Trò chơi đầu tiên có tên gọi là « Ánh Sáng Của Tôi Là Bạn ». Đúng như tên gọi, mỗi đội sẽ chia ra một người đeo bịt theo mô tả của người còn lại để tránh các chướng ngại vật thoát khỏi mê cung.
Nhưng mà, Ân Mi không có tham gia buổi tập duyệt sáng nay. Vì vậy cô ta hoàn toàn không quen với cấu trúc mê cung. Bản thân hướng dẫn Thương Ngôn tránh trướng ngại vật rối tung hết lên, sai lầm chồng chất.
“Đi thẳng năm bước, bước thêm hai bước nữa! Sau đó rẽ phải.”
Bốp! Thương Ngôn đụng mạnh vào mặt tường. May mắn bức tường mê cung được làm bằng bọt biển nếu không đụng phải sẽ rất đau.
“Xin lỗi chị Ngôn, em xác định phương hướng không được tốt lắm.” Ân Mi ngượng ngùng giải thích.
Thấy Thương Ngôn không lên tiếng đáp trả cô ta đành phải ngậm ngùi ngừng nói nhảm lại tiếp tục chỉ đường. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, mắt thấy Thương Ngôn sắp vấp chân vào sợ dây thừng cô ta mới bất tri bất giác hô lên: “Có sợi dây thừng dưới chân chị! Em lo lắng quá nên không nhìn rõ. Xin lỗi chị Thương Ngôn.”
Khi đôi mắt không nhìn thấy gì, nỗi sợ hãi bất an trong lòng sẽ gia tăng. Hơn nữa thái độ chỉ dẫn của Ân Mi vô trách nhiệm khiến ngọn lửa bực bội trong lòng Thương Ngôn bùng phát.
Hai nhóm chơi còn lại đã hoàn thành xong nhiệm vụ chỉ trong vòng tám phút riêng nhóm của cô mất đến mười lăm phút.
Tháo tấm bịt mắt xuống, sắc mặt Thương Ngôn sa sẩm nhưng cô đè nén không mắng chửi cô ta.
Tới trò chơi thứ hai mang tên « Cuộc Gọi Đêm Khuya », trò chơi này dành cho đội thua cuộc ở vòng chơi thứ nhất. Luật chơi rất đơn giản, một thành viên trong đội gọi ngẫu nhiên cho một người ở trong danh bạ điện thoại. Nói chuyện với họ theo yêu cầu của mọi người là hoàn thành nhiệm vụ.
Thương Ngôn cho tay vào trong tủ kính bốc thăm con số và nhiệm vụ đưa cho MC.
“Nhiệm vụ của Thương Ngôn chính là gọi cho số điện thoại lưu ở vị trí thứ mười bảy, mời người này đi ăn khuya cùng mình.” Chúc Gia nói xong liền quay sang hỏi cô: “Em có nhớ rõ chủ nhân của số điện thoại lưu ở vị trí mười bảy là ai không?”
“Cái này thật sự em không có nhớ rõ.” Thương Ngôn khẽ cười, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong rằng sẽ không phải nhân vật nào đó khó nói chuyện.
Lý Uyển cầm trên tay chiếc điện thoại của Thương Ngôn, mở danh bạ ra tìm vị trí thứ mười bảy. Nhìn xong cái tên ghi trong đó liền “Woa!” một tiếng rồi ra vẻ thần bí hỏi khán giả: “Mọi người chắc chắn không đoán được người này là ai đâu, người này chính là …”
“Nam thần của mọi người, Cố Tinh Hà.”
MC vừa dứt lời, mọi người dưới khán đài hô lên ầm ĩ. Nghe vậy, trong lòng Thương Ngôn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cô nhận lấy điện thoại nhấn nút gọi, chỉ vài giây thôi giọng điệu cà lơ phất phơ của cậu ta từ điện thoại truyền đến. Lý Uyển ra hiệu cho Thương Ngôn mở loa ngoài rồi áp mic vào để cho tất cả mọi người đều được.
“Đại tỷ, chị gọi có việc gì vậy? Em đang chơi game, chỉ vì cuộc gọi này mà kết thúc trò chơi rồi đó.”
Cố Tinh Hà nổi tiếng là người nghiện game, cậu ta từng ở lễ trao giải ngồi chơi game bị fan chụp lại, tấm hình đó lên thẳng hot search với tiêu đề: Tôi không cần giải thưởng, tôi chỉ cần chơi game.
Hiện tại nghe cậu ta nói vậy, mọi người chỉ biết che miệng nhìn nhau cười.
“Có việc gì mới tìm cậu được à?” Thương Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Chị đây vừa mới phát hiện có một nhà hàng đồ ăn cực kỳ ngon. Muốn rủ cậu ra ngoài ăn khuya, cậu có đi không?”
Ở đầu dây bên kia Cố Tinh Hà kêu lên một tiếng: “Lá gan của chị ngày càng lớn, không phải giảm cân nữa à? Chẳng lẽ chị đã quên hiệp ước với người quản lý rồi hả, chị Ngôn Healthy [] ?”
[] Healthy: có nghĩa là khỏe mạnh, lành mạnh. Ý chỉ ở đây nói Thương Ngôn phải ăn uống một cách khoa học và lành mạnh.
Người xem bên dưới không nhịn được mà bật cười, MC phải làm động tác im lặng để mọi người kiềm chế cảm xúc.
Thương Ngôn mặt mũi biến dạng thành hình chữ ‘Xuyên’ 囧: “Cái biệt danh đó lâu lắm rồi mà cậu vẫn còn lôi ra.”
“Đương nhiên phải lôi ra rồi, không những vậy điện thoại em còn đang bảo tồn rất nhiều hình ảnh độc đáo của chị. Chờ khi chị làm em phật ý, em sẽ đăng tải lên Weibo cho mọi người cùng xem.”
Cố Tinh Hà lưu trữ rất nhiều ảnh dìm của cô, cậu ta thường đem mấy tấm đó ra trêu trọc. Thương Ngôn thở dài một hơi, cạn lời với cậu ta. Nếu là bình thường khẳng định cô sẽ dành thật nhiều thời gian vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến cậu ta xóa bớt ảnh đi.
Nhưng hiện tại đang ghi hình vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà cô thúc dục: “Đừng có nói nhảm, mau quyết định nhanh đi. Có đi hay không?”
“Đương nhiên là đi! Chị đã thành tâm thành ý như vậy em đành phải đại phát tư bi mà đi thôi. Hiện tại chị đang ở đâu? Mau phát cho em địa chỉ.”
Vốn dĩ nhiệm vụ tới đây sẽ kết thúc, Thương Ngôn tính giải thích luôn với cậu ấy đây chỉ là một trò chơi thôi. Không nghĩ tới bỗng nhiên Ân Mi đột ngột xen mồm vào.
“Xin chào, là anh Cố Tinh Hà đúng không?” Ân Mi ôn nhu hỏi.
“Ồ, cô là ai vậy?” Nghe giọng nói truyền từ đường dây bên kia khiến Cố Tinh Hà phát ngốc.
Ân Mi ngày trước có cùng cậu ta đóng bộ phim thần tượng 《 Khanh Bổn Giai Nhân 》được phát sóng vào năm ngoái . Trước kia cô ta khan hiếm tài nguyên, lúc nào cũng diễn vai nữ phụ ít người để ý. Bây giờ cô ta đã có Hoa Thịnh làm chỗ dựa, cô ta không cam lòng để người khác chiếm hết sự chú ý.
Nhưng Ân Mi lại không nghĩ tới, Cố Tinh Hà không nhận ra giọng mình. Cô ta dùng nụ cười che dấu sự xấu hổ của mình, oán trách: “Là em, Ân Mi đây. Chúng ta từng hợp tác chung vậy mà anh không nhận ra giọng nói của em.”
“Cô ở cùng chị Ngôn. Hai người … đang tham gia chương trình tạp kỹ à?”
“Đúng vậy, chị Thương Ngôn là người thua cuộc trong trò chơi cho nên phải gọi cho số điện thoại lưu ở vị trí mười bảy trong danh bạ.”
“Xin chào, Tinh Hà.” Lý Uyển vui vẻ cất lời: “Thương Ngôn hiện tại đang tham gia chương trình《 Phim Truyền Hình Mới 》, cảm ơn cậu đã giúp Thương Ngôn hoàn thành hình phạt nhé!”
“À vâng, chị Ngôn là đồng nghiệp thân thiết của tôi nên hy vọng mọi người sẽ đón xem bộ phim sắp chiếu của chị ấy.”
Mọi người đều cho rằng cuộc điện thoại này tới đây là hết. Ai ngờ Ân Mi lại nói thêm, cố gắng hàn uyên với Cố Tinh Hà.
“Tiền bối Tinh Hà, chúng ta đã lâu không có liên lạc. Lúc ấy em và anh cùng nhau tham gia《 Khanh Bổn Giai Nhân 》, khi đóng máy đã nói có dịp sẽ tụ tập lại. Không ngờ thoáng cái đã một năm trôi qua, chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.”
“Vậy thì … hẹn gặp vào dịp khác đi. Sắp tới tôi khá bận rộn.”
“A! Đến lúc đó anh không được tìm cớ từ chối đâu đấy. Hôm nay chị Thương Ngôn mời anh đi ăn khuya, anh liền lập tức đồng ý.”
Ban nãy trong lòng Thương Ngôn đã bập bùng ngọn lửa tức giận thì hiện tại cô trấn áp sự tức giận này tới mức phát điên rồi. Ở đây chỉ có người ngốc mới không nhận ra Ân Mi đang cố tình chiếm đoạt thời lượng phát sóng.
Thương Ngôn lạnh mặt, trực tiếp nói với Cố Tinh Hà, “Chương trình vẫn đang ghi hình nên chị tắt máy đấy. Lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Ở trò chơi kế tiếp, Thương Ngôn hoàn toàn không còn nhẫn nại với Ân Mi nữa. Nhìn thấy sắc mặc thờ ơ của cô, mọi người đều nhận ra điều không ổn giữa cô và Ân Mi.
Để tránh cho bầu không khí trở nên xấu hổ, Lý Uyển cùng Chúc Gia cố ý đem đề tài nói chuyện hướng tới Trần Thiếu Tuyên và Thôi Cảnh Hạo. Ân Mi thi thoảng sẽ góp vui vài câu, nhìn qua rất vui vẻ hòa thuận.
Thương Ngôn ngồi một bên, lạnh nhạt không lên tiếng.
Khoảng tầm hơn mười giờ, chương trình kết thúc ghi hình. Thương Ngôn trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn, không muốn nán lại thêm nữa, trực tiếp lên xe trở về.
Ngày hôm sau, khi cô vừa mở di động ra liền thấy bài báo náo loạn các trang mạng:
《 Thương Ngôn tỏ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ khi tham gia chương trình. Cố tình không hợp tác với mọi người! 》