Beta: Hikari2088
Vì công việc của cô không quá bận bịu, nên cô không hề giận như bữa trước khi bị ba gọi đến tiệm để chạy việc.
Sau khi cô đến nơi, ba cô liền nói cho cô biết rằng vị khách kỳ lạ kia lại đến nữa.
Hiếm lắm cô mới thấy anh chàng này đến đây thường xuyên vậy đấy.
Cô lấy một cái khăn, rồi đẩy cửa vào phòng riêng thì thấy người đàn ông kia đang chống cằm trầm tư.
Mông Manh đã quá quen với kiểu ăn mặc kín mít của anh, tiến lên trước một bước, khách sáo hỏi: “Anh có cần gội đầu trước không?”
Tiếng nói của cô khiến anh hoàn hồn, khàn khàn nói: “Không cần. Hôm nay tôi không đến trị liệu.”
“Vậy vì sao anh lại muốn gặp tôi thế?”Anh bịa đại một cái cớ: “Trò chuyện chút thôi, dù sao thì tôi cũng đang buồn chán.”
Mông Manh không rảnh để tiếp chuyện: “Anh nghĩ đây là đâu thế hả? Chỗ chúng tôi không có dịch vụ tâm sự với khách hàng. Giờ tôi bận lắm, không rảnh để nói chuyện với anh đâu.”
Người đàn ông bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Cô có kết bạn với anh chàng diễn viên kia không?”
“Có chứ.” Mông Manh thành thật trả lời, không nhận ra rằng đối phương đang lái sang chuyện khác.
Sau đó, cô ngạc nhiên nói tiếp: “Tôi không ngờ anh lại có được nick thật của anh ấy đấy! Thần kỳ thật! Tôi còn tưởng anh đưa tôi nick giả ấy.”
Lâm Tư Sở ho một cái: “Vậy sao trông cô không vui thế? Cô không thích anh ta à?”
Mông Manh không chú ý đến bàn tay của anh chàng siết chặt khi hỏi câu này.
Cô chán nản đáp: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy bản thân không biết tự lượng sức mình thôi. Anh hiểu ý tôi không? Anh ấy rất nổi tiếng, số con gái thích anh ấy nhiều vô số kể ấy chứ. Haizz, dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã khiến tôi tỉnh ra.”
Lâm Tư Sở không ngờ được phụ nữ dễ thay lòng đến thế, rõ ràng hai ngày trước cô còn bảo anh là chân mệnh thiên tử của đời cô mà!
“Anh ta đã nói gì khiến cô tự ti sao?” Lâm Tư Sở nghĩ thầm, nếu anh không bị hói thì làm gì có chuyện anh bị động đến thế! Có khi Mông Manh chưa ra tay thì anh đã bắt đầu theo đuổi cô rồi ấy chứ!
Cô cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa họ, thì chợt nhận ra từ đầu đến cuối, đối phương rất khách sáo với cô.
“Không có. Tuy anh ấy rất tốt tính, nhưng tôi nghĩ anh ấy chỉ đang lịch sự với fan thôi. Nói thật thì tôi cũng không được tính là fan đâu.” Mông Manh chợt nhận ra vị khách nam có vẻ rất quan tâm đến chuyện giữa cô và Lâm Tư Sở.
“Sao anh hành xử kỳ lạ thế? Chuyện giữa tôi và Lâm Tư Sở có liên quan gì đến anh đâu? Tôi nghĩ anh nên quan tâm đến tóc tai của anh thì hơn.”
Tuy Lâm Tư Sở rất quan tâm đến tóc mình, nhưng anh càng để ý đến nó thì nó lại càng rụng nhiều hơn, bảo anh phải làm sao đây?
Anh đang suy nghĩ cách để Mông Manh chủ động tiếp cận mình. Cái khó ở đây là cô cho rằng họ không cùng một thế giới, anh lại nằm ngoài tầm với của cô.
Tình cảnh này quá xấu hổ…
Cho nên, vấn đề cấp bách nhất là anh phải khiến cô nhận ra Lâm Tư Sở rất thích cô!
Thân phận bây giờ của anh chỉ là một vị khách quen trong tiệm trị liệu cho tóc của ba cô, tạm thời cô còn chưa biết anh là Lâm Tư Sở.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh.
“Thật ra thì tôi cũng không muốn quan tâm đâu… Nhưng tôi nghe nói anh ấy rất thích cô. Vì vậy, tôi quyết định mai mối cho hai người khi cô nói mình thích anh ấy.” Tuy lý do này không được hợp lý cho lắm, nhưng ít ra anh cũng đã loại được chuyện cô tự ti về bản thân rồi lo anh sẽ coi thường cô…
Mông Manh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ngạc nhiên há hốc mồm.
“Anh không giỡn với tôi đấy chứ?!”
Lâm Tư Sở rất thích cô??? Họ chưa từng gặp nhau mà? Lẽ nào anh ấy đã gặp cô trong mơ ư? Sao nghe có vẻ hoang đường vậy trời!