Thương Ngôn đưa tay chậm rãi tháo kính râm xuống, nhìn anh ta vài giây, cô mím môi giọng điệu xa cách: “Đúng là rất lâu.”
“Anh biết em đang quay bộ phim《 Non Sông Ngày Mai 》của đạo diễn Trần, đoàn làm phim《 Mộng Lạc Hoa 》của anh cũng quay ở gần đây. Khi anh nhập đoàn luôn suy nghĩ liệu có gặp được em không. Thật may là gặp được em …”
“Tương Miểu! Tôi đã chặn Weibo của anh rồi.” Thương Ngôn đảo mắt, ngắt lời anh ta một cách thiếu kiên nhẫn, “Đối với mọi tin tức về anh, giờ đây tôi không có quan tâm đến. Anh không cần phải nói cho tôi biết anh nhận bộ phim nào, đang làm cái gì, tôi một chút đều không hứng thú. Tôi còn có việc, phải đi trước.”
Nói xong, cô lập tức rời đi.
“Chờ anh một chút, Ngôn Ngôn.” Tương Miểu vội vàng ngăn cô lại: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Anh ta ngũ quan đẹp mắt, nước da trắng sáng ngay từ khi ra mắt đã được nhận vai nam chính. Có lẽ lúc này uống không ít rượu, khiến gò má đỏ hồng, ánh mắt có chút mê ly.
Thương Ngôn bình tĩnh nhìn anh ta, nhướn mày, tỏ ra khó tin nói, “Giữa hai chúng ta còn có chuyện để nói sao?”
“Ngôn Ngôn, năm đó anh nghe theo người đại diện cùng với Thẩm Mộng tạo hiệu ứng CP [], nhưng anh tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với em. Mọi thứ xảy ra sau đó, anh thừa nhận là bản thân mình xử lý chưa tốt gây ra nhiều phiền phức cho em. Xin lỗi em.”
[] CP: viết tắt của từ couple, ý chỉ tạo ra cặp đôi để tăng độ nổi tiếng của bản thân.
Tương Miểu cố tình không để ý tới biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ của cô. Cố gắng giải thích thật nhanh, “Những lời tuyên bố anh đưa ra không phải do anh viết mà là người đại diện tự bản thân làm chủ. Anh còn không được biết trước.”
“Không biết trước?” Thương Ngôn khóe môi cô nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Cứ cho là anh không biết trước nhưng sao anh không đứng ra giải thích? Cũng đúng thôi, nếu anh giải thích e là sẽ đắc tội với người đại diện của mình, đắc tội luôn với fan hâm mộ của anh.”
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt, “Anh nên biết chuyện đó đã ảnh hưởng tiêu cực đến tôi như thế nào.”
Thời điểm còn đang học ở Học viện Điện Ảnh, cô và anh ta chính thức kết giao trở thành người yêu. Tương Miểu học trước cô hai khóa nên đã kí hợp đồng với công ty chủ quản, được xuất đạo sớm.Vận khí của anh ta rất tốt, bộ phim đầu tiên thủ vai là một tiểu thuyết chuyển thể giúp anh ta thu được không ít fan hâm mộ.
Sau đó liên tục đóng vài bộ phim nhưng không gây tiếng vang lớn, cho tới lúc hợp tác cùng Thẩm Mộng trong phim《 Người Tình Xa Lạ 》mới bạo hồng.
Về sau anh ta cùng Thẩm Mộng tham gia truyền hình thực tế, được nhiều fan hâm mộ gán ghép. Người đại diện hai bên thấy vậy liền để họ giả bộ làm người yêu, ở trước mặt khán giả trở thành cặp đôi ngọt ngào.
Mà lúc đó anh ta cùng cô vẫn đang yêu đương với nhau. Sau này, Thương Ngôn tốt nghiệp học viện, ký hợp đồng với công ty truyền thông Hoa Hạ bắt đầu góp mặt trong vài bộ phim. Qua một khoảng thời gian, công chúng cũng dần dần biết tới cô.
Chẳng may trong một lần hẹn hò bị đám chó săn bắt được, tiêu đề giật trọn hot search của ngày hôm đó chính là:
《 Nghi vấn tình cảm giữa Tương Miểu và Thẩm Mộng rạn nứt. Tương Miểu trong đêm khuya hẹn hò với diễn viên nữ lạ mặt 》
Dư luận náo loạn.
Tương Miểu lại không hề thú nhận với công chúng anh ta cùng Thương Ngôn kết giao. Bởi vì điều này sẽ khiến người hâm mộ biết rằng anh ta lừa dối fan tạo CP với Thẩm Mộng. Cho nên liền nói đã chia tay với Thương Ngôn rồi mới tham gia chương trình《 Chúng Ta Yêu Nhau 》cùng Thẩm Mộng.
Khi ấy Weibo của Thương Ngôn nhận không ít lời chỉ trích chỉ vì lời giải thích này. Người đại diện phía bên Tương Miểu còn cố tình nhấn mạnh bọn họ đã sớm chia tay từ khi còn ở học viện. Lời lẽ này rõ ràng muốn công chúng hiểu Thương ngôn cố tình dây dưa không dứt với Tương Miểu.
Mũi dùi chĩa thẳng vào cô một khoảnh thời gian dài. Người hâm mộ của Tương Miểu và Thẩm Mộng đều mắng chửi để lại những dòng tin nhắn độc miệng. Buộc cô phải khoá chức năng bình luận, không dám đăng Weibo trong mấy tháng trời.
Người đại diện khi đó của cô dẫn dắt ba bốn người liền, không rảnh quản mớ hỗn độn này. Thương Ngôn chỉ còn cách chờ đợi cơn bão dịu đi.
Bản thân cô bị công ty đóng băng hoạt động hơn nửa năm không được phép xuất hiện trước mặt công chúng.
“Tương Miểu, tôi không phải thánh mẫu. Điều anh làm với tôi, tôi không thể quên, cũng không tha thứ nổi. Giữa chúng ta không có gì để nói, tạm biệt.”
Thương Ngôn một lần nữa đeo lại kính râm, nâng cằm lên vừa đi được vài bước cánh tay bị Tương Miểu níu lại. Cô cố gắng vùng ra, cổ tay non mịn hằn lên vết đỏ.
Tương Miểu men say ngấm trong người, kích động hơn bao giờ hết, “Ngôn Ngôn, khi đó anh yếu đuối vô năng. Anh biết mình sai rồi, em cho anh thêm cơ hội được không? Nhiều năm qua đi, anh căn bản không quên được em.”
Thương Ngôn là mối tình đầu của anh ta. Đặc biệt từ khi tiến vào giới giải trí, anh luôn nhớ tới quãnh thời gian tình yêu vườn trường đó.
“Tương Miểu, anh điên rồi. Buông tay tôi ra.” Tâm trạng cô khó chịu, giận dữ nhìn anh ta, “Anh bây giờ là muốn phóng viên chụp được hình sao? Để người đại diện của anh một lần nữa lên tiếng nói tôi nhớ nhung không quên bạn trai cũ.”
“Anh …” Lời nói của Tương Miểu vừa mới phát ra đã bị thanh âm trầm thấp từ phía sau đánh gãy.
“Nếu cậu không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Anh ta sốt ruột quay lại, muốn xem người xen vào chuyện của mình là ai. Tới khi nhận ra Tần Mục thì ngẩn người.
Thừa dịp anh ta bất ngờ, Thương Ngôn vùng khỏi sự kìm cặp của bàn tay Tương Miểu. Bước nhanh tới phía Tần Mục, cảm kích nhìn anh, “Thầy Tần, sao anh lại ra đây?”
“Tôi ra hút điếu thuốc.”
Tần Mục trấn an cô, lập tức nhìn về phía Tương Miểu, ánh mắt hơi nheo lại. Trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, “Dù tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng hành vi của anh thô lỗ quá rồi.”
Bị anh trực tiếp vạch trần hành động lỗ mạn, Tương Miểu cảm thấy rất mất mặt. Tần Mục là người có tiếng nói trong giới, anh ta không muốn đối đầu với anh, chỉ dám nói, “Tôi cùng Ngôn Ngôn có chút hiểu lầm nên khi gặp mặt cô ấy tôi muốn giải thích mọi chuyện.”
“Thật không?” Tần Mục trầm mặc nhướn mày, mở miệng, “Tôi nhớ không nhầm thì người đại diện của cậu đang xin một xuất diễn trong《 Nhất Mộng Trường An 》của đạo diễn Hằng. Thật khéo, bộ phim đó người đầu tư nhiều nhất là tôi.”
《 Nhất Mộng Trường An 》được đạo diễn Hằng chuẩn bị tận ba năm mới khởi quay. Ông kết hợp giữa đề tài lịch sử và khoa học viễn tưởng. Trước giới báo chí tuyên bố muốn đem bộ phim này ra nước ngoài tranh cử.
Vì thế mà người đại diện của Tương Miểu muốn xin cho anh ta một vai diễn trong bộ phim. Giờ phút này nghe anh nói như vậy, Tương Miểu biết bản thân không nên gây sự với anh. Nhân lực của anh ta không đủ để đấu lại Tần Mục.
Anh ta đành phải rời đi, “Xem ra hôm nay không thích hợp để giải thích rồi, nếu có dịp gặp lại tôi sẽ nói chuyện với Ngôn Ngôn sau.”
“Chờ một chút.” Thương Ngôn gọi anh ta lại.
Tương Miểu ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt dấu lên sự mong chờ. Nhưng lời nói tiếp theo như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, dập tắt hy vọng của anh ta.
“Lần sau đừng mở miệng gọi tôi là Ngôn Ngôn, nghe anh nói tôi chỉ cảm thấy khó chịu.”
“Còn nữa, tôi hy vọng vĩnh viễn không gặp lại anh. Nếu về sau gặp lại đừng làm như quen tôi, anh còn dây dưa tôi sẽ khởi tố anh.”
“Hiện tại khả năng tìm kiếm thông tin của dân cư mạng rất tốt. Chuyện năm đấy bị đào lại tôi nghĩ chân tướng sẽ bị vạch trần, đến khi đó một lời giải thích của anh không thay đổi được hướng dư luận đâu.”
Thương Ngôn ngẩng đầu lên, xinh đẹp kiêu ngạo như con khổng tước. Đợi tới khi Tương Miểu rời đi cô liền thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Tần Mục, “Thầy Tần, ban nãy anh thật giống tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.”
Nói xong, cô tận lực đè thấp thanh âm, bắt chước sắc mặt âm trầm của anh, đem lời nói vừa rồi nói lại.
Tần Mục bất đắc dĩ nhìn cô tự biên tự diễn trước mặt mình. Ánh mắt anh lướt quả cổ tay hằn đỏ của cô, giọng nói dịu dàng mang theo phần tiếc thương, “Còn đau không?”
“Hả?” Cô nhất thời sửng sốt, rất nhanh biết được anh đang hỏi vệt đỏ trên tay mình. Cô đưa tay lên thành thật đáp, “Không có đau, vốn dĩ da tôi thuộc dạng mẫn cảm chỉ cần dùng sức đôi chút sẽ lưu lại dấu vết. Cho nên dù trông đỏ ửng nhưng thực chất không có đau.”
Tần Mục gật đầu, “Vậy mau trở về thôi.”
“Vâng.” Đi theo anh vài bước, Thương Ngôn mới nhớ ra mục đích anh ra ngoài này, dừng bước, hỏi: “Thầy Tần, không phải anh muốn ra ngoài hút thuốc sao?”
Tần Mục: “…”
“Không hút nữa, chúng ta trở về thôi.”
“Thầy Tần anh không phải lo cho tôi. Tương Miểu chắc chắn không dám dây dưa nữa đâu. Tôi tự trở về phòng bao cũng được.”
Tần Mục cự tuyệt đề nghị của cô, “Hiện tại không còn sớm, vẫn nên trở về thì hơn.” Anh ra ngoài không có mang bật lửa, bảo anh hút thuốc là muốn anh hút khí trời à?