Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộc Tử Đằng
Đây là lần đầu Lý Thù Đường xem màn thả thính kiểu này, toàn dùng thơ để đáp lời nhau.
Làm người xem nhiêu đây là quá đủ.
Ở dưới lầu, Thẩm Tâm tựa vào ghế salon, nhìn Diệp Tri Du nói: “Lý Bạch nói dễ quá, ngàn vàng mất rồi kiếm lại thế nào đây? Công ty không cho tôi tham gia và tổ dự án, tôi biết làm cách nào, tôi cũng tuyệt vọng lắm cơ.”
Thẩm Tâm nói đến đây bèn òa lên khóc, tuy nhiên chỉ có tiếng khóc còn nước mắt không thấy đâu cả: “Diệp Tri Du tôi xin lỗi anh, rất rất xin lỗi anh, vì dự án này đã khiến anh rụng bao nhiêu tóc, tôi cũng xin lỗi Úc tổng vì tết còn bắt anh ấy tăng ca. Hu hu hu hu.”
Diệp Tri Du: “…”
Anh im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nói với Thẩm Tâm: “Tôi không bị rụng tóc.”
Thẩm Tâm không tin lời anh nói: “Đừng có lừa tôi, tôi bị rụng quá trời luôn.”
“…Tôi không bị rụng.”
“Oa sao lại như vậy được!” Dường như Thẩm Tâm cảm thấy không công bằng nên ngồi dậy muốn nắm tóc Diệp Tri Du, may mà anh né nhanh, Thẩm Tâm vẫn đang đọ sức với anh.
Lý Thù Đường đang quay lén trên lầu: “…”
Quá hấp dẫn, cô phải gửi cho Trì Tuấn xem mới được.
“Được rồi, đừng quậy nữa.” Diệp Tri Du giữ cánh tay đang muốn kéo tóc của cô lại, nắm chặt trong tay mình, “Nếu mấy người đó không cho cô làm vậy tự cô làm đi, không có Cát Duyệt cô cũng tự làm du lịch được thôi.”
Thẩm Tâm ngẩn người, nhìn anh nói: “Tự làm? Sao dễ dàng vậy, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng có gì cả.”
Diệp Tri Du nói: “Tôi có thể giúp cô mở một công ty, tôi đầu tư cho cô.”
Thẩm Tâm vô cùng kinh ngạc: “Anh muốn đầu tư cho tôi?”
“Đúng vậy.” Diệp Tri Du gật đầu một cái, “Úc thị muốn thí điểm kiểu nhà hàng phục vụ cho một người ở thành phố A trước, cô về thành phố A tiếp tục làm dự án này.”
“Hả?” Thẩm Tâm đã tỉnh rượu hơn xíu, nhưng lại bị lời của Diệp Tri Du khiến mình bối rối, “Chẳng lẽ Úc thị sẽ hợp tác với tôi sao?”
Thấy kiểu gì thì làm với Cát Duyệt đáng tin hơn.
Diệp Tri Du nói: “Tôi sẽ nói với Úc tổng một tiếng, việc này cô không cần lo lắng đâu.”
Thẩm Tâm nghĩ ngợi một lúc, hơi rũ mắt nói: “Nếu tôi về thành phố A phát triển sự nghiệp, chắc hẳn cha và anh tôi sẽ giúp tôi.”
Diệp Tri Du chưa từng điều tra gia cảnh của Thẩm Tâm, cũng không biết nhà cô làm gì, bây giờ cô chủ động nhắc đến, anh bèn thuận thế hỏi: “Vậy chẳng phải rất tốt sao? Có họ giúp thì công ty sẽ phát triển thuận lợi hơn.”
Trông Thẩm Tâm chẳng vui vẻ nổi: “Anh không biết đâu, tôi không xứng đáng được họ đối xử tốt.”
Sắc mặt Diệp Tri Du trầm xuống, nhớ đến người chị đã qua đời của Thẩm Tâm: “Tại sao cô lại nói thế?”
Thẩm Tâm sờ sờ gối ôm trong ngực, yểu xìu nói: “Mẹ tôi mất sớm, khi còn bé dường như đều do một tay chị chăm sóc, tình cảm giữa tôi và chị ấy vô cùng tốt. Nhưng khi tôi càng lớn thì hay cãi nhau với chị ấy, trước lúc chị ấy gặp chuyện chẳng may, chúng tôi đã cãi nhau một trận. Tôi không biết ngày hôm đó chị ấy sẽ gặp chuyện bất ngờ, trước khi gặp chuyện chị đã gọi cho tôi nhưng tôi đang bực bội nên không bắt máy…Tôi rất muốn biết chị ất muốn nói gì với mình.”
Lúc Thẩm Tâm nói tới đây thì bật khóc, lần này không giống vừa rồi, chỉ có âm thanh mà không có nước mắt. Diệp Tri Du rút một tờ giấy ăn trên bàn, lau nước mắt cho cô: “Đây không phải là lỗi của cô.”
Thẩm Tâm hít mũi, nhìn anh nói: “Anh có tin trên đời này có linh hồn không? Mọi người bảo nếu xem phim kinh dị thì tối sẽ cảm nhận trong nhà có thêm gì đó, nhưng tôi xem biết bao nhiêu bộ phim rồi mà sao chị tôi vẫn chưa đến tìm tôi? Đây là lừa người, trên đời này làm gì có ma! Tôi chỉ muốn gặp chị ấy một lần, tôi muốn nói với chị ấty rằng tôi rất muốn nghe điện thoại của chị ấy, tôi đã hết giận từ lâu rồi…”
Diệp Tri Du ngồi cạnh cô, lặng lẽ giúp cô lau nước mắt, Thẩm Tâm cầm khăn giấy lên lau mặt, sau đó tiếp tục chìm đắm trong nỗi ưu tư của mình: “Chị tôi thật sự là một người tốt, chị ấy rất giỏi, còn từng làm rất nhiều việc tốt, nhưng tại sao ông trời không thiên vị cho chị ấy? Sau khi chị ấy không còn nữa, trong nhà chỉ còn mình tôi là con gái, cha và anh cho tôi tình yêu thương gắp bội lần, nhưng tôi không xứng! Chị tôi không có gì, tôi dựa vào đâu muốn hưởng thụ sự yêu thương của họ?”
“Thế nên cô mới chạy đến thành phố H một mình?” Âm thanh của Diệp Tri Du êm dịu giống như đang trò chuyện với động vật nhỏ, rất sợ làm phiền đến đối phương.
Thẩm Tâm đật đầu nói: “Lần cuối tôi và chị đi du lịch là ở thành phố H, chị ấy luôn bảo muốn đến đây với tôi lầ nữa.”
Diệp Tri Du vỗ về lưng cô, yên lặng một lúc mới nói: “Tôi hiểu cảm giác cô muốn trừng phạt mình, như vậy thì trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn đôi phần. Nhưng cô không thể mãi chìm đắm trong nỗi buồn này được, mặc dù chị của cô không còn ở đây nữa nhưng anh và cha của cô thì vẫn còn, họ chính là người nhà của cô. Đặc biệt là cha cô, ông ấy không còn trẻ nữa, thời gian cô có thể bầu bạn bên cạnh ông ấy ngày một ít dần. Người đã mất rồi, cô nên quý trọng những người đang ở cạnh mình nhiều hơn, không nên để sau này không còn gặp được họ nữa rồi lại hối hận.”
Thẩm Tâm nhìn anh suy nghĩ một lát, sau đó nâng tay lên véo má anh: “Anh nói rất đúng, nhưng một người bỏ nhà đi vì không muốn thừa kế công ty có tư cách gì dạy dỗ người khác hả?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh kéo bàn tay không an phận của Thẩm Tâm xuống, rồi véo lại mặt cô: “Tôi sẽ nhanh chóng về thừa kế công ty thôi.”
“À…” Thẩm Tâm tỉnh tỉnh mê mê gật đầu một cái. Rồi tựa đầu lên vai anh, “Vậy chúng ta cùng nhau về đi.”
Thẩm Tâm mơ màng nói xong câu này thì ngủ luôn. Buổi tối cô uống nhiều bia, đồng thời khóc một trân nên tiêu hao nhiều thể lực. Diệp Tri Du phát hiện cô đã ngủ say thì chỉ biết thở dài một hơi.
Anh đỡ Thẩm Tâm đang tựa lên vai mình dậy, Diệp Tri Du nhìn dáng vẻ đang ngủ của cô, bỗng nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh nhớ lần trước cũng ở tại chỗ này, cũng là khi Thẩm Tâm uống say, anh đã có ý nghĩ muốn hôn trộm cô.
Vào giờ phút này, ý nghĩ này lại xuất hiện lần nữa. Anh nhẹ nhàng đỡ gáy Thẩm Tâm, nhìn cô chăm chú, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất khẽ khàng, trong lúc ngủ mê Thẩm Tâm không cảm nhận được gì. Diệp Tri Du chạm vào môi cô nhưng không có động tác kế tiếp, sau khi rời khỏi môi cô, anh thầm thì: “Ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn hơn.”
Lý Thù Đường quay lén trên lầu đã che mắt lại, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn nha.
Diệp Tri Du biết cô ấy đang ở trên lầu, anh ôm Thẩm Tâm đi lên, gọi Lý Thù Đường đến mở cửa phòng Thẩm Tâm ra. Tuy trong đầu Lý Thù Đường luôn chứa mấy thứ đen tối nhưng cô ấy biết Thẩm Tâm khác mình! Diệp Tri Du ôm Thẩm Tâm đang ngủ vào phòng, cô ấy không nhịn được nói: “Diệp tiên sinh, cứ giao cậu ấy cho em đi, anh cả đêm chạy từ thành phố A về mệt mỏi rồi, anh về trước nghỉ ngơi sớm đi nha.”
Diệp Tri Du sờ tóc Thẩm Tâm, đứng dậy khỏi mép giường: “Cô biết tửu lượng của cô ấy không tốt, sau này không được cho cô ấy uống nhiều bia vậy nữa.”
“…Vâng.” Dùng sao cũng là lỗi của cô ấy.
Diệp Tri Du dặn dò xong thì rời khỏi nhà Lý Thù Đường, Lý Thù Đường dù sao cũng là bạn bè tốt nhất thế kỷ, đầu tiên là tẩy trang rửa mặt cho Thẩm Tâm, sau đó mới rời khỏi phòng của cô.
Ngày hôm sau hiếm có hôm Thẩm Tâm dậy trễ, lúc đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba cô mới mơ màng ngồi dậy.
Theo như trí nhờ thì hôm qua cô chỉ uống có mấy chai bia thôi, cũng không nhiều gì mấy nhưng đầu vẫn hơi đau. Cô rửa mặt rồi tìm thuốc, ăn sáng xong bèn uống thuốc.
Dì nấu cơm vẫn còn nghỉ, Lý Thù Đường đang ngủ, bữa sáng của Thẩm Tâm là bánh mì và sữa bò trong tủ lạnh. Ăn qua loa xong, cô không vội đến công ty, mà đứng nhìn ghế salon trong phòng khách đến ngẩn người.
Chuyện tối hôm qua cô vẫn còn ấn tượng, cô nhớ Diệp Tri Du về từ thành phố A, nói với cô rất nhiều chuyện.
Cô ít khi kể chuyện nhà với người khác, nhất là chuyện về chị gái mình cô càng ít kể hơn. Nhưng tối qua cô đã nói hết lời trong lòng cho Diệp Tri Du nghe.
Tuy hôm qua cô uống ít bia nhưng chuyện này rất không bình thường.
Cô ngồi suy ngẫm một lúc, rồi lên lầu soạn đơn từ chức, cuối cùng mang đến công ty.
Thẩm Tâm làm việc tại Cát Duyệt hơn hai năm rồi, cho đến giờ chưa từng đến trễ, hơn nữa cô là đại sứ của chị nhánh, bình thường luôn ăn nói cẩn trọng với người khác. Nên khi hôm nay cô đến trễ, đồng nghiệp nào cũng khá bất ngờ.
Mọi người đều biết chút chút chuyện Lương tổng tìm cô nói chuyện, một tay cô tự đề ra kế hoạch, bỗng nhiên bị người khác đoạt đi, còn không được tham gia vào tổ dự án, đổi lại là ai cũng thấy buồn.
Vì vậy khi mọi người nhìn thấy cô, ai nấy cũng cười an ủi với cô, nhưng không ai hỏi gì.
Thẩm Tâm vừa đến công ty thì vào thẳng phòng làm việc của Lương tổng, nộp đơn cô đã soạn xong.
Lương tổng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tâm tình: “Tiểu Thẩm à, tôi biết công ty không cho cô tham gia vào tổ dự án nên trong lòng cô không thoải mái, nhưng không nên từ chức. Không làm được chuyện này thì cô còn rất nhiều việc khác có thể làm được, cô dẫn đoàn rất tốt, du khách đều yêu thích cô.”
Thẩm Tâm nói: “Lương tổng, du lịch và ăn uống một người là kế hoạch tôi rất mong chờ, là chuyện tôi luôn làm. Vốn trong công ty không cho tôi cơ hội này thì tôi chỉ nghĩ nhiều chút thôi, nhưng công ty lại cho cơ hội, tôi đã nhiệt tình làm việc, kết quả làm được phân nửa bỗng nhiên báo tôi không cần tham gia nữa. Việc này không hay lắm. Tôi là người đôi khi hơi cứng đầu, dù không có Cát Duyệt tôi nhất định phải hoàn thành dự án này. Tôi muốn cho các người nhìn thấy, không có công ty này tôi vẫn làm tốt được, sau đó khiến cho người nào đó nhất định phải hối hận.”
Thẩm Tâm nói một hơi thật dài, sau đó cúi người chào Lương tổng rồi rời khỏi phòng làm việc. Về bàn làm việc của mình, dưới cái nhìn đầy tò mò của mọi người xung quanh, cô thu dọn đồ đạc xong bèn cười chào họ: “Hẹn gặp lại nhé, được làm việc với các bạn thật sự rất vui.”
Cô ôm thùng đồ của mình rời khỏi Cát Duyệt, Thẩm Tâm ngước đầu lên hít sâu vài hơi.
Hôm nay không khí ở thành phố H cực kỳ trong lành, mang theo mùi hương khiến người khác an lòng.
Cô đi đến trạm xe buýt, đặt thùng đồ xuống rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du: Diệp tiên sinh, tôi vừa mới từ chức ở Cát Duyệt! Anh nói đúng lắm, một mình tôi vẫn có thể tiếp tục làm nên dự án này!
Diệp Tri Du nhanh chóng nhắn lại: Bọn họ không làm khó cô chứ?
Thẩm Tâm: Không cso, tôi nộp đơn xong liền đi luôn, tiền lương tháng trước chắc không được nhận rồi. [Rơi lệ]
Diệp Tri Du: Không sao, tôi cho cô mười tháng.
Thẩm Tâm:???
Thẩm Tâm: Ông chủ ơi, nếu cho mười tháng thì không bằng làm tròn luôn đi, cho mười hai tháng thì sao?
Diệp Tri Du: Mười hai và mười, mười hai là số tròn à?
Thẩm Tâm: Lấy tiền lương làm đơn vị tính toán thì đúng nhé.
Diệp Tri Du: ….Rồi cho cô mười ba tháng luôn, cuối năm gấp đôi.