“Em chưa từng nghĩ cơ thể của em lại có sức hút đến vậy, đã làm anh mê đắm. Sáu năm rồi, Ngôn à, anh muốn người phụ nữ nào mà không có chứ? Tại sao lại là em?” Cô giơ một ngón tay thon thả như cọng hành chỉ nhẹ nhàng vào ngực của người đàn ông, trong chất giọng lạnh lùng và nũng nịu có một chút nghi ngờ và khó hiểu.
“Chẳng phải em thích như vậy à? Làm cho đàn ông say mê em, cho thấy sự quyến rũ của em!”" Người đàn ông cười nhạt, đôi môi gợi cảm cạ cạ vào tai cô ta.
Bên tai truyền đến từng hơi nóng khiến cơ thể người phụ nữ run lên, đôi môi đỏ gợi cảm của cô ta hơi cong lên, cô ta biết rằng không có người đàn ông nào có thể chống lại sự quyến rũ mình, ngoại trừ Tăng Ly.
Bàn tay nhỏ nhắn tiện thế mở cái nút áo trước ngực người đàn ông, rồi tiếp tục mở từng nút một, để lộ ra hoàn toàn bộ ngực gợi cảm của anh ta.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đang để trên làn da mềm mại của cô ta với vẻ lười nhác, những ngón tay mảnh khảnh mặc sức nhào nặn.
Những ngón tay của người phụ nữ cũng không nhàn rỗi, lướt dọc theo cơ bắp mạnh mẽ của anh ta và đi thẳng xuống dưới, còn đôi môi nóng bỏng cũng rơi để lại dấu ấn dọc theo đường đi của những ngón tay.
“Em vẫn luôn rất nhiệt tình, nhưng khuôn mặt quá lạnh, người nào không biết sẽ bị gạt bởi khuôn mặt này của em!” Người đàn ông cười khúc khích.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta bắt đầu trở nên sâu lắng, đôi mắt đen bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dục vọng, còn bàn tay to lớn nóng bỏng thì ra sức vân vê cặp núi đôi đầy đặn của cô ta, mạnh mẽ như thể muốn nhét cô ta vào trong cơ thể mình.
“Ư...m...” Người phụ nữ thở hổn hển, ánh mắt mơ màng nhìn vào người đàn ông cao lớn như thể ma quỷ này, và rồi cơ thể của cô ta đã bị anh ta lột sạch trần trụi.
Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, anh ta lật úp người cô gái lại, tấm lưng gợi cảm và xinh đẹp của cô gái lộ ra trước mắt anh ta một cách quyến rũ.
Môi anh ta hôn lên lưng cô ta, gặm cắn lên lưng cô ta, kèm theo một vẻ nóng bỏng thiêu đốt không bình thường.
Người phụ nữ “ư...m...” lên không ngoài dự đoán, nụ hôn của anh ta tràn đầy thương nhớ và ẩm ướt.
Khi Tần Trọng Hàn thức dậy thì trời đã tối.
Anh ta và cô lăn lộn trên giường cả buổi trời, làm cô rất mệt mỏi.
Trong bóng tối, anh ta xoay đầu lại nhìn cô, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt an yên của cô, nhưng có vẻ hơi mệt mỏi. Trong mắt anh ta nhuộm lên một chút buồn bã, dù đang ôm cô rất chặt, anh ta vẫn cảm thấy không yên tâm. Anh ta nhất định phải nhanh chóng cưới cô về nhà, chỉ như vậy mới có thể yên tâm được.
Tiêu Hà Hà đang còn say giấc không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Trọng Hàn vào lúc này, cũng không thấy sự rối rắm trong mắt anh ta.
Anh ta cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô, rồi cúi người xuống và in một nụ hôn lên trán cô. Mùi hương trên người cô thơm thoang thoảng, kích thích giác quan của anh ta.
Anh ta cứ nhìn cô như thế, nhìn mãi cho đến khi cô đã ngủ đủ và thức dậy.
Bây giờ đã là một giờ khuya.
Tiêu Hà Hà từ từ mở mắt ra, một đôi mắt long lanh như dòng suối trong vắt, những gợn sóng đẹp đẽ khẽ trôi. Đôi lông mi dày như cánh bướm, đẹp không thể thốt nên lời, nhẹ nhàng run lên theo hơi thở của cô. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta, và cả đôi mắt sâu thẳm mà anh ta đang nhìn cô chăm chú với vẻ trìu mến.
Hình như cô hơi giật mình, sau đó vẻ mắc cỡ nhuộm lên má. “Sao anh không ngủ?”
“Anh đang nhìn em!” Anh ta thì thầm.
“Nhìn em làm gì?” Cô hỏi với vẻ ngại ngùng. “Anh không mệt hả?”
Hỏi xong thì cô càng thấy xấu hổ hơn, cả buổi chiều anh ta cố gắng “vận động” như vậy thì sao mà không mệt cho được? Nhưng không biết sao anh ta lại khỏe đến thế, sức lực thực sự quá dồi dào!
“Sợ em đi mấti!” Anh ta đưa khuôn mặt đẹp trai đến gần, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười hơi rầu rĩ. Đầu mũi của anh ta gần như chạm vào mũi của Hà Hà, hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau, hơi thở nóng hổi phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Sợ..., hạnh phúc này là một giấc mơ!”
Trái tim của Tiêu Hà Hà khẽ run lên, tự nhiên cô hơi mất phương hướng, tự nhiên hơi đau lòng. Rồi cô ôm lấy mặt anh ta và nói” “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần anh không thay lòng, hạnh phúc này sẽ không bao giờ thay đổi! Mau ngồi dậy đi, anh không đói à?”
“Đói!” Anh ta nói, khuôn mặt đẹp trai đầy tình cảm nồng nhiệt, trái tim dần được sưởi ấm.
Cô nhận ra điều đó và càng ngượng ngùng hơn. “Đứng lên nào, đừng gây sự nữa!”
“Bà xã à, chúng ta kết hôn đi!” Anh ta nói, ánh mắt rực cháy nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Anh ta nói lại một lần nữa: “Chúng ta kết hôn đi!”
Cô hơi ngây người ra và nhìn vào mắt anh ta. Anh ấy đang cầu hôn à?
Mà hình như không có gì hết! Chẳng phải nên có hoa, có nhẫn, có rất nhiều thứ liên quan đến tình yêu hay sao? Chẳng lẽ anh ta chỉ muốn nói miệng để gạt mình lấy anh ấy à? Cô chớp chớp mắt rồi lắc đầu, cười phá lớn. Thì ra mình cũng thực dụng như vậy, cũng nghĩ đến mấy thứ đó!
Anh ta vừa nhìn thấy cô lắc đầu thì trong lòng liền căng thẳng, càng không có tự tin: “Em không muốn kết hôn với anh à?”
Cô vẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô biết rằng mình không có cách nào để từ chối được, bởi vì cô rất yêu anh ta. Ba của con trai cô, người đàn ông này, ngang ngược, tình cảm, dịu dàng và có trách nhiệm. Cô không tìm được lý do để từ chối nữa!
Nhưng cách cầu hôn của anh ta không hề lãng mạn chút nào cả! Được rồi! Dù không được lãng mạn, thìcô cũng muốn được như những cô gái khác, muốn được yêu đương!
Cô chưa yêu đương gì mà đã lấy anh ta, cứ luôn cảm thấy hơi thiệt thòi, hơi đáng tiếc.
Tần Trọng Hàn thấy cô vẫn chần chừ không nói gì, trong lòng rất lo lắng. “Có phải em bắt đầu ghét anh rồi không?”
Câu hỏi anh ta đưa ra, quá mất tự tin, kèm theo một chút lo lắng và run sợ. Còn cô bỗng nhiên mỉm cười, vì anh ta quá đáng yêu. “Đồ ngốc!” Cô nói.
“Cái gì?” Anh ta nhướn mày lên.
“Cái gì cũng không có, vậy mà anh muốn em lấy anh à? Thưa anh Tần, vậy có phải hời cho anh quá rồi không?” Cô nhìn anh ta, nụ cười dần lớn hơn.
Anh ta giật mình, nhưng vẫn có chút chần chừ. “Em không muốn lấy anh hả?”
“Không phải!” Cô lắc đầu.
“Vậy là thế nào?” Trong lòng anh ta bắt đầu khao khát, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Thưa anh Tần, anh có thấy ai mà cầu hôn như vậy không? Có phải anh nên thể hiện chút thành ý không hả? Không có hoa, không có nhẫn, không có bữa tối dưới ánh nến, cũng không có những lời tỏ tình lãng mạn, cứ vậy mà kêu em lấy anh, em cảm thấy thiệt thòi lắm! Chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà anh đã gạt em, đã trêu đùa em lúc trước, trong lòng em cảm thấy uất ức lắm...” Cô cười và nói, nhưng nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh ta đang thay đổi từng chút một, cô càng cảm thấy anh ta đáng yêu hơn.
“Thì ra là vì chuyện này! Có phải có mấy thứ này rồi thì em sẽ đồng ý không?” Anh ta háo hức hỏi.
Cô cố tình suy nghĩ một lúc. “Cũng không hẳn đâu à!”
“Bà xã!” Anh ta khẽ hét lên rồi chu miệng ra. “Rốt cuộc phải làm sao thì em mới chịu lấy anh đây?”
“Tần Trọng Hàn, anh còn chưa theo đuổi em nữa đó! Em chưa từng yêu đương, cứ vậy mà lấy chồng, em không muốn!” Cô cười hì hì và nói. “Vả lại, ba và em trai của em sẽ không đồng ý đâu!”
Nghe nhắc đến Tiêu Nam Bắc, vẻ mặt của Tần Trọng Hàn cứng đờ, đột nhiên nghiêm túc hẳn. “Hà Hà, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc! Nhưng, dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không được ghét anh!”
“Chuyện này thì không chắc được đâu, nên em sẽ không hứa với anh. Lỡ như anh dựa vào lời hứa của em để làm ra chuyện gì đó thái quá, em nghĩ em sẽ ghét anh thật.” Cô cố tình nói vậy, ý tứ rất đơn giản, không cho phép anh ta ngoại tình sau này.
Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta lập tức u ám lại, rồi đột nhiên trở nên buồn bã. Trái tim cô run rẩy, thấy hơi lo lắng.
Anh ta lại nói: “Anh sẽ không làm ra chuyện gì thái quá đâu, anh hứa sẽ chỉ yêu một mình em, sau này anh chỉ yêu một người phụ nữ là em mà thôi. Dù đến lúc già rụng hết răng, già đến da mặt của chúng ta nhăn nheo, em không còn đẹp gái nữa, anh cũng không còn đẹp trai nữa, anh cũng vẫn chỉ yêu một mình em! Mỗi sáng thức dậy sẽ hôn em chào buổi sáng, mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ hôn em để chúc em ngủ ngon! Anh hứa mỗi ngày sẽ nói chuyện với em, anh sẽ chăm chú lắng nghe mỗi một câu mà em nói, anh sẽ thực hiện nghiêm túc mỗi một chuyện mà em dặn dò! Anh sẽ không nổi nóng với em, sẽ không lớn tiếng với em. Khi em khóc, anh sẽ là người đầu tiên đưa ngực mình ra cho em dựa vào...”
Anh ta nói đầy tình cảm nồng nàn, làm tim cô cũng cảm động theo, và đôi mắt cũng dần ướt lệ.
“Không! Anh sẽ không làm cho em khóc nữa, sẽ luôn làm cho em cười, làm em cảm thấy người đàn ông mà em chọn là người thích hợp nhất với em trên đời này! Dù trên người anh ta có rất nhiều nhược điểm, nhưng anh ta sẽ cố gắng hết sức để thay đổi! Xin hãy cho anh một cơ hội, để chúng ta nắm tay nhau đi đến cuối đời được không em? Xin đừng ghét bỏ anh, xin đừng rời xa anh!”
Đôi mắt cô cuối cùng cũng ướt đẫm, hàng mi chớp nháy rung lên như cánh quạt, đẫm nước mắt nhưng lại cảm động đến lạ thường. “Dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh, không bao giờ. Em muốn sống trọn đời trọng kiếp với anh. Nhưng thưa anh Tần, anh phải yêu đương với em trước đã! Người ta chưa từng yêu lần nào cả đó!”
“Yêu đương? Chẳng phải chúng ta đang yêu đương đây à?” Anh ta từ tốn hỏi.
“Có hả? Sao em không cảm nhận được vậy?” Cô hỏi.
Khuôn mặt tươi cười cùng với những giọt nước mắt của cô đang gần ngay trước mắt, nhìn vào anh ta một cách chăm chú, trái tim Tần Trọng Hàn bỗng thật yên tĩnh vào lúc này. “Bà xã à, chúng ta vẫn sẽ yêu đương trong năm tới mà! Anh hứa mỗi ngày đều sẽ như tình nhân, sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp!”
Cô suy nghĩ một hồi. “Vậy có phải em không nhận lời thì sẽ có lỗi với tấm chân tình của anh không?”
“Tất nhiên rồi! Hãy lấy anh đi em! Xin lỗi lại làm em rơi lệ!” Anh ta nói, những ngón tay mảnh khảnh lau khô những giọt nước mắt chảy xuống vì cảm động của cô. “Bà xã, ngực của anh luôn dành cho em!”
Cô đẩy anh ta ra và tự lau khô nước mắt. “Em mà thèm khóc à? Em chỉ hơi cảm động thôi! Nhưng không biết những lời anh nói có phải thật hay không nữa!”
“Đều là thật mà, anh hứa anh sẽ làm được tất cả!” Anh ta nói.
Tiêu Hà Hà lại suy nghĩ một lúc, đôi mắt lớn khẽ di chuyển, có vẻ như linh cảm đã đè nén trong nhiều năm qua cũng xuất hiện. Cô nhìn anh ta, nhìn mãi, sau đó đột nhiên mặc áo ngủ vào, trượt xuống giường, chạy đến đầu giường kéo ngăn kéo ra, lấy ra cái mặt nạ cáo và đeo nó lên.
Tần Trọng Hàn bối rối, ngay khi nhìn thấy cái mặt nạ đó, trên mặt bỗng có chút xấu hổ. “Bà xã à, anh sai rồi! Lúc trước anh không nên đeo mặt nạ để trêu chọc em, nhưng lúc đó anh thực sự vì không thể nén nổi tình cảm của mình, ngoài lần đầu tiên là bất đắc dĩ ra, những lần sau đó đều vì không kìm lòng nổi...”
“Thưa anh Tần, em muốn đeo cái mặt nạ này để kết hôn với anh, nếu anh đồng ý thì em sẽ lấy anh. Nếu anh không đồng ý, vậy cứ chờ đến khi nào tâm trạng em vui, lúc đó em sẽ đồng ý vậy!” Trong mắt Tiêu Hà Hà lóe lên một tia thông minh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rất thoải mái, cảm giác được nuông chiều thật sự rất hạnh phúc!