Edit: Graycat
Buổi tối là thời điểm mà ký túc xá nữ náo nhiệt nhất.
Tống Lam rửa mặt xong, vào khoanh chân ngồi trên giường, vừa lướt đi động, vừa nói chuyện phiếm với mấy cô bạn cùng phòng.
Cô nhìn lướt qua chiếc giường đối diện, gối đầu, mùng mền gấp thật gọn gàng, hình như hôm nay cô ấy không về đây.
“Chậc, người chị em giường bên kia sao vẫn chưa về nhỉ, sắp đến giờ ngủ rồi mà.”
Thịnh Xảo đang ngồi chơi trò chơi trên máy tính, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, đáp: "Là Lưu Tiểu Huyên, cô ấy hiếm khi ở đây lắm, tự ra ngoài thuê phòng với bạn trai rồi.”
Tống Lam bất ngờ: “Không sợ kiểm tra đột xuất à?”
Thịnh Xảo: “Cô ấy là người địa phương, lúc đó chỉ cần nói có việc cần về nhà là xong ngay.”
Dương Đồng đang mải mê sơn móng tay, nghe vậy cũng nói chen vào: “Bạn trai của cô ấy chắn chắn là tên lăng nhăng, cái lần mời chúng ta ăn cơm chung đấy, ngoài măth thì cùng tiểu Huyên ân ân ái ái, nhưng vẫn ngầm nhìn lén tôi.”
“Việc này không nên nói cho người ngoài.”
Tống Lam cười cười ngoài mặt, mở miệng nịnh nọt: "Còn không phải là do cậu xinh đẹp đấy sao.”
Dương Đồng vui vẻ: "Y Y này, tôi phát hiện miệng cô thật dẻo quá nha!”
Thịnh Xảo đánh xong một ván game, tắt máy tính, bò lên giường lướt di động.
Lướt lướt một hồi đột nhiên kêu lên một tiếng: “Y Y, lên diễn đàn đi, cậu nổi lắm rồi kìa.”
Tống Lam vừa mở diễn đàn, đập vào mắt là một cái tiêu đề hot nằm ngay trên cùng kèm bức ảnh, ghi là: “Có ai biết mỹ nữ này không???”
Ảnh chụp là cô trong giảng đường môn tâm lý tội phạm mới sáng nay, xem qua góc độ chắc là do người đứng ở cửa chụp lén.
Ảnh chụp cô nhìn về phía bục giảng, đôi mắt như trăng trong hồ nước, sâu thẳm đầy ý vị.
Suýt chút nữa chính cô còn không nhận ra bản thân luôn mà!
Từ khi nào đối với người đàn ông đứng trên bục giảng lại toát ra loại cảm xúc này, mà ngay cả chính cô cũng chưa cảm thấy.
Dưới bức ảnh đã có người nói ra thông tin về Liễu Y Y.
Có ID tên "Kẻ điên" đang ở dưới ồn ào.
“Cô gái này thật đẹp mù mắt tôi rồi, hoa hậu giảng đường mới là đây!"
“Nghe nói, trước kia từng tạm nghỉ, quả xứng là hoa hậu giảng đường ở đại học Chính Pháp của chúng ta. Nếu nói người theo đuổi cô ấy xếp từ cửa chính đến cửa phụ của trường thành mười tám vòng cũng không ngoa chút nào."
Tống Lam bất đắc dĩ đỡ trán, Thiệu Kỳ Phong làm gì đó, phù hoa à.
Lúc này có người gõ cửa nói Liễu Y Y xuống chỗ dì quản túc lấy đồ.
Tống Lam buông di động, từ trên giường bò xuống, xỏ đôi dép lê đi ra cửa: “Thứ gì”
Nữ sinh truyền lời ái muội cười cười: "Cô đi mà xem. Tôi nói trước sẽ không còn bất ngờ nữa."
Bất ngờ?
Tống Lam tùy tiện vấn tóc lên, xuống lầu một. Nữ sinh kia vẫn luôn đi theo cô, ánh mắt lấp lánh, tỏ vẻ hâm mộ.
Dì quản túc đang ở phòng trực ban dệt áo lông.
Tống Lam đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét: “Dì ơi, con là Liễu Y Y phòng , nghe nói có đồ cần nhận ạ?”
Dì quản túc chỉ chỉ cửa: “Ừ, đi lấy đi.”
Đó là một biển hoa hồng đỏ, xanh, tận đóa. Giữa màu hoa đỏ là màu hoa xanh biếc, còn điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu trắng, dùng giấy ráp màu đen gói lại thành từng bó, xếp thành hình trái tim.
Đèn đường chiếu trên những đóa hoa, ánh lên đầy vẻ lãng mạn khó tả. Chung quy lúc nhìn vào đều khiến cho người ta cản nhận được những đóa hoa truyền ra ngọn lừa tình yêu thật mãnh liệt, thật bùng cháy.
Tống Lam đứng ở giữa biển hoa. Trên người mặc bộ áo ngủ màu đỏ rượu, buộc đai lỏng. Má tóc xoăn được cô túm gọn lên bằng chiếc dây buộc đơn giản làm lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Tuy không chút phấn son, nhưng lại có thể phô ra một loại kinh tâm động phách.
Người đến vây xem không ít, các cô ấy nhìn Tống Lam với ánh mắt hâm mộ, còn có người chụp ảnh gửi bạn bè trong vòng. Chỉ chốc lát sau, bạn học từ ký túc xá kế bên cũng nhanh chân chạy đến.
“Xinh đẹp sẽ có đãi ngộ tốt mà, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hoa hồng như vậy đó, không biết là tốn hết bao tiền đây nữa!”
Tống Lam cũng suy nghĩ, một bông là đồng, bông là x , tức nguyên, cái này cũng chưa tính phí đóng gói, phí vận chuyển, cùng phí giá trị nhãn hiệu.
Một nữ sinh mặt đầy say mê: "Nếu có người tặng tôi nhiều hoa như vậy, tôi khẳng định chấp thuận, quá lãng mạn.”
Tống Lam một chút cũng không cảm giác được sự lãng mạn kia, cô chỉ khó hiểu, thị cục kia có thể nghũ ra chủ ý này à, tiền do Đổng Cục trả? Đủ tiền ư?
Số hoa đang bày ở đây tốn bộn tiền đấy. Tổng cục vì đem cô đẩy lên đầu sóng ngọn gió, thật sự đã tận tâm tận lực.
“Cô ấy chính là người trên diễn đàn; Liễu Y Y sao? Người thật so với nản chụp còn đẹp hơn nhiều!”
Còn có người nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cô ấy so với Khương Đàm còn xinh đẹp hơn ấy chứ.”
Tống Lam nội tâm khiêm tốn nói không có không có, đều là tiền mời thủy quân làm đó.
Cô nói với mấy bạn học bên cạnh: "Nhiều quá, một mình tôi cũng không giữ hết, nếu mọi người thích mỗi người cứ cầm một ít đi, không sao."
Một đóa hoa có thể giữ được vẻ tươi đẹp trong - ngàu, các cô ấy thấy hoa sẽ nghĩ đến cô, nói về cô. Việc này sẽ giúp kinh phí phá án mà thị cục chi ra có tác dụng lâu một chút.
Mọi người lấy hoa xong, cuối cùng chỉ còn còn mấy người ở lại xem náo nhiệt không đi, Tống Lam biết họ đang đợi cái gì.
Nào có nam chính nào đâu, đều là giả, biểu hiện của các cô ấy thật giả dối, nhưng cũng thật đơn thuần.
Tống Lam ôm cuối cùng bó hoa cuối cùng, lúc đi qua phòng trực ban, rít ra một đóa cho dì quản túc.
Cô đang muốn lên lầu, dì quản túc đột nhiên gọi cô lại: "Liễu Y Y”
“Sinh viên ấy mà, nên chuyên tâm học tập mới được, còn mấy chuyện khác đừng nên để tâm nhiều.”
Tống Lam cười cười: “Con biết rồi dì!”
Cô đương nhiên nghe được thiện ý của dì quản túc, nếu quá thể hiện sẽ bị tên sát thủ liên hoàn kia theo dõi
Tống Lam ôm một bó hoa hồng to trở lại ký túc xá, cắt lấy cái vỏ chai nước khoáng lớn, đỏ vào đấy ít nước rồi cắm hoa vào.
Dương Đồng đi tới, bĩu môi: “Màu đỏ à, không đủ lam sắc yêu cơ. Trước kia có tên phú nhị đại đưa cho tôi hẳn một xe lam sắc yêu cơ.”
Tống Lam không biết nên nói cái gì mới tốt.
Dương Đồng người này, kỳ thật lớn lên không tồi, mắt phượng dài, mũi cao, môi đầy. Người cao m, dáng cũng không tồi. Chỉ tiếc IQ, EQ thấp quá, nói chuyện không biết suy nghĩ. Lại hay khoe khoang khoác lác.
Tống Lam ngồi ở trên giường nhìn nhìn di động.
Thiệu Kỳ Phong gửi tin tới: “Chị Lam ới, bức ảnh kia chụp đẹp không. Em là thấy em có thể đổi nghề đi làm marketing photoshop giúp nữ minh tinh đó. Dù xấu đến đâu cũng có thể biến thành đệ nhất mỹ nữ hoa hậu giảng đường.”
Tống Lam “Cậu đem cậu chỉnh thành một hotboy xem nào.”
Thiệu Kỳ Phong: “Chị Lam ơi, không nên chèn ép người ta như vậy chứ.” Đẹp không đủ, có chỉnh thì được gì, dù sao đương sự phải đủ xinh trước đã.
Tống Lam cười cười trả lời: “Đổng Cục lần này rộng rãi thế, hoa này toàn bộ cho tôi à?”
Thiệu Kỳ Phong: "Hoa gì?"
Tống Lam nhìn chằm chằm màn hình di động nhìn một hồi, đem sự việc nói ra.
Không ngoài dự liệu, ngày hôm sau, Tống Lam liền mang danh hoa hậu giảng đường của đại học Chính Pháp.
Rất nhiều người đều không gọi tên cô, mà bắt đầu trực tiếp gọi là hoa hậu giảng đường.
“Hoa hậu giảng đường, ăn tay trảo bánh không.”
“Hoa hậu giảng đường, tiết đầu tiên giúp tôi giữ ghế kế bên nhá!”
“Hoa hậu giảng đường chào cô, tôi là giáo thảo.”
Đối với chuyện này, Tống Lam đều là cười cho qua.
Còn có người nói: “Hoa hậu giảng đường à, buổi tối giờ ra sân thể dục phía Tây Bắc nha.”
“Gợn sóng viên cũng đúng.”
Đây là một bộ phận nhỏ người mang theo tâm trạng xem náo nhiệt mà lạnh nhạt tới trêu chọc nàng. Bọn họ chính là muốn nhìn thử xem, vị tân hoa hậu giảng đường này có thể giống như hai người trước chết thảm không.
Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni bị giế mang đến nhiều ảnh hưởng chi trường học, thoạt nhìn có vẻ chẳng ai để tâm, một lát sẽ cùng gió phiêu tán.
Nhưng nó lại lơ đãng kích phát ra ác ý của một con người.
Có đôi khi Tống Lam đi trên đường, cô có thể cảm nhận được bản thân như một miếng mồi, là của hung thủ, cũng là của bọn họ.
Nếu cô không phải cảnh sát nằm vùng, thực sự có một cô gái xinh đẹp như vậy tạm nghỉ học rồi lại quay về, cô ấy phải gánh xui xẻo và bất lực đến chừng nào.