Vào lúc này, Tần Lăng Hàng đang xem tivi ở tầng dưới, mắt Tần Trọng Hàn quay tròn rồi nhìn về phía ba mình như muốn cầu cứu. “Ba, ba có muốn có thêm một đứa cháu trai không?”
Tần Lăng Hàng quay đầu lại. “Hai đứa nhận giấy chứng nhận rồi hả?”
“Dạ phải, mới nhận hôm nay!” Tần Trọng Hàn bồng Thịnh Thịnh xuống và đặt cậu bé ngồi lên trên ghế sofa.
“Vậy tổ chức đám cưới sớm đi!” Tần Lăng Hàng lại liếc nhìn cháu trai, đương nhiên đã hiểu ý của con trai mình. “Thịnh Thịnh à, chơi cờ với ông nội được không?”
“Không được!” Thịnh Thịnh lắc đầu.
“Tại sao vậy?”
“Con không rảnh. Từ hôm nay trở đi, con sẽ trở thành vệ sĩ riêng của mẹ, bảo vệ mẹ khỏi những kẻ dê xòm!”
“Này! Trong nhà làm gì có dê xòm nào?” Tần Lăng Hàng thực sự không nói nên lời. Đứa cháu trai thiên tài của ta ơi!
“Có mà, có một kể rất rất dê!” Thịnh Thịnh ra dấu, làm Tần Lăng Hàng không thể nhịn được cười, còn Tần Trọng Hàn thì chỉ biết im lặng và trợn tròn mắt.
“Này! Cháu ngoan à!” Không cần nói, đương nhiên Tần Lăng Hàng cũng biết cậu bé đang nói đến ai.
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn đang méo xẹo, không còn vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng như trước nữa, mà thay vào đó là vẻ thất bại và bất lực của một người đàn ông bình thường. Anh ta không ngờ đã tìm được con trai, nhưng cậu bé lại liên tục phá hoại chuyện tốt của mình một cách không biết mệt mỏi đến vậy.
Tần Lăng Hàng thì nôn nóng muốn bồng thêm cháu, nhà họ Tần ít người, đương nhiên ông ta cũng rất lo lắng. Nhưng nhìn thấy con trai như vậy, bị cháu trai theo sát bên, nên ông già như ông ta dành phải ra mặt giùm. “Thịnh Thịnh à, để ông đưa con đi gặp mặt một bà nội, con chịu không?”
“Là người yêu cũ của ông nội hả?” Thịnh Thịnh hỏi với giọng nghi ngờ.
“Ồ! Ông nội không phải là kẻ trăng hoa vậy đâu!” Tần Lăng Hàng cũng cảm thấy đau đầu rồi, quá thông minh thực sự không phải là chuyện tốt. “Đó là bà nội đã từng bồng con khi con còn rất rất nhỏ.”
“Nhưng tuyết đang rơi nhiều lắm, không an toàn đâu!” Thịnh Thịnh lắc đầu. “Ông nội ơi, ngay mai rồi chúng ta hẵng đi có được không?”
“Ông sợ ngày mai thì bà ấy sẽ đi mất!” Tần Lăng Hàng nói.
“Bà đi đâu? Có phải ông nội muốn cưới bà không?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên. “Con không ngại nếu ông cưới bà đâu!”
“Này! Thằng quỷ nhỏ, ngay cả ông nội mà con cũng dám đùa à?”
Nhắc đến chuyện này, Tần Trọng Hàn cũng gật đầu. “Ba à, bao nhiêu năm qua, ba đã rất rất vất vả, rất cô đơn. Nếu thấy hợp, con cũng hy vọng ba sẽ tìm được một người bầu bạn!”
“Nghiêm túc đi! Ba không cần!” Tần Lăng Hàng hừ một tiếng lạnh lùng. “Đi thôi! Cháu ngoan à, đi thay đồ!”
“Con mới tắm rồi, nhưng ông nội vẫn muốn người ta đi ra ngoài, đúng là vô nhân đạo!” Thịnh Thịnh mím miệng, lại lo lắng liếc nhìn Tần Trọng Hàn. “Hôm nay tha cho chú, ngày mai con sẽ cùng mẹ về nhà ông ngoại ở!”
“Này!” Tần Trọng Hàn cạn lời. Thói đời gì vậy trời? Anh ta và vợ đã nhận giấy chứng nhận rồi, vậy mà còn phải được con trai cho phép thì mới được động phòng, điều này cũng hơi đáng sợ rồi thì phải?
Khóe miệng xưa nay luôn lạnh nhạt của Tần Lăng Hàng cũng bất giác cong lên, người có thể chọc cho con trai mình lo lắng đến vậy, cũng chỉ có đứa cháu trai cưng này mà thôi!
“Chúng ta sẽ về hơi trễ đó!”
“Ba! Đi đường cẩn thận!” Tần Trọng Hàn căn dặn bằng giọng rất biết ơn.
“Yên tâm, ba sẽ kêu tài xế lái chậm hơn!”
Ý chậm hơn này, sau khi Thịnh Thịnh lên xe mới hiểu ra được. “Ông nội, chú tài xế lái còn không nhanh bằng chúng ta đi bộ nữa, ông thực sự muốn đến thăm bà nội đó chứ?”
Tần Lăng Hàng gật đầu. “Tuyết rơi nhiều như vậy, ai biểu con muốn làm hỏng đêm tân hôn của ba với mẹ con, hại ông nội đành phải đưa con ra ngoài!”
“Ông nội gian xảo, lần sau con nhất định sẽ không đi với ông nữa đâu!”
Thịnh Thịnh bĩu môi. “Con sẽ không tin ông nội nữa!”
“Này! Ông nội thật sự muốn đưa con đi gặp một bà nội mà!” Tần Lăng Hàng không muốn hình ảnh cao quý của mình bị phá hủy, liền giải thích ngay lập tức.
“Thật sao?”
“Thật chứ! Con gặp rồi sẽ biết!”
“Được rồi, tin ông thêm lần nữa, nhưng lần sau con chắc chắn sẽ không ra ngoài nữa đâu!”
“Dương Dương, em nói thật hả? Có phải chúng ta hơi không ngoan rồi không?” Tiêu Hà Hà trốn ngoài ban công vừa gọi điện vừa ngắm tuyết. Dương Dương nói với cô sẽ bỏ trốn một lần, để cho những người đàn ông đó sốt ruột một phen. Lần đầu tiên làm chuyện xấu này, Tiêu Hà Hà cảm thấy lương tâm hơi tội lỗi.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi! Ừm! Chị muốn đến Hokkaido, suối nước nóng ở đó dễ chịu lắm!” Cô chỉ cảm thấy hơi tiếc. Chuyện lần trước làm cô bị bỏ lại ở Hokkaido, không một xu dính túi, hễ nghĩ lại thì thấy hơi buồn.
Khi Tần Trọng Hàn quay về phòng thì không nhìn thấy Tiêu Hà Hà đâu cả. Cô không có trong phòng, anh ta đã tìm khắp nơi. Nghe thấy ngoài ban công có tiếng động, anh ta liền lập tức bước tới.
Tiêu Hà Hà cũng rất cẩn thận, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Tần Trọng Hàn. “Được rồi Dương Dương, chị cúp máy đây, chúng ta sẽ liên lạc sau!”
Cô vừa gác máy thì Tần Trọng Hàn cũng vừa đi đến.
Tiêu Hà Hà cầm chặt cái điện thoại, lương tâm thấy hơi tội lỗi.
“Em đang làm gì vậy?” Dường như Tần Trọng Hàn đã nhận ra điều gì đó, anh ta nhìn cô rồi híp mắt lại, đầy vẻ nguy hiểm. “Em gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Dương Dương!” Hà Hà nhanh chóng nói.
“Dương Dương hả? Sao em căng thẳng quá vậy? Anh cứ tưởng em gọi cho người đàn ông nào khác chứ!” Tần Trọng Hàn cười phá lên, rồi ôm lấy Tiêu Hà Hà như một con sói đang vồ lấy con cừu non. “Bà xã à, ba đã đưa Thịnh Thịnh đi gặp mẹ của Chi Ngôn rồi, tạo không gian riêng cho chúng ta đó!”
Anh ta ôm ghì cô vào lòng và hôn lên mặt cô.
Tiêu Hà Hà rất căng thẳng, nhớ lại chuyện Mao Chi Ngôn từng gọi cho cô. “Mao Chi Ngôn đã gọi điện xin lỗi em. Anh ta nói không còn mặt mũi nào đến gặp chúng ta. Anh ta nói sẽ ra đi!”
“Anh ấy cần thời gian!” Tần Trọng Hàn thở dài. “Hy vọng ba có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện!”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Tuyết đẹp quá!”
“Bà xã à, mặc dù anh rất muốn ngắm tuyết với em, nhưng anh càng muốn cùng em tạo ra thiên thần!”
“Không! Em muốn ngắm tuyết!” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Lâu lắm mới được thấy tuyết rơi nhiều như vậy! Thịnh Thịnh và ba anh ra ngoài khi tuyết rơi nhiều như vậy, liệu có ổn không?”
“Không sao đâu, ba nhất định sẽ kêu tài xế lái thật thật chậm mà!” Tần Trọng Hàn vùi mặt vào cổ Tiêu Hà Hà, hít lấy mùi thơm của riêng cô. Tiếng rên khàn khàn cố đè nén lại một lần nữa thức tỉnh, và vào lúc này, anh ta biết rằng mình sẽ không bị gián đoạn lần nữa.
“Anh đừng có giống như một con thú vậy chứ, em muốn ngắm tuyết!” Tiêu Hà Hà đẩy mặt Tần Trọng Hàn ra mà không hề khách sáo.
Tần Trọng Hàn bị đẩy ra thì cảm thấy rất tủi thân, khó khăn lắm mới điều được con trai đi chỗ khác, vậy mà bà xã lại không muốn. Anh ta ngước mắt lên nhìn nhà kính trồng hoa ở gần đó, bên trong có một phòng hoa nhỏ, rất ấm áp, có thể ngắm tuyết, cũng có thể làm chuyện khác! Lớp kính ở đó có dán thêm màng, nếu không bật đèn thì bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, còn bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đang làm gì!
Tần Trọng Hàn lanh trí, bất chấp sự giãy giụa của Hà Hà, bồng thẳng cô vào phòng hoa, khóa cửa lại, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Bên ngoài phòng hoa, tuyết bay đầy trời, cảnh đẹp như tranh vẽ.
Bên trong phòng hoa, Tiêu Hà Hà đỏ mặt còn hơn hoa, quyến rũ còn hơn hoa.
“Đừng mà...”
“Anh không chịu nổi nữa rồi!” Lẩm bẩm một câu ngang ngược và mạnh mẽ, Tần Trọng Hàn hôn gấp gáp lên môi Hà Hà, không cho cô có cơ hội để từ chối sự nồng nhiệt của anh ta.
“Ở đây người ta sẽ nhìn thấy đó!” Tiêu Hà Hà khẽ hét lên đầy lo lắng, cô không muốn bị nhìn thấy, nhất là khi đang làm chuyện đó.
Tần Trọng Hàn nghe thấy vậy liền cười phá lên đầy ám muội, cúi đầu xuống hôn lên mắt Tiêu Hà Hà, rồi nói bằng giọng thật nhỏ và khàn. “Ở đây có dán màng, không bật đèn thì không thể nhìn thấy đâu!”
Không cho Tiêu Hà Hà thời gian để từ chối, Tần Trọng Hàn nụ cười thật tươi, rồi những nụ hôn men theo mặt cô và đi xuống dưới, rồi cọ xát thân mật trên cánh môi mềm mại của cô, mút lấy hơi thở của nhau. Bàn tay to lớn càng không kìm nén được, liên tục vuốt ve cơ thể tinh tế của cô, cởi áo cô ra, vén cái áo len lên trên, men theo cổ cô và đi xuống dưới, từ từ dừng lại ở chỗ mềm mại trên hòn núi đôi đang dựng đứng lên kia.
“Tần Trọng Hàn, chúng ta về phòng...” Giọng nói hơi gấp gáp, Tiêu Hà Hà cố đẩy Tần Trọng Hàn ra. Cô không còn sức để đứng vững nữa, cả người đang dựa vào cửa kính, đột nhiên trước ngực truyền đến một cảm giác ấm áp đến rùng mình, khiến cô suýt nữa ngã liệt xuống trên sàn nhà.
“Em cứ tiếp tục ngắm tuyết đi...” Tần Trọng Hàn hôn lên ngực của Tiêu Hà Hà bằng một cách rất lạ. “Cửa khóa rồi, không ai ra ngoài ban công đâu!”
Bên trong phòng hoa yên tĩnh, vì bên ngoài tuyết đang rơi, tuyết rơi trắng trời chiếu rọi vào phòng hoa tạo ra một cảnh đẹp hiếm thấy. Tiêu Hà Hà mượn ánh mắt mơ màng và nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tần Trọng Hàn, mặc dù không rõ nhưng cũng đẹp mông lung.
“Anh điên rồi hả?” Tiêu Hà Hà thở hổn hển, chỉ cảm thấy nhịp tim đang như trống gõ, khẽ trách mắng sự thô lỗ của anh ta. Sao anh ta có thể làm chuyện đó ở một nơi như thế này chứ?
“Hì hì...” Hơi nóng trong miệng anh ta phả ra trên mặt cô, thổi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, kèm theo chút ngứa ngáy.
“Anh còn cười nữa, em mặc kệ anh đó!” Cô hờn dỗi và trách anh ta.
Vậy mà anh ta vẫn mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai đó có chút bức thiết, và có chút buồn phiền. “Bà xã à, chuyện này bình thường mà. Chúng ta là vợ chồng, em thoải mái chút được không?”
“Không... Em sợ lắm...” Cô cảm thấy hoảng loạn, càng cảm thấy một sự lo lắng và phấn khích đầy ngượng ngùng.
“Không còn cách nào quay lại nữa rồi!” Anh ta thì thầm trả lời cô. “Anh muốn em rồi!”
“Sao anh có thể...” Cô giãy giụa trong vòng tay anh ta, cố gắng đẩy anh ta ra.
“Em có lạnh không?” Anh ta dịu dàng hỏi cô. Dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được ngọn lửa ẩn giấu trong mắt anh ta, và nó sắp bùng cháy.
Nhiệt độ trong phòng hoa ít nhất là độ. Cô lắc đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta. Cô cảm nhận được thân nhiệt của anh ta đang tăng lên, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Tần Trọng Hàn thở dốc, ôm chặt lấy cô. “Bà xã thư giãn đi, cứ giao cho anh!”
“Em sợ...” Cô khẽ kêu lên, cảm thấy mình đang bị anh ta ôm rất chặt, anh ta đã dùng hết sức. Và bóng tối đã tạo ra niềm đam mê cho nhau, cô cảm thấy hơi thở của mình cũng đang run rẩy theo.
Anh ta nhẹ nhàng bồng cô lên, ép cô vào cánh cửa, vén váy cô lên và kéo quần lót của cô xuống, siết chặt vòng eo mảnh mai của cô. Còn đôi môi háo hức của anh ta chớp mắt đã in dấu lên cánh cổ mảnh mai và nữ tính của cô.
“Em sợ...” Cô vẫn nói câu đó.
Nhưng, anh ta đã cúi mặt xuống, dùng môi mình bịt cái miệng nhỏ nhắn đang càm ràm của cô lại, liên tục xoay chuyển và đổi bên, tham lam mút lấy đôi môi và cái lưỡi ngọt ngào của cô.
“Tần Trọng Hàn...” Tiêu Hà Hà không còn chút sức lực. Trong bóng tối, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, nhưng vì đã đuối sức nên cứ để mặc cho anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn.
Sự nhút nhát của cô khiến đôi mắt vốn đã sâu thẳm của anh ta lại càng tối hơn nữa.