Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày vừa qua, Thương Ngôn không có kì lịch trình làm việc nào. Cả ngày đều nằm dài ở nhà, ngồi xem phim, dùng Weibo, tập yoga. Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàn hạ.

Buổi tối, đúng lúc cô đang đắp mặt nạ thì tin nhắn nhóm lớp cũ vang lên.

Lớp trưởng Giang Thừa là người đầu tiên lên tiếng: Ngày mai là sinh nhật sáu mươi tuổi của Trang giáo sư. Bạn học nào đang ở thành phố Z thì báo cho mình một tiếng để cùng nhau tới dự sinh nhật nhé.

Giáo sư Trang Nhữ là phó hiệu trưởng Học Viện Điện Ảnh. Năm ấy giáo sư đối với bọn cô cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng chính vì điều này mà lớp học của cô là lớp có nhiều người phát triển tốt trong giới giải trí nhất. Người có trình độ kém so với mọi người trong lớp cũng là minh tinh tuyến hai.

Giang Thừa vừa mở lời, các bạn học sôi nổi hưởng ứng lời kêu gọi của anh ta trong Wechat.

Thương Ngôn cũng có mặt trong số những người hưởng ứng đó.

Lúc thống kê lại quân số, bọn họ đều đồng ý đi ngoại trừ Triệu Tĩnh vì cô ấy phải ở nhà dưỡng thai.

Sau năm năm tốt nghiệp, cuối cùng cả lớp cũng có dịp tụ tập với nhau. Giang Thừa đã bao hẳn một phòng tại khách sạn lớn nhất thành phố Z.

Vào khoảng mười giờ, Thương Ngôn cầm sẵn món quà được chuẩn bị kỹ càng, trên người đeo chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn đi ra ngoài.

Nhà cô cách khách sạn này khá xa, nếu bình thường khoảng một tiếng rưỡi sẽ tới nhưng không nghĩ hôm nay trên tuyến đường cô đi có người gặp tai nạn. Nên tài xế đành phải đi được vòng mất hơn hai tiếng mới tới cửa khách sạn.

So với thời gian Thương Ngôn tính toán thì chậm hơn mười phút.

Ngay khi cô mở cửa phòng bao ra, tiếng cười đùa của mọi người liền chui thẳng vào màng nhĩ Thương Ngôn. Người mở miệng gọi cô đầu tiên là Triệu Càn: “Thương Ngôn, cậu tới muộn nhé. Không nói nhiều, mau tự phạt bằng một chén rượu đi.”

Trương Hàm cũng hùa theo cậu ta: “Một ly sao đủ phải ba ly mới đủ, đúng không Trang giáo sư.”

“Mấy cậu thôi đi, lúc nào cũng chỉ biết uống rượu, uống rượu. Trước tiên để Ngôn Ngôn ngồi xuống đã.” Khương Uyển giả vờ giận dỗi liếc nhìn bọn họ một cái, đứng lên đón Thương Ngôn.

Sau khi ổn định chỗ ngồi việc đầu tiên cô làm chính là tặng quà cho Trang Nhữ rồi mỉm cười ngọt ngào: “Chúc giáo sư sinh nhật vui vẻ, mong cô sẽ trẻ mãi và giữ vững nụ cười trên môi! Đây là chút tâm ý của em, hy vọng cô sẽ thích.”

“Tiểu Ngôn khách khí rồi, em có mặt tôi đã rất vui, cần gì mang theo đồ vật.” Trang Ngữ khẽ cười nói tiếp, “Nhìn thấy em có chỗ đứng tốt trong giới giải trí, cô rất vui.”

“Giáo sư Trang, mọi người đã đến đầy đủ rồi hẳn là bắt đầu bữa tiệc thôi.” Giang Thừa hỏi.

Trang Nhữ lắc đầu: “Chờ một chút, còn một học sinh cô vô cùng tự hào chưa đến.”

“Gì vậy?” Triệu Càn tỏ ra bất ngờ, gương mặt lộ rõ vẻ đau thương: “Giáo sư, em còn nghĩ chỉ mình em mới là học sinh để cô tự hào nhất!”

Một số người phụ họa thêm vào: “Đúng vậy! Chúng em đều nghĩ chỉ mình chúng em là học sinh để cô tự hào!”

Trang Nhữ nhìn bọn họ mà bật cười: “Mấy đứa đều là học sinh khiến cô tự hào.” Bà dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, học sinh sắp xuất hiện kia mới là người cô tự hào nhất.”

“Là ai vậy?” Mọi người đều rất tò mò.

Hiện tại người có sức ảnh hưởng lớn trong giới giải trí trong lớp họ chính là Giang Thừa, Cố Hoài, Thương Ngôn và Khương Uyển đã có mặt. Nghe Trang Nhữ nói vậy, bọn họ không đoán ra được ai.

Không muốn họ tò mò thêm nữa, Trang Nhữ đang định mở miệng bật mí thì cánh cửa phòng bao được đẩy ra.

Người đàn ông dáng người cao lớn, mặc áo sơmi quần âu chỉnh chu bước vào, trên gương mặt vẫn còn đeo khẩu trang. Tuy rằng ngũ quan bị che khuất gần hết nhưng cặp mắt đào hoa cùng với nốt ruồi nhàn nhạt dưới khóe mắt khiến Thương Ngôn không thể nhầm lẫn đi đâu được.

Cô do dự, ngập ngừng nói: “Thầy … thầy Tần?”

Tần Mục kéo khẩu trang trên mặt xuống, nhìn về phía Thương Ngôn, khóe môi cong lên, đôi mắt hơi híp lại. Rồi đi tới chỗ Trang Nhữ, đem hộp quà được gói tinh xảo tới đưa cho bà.

“Giáo sư, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Em vừa mới xuống sân bay cho nên tới hơi muộn. Mong cô sẽ tha thứ.”

Trang Nhữ nhiệt tình đón tiếp anh, “Không sao, cô biết tối qua em mới đóng máy. Sáng nay đã có mặt tại đây là cô vui rồi.” Sau đó bà giới thiệu anh với mọi người, “Đây là Tần Mục, là học trò cô tự hào nhất. Mấy đứa hẳn là không dám ý kiến gì đi?”

Mọi người đồng loạt gật đầu, vui vẻ cười đùa: “Chúng em làm sao có thể so sánh với ảnh đế Tần được chứ.”

Dù bọn họ hầu hết đều là những tiểu sinh, tiểu hoa nổi tiếng thì so sánh với Tần Mục chung quy vẫn là cách nhau một khoảng cách lớn.

Khương Uyển luôn là người thẳng thắn, rất nhanh nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tiền bối, không phải anh không học qua lớp diễn xuất nào à? Làm sao anh có thể trở thành học trò của Trang giáo sư vậy?”

“Hồi đó khi quay bộ phim 《 Thiên Thu Vạn Tuế 》 đạo diễn Hứa đã tìm Trang giáo sư để tới đoàn phim dạy tôi một khóa diễn xuất cấp tốc. Cho nên cô ấy trở thành thầy của tôi.”

Mọi người ở đây đều biết Tần Mục là sinh viên giỏi đứng đầu bảng của khoa Toán Học, đột ngột chuyển hướng sang đóng phim. Cho nên không ai biết anh đã từng được Trang giáo sư chỉ dạy kỹ thuật diễn xuất.

Bây giờ nghe anh nói ra, họ không dấu được vẻ bất ngờ. Nhưng đều là người trong giới, nghe anh giải thích xong rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Bên cạnh Tần Mục còn một chỗ trống, Trang Nhữ chủ động gọi Thương Ngôn lại đây ngồi: “Tiểu Ngôn sang bên này ngồi đi. Em cùng Tần Mục chẳng phải vừa đóng xong bộ phim điện ảnh sao? Hai đứa chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau.”

Thương Ngôn nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, đến ngồi cạnh anh.

Mọi người đồng loạt nâng chén, cụng ly rồi mới bắt đầu bữa ăn. Bạn học mấy năm không gặp cho nên bọn họ rất thích ôn lại chuyện cũ.

“Mọi người còn nhớ người tên Đinh mười tám không? Lần trước mình tới triển lãm tranh, không ngờ tranh của cậu ta bán ra với giá cực kỳ cao.”

Người vừa được nhắc tên hồi đó rất nổi tiếng trong trường bọn họ, Trang Nhữ cũng có biết đến. Giờ đây Triệu Càn đột nhiên nói về cậu ta không khỏi khiến mọi người bật cười.

Có một người trêu trọc Khương Uyển: “Uyển Uyển, không phải tên đó rất thích cậu sao? Nếu khi ấy cậu đồng ý làm bạn gái cậu ta thì giờ đây cậu có thể giống nàng Monalisa được lưu danh thiên cổ rồi.”

Khương Uyển lườm cậu ta một cái mới bình tĩnh đáp: “Cậu mà nói thêm câu nữa thì hôm nay xác định thương tích đầy mình trở về nhà đi.”

Mọi người đều phát ra tràng cười lớn, Thương Ngôn sợ Tần Mục không hiểu liền nhỏ giọng giải thích cho anh: “Khi đó đối diện trường chúng tôi là một trường Nghệ Thuật. Mà ở đó có một nam sinh yêu Khương Uyển từ cái nhìn đầu tiên. Đem cô ấy trở thành nàng thơ, nguồn cảm hứng của bản thân.”

“Vậy là mỗi khi học xong cậu ta liền tặng cho Khương Uyển một món quà, Tết Trung Dương cũng không ngừng tặng. Tổng cộng cậu ta kiên trì tặng cho Khương Uyển mười tám món đồ nên bọn tôi liền gọi cậu ta với biệt danh Đinh mười tám.”

“Lúc ấy ở Học Viện chúng tôi có mấy người thích cậu ta, cũng rất kiên trì theo đuổi mà cậu ta lại cự tuyệt. Thầy Tần, anh thấy cậu ta có phải đặc biệt cố chấp không?”

Tần Mục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn hảo.

Qua vài giây, mới mở miệng, ngữ khí nghiêm túc: “Tôi cảm thấy nam sinh kia chắc hẳn chưa gặp qua em rồi.”

Cô xua xua tay, nói: “Nam sinh kia dù có thấy tôi cũng sẽ không thích tôi đâu. Mà cậu ta có thích tôi thì tôi cũng không …”

Thương Ngôn đang nói đột ngột dừng, cô ngước mặt nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Tần Mục. Đột nhiên sửng sốt, trái tim đập loạn cả lên.

Cô cảm thấy mình đang bị nam thần trêu chọc.

Bữa cơm được kết thúc xong xuôi, có người đề nghị đi quán bar, có người lại đề nghị đi KTV, thậm chí có người còn nói muốn đi suối nước nóng.

Giang Thừa nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói: “Đi KTV đi, nơi đó có phòng kín sẽ đảm bảo được sự riêng tư.”

Trang Nhữ đương nhiên sẽ không tới những nơi ầm ĩ như thế. Bà cũng có tuổi rồi mà giáo sư không đi hẳn là Tần Mục cũng sẽ từ chối đi. Nhưng Giang Thừa thấy vẫn nên lễ phép mà hỏi anh một tiếng: “Thầy Tần, anh đi cùng với chúng tôi nhé.”

Tần Mục vốn dĩ không hứng thú với chuyện này nhưng ánh mắt anh dừng trên người Thương Ngôn, tùy ý trả lời: “Vậy cũng được, chúng ta cùng đi đi.”

Truyện Chữ Hay