũng bị đụng hỏng theo.” Diệp Tri Du mặc đồ ở nhà rộng rãi, thoải mái, anh nhìn chỗ đặc sản còn thừa lại một ít trên sàn: “Nhìn mấy thứ này trông điềm xấu lắm. Để anh bảo Đinh Dật đi mua lại vài thứ cho em.”
Thẩm Tâm sớm đã vứt mấy đồ này nọ này lên chín tầng mây rồi. Giờ đặc sản gì đó đối với cô mà nói cũng chẳng quan trọng: “Không cần đâu, không cần làm phiền thư ký Đinh đâu anh. Về sau em tự mua trên mạng cũng được.”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi một lát, cuối cùng mím môi nói: “Thôi, lần sau đến anh lại mua cho em.”
Thẩm Tâm nhớ đến trước khi Diệp Tri Du gặp chuyện không may, còn nhắn tin cho cô, nói rằng mua cho cô nhiều đồ ăn lắm thì trong lòng lại trở nên chua xót: “Mấy thứ này không quan trọng. Anh không sao là món quà tốt nhất rồi.”
Diệp Tri Du khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô. Cảm giác qua vụ tai nạn giao thông lần này, địa vị bản thân trong lòng Thẩm Tâm có vẻ cao lên rồi nhỉ. Có được tính là trong họa được phúc không?
Anh bước lên, kéo Thẩm Tâm vào trong lòng, dịu dàng ôm lấy cô. Thẩm Tâm không ngờ anh bỗng làm vậy, trong lòng không tránh khỏi sự rung động. Tai cô đỏ bừng lên, hỏi Diệp Tri Du: “Anh làm gì thế? Người còn chưa khỏe đâu, không thành thật được chút à?”
Diệp Tri Du nhếch môi, thì thầm bên tai cô: “Không kìm lòng được, không thành thật nổi.”
“Anh…………..”
“Yên nào.” Hai tay anh ôm cô càng chặt hơn: “Để anh ôm em một lúc.”
Đầu Thẩm Tâm vùi vào trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trong lồng ngực. Cô thật sự không ngọ nguậy nữa.
“Thẩm Tâm.”
“Vâng?”
“Bọn mình về sẽ chuẩn bị việc kết hôn luôn nhé, được không em?” Hồi trước anh đề cập đến chuyện kết hôn, tất cả mọi người đều nói là quá vội vàng, anh bèn nghe theo. Nhưng sau khi trải qua việc sống chết này, anh cảm thấy cuộc đời này quá ngắn ngủi. Dù cho là ngay lập tức kết hôn với Thẩm Tâm cũng chẳng xem là sớm chút nào.
Việc không may lần này của anh, cũng khiến Thẩm Tâm vô cùng sợ hãi. Lần trước ở trên biển, thuyền của Tần Vận và Đỗ Tân Vũ gặp chuyện không may, vẻ sống sót sau tai nạn của hai người sau khi trở về ấy, giờ coi như cô cũng cảm nhận được rồi.
Cô còn nhớ rõ Đỗ Tân Vũ nói với cô, mạng sống vô cùng mong manh.
Đúng vậy, mạng sống vô cùng mong manh.
“Thật ra em cũng không có ý kiến gì. Nhưng vẫn phải nói một tiếng với cha và anh trai em.”
“Ừ, anh biết mà.” Diệp Tri Du dịu dàng đặt xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh sẽ nói với họ.”
“Vâng.”
“Tối nay em ngủ với anh nhé?”
“………..Diệp Tri Du, anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Diệp Tri Du vùi đầu vào vai cô cười haha rồi mới nhỏ giọng nói bên tai cô: “Anh vừa mới xuất viện. Dù em muốn anh làm gì em thì anh cũng lực bất lòng tâm.”
Thẩm Tâm: “……..”
Tại sao rõ ràng anh mới là người đùa giỡn lưu manh, mà sao cô lại bị nói như cô mới là người nghĩ như lưu manh vậy.
Nhưng cuối cùng cô cũng không kháng cự nổi sự tấn công của Diệp Tri Du, đồng ý ngủ cùng anh.
Trước khi ngủ, Thẩm Tâm giám sát anh uống thuốc, rồi đo nhiệt độ cho anh mới tạm yên tâm. Diệp Tri Du nằm trên giường, anh vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh, thúc giục Thẩm Tâm: “Em cũng nhanh lên đây đi. Bác sĩ nói anh phải đi ngủ sớm.”
Thẩm Tâm: “………….”
Bình thường không thấy anh nghe lời bác sĩ như thế!
Sau khi ôm được Thẩm Tâm như mong muốn, Diệp Tri Du hài lòng nhắm mắt lại. Trước kia, khi gặp áp lực trong công việc, anh thường thích đắp mặt nạ, có thể giúp anh làm giảm sự căng thẳng. Giờ anh nhận ra, dường như ôm Thẩm Tâm đi ngủ còn hiệu quả hơn so với đắp mặt nạ.
Càng khiến người ta nghiện hơn.
“Hai ngày nữa bọn mình về thành phố A nhé. Công ty bên ấy không thể để không ai quản lý được.” Diệp Tri Du nhẹ nhàng nói từ phía sau Thẩm Tâm. Cô cũng lo chuyện công ty. Đợt này là anh trai cô giúp cô hết mọi thứ. Nhưng công ty nhà họ Thẩm cũng bề bộn công việc, cô không thể cứ để anh trai vất vả mãi được: “Nhưng người anh vẫn chưa khỏe hẳn. Bác sĩ bảo phải tĩnh dưỡng.”
“Anh làm việc tại nhà. Cũng xem như là tĩnh dưỡng.”
Thẩm Tâm: …………”
Lươn lẹo luôn cả lời bác sĩ? A.
“Thế còn tái khám?”
“Khám ở bệnh viện thành phố A cũng như nhau mà. Trường hợp nào cũng có.”
“………….Ừm, thế thì được.” Thẩm Tâm nghĩ nhà của Diệp Tri Du cũng ở thành phố A. Về nhà thì sẽ có nhiều người chăm sóc anh hơn, thế nào cũng tốt hơn ở thành phố H.
“Thẩm Tâm.” Trong đêm tối, Diệp Tri Du lại gọi cô.
Thẩm Tâm hói: “Lại sao vậy anh?”
“Anh có hơi mệt……….” Khi Diệp Tri Du nói câu này, giọng vô cùng uể oải. Thẩm Tâm mỉm cười, dỗ như dỗ em bé với anh: “Mệt thì ngủ nào.” Thuốc anh uống có thành phần là an thần, cảm giác mệt mỏi sẽ khiến bản thân dễ ngủ.
Diệp Tri Du rì rầm, hôn lên gáy cô: “Ừm, ngủ ngon.”