Bên ngoài phòng cấp cứu, Bùi Ninh thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Dì lau nước mắt, không ngừng an ủi Bùi Ninh.
Hơn một giờ sau người thân trong nhà mới đến.
“Ninh, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô nhỏ lau nước mắt cho cô.
Cô nhỏ là cháu gái của ông, bình thường nếu không có chuyện gì sẽ đến chơi cùng ông bà.
Khi còn nhỏ cô đi học lớp năng khiếu trên thị trấn cũng là cô nhỏ đội mưa gió đưa cô đi học.
Bùi Ninh đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, không còn chỗ nào để giải tỏa, cô quay người ôm chặt lấy cô nhỏ.
“Không sao, còn có cô ở đây.”
Thật ra trong lòng ai cũng biết rõ, sợ là không còn hi vọng nữa.
Chỉ có điều là tự an ủi lấy bản thân mình.
Sau nhiều giờ dày vò chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, lắc đầu tiếc nuối.
Cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Bùi Ninh lao vào phòng như điên, cô nhỏ sợ cô mất kiểm soát, muốn ôm lấy nhưng lại không giữ được.
Ờ trong bệnh viện bao lâu Bùi Ninh cũng không biết.
Người thân trong nhà nói gì cô cũng không biết.Cho dù ai hỏi gì cô cũng không nói.
Cô nhỏ sợ cô sụp đổ, khuyên cô: “Ninh Ninh, chú ở nhà cũng đau lòng. Con trở về khuyên chú có được không, nếu không chú sẽ gục mất.”
Bùi Ninh lúc này mới phản ứng lại, khoảnh khắc này cô thật sự hi vọng rằng mình đang nằm mơ.
Mơ rồi sẽ tỉnh, bà nội sẽ không sao, bọn họ có thể gọi video với nhau hàng ngày.
Nhưng hai ngày trôi qua.
Giấc mơ vẫn không thể tỉnh lại, cô vẫn đau đớn, bà nội vẫn không quay lại.
Trong nhà chỉ còn có cô và ông.
Một ngày nữa lại trôi qua, trời tối, những bông tuyết rơi.
Họ hàng người thân trong nhà về trước, nói ngày mai lại đến. Bọn họ không biết làm thế nào để an ủi Bùi Ninh, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
Không biết Bùi Ninh ngây ngốc bao lâu, sau đó tìm điện thoại gọi cho Diệp Tây Thành, người nhận là trợ lý Vạn, “Bùi Ninh, là tôi.”
Bùi Ninh hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn như thường ngày, “Chào anh trợ lý Vạn, có phải Tây Thành đang họp không?”
Trợ lý Vạn: “Tổng giám đốc đang bàn chuyện kinh doanh cảng với chính phủ ở đây, ước tính phải một lúc nữa mới kết thúc. Cô có chuyện gì sao, lát nữa tôi sẽ chuyên lời lại.”
Bùi Ninh không nói chuyện gì, hỏi bọn họ đại khái ngày nào sẽ trở về.
Trợ lý Vạn: “Cái này không chắc được. Bên này phải hứng chịu một trận bão tuyết nghiêm trọng trong 60 năm qua, thông tin liên lạc ở các khu vực hầu hết đã bị gián đoạn và các chuyến bay đều bị hoãn lại, ngày nào có thể bay lại bình thường vẫn chưa chắc chắn được.”
Bùi Ninh: “Vậy anh và Tây Thành lúc lái xe ra ngoài phải cẩn thận một chút. Tôi không có chuyện gì hết, chỉ là nghe thấy bão tuyết làm nhiều người bị thương nên có hơi lo lắng.”
Trợ lý Vạn trấn an cô để cô yên tâm hơn.
Cúp điện thoại Bùi Ninh thở dài sau đó cô đi tìm chăn lông đi vào phòng ông. Cô đặt chăn lông lên giường sau đó lại đắp lên người ông.
“Con muốn làm gì vậy?” Cuối cùng ông cũng mở miệng nói chuyện.
Bùi Ninh: “Nói chuyện với ông ạ.” Bùi Ninh ngồi xếp bằng ở trên tấm thảm, nằm bò bên mép giường.
Ông nội vốn dĩ đang chìm đắm trong đau đớn nhưng bây giờ ông lại là người an ủi Bùi Ninh: “Ninh Ninh à, bà con đã lớn tuổi rồi, ông cũng thế, chúng ta sớm muộn sẽ rời xa con. Những ngày về sau con sống cùng Tây Thành nhất định sẽ có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình. Mấy ngày trước ông và bà con còn nói đời này không còn gì hối tiếc nữa, trước đây còn sợ con sẽ không có nơi để trở về bây giờ có Tây Thành, chúng ta yên tâm rồi.”
Nước mắt Bùi Ninh lại rơi xuống: “Ông ơi, bên Tây Thành đang có bão tuyết nên máy bay không thể nào cất cánh được.”
Ông nội nghe nhầm, hỏi: “Bên ngoài lại có tuyết rơi sao?”
Bùi Ninh lắc đầu, cô lấy bút và giấy qua viết: 【Tây Thành đi công tác ở nước ngoài, bên đó đang có bão tuyết nên máy bay không thể nào cất cánh được.】
Ông gật đầu: “Con đừng giục thằng bé, lúc bà nội con còn sống thằng bé cũng đã vô cùng hiếu thảo rồi.”
Một gói khăn giấy, Bùi Ninh rút một lúc chẳng mấy chốc chúng đã nằm đầy trong thùng rác.
Ông nội đau lòng: “Ninh, con đừng khóc, ông bà không thể nào sống cùng con cả đời này được. Ông bà sống đến từng tuổi này là vô cùng lời rồi, không được phép khóc.”
Bùi Ninh cầm lấy tay ông áp lên má mình, nước mắt cô rơi vào lòng bàn tay ông. Nhưng tay ông đã mất cảm giác, không cảm nhận được bất cứ gì.
Đạo lý nào cô cũng hiểu nhưng vẫn không có cách nào đối diện được.
Bởi vì kiếp sau sẽ không gặp lại được nữa.
Bùi Ninh lau nước mắt, ngồi hẳn hoi, lấy giấy viết: Ông ơi, ông có nguyện vọng gì không ạ? Ông muốn làm gì? Muốn đi đâu chơi? Con sẽ đi cùng ông.
Ông nội cười, “Ông không muốn đi đâu hết, như bây giờ rất tốt.”
Bùi Ninh sợ ông nghĩ không thông, đời này ông chưa có ngày nào rời xa bà nội, “Ông ơi, ông phải thật khỏe mạnh đó, nếu không con chỉ còn có một mình thôi, ông nghe thấy chưa.”
Ông nội cũng đoán được đại khái, nói: “Bà nội con nhát gan, sợ tối, từ trước đến giờ không dám ở nhà một mình.”
Bùi Ninh không kìm được nước mắt, chúng chảy xuống khóe miệng.
Ông ra hiệu cho Bùi Ninh: “Con tắt đèn đi, ông mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Ông nội nhắm mắt lại, vừa rồi Bùi Ninh hỏi ông có nguyện vọng gì không? Ông nói nhắc đến nguyện vọng chỉ có một đó chính là ông hy vọng Ninh Ninh của ông có đời này có thể sống vui vẻ bình an.
Bùi Ninh tắt đèn, cứ yên lặng như vậy nằm bên cạnh ông.
Cô đang nhớ đến bà nội, nhớ bố, còn nhớ cả mẹ.
Sáng ngày hôm sau họ hàng lại lục tục qua đây.
Bùi Ninh rửa mặt, uống chút nước ấm đi gọi ông.
Nhưng ông không tỉnh lại nữa.
“Ông ơi!”
Tiếng ông này đau xé ruột gan.