Tần Trọng Hàn buồn bã mở mắt ra và nhìn theo hình bóng đang xa dần đó rồi mỉm cười lặng lẽ, trên khuôn mặt điển trai lộ rõ nỗi đau khổ tuyệt vọng. Tại sao lúc nào anh ta cũng làm tổn thương đến cô? Có lẽ, buông tay chính là lựa chọn chính xác và bất lực nhất.
“Hàn! Sao anh lại để cho Hà Hà đi?” Tăng Ly nhìn thấy Tiêu Hà Hà đã rời đi, liền ngạc nhiên tiến đến, bỗng nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bệch của Tần Trọng Hàn có nước mắt chảy xống.
“Chúng tôi kết thúc rồi!” Tần Trọng Hàn quay người lại với vẻ đau khổ: “Ly à, ngày mai tôi sẽ qua New York công tác!”
“Tại sao?” Tăng Ly không hiểu nên lập tức đuổi theo. “Tại sao lại như vậy?”
“Cô ấy là con gái của Tiêu Nam Bắc!” Tần Trọng Hàn chỉ để lại một câu này.
“Trời ơi!” Tăng Ly lặng người đi. “Nhưng chuyện đó cũng không thể trách anh được, vì Tiêu Nam Bắc đã chạy ngược chiều mà, ông ấy phải chịu trách nhiệm chính!”
“Nhưng cuối cùng cũng vì tôi mà chết, nếu tôi không chạy sát quá, có lẽ bây giờ ông ấy vẫn còn sống!” Tần Trọng Hàn thở dài.
“Anh về à?”
“Không! Tôi sẽ vào hát!” Tần Trọng Hàn nói rồi đẩy cửa ra. Lúc này, Luyến Nhi và Dương Dương đang say sưa hát một bản tình ca buồn bã nhất.
Cũng không biết tại sao Dương Dương lại hát một cách nhập tâm đến vậy, Tần Trọng Hàn quay lại nhìn Tăng Ly, anh ta khẽ nhún vai rồi ghé sát vào Tần Trọng Hàn và nói: “Phụ nữ đều vậy cả, cần phải dỗ dành! Chịu dỗ là sẽ ổn hết thôi!”
Kết quả, Tần Trọng Hàn cũng tham gia với Cung Luyến Nhi và Tăng Dương Dương, ba người cùng hát bài tình ca buồn nhất đang nổi tiếng hiện thời.
“Hà Hà đâu rồi?” Mễ Kiệt cụng ly với Tăng Ly.
Tăng Ly trả lời lớn tiếng: “Về rồi!”
Vì sự rời đi đột ngột của Tiêu Hà Hà, mọi người cảm thấy rất nhàm chán.
Đến lúc ra về, cả ba người đàn ông đều đã uống rượu, không thể tự lái xe.
Tăng Dương Dương liếc nhìn Mễ Kiệt đang say như chết, rồi nói với Cung Luyến Nhi: “Cô đưa anh Mễ về nha, còn tôi sẽ đưa anh Tần và anh hai về, vậy được không?”
“Để tôi đưa anh Tần về cho, cô đưa Mễ Kiệt về đi!” Cung Luyến Nhi từ chối.
“Cô và anh ấy thực sự không thể tiếp tục với nhau nữa à?” Dương Dương hơi khựng lại nhưng vẫn hỏi: “Tôi không đưa anh Mễ về đâu, anh ấy là nhiệm vụ của cô!”
Nhưng ba người đàn ông vốn đã say như chết, hai cô gái như họ không thể khiêng nổi ra ngoài. Vật vã một hồi, Cung Luyến Nhi thở hổn hển, cảm giác ốm nghén lại ập đến.
“Ưm...” Cô chạy như bay đến chỗ thùng rác ở cửa để nôn mửa, may mà chỉ nôn khan chứ không có gì cả.
Dương Dương hơi ngây người ra, rồi đột nhiên hiểu được. “Cô có thai rồi hả?”
Cung Luyến Nhi hoảng hốt quay đầu lại, lập tức bịt miệng Dương Dương. “Cô nói nhỏ thôi!”
Cũng may, ba người họ không nghe thấy.
“Có thật hả?” Dương Dương hỏi.
“Ừm!” Cung Luyến Nhi không giấu giếm.
Dương Dương gật đầu, nhưng trong mắt hơi kỳ lạ. Vài giây sau, cô căn dặn: “Cô nhất định phải chăm sóc tốt cho con mình, sinh con ra cho thật khỏe mạnh, nuôi nấng con bên mình, nhìn con khôn lớn, chờ nghe tiếng con gọi mẹ ơi, cảm giác đó chắc là tuyệt lắm!”
“Dương Dương?” Cung Luyến Nhi không hiểu. Dương Dương đang nói gì vậy? Nếu cô không nuôi con thì sao phải giữ lại làm gì?
Dương Dương đột nhiên phì cười: “Khi nào cô đi sinh thì báo với tôi, tôi sẽ đến chăm sóc cho cô và con!”
“Cám ơn cô!” Cung Luyến Nhi rất cảm động nhưng không nói thêm gì nữa. “Tôi nhất định sẽ báo với cô và chị!”
Bàn tay nhỏ nhắn của Tăng Dương Dương chạm vào bụng cô, rồi đột nhiên nói: “Tôi cũng muốn có con lắm! Muốn lắm luôn!”
“Vậy mau tìm một người đàn ông mà kết hôn đi!” Cung Luyến Nhi nói.
“Nhưng tôi chỉ yêu anh hai thôi!” Nói rồi, Dương Dương quay đầu lại nhìn Tăng Ly đang nằm gục trên ghế sofa, ánh mắt có chút tổn thương và bối rối: “Nhưng anh ấy lại không cần tôi!”
“Tại sao vậy?”
“Chắc tại anh ấy không thể chấp nhận được việc tôi đã lớn lên bên cạnh anh ấy! Anh ấy nói có cảm giác thân thuộc, mặc dù chúng tôi không phải là anh em ruột!” Dương Dương đáp lại Cung Luyến Nhi bằng một nụ cười rạng rỡ. “Thôi bỏ đi, chúng ta ngồi đây chờ họ tỉnh dậy rồi đi, dù sao cũng không thể khiêng nổi họ. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
“Được!”
Tiêu Hà Hà về nhà họ Bùi một mình, Thịnh Thịnh và Ngữ Điền ngay lập tức chạy đến.
Tiêu Hà Hà chạm vào mặt của hai con, cố kéo ra một nụ cười.
“Mẹ ơi, chú Tần đâu rồi?” Thịnh Thịnh rất nhạy cảm, đã ba ngày không thấy Tần Trọng Hàn, cậu liền lập tức linh cảm được điều gì đó.
“Chú ấy...” Tiêu Hà Hà ấp úng một hồi. “Chú ấy bận công việc!”
“Tại sao chú không sống ở đây nữa?” Thịnh Thịnh hỏi.
“Thịnh Thịnh à, mẹ mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi. Con chơi với Ngữ Điền được không?” Cô thực sự đã quá mệt mỏi, cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
“Mẹ ơi, có phải ba lại chọc mẹ giận rồi không?” Ngữ Điền lo lắng hỏi.
“Không có!” Tiêu Hà Hà cố kéo môi ra, nhưng cũng không thể cười nổi.
Bùi Lâm Xung đã đi ra và đứng trên cầu thang. “Hà Hà, con lên đây một lát, ba có chuyện muốn nói với con!”
Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu rồi đi theo ông ta lên lầu.
Bước vào phòng sách, Bùi Lâm Xung ra hiệu cho cô ngồi xuống. Trái tim đang rối loạn của Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng không thể kìm nén được.
“Hà Hà, về chuyện của ba và Mai Tây Vịnh, ba muốn nói với con một chút!” Bùi Lâm Xung mở lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt con gái mình. Nhìn vào khuôn mặt này, trong tim Bùi Lâm Xung vẫn rất buồn bã. Mai Tây Vịnh ra đi đột ngột như vậy, lại còn làm ra chuyện đó. Ông ta cũng đã nhờ người điều tra, mới biết chuyện mấy năm nay Mai Tây Vịnh luôn sống trong tình trạng bị bạo hành tình dục.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, không hiểu tại sao tự nhiên Bùi Lâm Xung lại đề cập chuyện này.
Hiển nhiên Tiêu Hà Hà đã bị sốc bởi những lời của ông ta, nhất thời chưa hoàn hồn lại được, chỉ cúi gầm mặt xuống và không nói gì.
“Năm đó, khi ba quen mẹ con, bà ấy mới là một cô bé tuổi, đang học cấp . Lúc đó, ba bị thương nên đã đột nhập vào nhà của mẹ con, bà ấy tốt bụng nên đã cứu ba! Nhưng ba lại...”
Năm đó.
Vì tham gia vào cuộc tranh giành giữa các băng đảng, Bùi Lâm Xung đã bị thương nặng. Khi ông ta đột nhập vào họ Mai, Mai Tây Vịnh đã cứu ông ta, băng bó vết thương cho ông ta, mua thuốc men cho ông ta. Lúc đó, bà ấy không còn người thân nào, là một đứa trẻ mồ côi, phải dựa vào sự giúp đỡ của những người dân trong làng để sống qua ngày.
Trong thời gian dưỡng thương ở nhà họ Mai, Mai Tây Vịnh đã chăm sóc cho Bùi Lâm Xung mười ngày mà không đòi hỏi ông ta phải đền đáp. Đến ngày vết thương khỏi hẳn, Bùi Lâm Xung cũng đã bị rung động bởi cô gái tốt bụng này. Sau một bữa tối nọ, ông ta đã cưỡng hiếp Mai Tây Vịnh. Lúc đó, bà ấy đã phản kháng dữ dội, bà ấy đã cầu xin ông ta, nhưng ông ta đã không tha cho bà ấy.
Sau chuyện đó, Mai Tây Vịnh đã khóc rất nhiều và rất lâu, hối hận vì đã cứu Bùi Lâm Xung.
Lúc đó, Bùi Lâm Xung cũng rất hối hận, nhưng ông ta đã bị bà ấy làm rung động, và thề sẽ cưới bà ấy làm vợ.
Cuối cùng Mai Tây Vịnh cũng chấp nhận thực tế, sau đó Bùi Lâm Xung và bà ấy đã sống chung với nhau, xem như hai người đã tạo dựng một mối quan hệ trong bất lực. Mai Tây Vịnh chưa từng nói mình yêu Bùi Lâm Xung, bà ấy càng như vậy, Bùi Lâm Xung càng thích thú hơn. Có lẽ câu nói đó rất đúng, thứ càng khó có được thì càng muốn có được.
Tuy nhiên, cuối cùng khi giành được trái tim của Mai Tây Vịnh, ông ta đã chọc giận một băng đảng lớn. Ông ta phải đối mặt với sự thật phũ phàng, ông ta không thể cưới vợ sinh con, nếu không, vợ và con ông ta sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến giữa các băng đảng.
Không còn cách nào khác, ông ta đã ép Mai Tây Vịnh bỏ cái thai, tận tay cho bà ấy uống thuốc phá thai. Nhưng không ngờ được rằng, sau hơn hai mươi năm, ông ta phát hiện ra đứa bé mà ông ta đã buộc bỏ đi đó vẫn còn sống, một cách bất ngờ.
Tiêu Hà Hà lắng nghe ông ta kể lại hết mọi chuyện, cả người lặng đi.
“Hà Hà, cuộc sống chính là vậy đó con, có quá nhiều bất ngờ! Ba không mong con sẽ tha thứ cho ba, ba chỉ muốn nói với con rằng, nếu con chia tay với Tần Trọng Hàn như vậy thì thật đáng tiếc! Ba biết Tiêu Nam Bắc yêu thương và cưng chiều con, dù ông ấy còn sống mà biết được chuyện này thì cũng sẽ muốn con và Tần Trọng Hàn hạnh phúc!” Bùi Lâm Xung nói với cô sự thật, nói rằng cuộc sống của ông ta thực sự có quá nhiều hối tiếc, có quá nhiều bất lực.
“Chú thật sự đã từng kêu bà ấy bỏ con đi?”
Bùi Lâm Xung nhắm mắt lại, gật đầu một cách đau đớn. “Phải! Đúng đã ba đã từng làm vậy!”
“Nhưng bà ấy vẫn sinh con ra!” Tiêu Hà Hà không hiểu tại sao bà ấy lại sinh mình ra, tại sao đã sinh ra rồi mà lại đối xử khống tốt với mình? Chẳng lẽ là vì hận Bùi Lâm Xung sao? Ông ta đã ép bà ấy phá thai! Thảo nào, thảo nào bà ấy lại không thích mình! Tại thời điểm này, Tiêu Hà Hà dường như đã hiểu được Mai Tây Vịnh! Cô nghĩ chắc vì bà ấy quá căm hận Bùi Lâm Xung, căm hận đến mức cả trái tim cũng bị bóp méo!
“Hà Hà, hãy tha thứ cho ba, lúc đó ba thực sự không còn cách nào khác!”
Trái tim của Tiêu Hà Hà dần dần nặng trĩu, lẩm bẩm nói: “Con đã không còn trách bà ấy nữa, vậy thì còn trách gì chú? Dù có thế nào, hai người cũng đã cho con mạng sống, con rất cảm kích!”
“Hà Hà!” Bùi Lâm Xung hét lên, nhìn vào khuôn mặt gần như trong suốt của cô, rất tiều tụy.
“Con muốn đi du lịch một mình!” Cô nói.
“Đi đâu?” Bùi Lâm Xung ngạc nhiên, vội hỏi theo bản năng.
“Hokkaido!” Cô nói.
“Ba kêu Đỗ Cảnh đi với con!” Bùi Lâm Xung lo lắng.
“Con muốn đi một mình, có được không?” Tiêu Hà Hà cũng không biết mình bị gì, chỉ muốn đi đâu đó một mình. Có lẽ trái tim cô đã quá mệt mỏi, quá buồn khổ.
Cuối cùng Bùi Lâm Xung cũng không nói gì, chỉ gật đầu. “Được rồi!”
Ông ta định cử người đi theo để âm thầm bảo vệ cô, để cô không bị bỏ lại Hokkaido như lần trước. Ông ta muốn cô hạnh phúc, bảo vệ cô, không để cho cô chịu tổn thương. Nhưng tình yêu của con gái, người làm cha như ông ta sao có thể can thiệp vào quá nhiều? Nhưng ông ta vẫn hy vọng rằng cô và Tần Trọng Hàn có thể hòa hợp lại.
“Hà Hà, ba nghĩ con thực sự đã đổ oan cho Tần Trọng Hàn rồi. Vụ tai nạn đó, cậu ấy không giở trò gì cả, mà thực sự là do Tiêu Nam Bắc đã uống say!” Bùi Lâm Xung đã nhờ người đến phòng hồ sơ của sở cảnh sát để lục tìm hồ sơ vụ án đó, biết được năm đó Tiêu Nam Bắc thực sự đã lái xe phạm luật và lái xe khi đang say rượu.
Tiêu Hà Hà ngây người ra, tim run lên bần bật. “Ông ấy... Ông ấy đã uống say thật sao?”
Bùi Lâm Xung gật đầu. “Phải! Con có biết tại sao không?”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì Mai Tây Vịnh đòi ly dị với ông ấy, nên ông ấy đã đi uống rượu! Ba đã kêu Đỗ Cảnh đi điều tra các đồng nghiệp của ông ấy năm đó, đối chiếu rất nhiều người, chứng thực Tiêu Nam Bắc quả thực đã uống say!”
“Nói vậy là, không thể trách Tần Trọng Hàn rồi?” Tiêu Hà Hà ngây người ra đó, cô tưởng anh ta đã giở trò, cô tưởng anh ta đang nói dối!