Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

chương 176

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe thấy tiếng hét thất thanh, Bùi Lâm Xung lập tức quay người lại. “Hà Hà, con gái ngoan của ba, bađang ở đây nè.Con sao rồi?”

“Tăng Lăng Phong, chú dám chửi không? Xem tôi sẽ dạy dỗ chú như thế nào!”Tăng Phong Việtcầm súng đi đến.

“Tăng Phong Việt, món nợ giữa tôi và anh chút nữa sẽ tính sau!”

Tăng Ly cũng ngay lập tức giữ chânTăng Phong Việt lại. “Ba, không phải ba nói chú ba đã chết rồi sao? Sao lại...?”

Tiêu Hà Hàkhẽ nhúc nhích người. Nóng quá!Toàn thân nóng như lửa đốt vậy!Sự khao khát đó lại trỗi dậy,cô hét lên trong im lặng: “Tần Trọng Hàn... Cứu em...”

“Hà Hà!” Tần Trọng Hànkhẽ hét lên.“Ba vợ à, Hà Hà đã bị cho uống thuốc,con phải đưa cô ấy đi trước đã!”

“Uống thuốc? Thuốc gì?”

“Thuốc kích dục!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ áy náy.

“Mẹ kiếp!Dám làm điều này với con gái tao!” Bùi Lâm Xung lại đánh đấm đám người đó một lần nữa. “Đỗ Cảnh, con chở Hà Hà và Tần Trọng Hàn đến biệt thự gần đây đi!”

Tần Trọng Hàn không kịp nói gì,chỉ bồng Hà Hà rồi ngồi lên xe của Đỗ Cảnh.

Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng hét của Bùi Lâm Xung vang lên ở đằng sau: “Mẹ kiếp!Tăng Phong Việt, anh dám trù ẻo lão đã chết! Lão phải quyết một phen sống mái với anh!”

“Chú xưng lão với ai vậy? Hôm nay tôi sẽ dạy cho kẻ không biết lớn nhỏ như chú một bài học!”

“Anh mới là người chết rồi đó!”

“Ba, chú ba, hai người dừng tay đi!” Tăng Ly hét lớn.

Cảnh sát cũng bắt đầu thu đội, cứ ở lại đây thì e rằng chút nữa sếp Tăng sẽ càng giận hơn, vì đã bị cấp dưới của mình nhìn thấy mình bị em trai mắng chửi, lại còn đe doạ đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì còn gì nữa!

Đỗ Cảnh đã đưa Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đến căn biệt thự sát biển cách nhà kho đó không xa. “Tôi sẽ đi tìm bác sĩ, có người canh giữ bên ngoài rồi, anh không cần lo, không có vấn đề về an toàn đâu!”

Tần Trọng Hànlại cúi nhìn Hà Hà rồi nói: “Tôi sẽ gọi cho anh!”

Vào lúc này, làm sao họ có thể bị quấy rầy bởi người khác!

Đỗ Cảnh lập tức hiểu ý, liền gật đầu.

Tần Trọng Hànbồng cô lên lầu và đi vào một căn phòng, nhìn thấy cô đang quằn quại, anh ta chỉ có thể ôm cô gái mà mình yêu vào lòng thật chặt.

Cuối cùng Tiêu Hà Hàcũng mở mắt ra,nhưng ánh mắt lại trống rỗng như không có tiêu cự! Anh ta biết cô đã bị kiểm soát hoàn toànbởi loại thuốc đó!

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô khi cố gắng há miệng ra để nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được, gân xanh trước trán anh ta giật giật, nhíu chặt mày lại và vội vàng nói: “Hà Hà, anh ở đây rồi! Anh ở đây rồi!”

Anh ta đặt cô nằm lên giường, cô lập tức ôm lấy cổ anh, tất cả đều là vô thức, theo bản năng, nhưng trong miệng cô lại hét lên tên của Tần Trọng Hàn.

Mặc dù không thành tiếng nhưng Tần Trọng Hàn vẫn nhìn thấy được khẩu hình của cô.

Tim anh ta nhói đau. “Hà Hà, anh xin lỗi, tại anh không tốt, đều tại anh không tốt, tại anh không bảo vệ tốt cho em! Đều là lỗi của anh!”

Giọng anh ta thấp, khànvà đày đau xót.Cơn đau như khoét tim gan khiến anh ta cảm thấy nghẹt thở.Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị tra tấn bởi thuốc kích dục, nụ hôn của anh ta, kéo dài từ môi cô rồi đi thẳng xuống dưới, má, tai, cổ.Anh ta dùng môi giúp cô rửa sạch những vết thương trên cơ thể của mình.

Tiêu Hà Hà đột nhiên giãy giụa, dường như cô sợ hãi điều gì đó.

Tần Trọng Hàn ngay lập tức hiểu ý: “Hà Hà, là anh đây! Anh là Tần Trọng Hàn,người đàn ông của em đây!”

Tiêu Hà Hà dường như đã nghe thấy tiếng thì thầm của anh ta, lúc này cơ thể đang giãy giụa mới thả lõng ra.

Anh ta hôn cô.

Tiêu Hà Hàdần dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy anh ta cúi người xuống, cô hoảng loạn co rúm người lại.

“Là anh đây!” Tần Trọng Hàncố nén nỗi đau trong tim, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, dỗ dành bên tai cô.“Hà Hà, đừng sợ! Là anh đây! Hãy tin anh!”

Ánh mắt của Tiêu Hà Hàmông lung, nhưng vẫn chào đón anh ta.Cô vươn hai tay ra, cơ thể mềm mại chuyển động, cọ sát vào cơ thể rắn chắc của anh ta.

Đôi môi cô đỏ ửng, vết máu trên mặt đã bị anh lau đi.

Không kịp xử lý vết thương trên trán, cô bị thuốc kích dục giày vò đến đầm đìa mồ hôi, làm đầu tóc dính vào má và cổ cô, đôi mắt mở to long lánh như sao.

Dáng vẻ này, rất mê hoặc, chưa từng xuất hiện trước mặt anh ta.

Khi đang đau lòng, buồn bã và áy náy, anh ta cũng thầm cám ơn ông trời vì cô không sao.May mà không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh ta cũng không biết phải đối mặt như thế nào!

Anh ta đang nghĩ, dù có xảy ra chuyện đó, anh tavẫn cần cô!

Ngay thời khắc này, anh ta biết rõ rằng mình cần cô, nhưng anh ta cũng biết ơn ông trời vì đã không để xảy ra chuyện quá nghiêm trọng.

May mà không!

Nếu thực sự xảy ra chuyện, dù anh ta không để tâm, chỉ e rằng cô sẽ để tâm!

Nhìn thấy vết thương trên trán cô, trái tim anh ta cũng đau theo.Chắc cô ấy đã tự đập đầu mình thì phải?

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hàôm chặt lấy cổ anh ta, khuôn mặt nhỏ xinh cọ sát vào đó, dường như vẫn không biết làm sao để cởi quần áo anh ta ra.

Anh ta nhìn vào những cử động trúc trắc của cô, vừa đau đớn vừa bị lôi kéo, nghĩ rằng ngay cả khi cô đang hân hoan bên dưới người anh ta, thì cô vẫn giữ lại một chút dè dặt. Còn bộ dạng can đảm như bây giờ, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Thật đau lòng!

Cánh tay mảnh mai của cô quấn chặt lấy anh ta, đôi môi đỏ hơi mở ra, chủ động đu lên vai anh ta, thì thầm nhưng không có âm thanh: “Tần Trọng Hàn...”

“Em yêu, anh ở đây!” Anh ta lại một lần nữa bịt môi cô lại.

Cơ thể của cô nóng hổi, ý thức không rõ ràng. Anh ta vươn tay ra để cởi bỏ sự ràng buộc trên người mình, cũng cởi bỏ mọi ràng buộc trên người cô. Khi nơi đó của hai người chạm vào nhau, anh ta tách chân cô ra, nhìn thấy màu hồng tinh tế ở đó của cô, trái tim anh ta vẫn có cảm giác nhẹ nhõm!

Bởi vì cô thực sự không bị xâm hại bởi những kẻ đó! Mặc dù có xảy ra chuyện gì thì anh ta vẫn cần cô, nhưng sau khi chắc chắn thật sự, hòn đá trong tim anh ta mới đặt xuống được!

Cô là của anh ta, chỉ thuộc về anh ta! Không có bất kỳ bóng râm nào, cô chỉ thuộc về anh ta. Đây là sự thấp kém bên trong cơ thể đàn ông, và vẫn vui mừng tột độ.

Anh ta duỗi những ngón tay mảnh khảnh ra và từ từ vuốt ve má cô, nhẹ nhàng đến lạ thường. Và những ngón tay ấm áp đó đã làm cho Tiêu Hà Hà phải rùng mình lên từng cơn.

Cô phát ra tiếng rên rỉ như rất thỏa mãn, nhưng vẫn trong im lặng!

Cô khẽ run lên, giống như một con cừu nhỏ tội nghiệp. Cô đang vui vẻ bên dưới người anh ta, biểu hiện này là thứ dễ khơi dậy thú tính của loài vật nhất, khiến cho cơ thể Tần Trọng Hàn đầy sôi sục.

Tần Trọng Hàn thở hổn hển một cách khó khăn, hơi thở của cô cũng nặng nề, nhưng với anh ta thì nó như là một chất xúc tác, đẩy anh ta lên đến đỉnh điểm điên loạn, không thể nhịn được phải bắt đầu điên cuồng!

Tiêu Hà Hà thì thầm: “Tần Trọng Hàn...”

“Hà Hà, anh đây!”

Nhưng nó đã càng khơi dậy sự cuồng nhiệt của anh ta, làm anh ta càng cố sức hơn.

Sau một trận mây mưa như going bão, cô mềm nhũn bên dưới người anh ta.

Tuy nhiên, liều thuốc dư thừa đó khiến cô vẫn chưa thỏa mãn, chỉ vài giây sau, cô lại bắt đầu cọ xát vào người anh ta một cách hớn hở.

Tần Trọng Hàn cười không thành tiếng, vừa thỏa mãn vừa đau khổ. “Bà xã à, nếu không bị cho uống thuốc, anh mong rằng em cũng sẽ nhiệt tình như bây giờ!”

Nói rồi anh ta hôn lên môi cô, cử động của anh ta diễn ra một cách có trật tự, đối xử với cô rất dịu dàng. Từ khóe môi cô hôn thẳng xuống dưới, cắn vào cái cằm nhọn của cô, men theo đường cong nữ tính của cô xuống bên dưới, để lại trên cổ cô hàng loạt nụ hôn, ban đầu chỉ có màu hồng nhạt, rồi dần dần biến thành muôn hồng nghìn tía. Dưới sự tung hoành của môi anh ta, xương quai xanh của cũng nở ra những bông hoa đẹp nhất, như một con bướm, chầm chậm cất cánh bay lên.

Cơ thể trắng trẻo ngọc ngà của cô có hương thơm, ập vào trong thị giác và khứu giác của anh ta, càng làm tăng hứng thú của anh ta. Thì ra, anh ta vẫn chưa cảm thấy đủ khi cùng với cô, vẫn luôn khao khát cô!

Tại thời điểm này, anh ta đã trở thành một con sói, cứ cảm thấy rằng mình mới là người bị cho uống thuốc, đang đòi hỏi cô một cách cuồng nhiệt đến vậy.

Trong mắt anh ta là cô đang trần trụi, anh ta muốn nhét cô vào trong người mình. Anh ta lại tiến vào trong cô một lần nữa...

Tuy vừa làm một lần nhưng anh ta vẫn không dừng lại được. Anh ta đành phải va đập và tiến vào sâu hơn, hết lần này đến lần khác, vậy mới có thể giảm bớt ham muốn trong lòng mình.

Từ từ cảm nhận lãnh thổ tuyệt vời này, cảm nhận con đường chật hẹp của cô, cảm nhận cảm giác bị bên dưới của cô hút vào, tất cả những điều này đều có thể làm cho một người đàn ông hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn trở nên điên rồ.

Hiệu quả thuốc còn lại trong cơ thể Tiêu Hà Hà vẫn đang rất điên rồ, cô chỉ có thể cong người lên hết lần này đến lần khác để đón nhận anh ta... Trong miệng vẫn hét tên anh ta nhưng không thành tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đã cất tiếng lên sau hàng loạt tiếng va đập: “Ưm... A...”

Cuối cùng đã nghe thấy tiếng của cô, trái tim của anh ta cũng run rẩy theo, giọng nói đẹp đẽ đó đã gợi lên ham muốn sâu sắc hơn trong trái tim anh ta.

Cô ấy tuyệt vời, cô ấy tinh khiết, cô ấy đầy mê hoặc, khiến anh ta muốn dừng lại cũng không thể, cứ điên cuồng vì cô ấy.

“Tần Trọng Hàn...” Ý thức của Tiêu Hà Hà vẫn chưa hồi phục, cô chỉ la hét không ngừng, như thể vô thức, nhưng cũng như thể đang khao khát anh ta.

Sao cô ấy lại có một sức hút đầy ma lực đến vậy?

Nói tóm lại là điên rồ, anh ta chỉ muốn ôm cô để cùng nhau điên rồ hơn nữa.

Bên trong căn phòng rất im lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển của họ, tiếng rên rỉ và tiếng la hét của cô, và cả điệp khúc tuyệt vời giữa họ.

Họ đang lăn qua lăn lại trên giường, ôm hôn nhau một cách điên cuồng, như thể đang say rượu, cũng như thể đang mơ, không ai có thể phân biệt được đó là thật hay ảo tưởng.

Hơi thở gấp gáp, nụ hôn đầy lửa, cảm giác nóng bỏng, trong cơn đau ngấm ngầm vẫn được trộn lẫn với chút ngọt ngào.

Mắt cô mờ đi.

Ngọn lửa tình sôi sục, quấn lấy nhau điên cuồng.

Cuối cùng, sau khi không biết đã làm bao nhiêu lần, anh ta rên lên một tiếng đầy hài lòng. Còn cơ thể mỏng manh của Tiêu Hà Hà giống như dòng nước mùa xuân, đã tan biến, cả người cũng bị ngất đi...

Hầu như là không ngừng nghỉ, Tần Trọng Hàn hơi mệt mỏi mặc quần áo vào rồi xuống khỏi giường, đắp chăn lại cho Tiêu Hà Hà rồi gọi điện cho Đỗ Cảnh, đến chỗ bác sĩ lấy thuốc khử trùng và cồn, rồi thêm một bộ quần áo cho Hà Hà, may mà Đỗ Cảnh đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Tần Trọng Hàn khử trùng cho các vết thương trên người Tiêu Hà Hà, băng bó lại rồi mặc quần áo vào cho cô.

Sau đó hôn nhẹ lên trán cô với vẻ mặt đau khổ, rồi nói với cô bằng giọng quyến luyến, rằng anh ta sẽ trở về ngay sau khi xử lý xong mọi chuyện.

Truyện Chữ Hay